DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
Quyển 3 - Chương 2

Editor: Nguyệt

Quan Cẩm đang dùng xiên(1) và kìm(1) vật lộn với đám ốc sên trong đĩa.

Lục Vân Dương thật sự không nhìn được nữa, đưa phần được mình lột xong cho hắn: “Trải qua chuyện đó mà cậu vẫn có thể ăn uống thoải mái được, tôi bội phục rồi đấy.”

Quan Cẩm chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Dân dĩ thực vi thiên(2). Không ăn thì người chết là chúng ta chứ ai.”

“Này, cậu ta suýt thì rơi xuống đầu tôi đấy.” Lục Vân Dương chống cằm, vẻ mặt bi thương: “Cậu không định an ủi tâm hồn yếu đuối bị chấn kinh của tôi sao?”

Quan Cẩm không để ý đến anh. Thực lòng hắn thấy tiếc vì người kia không rơi xuống đầu Lục Vân Dương. Anh ta đứng quay lưng lại hiện trường, vậy mà ngay trước khi người rơi xuống đất gần như đồng thời cảm nhận được sự khác thường với mình. Trực giác nhạy bén như của dã thú ấy thật khiến hắn ngạc nhiên.

Thời gian quay ngược lại hai tiếng trước.

Lục Vân Dương đi đến xem xét tình hình của người bị rơi xuống. Do không bị va đập vào bề mặt bê tông nên không xảy ra tình trạng máu me be bét, nhưng mặt cỏ cũng bị nhuộm đỏ. Nhìn nam sinh kia là biết, rơi từ tầng bảy xuống, khả năng sống sót cực thấp.

“Gọi 110, 120” Hắn quay đầu nói với các sinh viên đứng xung quanh. Rất nhiều người nghe thế mới kịp phản ứng, vội vàng lấy điện thoại di động ra.

“Làm sao thế?” Lục Vân Dương nhìn Quan Cẩm đang dụi mắt.

“Không có gì.” Thật ra trong khoảnh khắc nam sinh rơi xuống, Quan Cẩm có ngẩng đầu lên nhìn. Ánh nắng mùa hè buổi chạng vạng vẫn chói chang. Trong ánh nắng chói mắt, hắn mơ hồ thấy trên tầng bảy có gì đó nhoáng qua, nhưng chỉ chớp mắt một cái đã không thấy gì.

Chẳng bao lâu sau, một vài giáo viên chạy đến sơ tán sinh viên, đồng thời giữ nguyên hiện trường. Xe cứu thương đã tới, mấy người trên đó xuống sơ cứu cho nam sinh kia rồi nâng lên xe. Sau đó, cảnh sát cũng đến. Hiện trường trở nên hỗn loạn ồn ào.

Quan Cẩm là cảnh sát mà không hề có ý thức nghề nghiệp. Hơn nữa, mọi người đều chia nhau xử lý hiện trường rồi, hắn cũng chẳng giúp được thì gấp làm gì. Vì thế, hắn chọc chọc lưng Lục Vân Dương.

“Sao thế?”

“Anh không quên mình gọi tôi đến đây để làm gì chứ?”

“Cậu … còn muốn đi ăn cơm Pháp sao?”

“Sao tôi lại không muốn chứ.”

“Tôi cảm thấy bầu không khí không được phù hợp.”

“Tôi đến nhà hàng ăn chứ có ăn ở đây đâu.”

“… Được rồi, nếu cậu đã muốn như thế thì chúng ta đi thôi.” Lục Vân Dương nhìn trảng cỏ đỏ rực màu máu phía sau không xa, đuổi theo Quan Cẩm.

Sáng sớm thứ hai, Lục Vân Dương bất ngờ xuất hiện ở văn phòng. Lúc Quan Cẩm đến, anh đang kể lại cho mọi người màn kinh hoàng cuối tuần trước.

Cố Tương lắc đầu tiếc nuối: “Thanh niên bây giờ khả năng chịu áp lực kém quá, hơi tí là muốn tìm đến cái chết để trốn tránh vấn đề.”

“Chậc, nhảy lầu tự tử đau đớn lắm nha, lá gan cũng lớn thật.” Lâm Bạch xuýt xoa.

Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên chen vào: “Cuối tuần trước hai người ở cùng nhau?”

