DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Song Trọng Sinh Chi Đào Ly
Chương 61

Đó là một mảng lớn hoa hồng, có thể nói dùng một biển hoa cũng không có gì quá đáng, từng đóa hoa hồng được bọc lại một cách đẹp đẽ xếp xung quanh một trung tâm, chính giữa tâm là một hàng chữ bằng cánh hoa xếp lại – xin lỗi.

Hoa hồng ngập tràn trước mắt, một bên là Hàn Diệp Tu mặc tây trang màu đen, cầm một hộp quà tặng đựng đồ trang sức đứng trong đám đông nhìn chằm chằm Vân Hề, trong mắt hắn tràn ngập kinh hỷ còn mang theo sự áy náy cẩn thận.

Khóe miệng Vân Hề hơi có quắp, dạ dày đang đói bụng co rút đầy đau đớn, cậu đã bảo Hàn Diệp Tu biểu diễn cảnh hai người tan vỡ trước mặt mọi người, nhưng cậu không hề nghĩ ra hắn lại dùng phương pháp tục tằng như thế này! Hiện tại quần chúng vây quanh đang ồn ào thảo luận xem mỹ nữ nào có thể khiến Hàn Diệp Tu đẹp trai hào hoa phải dùng đến cách này, nếu để cho bọn họ biết người hắn đợi không phải là một mỹ nữ nào là một người đàn ông thì…

Vân Hề vô thức muốn kéo Charles rời khỏi khách sạn, không ngờ được Hàn Diệp Tu lại nhanh tay ngăn cản hành vi nỗ lực rời đi của cậu.

“Vân!” Hàn Diệp Tu gọi Vân Hề lại, hắn nhanh chóng bước đến, trên mặt tràn đầy cấp thiết: “Xin lỗi anh không nên gạt em, em tha thứ cho anh được không?”

Bàn tán của đám đông ngày càng lớn, thỉnh thoảng sẽ có vài câu: “Tại sao lại là đàn ông chứ, thật là ngoài dự đoán của mọi người” hay “Còn tưởng rằng là một đại mỹ nỡ , quá thất vọng rồi.”…Những lời này truyền đến tai Vân Hề, cậu hận không thể cởi giày da dưới chân lên hung hăng tát cho Hàn Diệp Tu mấy cái, cậu nghĩ đây chính là chuyện khiến cậu xấu hổ nhất từ trước đến này!

Vân Hề gương khuôn mặt đông cứng nói: “Tôi với anh không có bất kì quan hệ nào, đừng nói đến cái gì mà tha thứ, này ngài, tôi nghĩ là ngài tìm sai đối tượng rồi.”

Trong hoàn cảnh này, Charles vẫn luôn tận trách đi xuyên qua đám đông, cánh tay rắn chăc vững vàng ngăn cản Hàn Diệp Tu đang có bước đến gần Vân Hề hơn.

“Vân, em làm sao có thể nói chúng ta không có quan hệ gì được? Anh biết việc anh làm không tốt, nhưng anh đã biết sai rồi, em tha thứ cho anh có được không, anh thề lần sau anh sẽ không tái phạm, nha?”

Vân Hề cười lạnh một tiếng, “Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, ngài Hàn, lời hứa của anh không có bất kỳ có độ tin cậy nào.”

Mặc dù biết đây chỉ là giả vờ nhưng khi Vân Hề dùng mắt lạnh chống đỡ bộ dạng của Hàn Diệp Tu vần có chút khó chịu, cậu không tự chủ lại nhớ về kiếp trước hắn đã phản bội cậu, hắn sợ rằng những lời này của cậu là có ý chỉ chuyện kia. Hàn Diệp Tu cười khổ một tiếng: “Anh biết em không có cách nào tin tưởng anh nữa, thế nhưng Vân, anh có thể dùng thời gian và hành động để chứng minh.”

Thấy Hàn Diệp Tu  thành khẩn như vậy, người vây xem cũng phụ họa theo: “Nếu hắn đã thành khẩn xin lỗi như thế, vị này, không bằng ngài cho hắn một cơ hội đi.”

“Hay, người chứ không phải thánh hiền, phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ chính là sai rồi còn không tự biết.”

