Cuộc sống nông thôn vô cùng đơn điệu, mặt trời lặn mặt trời mọc, mọi người trồng trọt không ngừng trên đồng ruộng, cúi đầu và ngẩng đầu tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại.
Cho nên rượu là một thứ không thể nào thiếu, nó khiến con người quên hết thảy phiền não trong thời gian ngắn, quên cuộc sống mỏi mệt, quên những ngày chán nản, thậm chí quên đi cả chính mình.
Sau khi cha tôi rời nhà, mẹ tôi liền sa vào chất lỏng mê người một cách yêu dị này. Tôi đoán bà ấy rất khó khăn để đối mặt với cuộc sống đáng sợ này. Khi đó tôi mười ba tuổi, Angel chín tuổi, Ariel mới chỉ có bốn tuổi. Ba đứa con, đất đai cằn cỗi, không có thu nhập nào khác…
Ký ức lúc đó cũng không khắc sâu, mẹ tôi vẫn luôn về đến nhà trong trạng thái đầy mỏi mệt, đưa cho chúng tôi mấy ổ bánh mì đen thui, tiếp đến một mình bà ôm bình rượu, say khướt đến bình minh.
Sau đó, bà càng uống càng nhiều, thẳng đến khi cuối cùng không thể rời khỏi rượu. Bà không thể ra ngoài làm việc, đương nhiên cũng không thể lấy được bất cứ đồ ăn nào. Ba anh em chúng tôi dùng đủ loại phương pháp để lấp đầy bụng, mùa xuân ăn rau dại, mùa đông ăn cá sông, mùa thu ăn quả dại. Tuy rằng quá mức cực khổ, nhưng vẫn không có đói chết.
Tôi đã từng cực kỳ chán ghét người mẹ như vậy, cảm thấy bà là kẻ tồi tệ, chỉ biết uống rượu, chỉ biết đòi tiền, lại không quan tâm đến chúng tôi, căn bản không có bộ dáng của người làm mẹ.
Cho đến rất nhiều năm về sau, nghĩ cho bà ấy, lại cảm thấy bà là một người rất kiên cường. Nếu bà không ở lại bên cạnh ba anh em chúng tôi mà rời đi giống cha vậy, đi lấy một người đàn ông tốt khác, bà cũng sẽ không lâm vào tình trạng như bây giờ. Cho nên sau đó, mặc kệ bà muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần có khả năng thì tôi sẽ đưa cho bà.
Tôi biết bà luôn luôn chờ cha tôi trở lại, hơn nữa bà tin tưởng vững chắc ông nhất định sẽ về nhà. Tôi không biết vì sao bà lại tự tin đến vậy, nhưng hiện tại mong ước của bà đã sắp thành sự thật.
Sau khi tôi nói cho mẹ, bà ấy cơ hồ không nói được gì trong một phút, vẫn cứ ngơ ngác nhìn tôi. Sau đó bà bắt đầu khóc, kêu gào, cuối cùng khóc khàn cả giọng, nhưng mà tiếng khóc vẫn không cách nào dừng lại.
“Cha vẫn luôn bị người ta dùng thế lực bắt ép, bọn con đã nghĩ ra biện pháp tốt để cứu ông ấy. Nhưng mà một khi cứu ra, nhất định phải rời khỏi nơi này, đến địa phương khác mai danh ẩn tích, mẹ cứ mang em trai em gái đi cùng với ông ấy.” Tôi nói.
“Được, được.” Bà nức nở nói. “Mẹ nghe theo tất cả sự sắp xếp của con. Lúc nào mẹ mới có thể nhìn thấy ông ấy?”
“Đêm nay.” Tôi thở dài nói. “Thời gian rất gấp gáp, mẹ và các em trực tiếp ở trên thuyền chờ ông ấy, sau đó rời đi suốt đêm.”
Angel và Ariel cũng đồng thời rơi nước mắt, nhưng mà nghe được phải rời khỏi đây thì lại ngốc ra, tựa hồ không hiểu được ý nghĩa của từ đó.
Angel hỏi. “Rời đi? Đi đâu?”
“Đến Scotland ở phương bắc.” Tôi nói. “Đã sắp xếp xong rồi, sẽ có nhà và đất đai, yên tâm đi.”
“Đùa giỡn cái gì vậy, em sẽ không đến cái nơi hoang vắng đó đâu!” Angel là một cô gái trưởng thành, em cũng từng làm người hầu nữ, thấy qua cảnh đời, đương nhiên không muốn rời khỏi chốn phồn hoa ấm áp ở phương nam.
