Editor: Nguyệt
Quan Cẩm ở lại thêm một lúc, muốn quan sát mọi người kỹ hơn. Nhưng, không hiểu sao cứ thấy khó chịu như ngồi đống lửa, như đứng đống than.
Thôi, hôm nay trí nhớ quá tải rồi, về đi ngủ.
Quan Cẩm một mình về phòng. Lúc ngang qua phòng Lục Vân Dương, hắn liếc nhìn chỗ cửa sổ, không có tia sáng nào cả.
Ngủ rồi? Hừ, đúng là lòng dạ hẹp hòi, đàn ông con trai mà động cái là giận. Nhưng … rốt cuộc anh ta giận cái gì? Quan Cẩm nghĩ mãi không ra, rầu rĩ trở về phòng.
Những người mình gặp được hôm nay rốt cuộc đang che giấu điều gì? Đằng sau lớp mặt nạ là một cái mồm đỏ lòm máu tươi hay một gương mặt tươi cười hòa ái? Lục Vân Dương chết tiệt, còn mang cả người nhà đến quấy rối nữa, ngại mọi chuyện chưa đủ loạn sao. Người nài nỉ mình đi là anh ta, bây giờ mình lên thuyền rồi anh ta còn dám làm mình làm mẩy? Thật không biết điều! Thôi, không thèm nghĩ nữa, nhớ đến là lại đau đầu.
Nên bắt đầu từ ai đây? Tìm đồng minh trước hay tìm kẻ thù trước? Nếu tìm đồng minh, mình phải để lộ vài dấu hiệu ám chỉ. Còn tìm kẻ thù trước thì càng ít thu hút sự chú ý càng tốt. May mà mình không thay tên đổi họ, dùng thân phận khác để lên thuyền, nếu không nhất định sẽ bị đám người quen kia vạch mặt. Nhưng mà, cảnh sát là một nghề nhạy cảm, cho nên mình mới phải giả vờ làm tình nhân của Lục Vân Dương, xem như tìm một cái cớ hợp lý để lên thuyền. Tôi đây đã hy sinh nhiều như thế rồi, Lục Vân Dương anh đáng ra nên cảm động tới rơi nước mắt chứ, còn ở đó mà lên mặt làm điều với tôi cái nỗi gì!
… Aaa! Tại sao lại nhớ đến anh ta rồi, tà linh lui tán! Lui tán!
Cùng lúc đó, Lục Vân Dương đến gõ cửa phòng em trai.
“Anh hai, sao muộn thế này còn tới tìm em? Bà xã em mà thấy là phiền phức lắm đó!” – Lục Vân Trì khoác áo tắm kêu rên.
“Anh có làm ra chuyện gì để em ấy hiểu lầm sao?”
“Đừng có làm thật, cô ấy sẽ rất nhiệt tình phát huy trí tưởng tượng đó. Phụ nữ quả là loại sinh vật đáng sợ.”
“Vậy em có muốn ‘thoát khỏi con đường lầm lạc’, gia nhập hàng ngũ của anh với anh cả không?” Lục Vân Dương ngồi xuống ghế sofa.
Lục Vân Trì cực lực lắc đầu: “Đừng, em không muốn chết trong tay bà xã với mẹ đâu.”
“Lâu rồi mới lại tâm sự với em. Lúc trước có thuận lợi không? Nghe nói em rất nổi bật trong tuần lễ thời trang tại Paris vừa rồi.”
“Có gì đáng nói đâu. Năm nay mấy bộ sưu tập ở Paris với Milan đều không so được với tuần lễ thời trang New York. Mà anh đến đây chỉ để nghe tin đó thôi sao? Thế nào, cãi nhau với chị dâu nên bị đuổi ra ngoài hả?” Lục Vân Trì bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
“Dừng, em với em dâu đúng là một cặp trời sinh, kẻ tám lạng người nửa cân. Chuyện của anh anh sẽ tự lo, em cứ kể rõ thành tích của mình đi đã, bố mẹ đang chờ anh về báo cáo.”
“Thôi đi, hai người họ đang vui vẻ bên nhau, làm gì có chuyện quan tâm tới mấy điều này. Anh muốn biết thì cứ nói thẳng đi.”