“Đúng, một lần sai lầm cũng không thể chứng minh cái gì, cậu nên tha thứ hắn đi.”

Vẻ mặt Vân Hề không đổi liếc nhìn qua một vòng, người vây quanh bị ánh mắt lạnh lùng của cậu làm cho ngậm miệng hết. Vân Hề thu hồi ánh mắt tiến lên lạnh giọng nói: “Chưng minh? Ngày tôi trở về anh cũng nói những lời thế này, kết quả thì sao? Ngài Hàn, ngài cho rằng mĩnh còn được tin tưởng sao? Cả tuổi thanh xuân quý giá của tôi đều dành trên người ngài, kết quả ngài đối xử với tôi thế nào? Ngài Hàn, tôi không cho là ngài còn đáng giá để tôi hy sinh thời gian quý giá của mình cho ngài.”

Hàn Diệp Tu hoảng hốt lùi vê sau hai bước, chiếc hộp đựng đồ trang sức trên tay rơi “Rầm” xuống đất, lộ ra một chiếc chìa khóa.

Vân Hề đem ánh mắt dịch chuyển từ chiếc chìa khóa trên mặt đất lên người Hàn Diệp Tu, trên mặt cậu tràn đầy trào phúng: “Ngài Hàn đây thực sự là hòa phóng, vừa chuẩn bị hoa tươi lại có luôn cả phòng ở, nhưng thành thật xin lỗi, tôi không phải là con gái, những chiêu này của ngài không có tác dụng gì với tôi hết.” Nói xong cậu đẩy cánh tay ngăn cản Hàn Diệp Tu của Charles  mà bước ra ngoài, thậm chí còn đá văng cả mấy bó hoa hồng ngáng đường khiến tâm hoa hồng thiếu mất một góc, phảng phất như trái tim Hàn Diệp Tu lúc này, hắn biết lời nói cuối cùng của Vân Hề không phải là giả dối, rốt cuộc Vân Hề vẫn không có cách nào tha thứ cho hắn.

Đám đông truyền đến từng trận thổn thức, không biết có phải vì Hàn Diệp Tu nhận sai thất bại hay cảm thấy đáng tiếc về những thứ hắn đã chuẩn bị.

Hàn Diệp Tu xoay người, hắn thất tha thất thểu đuổi theo, nắm được cánh tay Vân Hề: “Xin lỗi, Vân Hề, xin lỗi, anh biết sai rồi, anh thực sự biết sai rồi, em tha thứ cho anh có được hay không, anh yêu em, anh bất năng mất đi em, đừng rời bỏ anh, cầu xin em.”

Vân Hề ngây ra một lúc, sau đó hung hăng bỏ qua Hàn Diệp Tu: “Ngài Hàn, tôi và anh không có bất kỳ quan hệ nào, đừng dây dưa nữa, nếu không tôi sẽ kiện anh vì tội quấy rầy người khác!”

Charles chau mày, hắn chuẩn bị vung nắm đấm lên chuẩn bị cho kẻ dây dưa không ngớt với Vân Hề một quả đấm lại bị Vân Hề kéo lại, Vân Hề đối với Charles lắc đầu dùng tiếng anh nói: “Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi thôi.”

Charles tàn bạo trừng mắt nhìn Hàn Diệp Tu, rút lại tư thế bảo vệ đi theo Vân Hề rời khỏi khách sạn, lưu lại Hàn Diệp Tu đứng sững sờ cùng một biển hoa hồng.

Có người tiến lên vỗ vỗ lên đầu vai Hàn Diệp Tu, an ủi nói: “Nếu cậu ta đã dứt khoát như vậy thì cậu cũng đừng khổ sở nữa, nhìn cậu tuấn tú lịch sự, tìm một người khác nữa là được.”

“Đúng vậy. ” cũng có người phụ họa nói:  “Hiện tại có loại đối tượng nào khó tìm đâu, không cần phải … Treo cổ ở trên một thân cây.”