Câu này thật dễ gây hiểu lầm. Quan Cẩm đang định biện bạch thì Lục Vân Dương đã cười khanh khách nói: “Chiều hôm ấy Tiểu Cẩm đến nghe tọa đàm của tôi, sau đó chúng tôi tới một nhà hàng Pháp nổi tiếng dùng cơm. Ánh nến, tiếng nhạc … bầu không khí thật lãng mạn.”

Quan Cẩm thề sống chết phải bảo vệ sự trong sạch của mình. “Không –”

“Vợ chồng hai người đúng là hăng hái, nhìn cảnh máu tươi chảy dài ba thước mà vẫn nuốt trôi cơm.”

“Nhạc Phàm ngày nào cũng tiếp xúc với người chết, sao anh không hỏi xem anh ấy có phải hấp thụ tinh hoa trời đất để sống, chưa từng ăn cơm không.” Quan Cẩm phản bác.

Ôn Tĩnh Hàn không nói tiếp nữa. Quan Cẩm đắc chí vì mình thắng được một ván, hoàn toàn quên mất vấn đề mình muốn làm sáng tỏ là gì.

Lúc này, điện thoại của Ôn Tĩnh Hàn đổ chuông. Anh nhấc lên nghe, được vài câu thì nhíu mày, nói mấy câu đơn giản rồi cúp máy. Anh quay đầu nói với Quan Cẩm: “Hai người biết dự đoán tình hình đấy, chưa gì đã làm nóng vụ án này rồi.”

Quan Cẩm chớp chớp mắt, không hiểu.

“Hả? Một vụ nhảy lầu tự tử mà cũng cần chúng ta lo liệu? Gần đây chúng ta nhàn rỗi quá nên khiến mọi người tức giận sao?” Trần Kiều Vũ nhìn trời than thở.

“Chưa biết người này có phải tự sát thật hay không, trước đó, đại học Nam Hoa trong vòng nửa năm đổ lại đây đã có hai sinh viên chết, mà nguyên nhân vẫn chưa được làm rõ.” Ôn Tĩnh Hàn đặt tư liệu vừa được đưa tới xuống bàn, bảo Đinh Đinh phát cho mọi người.

“Đầu tiên là Thành Kiều Kiều, sinh viên năm thứ ba chuyên ngành Sinh Vật Biển khoa Sinh Học. Địa điểm tử vong là phòng thí nghiệm hóa học của tòa nhà thực nghiệm, chết vì ngộ độcphosgene(3).” Đinh Đinh đọc thông tin trong tài liệu.

Trịnh Phi hỏi: “Không phải chỉ là sự cố do bất cẩn trong khi tiến hành thí nghiệm thôi sao?”

Quan Cẩm nhanh chóng lật xem tư liệu một lượt, nói: “Phosgene là một loại hóa chất công nghiệp ở thể khí, có độc tính mạnh. Thông thường, phòng thí nghiệm của các trường học sẽ không có những loại hóa chất nguy hiểm thế này. Hơn nữa, Thành Kiều Kiều là sinh viên chuyên ngành Sinh Vật Biển, rất ít khi đến phòng thí nghiệm hóa học, càng không nói đến chuyện trộm ở lại đó sau khi tòa nhà thực nghiệm khóa cửa, làm thí nghiệm vào lúc mười giờ tối. Phòng thí nghiệm không có dấu vết của việc điều chế phosgene. Hơn nữa, theo kết quả điều tra, trong phòng thí nghiệm không có chất khí và acid clorhidric(4) được tạo ra sau khi điều chế. Cho nên, hoặc là Thành Kiều Kiều vì một nguyên nhân nào đó không thể cho ai biết phải trộm điều chế khí độc, bất cẩn bị ngộ độc nên chết, hoặc là bị người khác hại chết.”

Đinh Đinh nhíu mày: “Tình trạng tử vong của cô ấy tương đối đặc biệt. Cô ấy ngã xuống ở góc phòng thí nghiệm, cạnh bồn rửa, bàn tay hướng ra cửa, dường như trước lúc chết đã giãy giụa rất đau đớn và muốn lết người về phía cửa, nhưng quá muộn.”

“Theo như tôi biết, phosgene có mùi gắt, mà sau khi ngộ độc sẽ không chết ngay. Một người thường xuyên làm thí nghiệm hẳn phải biết điều này, khi thấy khó chịu có thể chạy ra ngoài cầu cứu. Vậy vì sao cô ấy lại không kịp làm gì?” – Lục Vân Dương hỏi.