…
Quan Cẩm day day hai bên thái dương đang đau nhức. Cả một buổi tối gặp ác mộng liên tục, ngủ đến là khổ sở. Bây giờ hắn đang rất là nóng nảy vì thiếu ngủ. Lôi một cái ba lô trong đống hành lý ra, hắn vuốt ve thứ đồ lạnh lẽo đựng trong đó. Nếu được tàn sát một hồi thì thật thoải mái. Giấu cái ba lô trong đống chăn gối bừa bộn, Quan Cẩm đá văng cửa phòng, đứng bên thành tàu nhìn biển rộng mênh mộng, hít một hơi thật sâu.
Ui … lạnh quá. Hắn rụt cổ chui về phòng, khoác thêm áo bông rồi mới oai vệ hùng dũng khí phách hiên ngang bước ra ngoài.
Nhìn biển rộng bao la quả nhiên có thể làm người ta thấy thư thái. Quan Cẩm xoa xoa thắt lưng, rất muốn đem hết phẫn uất trong lòng ra hét thật to với đại dương. Nhưng, hắn không muốn làm thằng ngớ ngẩn cho tất cả mọi người trên thuyền xem, cho nên đành bỏ qua ý tưởng hay ho này.
“Chào buổi sáng, Quan ca ca.” Tần Sắt đi tới.
“Chào buổi sáng.”
Tần Sắt ôm người rụt vai, oán thán: “Ây chà, anh nghĩ chu đáo thật đấy, em thì chỉ mang mỗi một cái áo bành tô mỏng. Không ngờ mùa thu trên biển lại lạnh như thế.”
Quan Cẩm ngại ngùng sờ sờ cái áo lông của mình: “Đi tiếp về phía Nam thời tiết sẽ tốt hơn.”
“Mau đi ăn sáng thôi.”
“Ừ.” Quan Cẩm đi được hai bước lại dừng chân, quay đầu nhìn cửa phòng Lục Vân Dương vẫn đóng chặt, do dự một lúc, cuối cùng đi theo Tần Sắt.
Anh ta chắc sẽ không làm mình làm mẩy đến độ bỏ bữa đâu. Quan Cẩm 囧囧 tưởng tượng cảnh Lục Vân Dương như nàng dâu nhỏ bị coi khinh … đúng là rùng mình. Thế nhưng, Lục Vân Dương quả thật không đến phòng ăn. Quan Cẩm thấy bữa sáng hôm nay thật nhạt nhẽo, chẳng có vị gì cả, ăn qua loa mấy miếng rồi đi.
Lục Vân Dương vào phòng Quan Cẩm, nhìn quanh một lượt. Đồ đạc vứt lung tung lộn xộn, chẳng giống cậu ấy lúc ở nhà chút nào. Anh lắc đầu bắt đắc dĩ, thu dọn từng thứ một cho hắn. Đến chăn cũng không trải hẳn hoi tử tế nữa, Lục Vân Dương mở chăn ra, ba lô lại để ngay trên giường, thật là … Anh nhấc cái ba lô lên.
Quan Cẩm đi dạo một mình quanh thuyền chốc lát mới trở về phòng. Vừa mở cửa ra, hắn hoảng hốt thấy Lục Vân Dương đang ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào.
“Anh vào bằng cách nào?!” Sợi tơ hắn kẹp ở cửa rõ ràng vẫn còn đấy mà.
“Chuyện đó không quan trọng.” Vẻ mặt Lục Vân Dương rất bất thường. “Chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần phải nói với nhau.”
Quan Cẩm sợ nhất là việc này, có gì thì nói hẳn ra đi, cứ rào trước đón sau. Hắn đóng cửa lại, tựa lưng vào tường: “Nói đi.”
“Em có biết vì sao tối qua tôi lại giận không?”
“Ai biết anh bực chuyện gì, liên quan gì đến tôi?” Quan Cẩm cố tỏ ra chuyện chẳng liên quan đến mình.
Trông Lục Vân Dương có vẻ mệt mỏi. Anh đứng dậy: “Nếu em không quan tâm thì thôi vậy. Không làm phiền em nữa.”