“Các ngươi biết cái gì !” Hàn Diệp Tu giũ sạch mấy bán tay đặt trên vai mình:  “Em ấy không phải là loại người vô tình, là tôi có lỗi với em ấy.” hắn chán nản xoay người thất thiểu đi ra ngoài, trong miệng thấp giọng nỉ non: “Các ngươi cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không hiểu…”

Người bị Hàn Diệp Tu rống vào mặt có chút không hài lòng, nhưng nhìn bóng lưng thê lương của hắn cũng chỉ thở dài môt hơi, xoay người đi vào khách sạn.

A Dũng đứng ở một bên nháy mắt với thuộc hạ, sau đó nhặt chiếc chìa khóa trên mặt đất đuổi theo Hàn Diệp Tu.

******************************

Xế chiều hôm đó, Hàn Diệp Tu hào phóng – chủ tịch tập đoàn hạo hãn cầu xin tình nhân tha thứ, kết quả lại bị ghi hình

biển tập đoàn tổng tài kiêm chủ tịch Hàn Diệp Tu danh tác cầu xin tình nhân lượng giải, kết quả lại bị cự chi môn ngoại đích tin tức bất hĩnh nhi tẩu, rất nhiều người rất ngạc nhiên vị này thành công nhân sĩ đích tình nhân đến tột cùng là ai, nhưng là lại không có quá nhiều nhân rõ ràng việc này, đối Vân Hề đích miêu tả cũng chỉ có đôi câu vài lời.

sang ngày hôm sau nữa, đầu tiên là thân phận tình nhân của chủ tịch tập đoàn Hạo Hãn bị báo chí đưa tin. Bài báo đó chiếm hầu hết mặt bìa, ở mặt trên giới thiệu cảnh chụp của Vân Hề, xung quanh là hoa hồng cùng Hàn Diệp Tu cầm hộp đựng quà trang sức. Cả một bài báo dài dùng để tường thuật lại Hàn Diệp Tu và Vân Hề đã quưn nhau, yêu nhau như thế nào, sau năm năm chia xa, Vân Hề công thành danh toại trở về, Hàn Diệp Tu lại tìm đến cầu xin Vân Hề tha thứ, mặc dù có nhiều chỗ thêm thắt nhưng hầu hết những chuyện trên đều là sự thật.

Vân Hề hung hăng  chau mày, cậu cầm lấy điện thoại cầm tay ra chuẩn bị gọi điện thoại vấn tội Hàn Diệp Tu, thế nhưng suy nghĩ một chút, cậu lại đổi thành gửi nhắn tin.

Lúc này Hàn Diệp Tu cũng bởi bị báo chí đưa tin mà điện thoại chất vấn từ các tòa soạn đến chất thành đống, song song là bắt a dũng nghĩ biện pháp làm sao sở hữu ngày càng nhiều cơ quan báo chí càng tốt, để phòng ngừa có chuyện gì xảy ra, Hàn Diệp Tu còn phải đấu võ mồm một phen công phu. Lúc nhận được tin nhắn của Vân Hề là lúc hắn mới cúp một cú điện thoại, tuy rằng chỉ có vài dòng ngắn ngủi, thế nhưng hắn có thể nhìn thấu được tâm trạng không ổn định chút nào của Vân Hề.

‘Ngày đó đưa tin là xảy ra chuyện gì?’

Hàn Diệp Tu không chút suy nghĩ liền nhắn lại: “Là muốn dẫn đắt hắn qua đám phóng viên, anh đang bổ cứu.”

Tin nhắn gửi đi nhưng thật lâu mới thấy Vân Hề trả lời, thế nhưng chỉ có bốn chữ “Tôi đã biết rồi.”

Hàn Diệp Tu lắc đầu cũng không suy nghĩ thêm nhiều nữa, sợ rằng Vân Hề cũng không ngờ chuyện hôm đó lại được tung lên truyền thông. Trên thực tế, chuyện hôm nay hắn làm một mặt là cũng Vân Hề đóng giả, mặt khác là trong tâm vẫn có hy vọng cậu có thể tha thứ cho hắn, có thể Vân Hề vì đoán trước được y đồ của hắn nên mới nói ra những lời kia.

