DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
Quyển 6 - Chương 16: Ngoại truyện – Đêm giao thừa (2)

Editor: Nguyệt

Quan Cẩm thấy sự việc đang dần mất kiểm soát, chưa bao giờ thấy hốt hoảng như bây giờ.

“Lục Vân Dương, anh nói mà không giữ lời à, tên nào bảo không làm đến cuối hả?” Quan Cẩm rướn cổ, lườm người đang đè lên mình.

Đôi mắt Lục Vân Dương đen sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào hắn. Anh nhoẻn cười để lộ mấy cái răng trắng bóc, như con sói to đang dụ dỗ chú dê nhỏ: “Tôi nói là ‘hôm nay không làm đến cuối’, nhưng bây giờ đã qua 0 giờ, sang ngày hôm sau rồi.”

“…” Fuck, thế mà cũng được à!

“Ngoan ngoãn nằm xuống cho ta, ta có thể gắng gượng đồng ý với ngươi.” Tiếp tục giãy giụa.

“Tiểu Cẩm, em cũng là đàn ông. Đàn ông với nhau nên nói chuyện bằng thực lực, đúng không? Nếu không em sẽ nghĩ tôi không tôn trọng em.”

“…” Mặc dù nghe rất có lý, nhưng sao vẫn muốn đấm anh ta một trận.

“Nằm yên nào, tôi sẽ dịu dàng …” Lục Vân Dương không nói nhiều với hắn nữa, cúi đầu ngậm ngay lấy cái miệng hắn, lưỡi luồn qua khớp hàm tiến vào trong càn quét.

“Ưm …” Lưỡi Quan Cẩm không chịu thua kém, cũng cuốn lấy lưỡi anh.

Môi hôn riết lấy nhau, một khe hở để hô hấp cũng không có. Tay Lục Vân Dương không ngừng châm lửa trên thân thể Quan Cẩm. Sau lần ‘thử nghiệm’ vừa nãy, anh đã nắm rõ tất cả những chỗ mẫn cảm của hắn, sờ đến đâu là Quan Cẩm run rẩy đến đó.

“A …” Rút cục Quan Cẩm cũng được buông ra, há mồm thở hổn hển như con cá mắc cạn.

Người phía trên hình như dời đi, hơi lạnh quét qua người. Đầu óc Quan Cẩm bây giờ mù mịt đến nỗi không thể nghĩ xem anh đi làm gì.

Lát sau, Lục Vân Dương lại đè lên, nhẹ nhàng hôn cổ Quan Cẩm, một tay xoa nhéo đầu ngực hắn.

Quan Cẩm bỗng cứng đờ người, rồi dùng cả tay lẫn chân giãy giụa: “Khốn nạn! Họ Lục kia, tay anh đang để ở chỗ nào hả?! Ra ngoài!”

Lục Vân Dương vẫn cứ tiếp tục dùng ngón tay thăm dò nơi nóng ấm kia. Tay còn lại vỗ về ve vuốt phần thân dưới phía trước của Quan Cẩm như trấn an. Môi hôn miết lên ***g ngực và cổ hắn.

Cái thân thể chết tiệt này rốt cuộc đói khát đến mức nào hả trời! Quan Cẩm cả người mềm nhũn, khóc không ra nước mắt. Ai mà ngờ được mình lại có ngày bị đàn ông chọt hoa cúc, muốn làm gì thì làm.

Ngay lúc bị kích thích đến mê muội, trong một khoảng khắc ngắn ngủi, đằng sau đã có ba ngón tay len vào. Quan Cẩm giơ tay che mắt như muốn bỏ cuộc, lòng thầm mắng ‘đậu má’. Kệ nó, muốn ra sao thì ra.

“A … Ư, anh chậm một chút không được à. Chết tiệt!”

Người nào đó đã vào được một nửa, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào, kích cỡ chỗ đó của tôi sẽ làm em đau … Mở chân ra một chút, thả lỏng nào, tôi không muốn làm em bị thương.”

Mịa nhà anh! Lúc này mà còn nhắc đến chuyện kích cỡ, đúng là đồ độc ác!