Quan Cẩm trợn tròn mắt nhìn anh bước đến cửa, lòng bỗng thấy hốt hoảng, bồn chồn: “Này, Lục Vân Dương, anh có ý gì nói toạc ra đi, không thì đứng có mào đầu rồi quẳng đấy. Như thế là sao hả?!”
Lục Vân Dương dừng động tác mở cửa, quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Quan Cẩm: “Tiểu Cẩm, em thật sự không quan tâm chút nào đến chuyện của tôi sao?”
Câu nói ‘Liên quan gì đến tôi’ nghẹn trong họng, không sao thốt ra được. Quan Cẩm buồn bực, đá mạnh vào tường: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Cuối cùng, Lục Vân Dương vẫn ở lại, ngồi xuống giường.
“Từ lúc em sốt sắng muốn tham gia chuyến du thuyền này, tôi vẫn luôn thắc mắc, không hiểu có thứ gì hấp dẫn em. Tuy hy vọng đó là mình, nhưng tôi còn chưa ảo tưởng đến mức đó. Những câu trả lời của em toàn là lời nói dối, tôi cũng không tra hỏi. Bởi vì, tôi tin tưởng em, tôn trọng em.”
“Ai nói dối chứ, anh có bằng chứng không?” Quan Cẩm ngoan cố không nhận tội.
“Tiểu Cẩm, dù tôi chỉ là một nhà tâm lý học tầm thường, nhưng người bình thường không thoát khỏi mắt tôi đâu. Em khác họ, có điều em lại quên che giấu.”
Đã nói là ghét nhất mấy người làm nghề tâm lý học mà.
“Đêm qua, nghĩ đến chuyện em thừa nhận mối quan hệ của chúng ta là tôi lại thấy vui sướng. Thế nhưng, em ngoài miệng thì động ý, còn đôi mắt lại chưa từng nhìn đến tôi. Suốt cả buổi tối, em chỉ lo quan sát mọi người, Ôn Tĩnh Hàn với người đàn ông ngoại quốc mắt xanh thu hút em nhiều đến mức em quên cả chuyện bên cạnh mình còn có một người.” – Lục Vân Dương nhíu mày – “Tôi không quan tâm em có bí mật gì. Cái tôi để ý là từ đầu đến cuối em chỉ coi tình cảm của tôi như trò đùa, coi tôi như một món đồ có thể trêu chọc, lợi dụng bất kỳ lúc nào.”
Quan Cẩm nhìn khuôn mặt nhuốm vẻ bi thương của Lục Vân Dương, ngẩn người toàn tập. Có … nghiêm trọng đến mức đó sao …
“Càng không ngờ đến là lần này em đi thật sự để giết người phóng hỏa!”
Quan Cẩm kinh ngạc: “Này, đừng có ăn nói lung tung.”
“Ăn nói lung tung? Cái người đêm qua đồng tử co lại, adrenalin tăng cao, sát khí tỏa bốn phía chẳng lẽ không phải em?”
“Làm … làm gì có chuyện đó.” Quan Cẩm không có chút ấn tượng nào về việc mình mất tự chủ như thế.
“Bởi vì em hoàn toàn quên mất còn có tôi bên cạnh. Mọi biểu cảm, thay đổi của em tôi đều nhìn thấy hết.”
“Cái đó mà cũng gọi là bằng chứng à?” Tiếp tục già mồm cãi láo.
“Em đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Lục Vân Dương thò tay ra đằng sau lôi cái ba lô màu đen ra.
Quan Cẩm hoảng hốt muốn lao lên cướp lại.
“Không phải giấu, tôi nhìn thấy hết thứ bên trong rồi.” Lục Vân Dương đứng lên, mở khóa ba lô, dốc ngược nó xuống. Soạt, một đống linh kiện súng đạn rơi trên giường.
“Đây không phải vũ khí của cảnh sát trong nước. Khẩu súng lục này được chế tác theo kiểu của quân đội Mỹ.” – Lục Vân Dương chỉ chỉ – “Em còn gì để nói không?”