“Con thì sao? Con sẽ đi cùng chúng ta sao?” Mẹ tôi không quản Angel oán giận, vội vàng hỏi tôi.
“Con sẽ thu xếp ổn thoả cho mọi người, sau đó sẽ trở về. Con là người hầu bên cạnh Tử tước, sẽ không ai gây phiền toái cho con cả. Nhưng mọi người thì khác, mọi người phải đi.”
Thời gian cấp bách, chúng tôi nhanh chóng thu dọn vật phẩm tuỳ thân.
Ariel chuẩn bị vài túi đồ, em thậm chí còn mang một con búp bê được làm từ sợi dây thừng cũ kỹ. Tôi bất đắc dĩ vỗ vỗ tay em, đoạt được con búp bê kia. “Mấy thứ này không thể mang đi, em yêu dấu.”
“Nhưng mà… Em không muốn đi… Mọi thứ em thích đều ở đây…” Ariel hiển nhiên còn chưa hiểu được vì sao phải trốn đi, nâng đôi mắt thật to chứa đầy nước mắt, nhìn tôi nói: “Em không thể ở lại sao? Em có thể trồng trọt, có thể làm đầu bếp nữ…”
Bởi vì lập tức có thể được gặp cha, mẹ tôi có vẻ cực kỳ hưng phấn, tựa hồ hận không thể mọc cánh, lập tức bay đến bên cạnh ông. Cho nên Ariel rề rà khiến bà tức giận, hét lên. “Chỉ mang thức ăn và quần áo là được rồi, chờ đến khi người một nhà chúng ta đoàn tụ, con muốn cái gì, cha con sẽ mua đồ mới cho con.”
Đáng thương cho cô bé đành phải ném tất cả “bảo bối” đi, chỉ để lại một bọc nhỏ rất tội nghiệp.
Chờ đến khi chúng tôi thu xếp xong tất cả rồi chuẩn bị rời đi, mẹ tôi bỗng nhiên nói. “Chúng ta không thể mang nó theo.”
Tôi không hiểu được ý của mẹ nên quay đầu hỏi bà. “Không thể mang theo ai?”
Sau đó tôi nhìn thấy ánh mắt của bà, bà đang nhìn chằm chằm Sam trong ngực tôi.
“Cái gì? Mẹ đang nói cái gì?” Tôi không dám tin mà hỏi.
“Con nghe rồi đó, chúng ta không thể mang nó theo, đưa nó đi đi… Đưa nó đến nơi nào cũng được… Trại tế bần không phải cũng thu nhận cô nhi sao?” Ánh mắt mẹ bối rối, bà nói.
Tôi hít sâu một hơi, bởi vì không muốn tranh cãi với bà, cho nên tôi nhẹ nhàng nói. “Mẹ đừng lo lắng, cha sẽ hiểu mà, cha sẽ không trách cứ mẹ, tin tưởng con.”
“Mẹ bảo là mang nó đi!” Mẹ tôi bỗng nhiên lớn tiếng hét lên. “Đem đi! Đem đi!”
“Chuyện này buồn cười quá, con sẽ không đưa Sam đến trại tế bần, cha sẽ không để ý đâu…”
Mẹ tôi đột nhiên nâng túi đồ lên, hung hăng đánh tôi hai cái. Trong túi đều là quần áo, cho nên cũng không đau, nhưng mà âm thanh của bà lại lạnh lẽo trước nay chưa từng thấy.
“Mẹ nói, mẹ sẽ không để cho nó đi theo chúng ta. Cho tới bây giờ mẹ đều chưa từng sinh đứa bé này ra. Cha của các con vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này. Nếu các con còn nguyện ý cho người mẹ đáng thương của các con một chút thương hại, thì hãy làm theo lời của mẹ đi.”
Sam được sinh ra cách đây ba năm, mẹ tôi sinh ra nó ở trên giường gỗ trong nhà. Vào cùng ngày đó bà lại chạy ra ngoài uống rượu. Ba ngày sau bà về đến nhà, lại chẳng hề nhìn vào nó, cái tên Sam cũng là tôi đặt.
Sam là do Angel và Ariel chăm sóc nuôi lớn. Mẹ tôi chưa từng cho em bú sữa, chưa từng ôm nó một lần. Tôi từng hỏi qua Sam là con của ai, mẹ tôi lại chỉ đờ đẫn nói. “Không biết.”