Cảm giác bị người ta kiểm soát này thật xa lạ, thật khó chịu, nhưng cũng thật kích thích. Tên khốn này chẳng biết dịu dàng gì cả. Chỗ đằng sau bị đâm đến đau rát, hắn sắp không chịu nổi rồi … Bỗng nhiên, một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng rồi lan ra toàn thân như dòng điện.

“A …” Quan Cẩm vô thức bật ra tiếng rên rỉ.

Người bên trên dường như bị kích thích, càng dốc sức đâm vào: “Bảo bối, em thật chặt …”

Quan Cẩm mở đôi mắt ướt sũng do nước mắt sinh lý tiết ra. Người phía trên trông thật mơ hồ, nhưng cái tư thái đó tựa như một con dã thú mang thái độ ngạo nghễ của kẻ thắng cuộc, chẳng hề khách khí chiếm hữu con mồi của mình. Cảm giác bị kiểm soát triệt để này làm Quan Cẩm bỗng nảy sinh một loại khoái cảm. Chẳng lẽ con người đều có tiềm chất là M?

Lục Vân Dương vô tình nhìn lướt qua mặt Quan Cẩm, thấy hắn đang dùng đôi mắt ướt nước mờ sương lườm mình, trên mặt mơ hồ lộ ra chút yếu đuối, thân dưới chợt căng trướng, càng ra sức đâm sâu hơn.

“Bảo bối, em thật quyến rũ, làm tôi cứ muốn nuốt em vào bụng …”

“Ư …” Khốn nạn, anh đang ăn rồi còn gì!

Đợt chạy nước rút cuối cùng, thân thể hai người dính sát vào nhau, cùng lên đến đỉnh điểm sung sướng. Quan Cẩm thấy trước mắt một mảng trắng xóa, trong đầu lại như có cả đống pháo nổ tung.

Dư vị *** qua đi, Quan Cẩm mới nhận ra người nào đó vẫn còn chôn trong thân thể hắn, vẻ mặt quẫn bách nói: “Anh còn chưa rút ra …”

Lục Vân Dương ôm chặt lấy hắn, gặm lên bờ vai trắng nõn: “Thêm lần nữa đi.”

“… Mẹ nó anh một vừa hai phải thôi chứ!”

Thế là Quan Cẩm đáng thương bị lăn qua lộn lại như thế không biết bao lâu, miệng không biết phát ra bao nhiêu âm thanh dọa người, cho đến khi mê man nhắm nghiền mắt, chẳng kịp để lại một câu ‘di ngôn’.

Nhất định là hắn bị người ngoài hành tinh chộp đi làm thí nghiệm rồi. Nếu không sao lại thấy cả thân thể đau nhức tê mỏi như không phải của mình thế này.

‘Người ngoài hành tinh’ chống cằm tựa vào gối, si mê nhìn hắn, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng hắn: “Tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không? Hay em ngủ thêm một lát đi, anh đi nấu cháo cho em.”

Sao anh không hỏi tôi còn chỗ nào thoải mái đi. Quan Cẩm nuốt nước miếng một lúc mới thấy cổ họng đau rát của mình có thể phát ra tiếng: “Sao anh không chết đi?”

“Anh chết rồi ai hầu hạ em?” Lục Vân Dương cười đến gợi đòn, rót một chén nước đưa đến miệng Quan Cẩm, “Ấm đấy, uống cho đỡ khô họng. Hôm qua hét đến khản cổ rồi.”

… Ở đâu ra cái con sói đuôi to không biết điều cứ thích làm người ta hận đến muốn đạp chết nó thế này!

Lục Vân Dương đến điểm thì dừng, bưng trà rót nước, xoa eo bóp chân, mãi mới làm Quan đại gia không lạnh lùng lườm mình nữa, cho một chữ đánh giá thái độ phục vụ của anh: Hừ!

Làm cũng làm rồi, không lý gì lại khóc lóc um sùm như đàn bà. Lại nói, người ngầm đồng ý cho anh ta làm càn chẳng phải mình sao? Bắt đầu từ lúc nào mà giới hạn của mình càng đẩy càng lùi thế này …

“Khả năng tiếp nhận của anh tốt nhỉ, không nghi ngờ gì à?” Quan Cẩm liếc mắt nhìn anh.