“Anh cũng biết hóa học?” Quan Cẩm nhìn anh.

“Biết một chút.”

Ôn Tĩnh Hàn nói: “Nhân viên pháp y sau khi giải phẫu không thấy có dấu hiệu nào cho thấy Thành Kiều Kiều bị ngộ độc loại khí nào khác, theo điều tra thì cô ấy cũng không có tiền sử bị bệnh tim. Cho nên, nguyên nhân tử vong của cô ấy vẫn còn nhiều điểm không thể giải thích.”

Ôn Tĩnh Hàn nói tiếp: “Nạn nhân thứ hai tên là Vương Thiên Bằng, sinh viên năm thứ hai khoa Vật Lý. Cậu ta cũng chết ở tòa nhà thực nghiệm, nhưng địa điểm lại ở kho phế liệu. Có vẻ như trong khi trèo thang để tìm đồ trên tủ treo tường, cậu ta vô tình bị trượt chân ngã xuống, vừa lúc phía dưới có mấy cái rào sắt bỏ đó chưa kịp xử lý, nên nội tạng bị đâm thủng. Quá trình tử vong hẳn là rất đau đớn.”

Lâm Bạch rùng mình: “Rốt cuộc điểm RP(5) thấp thế nào mà lại bị người ta hành hung như thế?”

“Thoạt nhìn thì tưởng không có gì đáng ngờ, nhưng vì sao cậu ta lại đến tòa nhà thực nghiệm để tìm đồ lúc nửa đêm, rồi vì sao lại chết một cách trùng hợp như thế, tất cả đều khiến người ta không tài nào hiểu nổi.” Trần Kiều Vũ vò tóc.

“Cái cậu nhảy lầu kia không phải cũng nhảy từ trên tòa nhà thực nghiệm xuống chứ?” – Trịnh Phi kêu lên – “Nếu thế thì quá trùng hợp rồi.”

“Không phải, đó là một ký túc xá cũ, cách tòa nhà thực nghiệm khá xa.” – Lục Vân Dương trả lời.

“Không có chứng cứ cho thấy hai nạn nhân có quen biết, thậm chí thân nhau. Phòng thí nghiệm vật lý cũng không nằm trong tòa nhà thực nghiệm. Vương Thiên Bằng dường như chưa bao giờ vào đó.” Cố Tương suy đoán: “Nếu nói đây chỉ là trùng hợp thì có phần gượng ép. Nhưng, ai lại đi hao tâm tổn sức giết hại hai sinh viên còn chưa bước chân vào xã hội, thật khó mà tưởng tượng nổi.”

Ôn Tĩnh Hàn nhìn bưu kiện: “Hiện tại chúng ta có thêm nạn nhân thứ ba, phân cục vừa mới chuyển tư liệu đến. Nam sinh nhảy lầu tên là Đổng Bình, sinh viên năm thứ ba khoa Ngoại Ngữ, cấp cứu không có hiệu quả, đã tử vong.”

Mọi người đều trầm mặc. Một người ra đi trong độ tuổi thanh xuân đẹp nhất đời người, ai nghe tin cũng không khỏi thổn thức.

“Vân Dương, anh có ý kiến gì không?” – Ôn Tĩnh Hàn hỏi.

Lục Vân Dương lắc đầu: “Chưa kể việc không có cách nào kết luận rằng bọn họ đều bị cùng một người giết hại, cho dù là phải đi chăng nữa, thủ pháp khác nhau, điểm chung giữa các nạn nhân không có, cái gì cũng không rõ ràng. Nếu phải tìm ra điểm chung gì đó, thì tôi nghĩ là bọn họ đều chết quá bất ngờ, không có chứng cứ rõ ràng cho thấy bị sát hại, quá trình tử vong rất đau đớn.”

“Anh dạy ở trường chưa từng nghe tin đồn gì sao?”

“Tôi là giáo sư danh dự của họ, vào học kỳ chưa từng dạy thay ai bao giờ. Mà mấy chuyện thế này, các giáo viên có nói cũng vô cùng thận trọng, tránh gây khủng hoảng cho sinh viên.”

Cố Tương cùng là giáo viên nói: “Mấy nơi như trường học thì chỉ có học sinh, sinh viên sinh hoạt tại đó mới thông thuộc tin tức.”

