Editor: Nguyệt
Những ngày không thấy ánh mặt trời trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã hơn một năm. Ôn Tĩnh Hàn dường như quên đi mục đích của mình, sắm vai một tiểu tình nhân tội nghiệp lại ngoan ngoãn, thành lập tình hữu nghị cách mạng với Tưởng Thư và trung khuyển nhà anh ta, thỉnh thoảng đi chọc con mèo thích xù lông lại không có móng vuốt Mặc Nhiên. Ngày tháng thật an nhàn.
Âu Thần chẳng những không tỏ ra chán cậu, mà còn ngày càng cưng chiều hơn, bảo bọc vô cùng cẩn thận. Đôi khi, chính Ôn Tĩnh Hàn cũng ngỡ hắn chỉ là một người đàn ông tốt dịu dàng lương thiện, không dính dáng gì đến bạo lực máu me.
Một ngày nọ, Âu Thần nhìn mặt cậu rồi đột nhiên nói: “Mặt càng ngày càng trắng, nên phơi nắng nhiều mới tốt.”
Ôn Tĩnh Hàn giật mình, ngoài mặt lại đúng lúc tỏ ra sửng sốt, rồi cúi đầu thất vọng.
Âu Thần đến bên cậu, xoa đầu nói: “Tôi sẽ không giam cậu cả đời. Dạo này có chuyện khó giải quyết. Chờ sự việc xong xuôi tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài giải sầu.”
Chuyện khó giải quyết? Ôn Tĩnh Hàn đã ngủ đông hơn một năm, luôn chờ đợi để đạt được mục đích. ‘Một đòn hạ gục, hoặc là không bao giờ có cơ hội thứ hai’, cậu vẫn nhớ kỹ câu này, không ngừng thôi miên bản thân, ám thị mình chỉ là một người qua đường bình thường không có bất cứ khả năng phản kháng nào, dù có cơ hội thu được một vài tin tức cũng quyết không dao động. Tổ chức của Âu Thần vận hành một cách chặt chẽ, lại đứng đầu Đông Nam Á, hơn một năm nay chưa từng lộ ra sơ hở nào. Lần này lại nghe chính miệng hắn nói có chuyện khó giải quyết, có khi nào đây là một cơ hội?
Ôn Tĩnh Hàm ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc và vui sướng: “Anh sẽ mang tôi ra ngoài?”
Âu Thần nhìn vào đôi mắt đen trong ngần sáng rực ấy mà xao lòng. Hắn không nói gì, bế cậu lên bước vội vào phòng ngủ.
…
“Sao hôm nay nhiều người thế, cả đám cứ như gặp đại địch ấy.” Ôn Tĩnh Hàm vừa bày ly rượu vừa hỏi thầm Tưởng Thư.
Tưởng Thư cầm cốc rượu mới rót, vừa cẩn thận ngửi thử vừa thản nhiên nói: “Có khách quý. Anh Thần và một vài người cốt cán sẽ đến đây.”
Ôn Tĩnh Hàm mở to mắt: “Khách quý gì mà quan trọng thế?”
“Những chuyện bên ngoài ấy cậu đừng quan tâm. Làm tốt công việc của mình là được rồi.” Tưởng Thư nhìn cậu.
Ôn Tĩnh Hàm lè lưỡi, vừa xoay người đi sắc mặt liền trầm xuống. Gần đây cảm xúc của Âu Thần có vẻ bất ổn, gương mặt trước nay không biểu hiện gì thỉnh thoảng lại thoáng vẻ nôn nóng. Nhiều người biết thì bí mật khó giữ, đôi lúc lại có một vài tin tức vô tình lọt vào tai cậu. Sau khi phân tích, cậu đoán rằng tuyến đường tiêu thụ trong tay Âu Thần gặp vấn đề, không đơn giản chỉ là việc hàng hóa tồn đọng, mà còn ảnh hưởng đến gốc rễ. Lần này chắc là hắn muốn tiếp đãi một ‘khách hàng’ lớn để giải quyết nguy cơ trước mắt.
Bây giờ Âu Thần đang vướng vào rắc rối, tính cảnh giác sẽ giảm xuống, là một cơ hội tốt để ra tay.
“Hôm nay anh mặc cứ như khổng tước trong vườn bách thú ấy nhỉ. Định đi xem mặt hả?” Ôn Tĩnh Hàm trêu chọc Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên từ ghét cay ghét đắng đã thăng lên thành không còn sức mà nói. Quá trình đầy xót xa đó người ngoài khó mà hiểu được.
“Hừ, cái đồ không có mắt thẩm mỹ. Hôm nay có khách quý, tao phải đi tiếp đãi.” Mặc Nhiên lười so đo với cậu. [Thật ra là không dám = =]
“Tiếp đãi? Tiếp đãi kiểu nào?” Ôn Tĩnh Hàm vẻ mặt mờ ám quét nhìn thân hình Mặc Nhiên.
