Edit & Beta: *Hoa Cúc*
“?” Lôi Nghị nhất thời không kịp phản những gì Tô Hàm nói.
Tô Hàm cũng không để ý nhiều vậy, rất có ý thức ném con trai lên người Lôi Nghị.
Sau đó cả người Lôi Nghị cứng đờ…
Thật mềm khiến anh không biết phải làm sao, sợ vừa động một cái sẽ làm đau tiểu bảo bối trong lòng, nên chỉ có thể duy trì tư thế vừa rồi Tô Hàm đưa bé con tới đây, một cử động cũng không dám.
Nhìn thấy quân nhân vừa rồi còn tự cao lãnh tĩnh bây giờ như thế, Tô Hàm rất không phúc hậu nở nụ cười.
Sau đó Lôi Nghị mặt lập tức đen “Nhanh ôm bé đi.”
“Đừng vô tình như vậy chứ, không phải người ta thường nói trẻ em là thiên sứ từ trên trời phái tới hay sao.” Nhịn cười, Tô Hàm tiếp tục nói, “Chẳng lẽ anh không thích trẻ con?”
Lôi Nghị nghe vậy nhíu mày “Trẻ con rất ồn ào.”
“Đó là con nhà người khác, con tôi sẽ không như vậy, anh xem bé còn cười với anh đấy.” Chỉ Tô Triêu, Tô Hàm cười nói.
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Nghị cúi đầu nhìn, chính xác cậu nhóc nho nhỏ đang tò mò nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn mở ra thật to, khiến người nhìn không thể không thích.
Sau đó, biểu tình trên mặt Lôi Nghị trở nên mềm mại, không thể phủ nhận đứa bé đúng là rất đáng yêu.
Nhìn thấy khuôn mặt băng sương của Lôi Nghị sụp đổ, Tô Hàm không khỏi thầm đắc ý, quả nhiên trẻ em bán manh là tốt nhất ha.
Tô Hàm còn đang đắc ý nghĩ, đợi lát nữa nếu lỡ Lôi Nghị nhắc tới chuyện bộ đồ phòng hộ thì mình sao lại không lừa gạt được, không có cách nào khác, bộ đồ phòng hộ kia cậu thật sự rất thích, lực phòng ngự rất cao nha, hơn nữa bởi vì độ co dãn quá tốt mặc vào cũng không có hiện tượng nào không thích hợp.
Mà quan trọng hơn là cậu còn muốn dựa vào nó đi khiêu chiến dị thú cấp 4, không thể đơn giản trả lại cho người này như vậy được.
“Cái kia, Lôi tiên…”
Tô Hàm đang muốn mở miệng lôi kéo làm quen, lại nhìn thấy Lôi Nghị đột nhiên nhăn mi lại, nhìn cậu nhóc trong lòng biểu tình âm trầm khó rõ.
“Làm sao vậy sao?” Tô Hàm cẩn thận hỏi, biểu tình trên mặt người này trở nên thật đáng sợ.
Lôi Nghị “Dường như là nước tiểu.”
Nước tiểu?!
Sao lại thế, mình rõ ràng có mặc tã lót mà, Tô Hàm nghĩ nghĩ nhận lấy bé Tô Triêu, nâng quần áo trên mông bé lên, kết quả phát hiện ——
Tô Hàm kinh hô “Không xong, vừa rồi tôi cho bé tắm, quên không mặc tã lót!”
Phát hiện mình sở dĩ gặp tai bay vạ gió, hoàn toàn là vì Tô Hàm sơ ý mà ra, Lôi Nghị quay đầu hai mắt sắc bén trừng Tô Hàm.
“Đúng… Thật xin lỗi… Phốc ” Tô Hàm nhanh chóng giải thích với Lôi Nghị, nói được một nửa lại phát hiện, nơi bé Tô Triêu tiểu đúng lúc lại là đũng quần của Lôi Nghị, sau đó cậu nhịn không được nở nụ cười.
Tiếp sau đó, mặt Lôi Nghị càng đen…
“Khụ… Ngại quá ha, nếu không, tôi giúp anh lau một chút?” Tô Hàm có lòng tốt nói.
“Không cần!” Lôi Nghị sắc mặt xanh mét nói, đứng dậy đi đến phòng ngủ của Lôi Dực, may nắm nơi này của em trai có quần áo của anh, nếu không anh đường đường là một thượng tá của Liên Minh, lại để người khác hiểu lầm tè ra quần.
Nhìn Lôi Nghị đi rồi, Tô Hàm cuối cùng cũng không nhịn được, cười đến mức bả vai run lên, ngay cả con trai đang ôm cũng run theo.
Cười đủ, Tô Hàm mới ôm con mình đi thay quần áo.
Tô Hàm vừa cởi quần áo cho bé Tô Triêu, vừa cười nói “Còn trai à, con thật là khiến ba nhìn với cặp mắt khác xưa nha, về sau có người khác bắt nạt ba, con tè vào cả người họ nhé.”