“Anh tin em chứ không phải câu chuyện ly kỳ đó.” Lục Vân Dương hôn trán hắn.

“… Anh mắc chứng khao khát da thịt à?” Quan Cẩm thật sự không chịu nổi anh cứ dán sát lên người mình như keo.

“Có khả năng là càng nghiêm trọng hơn. Anh chỉ hận không được hòa làm một với em thôi.”

“… Rồi sao nữa? Xoắn thành bánh quẩy hả?”

“Em yêu, em thật hài hước ”

Ọe –

Lục Vân Dương ngọt ngấy một lát rồi đột nhiên nhổm dậy, hỏi với vẻ không chắc lắm: “Liệu có đột nhiên xuyên lại không?”

“Hả? Cơ thể tôi bị chôn gần một năm rồi, biết xuyên về đâu?”

“Vậy … liệu có yếu tố không ổn định nào không?” Lục Vân Dương tỉ mỉ quan sát hắn, “Có cảm thấy khó chịu như váng đầu, mất trí nhớ gián đoạn hay gặp ảo giác không?”

Quan Cẩm nheo mắt lại: “Anh có kinh nghiệm?”

“Không có.”

“Thế giả vờ làm lang trung cái gì. Thân thể tôi rất tốt.”

“Anh chỉ hơi sợ thôi. Lỡ như lúc đó em không nhập vào thân thể này, hay duyên phận đưa đẩy em lại rời khỏi nó thì biết làm sao?” Lục Vân Dương ôm chặt hắn vào lòng.

“Còn không phải tại anh.”

“Đúng, suýt nữa anh hại chết em. Nhưng anh không hối hận. Nếu không làm thế, có lẽ cả đời này anh cũng không gặp được em.”

“Câu này nghe mà chỉ muốn đánh người.” Quan Cẩm lườm anh, “Nhưng, không biết chủ nhân vốn dĩ của thân thể này thế nào. Cứ có cảm giác không chân chính lắm.”

“Tự cậu ta bất cẩn ngã đập đầu nên mất mạng, chỉ có thể nói số mệnh đã định trước. Em chỉ may mắn nhập vào thân thể này sau khi cậu ta chết thôi. Em có thể cảm kích, nhưng đừng áy náy. Không thì lúc nào có thời gian chúng ta lập mộ cho cậu ấy?”

“Ừ.”

Quan Cẩm uể oải cúi đầu, ánh mắt vô tình liếc qua cổ áo mở rộng của Lục Vân Dương. Làn da màu mật ong mang theo dấu vết khả nghi, cơ bắp săn chắc, đường cong gợi cảm, … Trong đầu Quan Cẩm bỗng nảy ra ý nghĩ sờ thử để kiểm tra. Chuyện này không khoa học!

“Em yêu, em đang nhìn gì đấy?”

“Trẫm đói, Tiểu Lục Tử đi bưng đồ ăn lên đây.” Quan Cẩm lẳng lặng che giấu ý đồ đen tối của mình, vùi vào trong chăn, có vẻ chột dạ sai người nào đó đi làm việc.

“Bệ hạ chờ một lát, tiểu nhân đi ngay đây.” Trước khi xuống giường còn không quên hôn lên mặt hắn một cái.

Nhìn bóng Lục Vân Dương rời đi, Quan Cẩm vùi đầu vào gối.

Cả hai đều biết rào cản ngăn cách giữa bọn họ đã hoàn toàn biến mất. Giữa họ không còn cách một người đã khuất nữa. Tất cả đều còn sống, có thể tha thứ cho nhau, tận tình yêu thương. Thật là điều may mắn nhất cuộc đời.

Kỳ nghỉ như một tuần trăng mật nho nhỏ, là khoảng thời gian quý báu với tất cả các đôi tình nhân.

“Thêm lần nữa.” Công tước đang trầm mê trong dư vị của cuộc tình triền miên mới dứt, không muốn tự kiềm chế.