Mặt Quan Cẩm lúc này cũng sa sầm. “Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Chuyện của em? Em chuẩn bị làm một việc nguy hiểm như thế có từng suy xét đến người khác chưa? Nếu em thật sự dùng đống vũ khí này để làm gì đó, tôi không nghĩ rằng những người ở trên con thuyền đơn độc giữa biển khơi này sẽ không đếm xỉa gì đến đâu.”
Quan Cẩm buồn bực đi qua đi lại vài vòng, thấy đầu mình sắp sửa nổ tung đến nơi rồi. “Lục Vân Dương, tôi trong mắt anh là một người máu lạnh như thế sao? Đúng, tôi tàn nhẫn lạnh lùng, nhưng không phải tôi chưa từng nghĩ đến anh. Lại nói, làm sao tôi biết được người nhà anh với Ôn Tĩnh Hàn cũng đến đây giúp vui. Tôi không nói là vì không muốn mọi người bị cuốn vào chuyện này. Thật sự nó rất nguy hiểm, dễ mất mạng như chơi.”
Lục Vân Dương kéo Quan Cẩm vào lòng ôm thật chặt, siết lấy hắn, không để hắn phản kháng: “Tiểu Cẩm, em vẫn không hiểu. Tôi giận không phải vì bị em kéo vào vòng nguy hiểm, mà vì em muốn làm chuyện nguy hiểm lại không cho tôi biết gì. Lỡ như em gặp chuyện không may, tôi nhất định sẽ ân hận suốt đời vì mình chẳng thể giúp gì được cho em.”
Loáng cái Quan Cẩm đã bình tĩnh lại, ngoan ngoãn để người ta ôm, miệng cảm thán: “Nói cứ như tiểu thuyết ngôn tình ấy, hừ.” Chết tiệt, sao mặt lại nóng thế này >.<
“Thật ra em rất để ý đến tôi đúng không?” Lục Vân Dương vẫn không chịu bỏ qua.
“Vâng, để ý, để ý đến mức chỉ hận không thể kéo anh theo chết cùng.” Quan Cẩm cũng theo luôn, đã sai thì sai đến cùng.
“Vậy thì thật vinh hạnh cho tôi.”
Quan Cẩm bĩu môi, sến chết đi được.
Lục Vân Dương tỳ cằm lên vai Quan Cẩm, để lộ nụ cười đắc ý đã nhịn từ nãy tới giờ. Đúng là chẳng dễ dàng gì cuộc trường chinh vạn dặm mới đến được trạm đầu tiên, không uổng công anh vô sỉ diễn màn tình yêu đau khổ vừa rồi. Nhưng nếu không làm vậy, thì người này sẽ chẳng bao giờ chủ động biểu lộ tình cảm của mình.
Lục Vân Dương kéo Quan Cẩm cùng ngồi xuống giường, nhìn với ánh mắt thành khẩn: “Nếu được, em kể cho tôi nghe đi.”
Quan Cẩm nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt đen sâu hun hút như lôi kéo người ta đào sâu tìm tòi, cuối cùng chìm đắm trong đó. Giật mình tỉnh lại, chợt nhận ra mình vừa thất thần.
Quan Cẩm khụ khụ vài tiếng, chậm rãi nói: “Tôi muốn báo thù cho một người. Kẻ thù đang ở ngay trên con thuyền này.”
“Cho ai?” Lục Vân Dương hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
“Người quan trọng nhất của tôi.” Đâu thể nói là chính mình được.
“Người … yêu của em?” – Lục Vân Dương hỏi dò.
Quan Cẩm gãi đầu: “Cho là như thế đi.” Tôi không phải tên cuồng ái kỷ đâu nha!
Lục Vân Dương không bình tĩnh được nữa. Quan Cẩm thật sự có người yêu đã qua đời? Không phải tên lông vàng kia nói lung tung?
“Chẳng phải em mất trí nhớ sao?”
“Thật ra … sau đó có dần nhớ lại một ít.” Quan Cẩm tiếp tục trợn mắt nói dối.
Lục Vân Dương không truy vấn. Người đã khuất cần được tôn trọng.
Quan Cẩm vừa định nói tiếp thì đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng phụ nữ thét chói tai.
“Có chuyện gì?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
Quyển 5 - Chương 5
Quyển 5 - Chương 5