Thật sự hả giận ha, Tô Hàm tâm tình rất tốt, đừng tưởng cậu không nhìn ra hàm xúc trong con ngươi anh ta khi nhìn cậu mang theo ý gì, không phải sợ mình ham tiền tài, địa vị mới tiếp cận Lôi Dực sao.
Kẻ có tiền có thế đều như nhau cho rằng cả thế giới này vây quanh mình.
Giúp bé Tô Triêu đổi quần áo xong, khi Tô Hàm ra ngoài, Lôi Nghị cũng thay quần áo xong đi ra, áo hai màu xanh xám giao nhau, quần màu đen, rất phù hợp với khí chất tự nhiên của anh.
“Cậu và Tiểu Dực có quan hệ như thế nào?” Nhìn Tô Hàm đi ra, Lôi Nghị quyết định trực tiếp vào đề.
Nhún vai, Tô Hàm tùy ý đáp “Quan hệ hả, bác sĩ và bệnh nhân? Chủ nhà và khách trọ? Bạn bè? Tùy anh muốn chọn cái nào thì chọn.”
Lôi Nghị nhíu mày, dường như rất không vừa lòng với câu trả lời của Tô Hàm, đang định hỏi tiếp cửa lại mở.
Sau đó Lôi Dực và Lôi Trung một trước một sau đi tới, Lôi Dực còn quay đầu nói gì đó với Lôi Trung.
Nhìn thấy em trai trở về, biểu tình Lôi Nghị tuy không thay đổi, nhưng ánh mắt trở nên nhu hòa “Tiểu Dực.”
Lôi Dực sửng sốt một chút, mới vui vẻ chạy tới, ôm Lôi Nghị một cái thật chặt “Anh hai!”
Tô Hàm đứng một bên nhịn không được bĩu môi, Lôi Dực đã bốn mươi, như vậy thân anh trai Lôi Dực, Lôi Nghị chắc chắn đã qua bốn mươi, nếu là trước tận thế nói không chừng đã có thể làm ông nội rồi, bây giờ còn giống như mấy đứa trẻ con ôm nhau như vậy làm gì, như là chưa từng gặp nhau ấy, có biết là rất thái quá hay không.
Còn Lôi Nghị, vừa rồi không phải mặt mũi lạnh nhạt lắm sao, bây giờ cái khóe miệng kia cong cong thì tính cái gì, còn nữa đáy mắt không che dấu sự cưng chiều là có ý gì!
Tô Hàm mới không thừa nhận, cậu ghen tị, dường như… Cho tới bây giờ cậu luôn ở một mình, ngay cả người cậu yêu ở cùng cậu cũng phản bội cậu.
Như ý thức được ngọn nguồn cảm xúc ba mình, cánh tay nhỏ bé của bé Tô Triêu không ngừng lôi kéo cánh tay Tô Hàm, cười ngây ngốc với cậu.
Phát giác được động tác của con trai, cảm xúc ảm đạm của Tô Hàm nháy mắt biến mất, bây giờ mình có bé Tô Triêu rồi không còn độc thân nữa.
Nhéo nhéo cái mũi của bé Tô Triêu, Tô Hàm nhỏ giọng nỉ non “Con trai à, về sau con và ba sống nương tựa với nhau, con là người thân duy nhất của ba ở đây nhé.”
Lúc này, hai anh em Lôi Dực Lôi Nghị cũng đã tách, ngồi trên ghế sopha nói chuyện, Lôi Trung đứng phía sau Lôi Dực.
“Không phải hôm qua anh đã nói với em, hôm nay anh sẽ tới đón em sao, sao em không ở nhà chờ anh?” Lôi Nghị hỏi.
“Vốn em muốn ở nhà chờ anh, nhưng đột nhiên em nghĩ đến em còn một chút đồ chưa mua, nên Lôi Trung mang em đi ra ngoài.” Đẩy mắt kính, Lôi Dực đáp.
Cậu còn lâu mới nói, cậu là vì muốn sáng tạo cơ hội cho anh trai nhà mình, cháu trai nhà mình còn có chị dâu tương lai ở chung đâu.
Nhưng mà thật kỳ quái, vì sao hai người này lại có biểu tình không quen biết nhau, nói Tô Hàm không biết Lôi Nghị thì còn được, Tô Hàm mất trí nhớ mà. Nhưng vì sao anh trai mình dường cũng không biết Tô Hàm, hai người họ con cũng đã sinh rồi.
Bé Tô Triêu vừa sinh ra đã thức tỉnh dị năng biến dị hệ lôi, điểm này mình tuyệt đối không có khả năng nhìn lầm.
Toàn bộ Liên Minh cũng chỉ có Lôi gia mới có được dị năng biến dị hệ lôi, hơn nữa người Lôi gia, chỉ có con cả mới có thể kế thừa dị năng biến dị hệ lôi, cho nên mới nói bé Tô Triêu và anh hai tuyệt đối là quan hệ cha con.
Như vậy, đến cùng thì Tô Hàm làm thế nào mà lại mang thai con của anh hai, điểm này cũng rất đáng để tham thảo.
Hoặc là chỉ mình Tô Hàm biết, đáng tiếc cậu ta cố tình lại mất trí nhớ, Lôi Dực đầy nghiền ngẫm nghĩ, mọi chuyện dường như càng ngày chơi càng vui ha.