Ôn Tĩnh Hàn chỉ vào mình, vẻ mặt tươi cười nói: “Tôi đột nhiên nảy ra một ý, mọi người chờ tôi cân nhắc một chút đã.” Sau đó, anh trở lại phòng làm việc của mình.

… Mọi người lại có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, khi Ôn Tĩnh Hàn bước ra từ văn phòng, vẻ mặt hào hứng nhìn thế nào cũng thấy thật chói mắt.

“Mọi người đều biết chúng ta là tổ chuyên án, cho nên không chỉ điều tra những vụ án đặc biệt, mà cách thức điều tra cũng phải mới mẻ độc đáo. Để điều tra rõ chân tướng, chúng ta không dựa theo một khuôn mẫu nào cả.”

Lâm Bạch ghé tai Quan Cẩm: “Vì sao anh ấy vừa mở lời tôi đã thấy rất căng thẳng?”

“Chứng tỏ thần kinh của cậu không thô nữa. Đây là điềm báo anh ta sắp giở trò.” Quan Cẩm khoanh tay chờ đội.

“Lần này, nạn nhân đặc biệt, hoàn cảnh trường học cũng đặc biệt. Để lấy được những manh mối hữu ích mà không ảnh hưởng đến sức khỏe thân thể và tâm lý của sinh viên cũng như công tác của nhà trường, tôi quyết định …”

Mọi người hồi hộp chờ đợi, chỉ có người ngoài cuộc Lục Vân Dương tràn đầy hứng thú đứng xem cuộc vui.

“Phái thành viên tổ ta xâm nhập vào quân chúng, đến đại học Nam Hoa nằm vùng!”

“Nằm vùng? Nằm thế nào? Làm giáo viên?” Mắt Trịnh Phi sáng rực lên. “Tôi có thể làm giáo viên thể dục.” Các cô thiếu nữ thanh xuân đang vẫy gọi ta.

“Tôi có thể làm giáo viên tư vấn.” – Trần Kiều Vũ hưng phấn giơ tay.

“Giáo viên khó mà hòa mình được với sinh viên, làm sao lý giải cuộc sống của họ được?” Thỉnh cầu bị bác bỏ. “Ý của tôi là giả làm sinh viên, trở thành một thành viên trong tập thể bọn họ.”

Mấy nhà vui sướng, mấy nhà buồn. Đinh Đinh và Lâm Bạch vô cùng kích động: “Chúng tôi rất tin tưởng vào khả năng của mình!”

Quan Cẩm nhìn mọi người như thể chuyện không liên quan đến mình.

“Trước tiên, chúng ta phải liên lạc với phía nhà trường. Trường học không phải xã hội đen, mức độ nguy hiểm thấp, nhưng nếu thật sự trong đó cất giấu một hung thủ thì tính phiêu lưu cũng khá cao. Đinh Đinh, Tiểu Bạch, Quan Cẩm, ba người sẽ lấy thân phận sinh viên trà trộn vào trong trường, nghĩ cách đào móc tin tức nhiều nhất có thể.”

Quan Cẩm ngẩn người: “Tôi? Sao lại là tôi?”

“Cậu xem những người khác trông có giống sinh viên không?”

“…” Là một người chưa từng được tiếp xúc với chương trình giáo dục chính quy một ngày nào, Quan Cẩm không biết nói gì. Bảo hắn trà trộn vào xã hội đen còn hơn là giả làm học sinh đi nằm vùng.

“Tôi phản đối!”

“Phản đối không có hiệu quả.” Ôn Tĩnh Hàn phớt lờ sự bất mãn của Quan Cẩm: “Theo tôi được biết, ba nạn nhân khi còn sống không ở cùng một ký túc xá. Sang học kỳ mới có điều chỉnh, lớp của họ trùng hợp thay lại nằm trong cùng một tòa nhà, dù ở các tầng khác nhau. Giường của các nạn nhân ở ký túc xá hiện tại đều trống. Các cậu sẽ lấy thân phận sinh viên trao đổi vào đó ở, vừa không lo bị lộ vấn đề chuyên môn, vừa có thể tiếp xúc với bạn cùng phòng của họ. Tuy nhiên, các cậu phải tự chọn chuyên ngành cho mình, tối thiểu phải làm sao để không khiến người khác nghi ngờ.”

Lâm Bạch đắc ý: “Em chọn khoa Công Nghệ Thông Tin, chắc chắn thuộc hàng top luôn.”