Nhưng hiển nhiên là người nào đó không muốn. “Anh cứ thử lần nữa đi, làm xong thì cuốn gói biến khỏi đây.”

Rõ ràng là Ôn Tĩnh Hàn đang rất khó chịu.

Công tước đại nhân rất thức thời, chỉ giở trò để kiếm thêm chút ngon ngọt, và nói với vẻ bất mãn: “Giao thừa em cũng không ở bên tôi.”

“Người nước ngoài như anh thì đón giao thừa cái nỗi gì.”

“Đó là ngày mọi người đoàn viên mà.”

“Thế nên tôi phải về nhà đoàn tụ với bố mẹ.” Người trong lòng nói rất vô tình.

“Tôi có thể đi cùng em mà.” Công tước cảm thấy mình bị ghét bỏ.

“Đầu xuân năm mới, anh định để bố tôi tức đến đột phát bệnh tim à?” Ôn Tĩnh Hàn nguýt hắn.

“Ông ấy khách khí với tôi quá.”

“Anh có chắc mình không bị cận nặng không? Thái độ chỉ hận không được lột da anh đó mà là khách khí à? Hừ, ‘một thằng nước ngoài ác ôn cướp đoạt con trai ta’, mấy cái từ này là kíp nổ của ông ấy đấy, động vào là bùm ngay.”

Công tước khó chịu: “Ông ta có được nhiều lợi ích từ tôi như vậy rồi, còn khó chịu cái gì nữa?”

“Ý anh là ông ấy phải vui vẻ khi bán con mình hả?”

“Không phải vậy …”

“Ông ấy chỉ vì muốn tốt cho tôi thôi, không làm một cuộc trao đổi với anh thì anh bảo tôi phải làm sao? Không cẩn thận là cái tội phản quốc sẽ chụp ngay xuống đầu, đè nặng cả nhà tôi đến nỗi không cách nào giãy ra được. Anh muốn ở lại chỗ tôi thì biết điều một chút, đừng có xuất hiện trước mặt ông ấy.”

Công tước nheo mắt lại. Không được bố của người yêu xem trọng, chuyện này thật không hay.



“Tối nay qua nhà anh ăn cơm nhé?” Kim Mạch Long hỏi với vẻ lấy lòng.

Nhạc Phàm giật mình kinh hãi: “Không. Mẹ cậu cứ trút cơm vào bát tôi như nuôi heo ấy, tiêu hóa mãi không hết. Tôi không muốn vì thế mà thành ra bệnh kén ăn.”

“Họ thích em mà.”

Nhạc Phàm liếc mắt xem thường. Đời thuở nhà ai mà cha mẹ nhìn con trai dắt đàn ông về nhà, chẳng những không đánh mắng, còn hầu hạ chăm ăn nhiệt tình. Hay là bọn họ cố ý, muốn dọa anh chạy? … Thôi, khả năng này ít lắm …

Nhạc Phàm không biết rằng Kim Mạch Long chưa đến tuổi thành niên đã ăn chơi đàng ***, rêu rao khắp nơi, bố mẹ hắn chỉ lo có ngày hắn vào tù hoặc gây ra tai nạn chết người, không khéo hủy hoại cả một đời. Ai mà ngờ, vì Nhạc Phàm, tính tình hắn quay ngoắt 1800, giờ chẳng những thường xuyên về nhà báo hiếu cha mẹ, còn cố gắng học quản lý doanh nghiệp. Lãng tử quay đầu, thay đổi đến nỗi người ta khó tin. Ông Kim với vợ cũng cảm tạ tổ tiên phù hộ, cho nên mặc kệ Nhạc Phàm là nam hay nữ, họ đều phải giúp con trai trói chặt người này lại, còn hận không thể viết luôn tên Nhạc Phàm vào sổ hộ khẩu nhà họ.

Kim Mạch Long vốn cũng không muốn về nhà. Vất vả lắm vợ yêu mới không phải tiếp xúc với thi thể đáng sợ, giao tiếp với vật chứng cả ngày, hắn nhất định phải tận dụng triệt để.