Tôi nghĩ bà ấy thật sự không biết, thời điểm bà nhìn Sam không hề có vui mừng, không hề có chán ghét. Bà không nhìn nó, tựa như nó chưa bao giờ tồn tại. Mà hiện tại, bà thật sự hy vọng nó không tồn tại.
“Mẹ muốn bỏ Sam lại? Chuyện này không được!” Angel tức giận nói. “Trại tế bần là nơi nào chứ, để nó vào nó có thể sống sao! Nó là em trai của con, con không cho phép mẹ vứt bỏ nó.”
“Bốp” một tiếng, trên mặt Angel đã trúng một cái bạt tai.
Cái bạt tai này cũng khiến mọi người tỉnh mộng, Sam oa oa khóc lên.
Mẹ tôi đỏ mắt nói. “Mẹ nói, mấy đứa không nghe rõ sao? Nó không phải là em trai của bọn con, nó là sỉ nhục của cái nhà này! Cha con bây giờ trở về, chúng ta muốn cả nhà đoàn viên, chúng ta muốn được hạnh phúc như lúc trước vậy. Tại sao có thể để nó phá hủy đi tất cả của chúng ta?”
“Mẹ, đừng bỏ rơi Sam…” Ariel tránh ở phía sau Angel, nhỏ giọng nói.
Mẹ tôi rất tức giận, tựa hồ cảm thấy toàn gia đình đều đang đối nghịch với bà. Bà vừa khóc vừa nói. “Tại sao các con có thể đối xử với mẹ như vậy. Vì để nuôi lớn các con, các con biết mẹ đã hy sinh cái gì không?”
Ánh mắt của bà chuyển từ tôi sang Angel, rồi sang Ariel.
“Mẹ làm cái gì có lỗi với các con đây? Các con trừ ăn không được no, còn phải chịu những khổ cực gì sao!” Bà nhéo lỗ tai Ariel và nói. “Một đứa con gái nhỏ như vậy, để cho đàn ông trong thôn chơi một lần là có thể được ba xu. Mẹ có hai đứa con gái, nhưng mẹ có giống những người mẹ khác bắt các con làm chuyện đồi bại sao?”
Bà đẩy Angel một phen rồi nói. “Mẹ để ai bắt nạt con sao? Con cả ngày đều dùng ánh mắt bất bình nhìn mẹ, nhưng mẹ có vô lương tâm mà gả con cho những tên đàn ông vô liêm sỉ trong thôn sao? Có một người què muốn chi ba mươi bảng để cưới con. Ba mươi bảng! Nhưng mẹ chưa từng đáp ứng, con có biết không!”
Bà khàn khàn hô khóc, sau đó cấu xé quần áo trước mặt tôi. “Con tôi, con sẽ đối xử với mẹ như vậy sao? Mẹ chỉ có yêu cầu này, con cũng không chịu đáp ứng sao?”
Sam khóc lớn trong ngực tôi, nó còn quá nhỏ, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Con… Con biết rồi, con sẽ chăm sóc Sam, bọn con cũng sẽ không nói cho cha biết.” Tôi thở dài nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi thôi.”
Mẹ tôi rốt cục cũng vừa lòng, bà thúc giục hai người con gái ngồi lên xe ngựa, lòng tràn đầy vui mừng mà hướng đến tương lai.
Tôi ôm Sam đi vào lâu đài trong trang viên, nhờ người hầu nữ chăm sóc nó. Sau đó tôi ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đi cùng Tử tước đến tham gia buổi tiệc đêm nay. Trong buổi tiệc, chúng tôi sẽ nhân cơ hội đưa cha tôi đi, dẫn ông lên thuyền, để cho bọn họ chạy trốn suốt đêm.
Buổi tiệc lần này là do Tử tước Vlad tổ chức.
Ông ta nổi danh nhiệt tình yêu thích các tác phẩm nghệ thuật, hơn nữa lại càng yêu thích hội họa. Vì để sưu tập các bức tranh cổ, hàng năm ông ta đều sẽ tổ chức nhiều bữa tiệc. Các bữa tiệc của ông ta vẫn luôn đặc sắc, giống như là thư viện tranh vẽ vậy. Trên các bức tường treo đầy những bức tranh được đấu giá. Các vị khách có thể đi lại thưởng thức chung quanh.