Hàn Diệp Tu cười sầu một tiếng, sau đó lập tức dấn thân vao mớ công việc của coogn ty, hiện tại không chỉ muốn đem tin scs trên mạng che xuống dưới,còn phải nghĩ biện pháp đem những chuyện kia của Phương Hoa giấu xuống, không chỉ có vẩ, hắn còn phải nhanh chóng tìm ra được nội ứng trong công ty mình. Nếu như không phải hôm đó Vân Hề tìm hắn nói chuyện, có thể hắn căn bản không nghĩ đến phương diện này, mà cũng có thể nói hắn không có tâm tư để nghĩ đến phương diện này.

Quan hệ hiện tại giữa Vân Hề và Hàn Diệp Tu bị báo chí xào nấy mấy ngày cuố cùng cũng bị Hàn Diệp Tu đè xuống dưới, mặc dù như thế nhưng đại bộ phận mọi người đều biết đến chuyện này, bọn họ đều muốn thử lấy việc này ra làm chuyện phiếm khi uống trà thưởng rượu. Đồng thời bọn họ cũng biết Phó tổng Arvin của Christopher là tình nhân của Hàn Diệp Tu, có người trên mạng đồng tình với cậu cho rằng Hàn Diệp Tu sở tác sở vi, trơ trẽn, thậm chí con có mấy người chỉ cây dâu mà mắng cây hòe thảo phạt, mặc dù không nói điểm danh họ, nhưng nhìn báo chí mấy ngày qua cũng biết đối tượng của cơ dân mạng thảo phạt là ai.

Đối với ngôn luận của cư dân mạng, Hàn Diệp Tu không rảnh đi phản ứng, hắn tựa hồ không chú ý đến đám người đó đang bàn luận hắn thế nào, miễn là không nhận xét tiêu cực về Vân Hề là được, còn lại hắn không muốn quan tâm.

Trưa hôm đó, chủ tịch Phương Hoa gọi điện hẹn Vân Hề cùng đi ăn cơm trưa, bầu không khí nói chuyện giữa hai người cũng được coi là hòa hợp, đều hiểu ý không nói đến chuyện kinh doanh bí mật đó nữa, phảng phất như chuyện hai người nói chuyện đến đỏ cả mang tai trong phòng làm việc chưa từng xảy ra.

Chủ tịch Phương nói ra một tràng, bắt đầu là nói cho Vân Hề nghe chuyện gặp được một người chồng tốt thật không dễ dàng gì, hy vọng lần này Vân Hề có thể cho Hàn Diệp Tu một cơ hội nhận sai…Vân Hề đối với chuyện này cảm thấy vô cùng king ngạc, dù sao cậu chưa từng nhìn thấy Hàn Diệp Tu và chủ tịch Phương có giao lưu với nhau, cậu cũng không ngờ tới chủ tịch Phương hẹn mình ra đây mục đích chỉ để thay Hàn Diệp Tu nói tốt.

Nhưng mà sở dĩ chủ tịch Phương lại làm như vậy, một mặc là nghe nói Hàn Diệp Tu chạy đến trước cửa khách sạn cầu xin Vân Hề tha thứ, cho rằng với thân phận của Hàn Diệp Tu có thể làm được loại chuyện này đã rất khó, về phương diện khác là bởi vì Hàn Diệp Tu có viện trợ lúc Phương Hoa đối mặt với nguy cơ phá sản, cho nên mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, ông có cảm giác mình đều nên vì người ta mà nói tốt vài câu. Huống hồ ông đã sống hơn nửa đời người, cũng nhìn được ra sự thành tâm của Hàn Diệp Tu.

Vân Hề đối với những lời chủ tịch Phương nói cũng không cãi lại, chỉ trầm mặc lắng nghe. Cuối cùng chủ tịch Phương thấy Vân Hề không có bất kỳ biểu hiện nào buông lỏng ý hướng cũng đành lắc đầu thay đổi trọng tâm câu chuyện, nhưng mà ông ta biết đầy là lần cuối cùng có thể bình tĩnh nói chuyện cùng Vân Hề.

Sáng hôm sau, một tòa soạn báo nhỏ đưa tin kinh người – Nghi vấn Phương Hoa rửa tiền, cục trưởng cục thuế lợi dụng chức vị che giấu tin tức.

Đọc truyện chữ Full