Đinh Đinh nói: “Em chọn khoa Hán Văn.”

“Quan Cẩm thì sao?”

“… Tiếng Anh.” Quan Cẩm nghiến răng nghiến lợi.

Ôn Tĩnh Hàn kinh ngạc: “Cậu chắc chứ?”

“Chắc.”

“Được rồi, nếu cậu không gánh nổi chương trình học thì cứ nói mình thuộc ngạch tuyển sinh đặc biệt(6), mọi người sẽ hiểu.”

Ngạch tuyển sinh đặc biệt?

Quan Cẩm cảm thấy ông trời thấy mình ngứa mắt, cho nên hắn không muốn cái gì cái đó sẽ tới.

“Vân Dương, ba người họ đều chưa có nhiều kinh nghiệm, anh không phải cảnh sát nhưng nếu ở trường học chiếu cố được cho họ thì tốt.”

“Yên tâm, cứ giao cho tôi.” Lục Vân Dương đảo mắt hai vòng quanh Quan Cẩm, thỏa mãn thu về.

Những năm tháng thanh xuân, vườn trường đại học, thật khiến người ta chờ mong.

________________________

(1) Xiên và kìm: Dụng cụ dùng trong khi ăn. Dưới đây là hình ảnh:

(2) Dân dĩ thực vi thiên (có nơi ghi là ‘Dân dĩ thực vi tiên’):tạm dịch là ‘dân lấy cái ăn làm đầu’. Câu này ý chỉ nhân dân coi trọng việc làm ăn, cày cấy lên trên hết. Đây là một vế được trích từ câu nói của Mạnh Tử: “Quốc dĩ dân vi bản, dân dĩ thực vi thiên.” (Nước lấy dân làm gốc, dân lấy ăn làm đầu.) Ngoài ra, Lịch Dị Cơ cũng có chép trong Hán Thư như sau: “Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên.” Nói chung, cả hai câu đều có ý bậc quân vương, đất nước phải lấy dân làm gốc, dân thì lấy việc làm ăn, cày cấy làm đầu.

(3) Phosgene: là một loại hóa chất công nghiệp chủ yếu được dùng trong sản xuất nhựa và thuốc trừ sâu. Chất này có dạng lỏng ở nhiệt độ lạnh, và có dạng khí ở nhiệt độ thường trong phòng. Khí phosgene có thể ở dạng không màu hoặc dạng sương màu trắng hoặc vàng nhạt. Ở nồng độ thấp, phosgene không nhận biết được hoặc có thể có mùi ngô non hoặc cỏ mới cắt. Ở nồng độ cao, chất này có mùi mạnh hơn và gây khó chịu.

Các triệu chứng sau khi bị ngộ độc:

– Ngay sau khi tiếp xúc: ho, cảm giác cháy họng, chảy nước mắt, mắt mờ đi, thở dốc, buồn nôn, ói mửa.

– Các triệu chứng sau đó: khó thở, ho ra chất dịch có màu hồng, huyết áp thấp, suy tim.

(4) Acid Clorhidric: trong bản QT ghi là khí Acid Sunfuric, nhưng sau khi tra cứu, mình thấy trong tất cả các phản ứng có liên quan đến chất phosgene đều không có mặt chất này, chưa kể Acid Sunfuric không tồn tại ở dạng khí. Phosgene khi phản ứng với nước sẽ sinh ra khí CO2 và HCl, mà HCl cũng là chất cần thiết để điều chế ra Cl2 – nguyên liệu điều chế phosgene. Phương trình phản ứng như sau:

Điều chế phosgene: CO + Cl2 → COCl2 (ΔHrxn = −107.6kJ/mol)

Phosgene phản ứng với nước: COCl2 + H2O → CO2 + 2 HCl

(5) RP: Viết tắt của Reputation, tức điểm danh vọng. Ai hay chơi game chắc biết cái này nhỉ.

(6) Ngạch tuyển sinh đặc biệt: là các sinh viên được xét tuyển đặc biệt, ví dụ như tuyển thẳng theo quy chế của Bộ GD do có thành tích xuất sắc trong các giải thi lớn, hoặc con em cháu cha, hoặc thuộc dạng ưu tiên, hoặc … dạng đóng tiền nhiều =)). Mình nghĩ sếp Ôn ám chỉ loại cuối cùng.

Đọc truyện chữ Full