Đêm nay phu nhân Avril mang đến bức tranh tên là “Cô gái Sysco”. Trong bức tranh là một thiếu nữ đang ngồi xe ngựa. Thiếu nữ ấy mặc trang phục hoa lệ, ngồi xe ngựa hở trần. Bởi vì ngạo mạn mà cô ta hơi hơi nâng cằm, ánh mắt cũng nheo lại đầy cao ngạo. Bối cảnh là tuyết rơi ở ngã tư đường, nơi nơi sương mù mênh mông. Đây là một bức tranh rất diễm lệ, cũng là một tác phẩm nổi tiếng, có thể nói là bức tranh đáng giá nhất trong nhà Nam tước Yozak.
Thật lâu trước kia, phu nhân Avril đã đánh tiếng muốn bán nó đi, chính là bà ta chào giá tới mười nghìn bảng. Cái giá này thật sự quá cao, cho dù bức tranh có quý giá bao nhiêu, người thường cũng sẽ rất khó để gánh vác nổi cái giá này.
Chính vào đêm nay, phu nhân Avril lại mang bức tranh vô giá này đến hiện trường buổi tiệc, bởi vì một vị Tử tước giàu có đã biểu hiện hứng thú nồng đậm đối với bức họa này, tựa hồ rất có mong muốn được mua nó.
Vị Tử tước này đúng là Oscar, hắn hiển nhiên vô cùng coi trọng lần giao dịch này, cho nên đã chu đáo mời tám vị hoạ sĩ chuyên nghiệp đến dự buổi tiệc, mục đích chính là nghiệm chứng bức tranh này thật hay giả.
Khi các vị họa sĩ vây kín bức tranh không còn kẽ hở, ngài Tử tước bắt đầu xoi mói đánh giá.
“Phu nhân Avril, nếu bức tranh này là thật, vậy thì tôi đồng ý bỏ ra mười nghìn bảng để mua nó. Nhưng mà tôi có mấy vấn đề, vì sao bức tranh này lại lưu truyền đến nhà của bà?”
Nét mặc phu nhân Avril đêm nay thật sự sáng bừng, cũng có lẽ bởi vì bà ta cuối cùng đã có thể bán bức tranh quý giá này với mức giá cao. Vì thế bà ta khó được lúc kiên nhẫn, bắt đầu giải thích với mọi người về lai lịch của bức tranh.
“Đối với mỗi vị khách tôi đều nói qua lai lịch bức tranh này. Nó là do người cha quá cố của tôi đã chi ba nghìn bảng để mua lại từ tay vị Bá tước Meryl.” Phu nhân Avril rụt rè nói. “Lúc ấy vị Bá tước kia bị phá sản, mọi chuyện đều có thể chứng thực.”
“Nhưng màu vẽ của bức tranh này dường như quá mức mới mẻ, hơn nữa nét bút có chút cứng ngắc. Đây thật sự là bút tích thực sao?” Một vị hoạ sĩ hỏi.
“Đây đương nhiên là bút tích thực, ông rốt cuộc hiểu hay không, không nên nói bậy nói bạ.” Phu nhân Avril nhíu mày nói.
Lại có vị hoạ sĩ xen mồm. “Nhất định đã bị nứt nẻ ở một mức độ nào đó, giữ gìn cũng không thỏa đáng. Xin hỏi là dùng loại dầu nào để bảo dưỡng?”
Không đợi phu nhân Avril trả lời, vị hoạ sĩ kế tiếp đã nói. “Bức tranh này nhất định không được bảo dưỡng cẩn thận, nhìn xem lớp bụi kìa…”
Vị phu nhân này nhanh chóng trả lời không xuể, bà bị các họa sĩ bao quanh, vội vàng chứng minh bức tranh này thật sự có giá trị mười nghìn bảng.
Những hoạ sĩ này là do Oscar mướn đến để nghiệm chứng tác phẩm thật giả, nhưng Oscar còn đưa ra một yêu cầu đối với bọn họ. Đó là tận lực chỉ ra những khuyết điểm của tác phẩm này, hắn hy vọng sẽ thương lượng được với chủ nhân bức tranh.
Các họa sĩ đều hiểu thấu, hơn nữa bởi vì nhận tiền, cho nên đặc biệt dốc sức.
Thời điểm phu nhân Avril vội vàng tranh luận với một vài người hoạ sĩ, “Nam tước Yozak” lặng lẽ thoát khỏi cánh tay của bà, mà bà ta hoàn toàn không ý thức được…
Cơ hội tới, cha tôi theo tôi lặng yên không một tiếng động đi vào nơi không người…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Hầu Của Quý Ông
Chương 64
Chương 64