“Mày——” Ai mà tin nổi con thỏ trắng nhỏ được Âu Thần cẩn thận che chở chỉ sợ bị sói bắt đi thật ra là một con cáo xảo quyệt miệng mồm cay độc! Mặc Nhiên ra vẻ cao quý hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, không hơi sức đâu đấu với cậu. Đúng là tức chết đi được!
Buổi tối, quán bar vẫn chìm trong bầu không khí nhộn nhịp vui tươi. Nhưng đằng sau đó là chút căng thẳng mơ hồ.
“Hả? Sandwich của tôi đâu rồi?” Nhân viên phục vụ Tiểu Trung gãi đầu gãi tai đi khắp nơi tìm bữa tối của mình.
Ôn Tĩnh Hàm chỉ xuống hầm rượu. “Là một cái gói to đúng không. Lúc nãy dọn dẹp mọi người thấy vướng víu nên quẳng xuống đó rồi.”
“Hả? Sao cậu không nói sớm.” Tiểu Trung nhăn mày.
“Anh cũng không ăn trong giờ làm việc được. Nếu đói thì để tôi làm thay cho, tranh thủ xuống đó ăn đi.”
Tiểu Trung vốn không muốn làm phiền người tình yêu quý của ông chủ, nhưng thật sự là không chịu nổi dạ dày kháng nghị, đành phải cảm ơn cậu rồi vọt xuống hầm rượu.
Ôn Tĩnh Hàm nhoẻn miệng cười, tiếp tục pha rượu.
Hơn một tiếng sau, Tiểu Trung đột nhiên mặt biến sắc lao ra khỏi quầy bar, chạy vào toilet. Quay về làm việc chưa được năm phút lại lao ra ngoài … Sau ba lần, mặt anh ta đã trắng bệch.
“Anh làm sao thế?” Ôn Tĩnh Hàm quan tâm hỏi.
“Không biết nữa. Tôi thấy bánh sandwich hôm nay vị cứ là lạ thế nào ấy, nhưng chắc chắn không phải bị hỏng, ai ngờ vẫn bị tiêu chảy.” Tiểu Trung uể oải gục xuống mặt quầy.
“Có phải bị dị ứng với thành phần gì trong đó không?”
“Chắc thế. Cái đám ở nhà bếp kia suốt ngày thử nghiệm món mới, ai biết lại bỏ cái gì vào …”
“Lát nữa anh còn phải đưa rượu sang khu khách quý đúng không?”
“A! Suýt nữa thì quên!” Tiểu Trung lấy khay, vừa định ra ngoài thì cúi gập người xuống.
“Sao thế? Lại đau à?” Ôn Tĩnh Hàm đỡ lấy anh.
Tiểu Trung cau mày, gật đầu.
“Tôi đi thay anh vậy. Anh mau ra đằng sau gặp bác sĩ xin thuốc đi.”
“Vậy có được không? Chỗ đó toàn khách quý …”
“Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ. Mười bước có một tốp, năm bước có một người, đâu đâu cũng là người của ta, không sao đâu.”
Tiểu Trung thật sự không chịu nổi, đành nhờ cậu rồi vọt vào toilet.
Ôn Tĩnh Hàm bưng khay rượu, bình thản đi đến khu khách quý mà trước đó chưa từng đặt chân.
“Sao cậu lại đến đây?” Đến trước cửa phòng gọi rượu, cậu bị nhân viên an ninh chặn lại, “Ông chủ không cho cậu đến đây.”
“Nhân viên phụ trách đưa rượu hình như bị ngộ độc thực phẩm, những người khác thì bận bù đầu, chỉ có tôi làm thay. Đưa rượu thôi mà, chỗ nào cũng có người của ta, sẽ không sao đâu.” Ôn Tĩnh Hàm có vẻ không vui.
Nhân viên nọ vẫn nhớ kỹ lời Âu Thần, cầm lấy khay rượu: “Mau về quầy bar đi, để tôi mang rượu vào.”
Ôn Tĩnh Hàm bĩu môi, đành phải quay về. Đến hành lang rẽ vào phòng vệ sinh, cậu âm thầm quan sát xung quanh, rồi thản nhiên rẽ vào.
Khu khách quý hầu như không có người. Phòng vệ sinh cũng rất yên tĩnh. Lối kiến trúc cổ điển kết hợp với ánh đèn nhạt màu làm người ta tưởng rằng đây không phải phòng vệ sinh của một quán mại ***, mà là của một ngôi biệt thự xa hoa.