“Em yêu, không còn sớm nữa, hay là chúng ta …”

“Mới có sáu giờ! Ưm … cầm thú …”



Quan Cẩm dừng chân đứng lại, nhìn chằm chằm những món đồ nho nhỏ xếp hàng chỉnh tề trên sạp. “Đây là cái gì?”

Lục Vân Dương đưa cho hắn một xâu mứt quả: “Chua ngọt, chắc em sẽ thích. Cái đó là tò he, một loại hình nghệ thuật khá lâu đời.”

Đằng sau sạp hàng, một người đàn ông đứng tuổi tay thoăn thoắt nhào nặn bột, lát sau đã thành hình Trư Bát Giới trông rất sống động.

Người bán hàng là vài đứa trẻ nhìn giống học sinh. Một cậu bé nhìn thấy Lục Vân Dương liền nhiệt tình tiếp đón: “Chào anh, anh thích tò he à?” Cậu thấy có một cô gái đứng bên Lục Vân Dương, nên nhanh nhảu nói: “Chắc bạn gái anh thích lắm, mua cho cô ấy một con đi.”

Lục Vân Dương nhìn cậu, nhoẻn miệng cười. Cô gái kia hình như cũng nghe thấy, ngó Lục Vân Dương rồi ngượng ngùng tránh ra xa, để lộ Quan Cẩm đứng đằng sau mặt không biểu cảm gặm mứt quả, nhìn chằm chằm cậu bé.

“…” Cậu bé thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết là gì. Cô bé đứng cạnh đẩy cậu ra, cầm một con tò he đon đả chào mời: “Anh đẹp trai, mua cho bạn trai anh một con đi, đáng yêu lắm đó ”

Thế là Quan Cẩm cầm con tò he hình Trư Bát Giới cùng Lục Vân Dương rời khỏi sạp hàng. Đằng sau họ, cô bé vỗ đầu cậu bé, nói: “Đồ ngốc, uổng công mọi ngày tớ dạy dỗ cậu. Đúng là không có mắt nhìn! Ôi ôi, hôm nay mình hạnh phúc quá, được nhìn thấy một đôi ngoài đời ”

Quan Cẩm, Lục Vân Dương và cậu bé: “…”

Quan Cẩm nhìn chằm chằm con tò he màu sắc rực rỡ, khóe miệng giật giật, quay sang hỏi: “Ăn ngon không?”

“… Cái này không ăn được …”

“Không phải làm từ bột à?”

“Vậy cũng không được. Trong đó có phẩm màu.” Lục Vân Dương vội vàng ngăn cản ý đồ cắn thử một miếng của hắn.

“… Kia là cái gì? Tò he màu vàng?” Quan Cẩm lại nhìn sang một sạp hàng khác trong hội chùa.

“Đó là đồ chơi làm bằng đường.”

“Đồ chơi làm bằng đường? Chắc là ăn được đúng không?” Mắt sáng rực.

“… Không được …”

Để phòng hắn bị ngộ độc thực phẩm, xem ra sau này ra ngoài phải theo sát mới được. Lục Vân Dương ôm trán.

___________________________________

Tác giả:

Tiếp theo là phần đặc biệt – “Tĩnh thủy thâm hàn”, đoán chừng bảy tám chương gì đó.

Quét mìn:

1. Phần này sấm chớp giật đùng đùng, máu chó rơi tầm tã [Khụ khụ, thật ra không nghiêm trọng đến thế đâu.]

2. Nhân vật chính là Ôn Tĩnh Hàn, Tiểu Cẩm với Vân Dương chỉ thỉnh thoảng xuất hiện. Ai không thích tổ trưởng xin đừng đọc.

3. Những ai chờ mong tổ trưởng là một tiểu thụ thuần khiết … xin đừng đọc. Phần này có khả năng tam quan bất chính, quy phạm vỡ nát = =

Khụ khụ, tóm lại là hãy cẩn thận trước khi nhảy hố, nếu không hậu quả tự chịu. Đọc rồi đừng nhắn lại là không thể tiếp nhận …

Ai thích Tiểu Cẩm với Dương Dương thì sau phần đặc biệt này sẽ có mấy ngoại truyện hạnh phúc ngọt ngào nhé

Đọc truyện chữ Full