Ôn Tĩnh Hàm thấy kế hoạch không thành công, đang suy nghĩ xem có nên ở trong này ôm cây đợi thỏ không. Mặc dù ý kiến này rất tồi, nhưng dưới sự theo dõi nghiêm ngặt thì chỉ có chỗ này là an toàn thôi.
Cậu đứng trước vòi nước, nhìn chằm chằm vào gương. Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn bước vào. Cảm giác ngột ngạt bí bách bỗng bao trùm lấy người cậu, bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.
Ôn Tĩnh Hàm lạnh sống lưng, ổn định lại tinh thần, dùng biểu cảm thích hợp khi gặp một người xa lạ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đó, rồi làm như không có gì quay đầu lại, mở vòi nước, chậm rãi rửa tay.
Đó là một người châu Âu, đường nét gương mặt rõ ràng như điêu khắc lại không mất vẻ tinh xảo, nhất là đôi mắt màu xanh lục như đá mắt mèo làm người ta có ấn tượng sâu sắc. Chỉ liếc mắt thôi Ôn Tĩnh Hàm cũng nhìn ra người này ăn mặc sang trọng, khí chất cao quý, cùng với sự uy nghiêm và đôi chút nguy hiểm muốn giấu cũng không được. Ngoài mặt, Ôn Tĩnh Hàm tỏ ra bình tĩnh, trong lòng thì vạn lần hối hận. Không cần quay đầu lại cũng biết đôi mắt màu lục kia đang tăm tia từng centimet trên người mình, cứ như lưỡi dao sắc bén chầm chậm lướt trên da thịt vậy.
Người nọ chậm rãi đi qua cậu, bước về phía buồng kín bên trong. Toàn thân căng cứng của Ôn Tĩnh Hàm dần dần thả lỏng theo tiếng bước chân của người đàn ông. Ngay khi cậu định thở phào, thì đột nhiên một cánh tay rắn chắc ôm chặt eo cậu kéo ra sau. Ôn Tĩnh Hàm quay phắt đầu lại, đập vào ***g ngực rắn chắc của đối phương. Cú va mạnh làm mũi cậu rất đau, mắt cũng ươn ướt.
Ôn Tĩnh Hàm định giơ tay lên xoa xoa mũi, lại bị người ta nâng cằm lên.
“Hiếm khi tôi gặp được một mỹ nhân phương Đông nào hấp dẫn thế này, từ thân hình đến gương mặt, ừm, eo thon gọn, mông …” Một ‘bàn tay heo’ nhéo nhéo mông cậu, “Cũng được lắm.” Người đàn ông nói với chất giọng tao nhã pha chút cổ điển cực tiêu chuẩn, nội dung lại làm người ta phát điên.
CMN mi đang mua thịt lợn à! Ôn Tĩnh Hàm nhận ra tính kiên nhẫn của mình bấy lâu nay đã bị một câu nói của người này phá hỏng.
“Thưa quý ngài, tôi không có hứng thú với tinh tinh, xin ngài buông tay ra.” Ôn Tĩnh Hàm trừng mắt nhìn hắn.
Người đàn ông nhìn đôi mắt trong ngần vì phẫn nộ sáng bừng lên như kim cương đen, ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay ra muốn chạm vào.
Ôn Tĩnh Hàm nhân lúc hắn ngẩn người nâng đầu gối lên định tập kích chỗ yếu hại, ai người người đàn ông nọ phản ứng cực nhanh, dùng chân gạt đòn tấn công của cậu.
“Tính cách tôi cũng thích.” Hắn bổ sung một câu.
Ôn Tĩnh Hàm đang nghĩ xem có nên làm lớn chuyện, kêu to cứu mạng hay gì đó không, người nọ lại đột nhiên buông ra, nhìn kỹ cậu hơn mười giây rồi quay người đi, ra khỏi phòng.
…
Ôn Tĩnh Hàm vội vàng ra ngoài, như trút được gánh nặng. Ai ngờ mới đi được vài bước đã gặp Âu Thần dẫn người xuất hiện ở hành lang. Ôn Tĩnh Hàm không hề chần chừ trực tiếp chạy qua đó, nhào vào lòng Âu Thần.
“Sao thế? Sao lại đổ mồ hôi lạnh thế này?” Âu Thần sờ cổ cậu.
Bấy giờ Ôn Tĩnh Hàm mới ngại ngùng giãy ra khỏi lòng hắn: “Không … không có gì … lúc nãy vào toilet có một người nước ngoài cứ nhìn chằm chằm tôi, hơi giật mình thôi.”
Âu Thần hơi nhíu mày: “Đã bảo ở yên trong quầy bar mà, ra ngoài không sợ gặp biến thái à?”
Chỗ này có tên nào không phải biến thái sao?
“Tôi cứ nghĩ toàn người bên mình nên sẽ không sao …” Ôn Tĩnh Hàm ra vẻ vẫn còn sợ hãi.
Âu Thần không nỡ trách cậu nữa, sai người đưa cậu về phòng.
May quá. Vẻ ngoài của Ôn Tĩnh Hàm không hề nhu nhược, dáng người cao lại mang vẻ đẹp kiểu tuấn tú. Chẳng qua tuổi còn trẻ, tỏ ra ngoan ngoãn lại là loại hình hắn thích nhất, nếu không hôm nay đã gặp rắc rối lớn rồi.
Trở về phòng, Ôn Tĩnh Hàm ổn định tinh thần một hồi mới chậm rãi bình tĩnh lại. Tuy rằng không thu được tin gì có ích, nhưng cũng hữu kinh vô hiểm, còn không bị Âu Thần nghi ngờ. Quan trọng nhất, người châu Âu kia chắc chắn là một nhân vật lớn, mà nhìn cũng quen quen, chỉ tiếc không nhớ nổi từng gặp ở đâu. Chẳng lẽ đây là khách hàng mới của Âu Thần?
Ôn Tĩnh Hàm mơ mơ màng màng ngủ không biết đã bao lâu, chợt nghe có tiếng động. Cậu mở mắt ra, ngồi dậy. Lúc nãy hình như nghe được tiếng gì đó rất chói tai.
Cậu nhẹ nhàng xuống giường, cầm quyển sách ở đầu giường, ngồi dựa vào cái tủ gần cửa ra vào, mở sách ra đặt trên đùi ra vẻ đang đọc sách, sau đó áp tai vào cửa.
“Đừng rút dây động rừng. Không thể chỉ có một mình hắn, có lẽ sẽ lôi được thêm vài người nữa.” Đây là giọng Âu Thần.
May là cánh cửa này cách âm không tốt lắm. Đều nhờ tính cảnh giác của Âu Thần, hắn không thể chấp nhận một căn phòng cách âm tuyệt đối không thể nghe thấy bất kỳ tiếng động gì bên ngoài.
“Hay là chúng ta tương kế tựu kế? Gài bẫy hắn! Bao nhiêu năm nay còn chưa có tên nào tiếp cận được thành viên trung thành của chúng ta đâu.” Đây là một cấp dưới tin cẩn khác của hắn, Đỗ Lâm Thanh.
Ôn Tĩnh Hàm bỗng toát mồ hôi lạnh. Họ đang nói đến cảnh sát nằm vùng. Chẳng lẽ mình bị lộ?!
“Cũng không hẳn, cùng lắm chỉ là thời gian làm việc lâu, luôn quanh quẩn ở chỗ hậu cần bình thường thôi. Ngay cả chúng ta còn không tiếp cận được thì gây nổi sóng gió gì.”
Không phải mình. Là người khác. Mặc dù mình biến mất không để lại dấu vết, nhưng bằng vào bản lĩnh cùng sự hiểu biết về mình của cha già, ông ấy nhất định tra ra được chỗ ở của mình. Xem ra ông đã không tiếc lấy việc công làm việc tư, cài một đặc công vào đây để tiếp ứng mình. Có thể nhanh chóng tiếp cận người trung thành đi theo Âu Thần chứng tỏ người này rất có bản lĩnh. Đáng tiếc, vẫn không thể tiếp xúc với mình. Tưởng tượng cảnh cha già một mặt nôn nóng như đứng đống lửa như ngồi đống than, một mặt lại không dám ra đòn hiểm, tránh phá hỏng kế hoạch của mình dẫn đến nguy hiểm, Ôn Tĩnh Hàm thấy ấm lòng. Lần này mình đúng là bất hiếu.
“Chuyện này cậu có kinh nghiệm, thu xếp cho ổn thỏa đi. Đến được bước này chứng tỏ hắn không phải hạng tầm thường.” Cuối cùng, Âu Thần nói một câu, rồi có tiếng bước chân rời đi.
Ôn Tĩnh Hàm không kịp nằm lại giường bày tư thế đang ngủ, vội vàng vươn người nhảy đến đuôi giường, ngồi trên thảm, tựa vào giường, ôm sách trong lòng.
Âu Thần mở cửa ra, thấy trên giường không có ai, theo thói quen nhìn xuống dưới, quả nhiên Ôn Tĩnh Hàm lại ngồi dưới đất đọc sách đến ngủ gật. Âu Thần nhẹ nhàng rút sách ra, bế cậu lên giường. Giữa chừng Ôn Tĩnh Hàm có tỉnh lại, thấy là Âu Thần thì nhắm mắt ngủ tiếp.
Âu Thần vuốt tóc cậu, cảm giác nôn nóng bực dọc trong lòng dần dần tan biến theo nhịp thở đều đều của cậu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
Quyển 7 - Chương 6
Quyển 7 - Chương 6