Bên này, đáy lòng Lôi Dực đang phỏng đoán quan hệ giữa Lôi Nghị và Tô Hàm, bên kia Lôi Nghị nghe em trai mình trả lời, đáy mắt hiện lên một tia tối.
Em trai anh, anh hiểu hơn ai hết, nếu như em trai chạm vào mắt kính của mình sẽ xuất hiện ba tình huống, một là khi nói đến nghề nghiệp của mình, một là khi căng thẳng, còn có một loại khác nhất định là đang nói dối.
Hai mắt híp lại, trong lòng Lôi Nghị nghĩ, vì sao Tiểu Dực lại muốn gạt mình.
“Vật kia mua xong chưa?” Nhìn Lôi Dực, Lôi Nghị hỏi.
Lôi Dực gật đầu “Mua xong rồi.”
Lôi Nghị “Nếu mua xong rồi, vậy thu thập một chút, theo anh về nhà, ba và cha rất mong được gặp em.”
“Được, đúng lúc Tiểu Hàm cũng muốn trở về, nếu không chúng ta cùng đi.” Lôi Dực nói xong nhìn về phía Tô Hàm.
Tô Hàm nghe vậy vừa muốn từ chối, lại nghĩ đến mình cũng chưa quen thuộc cuộc sống ở đây, cùng bọn họ đi tốt xấu gì cũng có bạn, hơn nữa đến Thành Trung Tâm nói không chừng còn cần Lôi Dực giúp đỡ.
Nghĩ như vậy, lời đến bên miệng của Tô Hàm biến thành “Cũng được, nhưng có thể được chờ hai ngày nữa được không, tôi còn một chút chuyện phải xử lý.”
Lôi Dực nghe vậy tò mò hỏi “Chuyện gì vậy?”
Tô Hàm cười trả lời “Tôi có cảm giác dị năng của tôi hình như đến điểm tới hạn, muốn đột phá.”
“Đột phá?” Lôi Dực sửng sốt, “Nhanh như vậy đã đột phá cấp 2, không phải cậu mới thức tỉnh không đến một tháng sao?”
Tô Hàm cười cười, vẫn quyết định nói thật “Không phải cấp 2, là cấp 3.”
“2 cấp?!” Lôi Dực lần này thật sự bị dọa, “Cậu muốn khiêu chiến cấp 3?”
Ngay cả Lôi Trung và Lôi Nghị đứng một bên cũng có vẻ mặt kinh ngạc, tuy cấp 3 đối với bọn họ không tính là gì, nhưng mới chỉ thức tỉnh một tháng vậy mà muốn đột phá 3 cấp là rất khó lường.
“Khụ… như vậy rất tốt nha, có thể là vì mỗi ngày tôi đều đi Thú Lâm, có thể do những ngày đánh nhau với dị thú? Ha hả…” Nhìn ba người, Tô Hàm lung tung tìm lý do.
Sớm biết thế thì không nói nữa, bọn họ không biết mình sống lại, trước đó dị năng đã đến cấp 6, giật mình cũng là bình thường.
Nhưng nếu không nói, sớm muộn gì họ cũng sẽ biết nhỉ, dù sao người bên cạnh Lôi Dực đều không phải người lương thiện, so với việc giấu giếm không bằng sớm thẳng thắn cho xong.
Lôi Dực, Lôi Nghị, Lôi Trung “…”
Cái lý do này, sẽ có người tin…
“Cậu thật sự mới thức tỉnh dị năng không đến một tháng?” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Trả lời vấn đề không phải Tô Hàm, mà Lôi Dực đoạt trước, “Khi cậu ấy sinh bé Tô Triêu thì thức tỉnh dị năng, có phải rất đặc biệt không?”
Lôi Nghị “… Đúng rất đặc biệt.”
“Vậy anh hai, chúng ta chờ cậu ấy hai ngày được không?” Lôi Dực nhân cơ hội yêu cầu.
Lôi Nghị suy xét một hồi, rồi đáp “Được.” Dù sao anh cũng có một số việc muốn hỏi Tô Hàm.
“Nếu như vậy, ngày mai khi Tiểu Hàm đi Thú Lâm anh cùng đi với cậu ấy nhé, dù sao anh cũng không có việc gì, Thú Lâm lại nguy hiểm như vậy, nếu lỡ Tiểu Hàm xảy ra chuyện gì thì bé Tô Triêu phải làm thế nào ha, bé còn nhỏ như vậy.”
Cho nên nói, người được một tấc lại tiến thêm một thước cũng không chỉ có mình Tô Hàm.
Lôi Nghị nghe vậy liếc mắt nhìn Tô Hàm thật sâu, sau đó gật đầu đồng ý.
Nhìn bọn họ tự phối hợp tự quyết định cho mình, Tô Hàm nhanh chóng từ chối “Thật ra không cần như vậy, tôi đi một mình cũng được.”
Cậu thật sự không muốn để Lôi Nghị đi cùng, cậu còn muốn mặc bộ đồ phòng hộ kia nha, nếu Lôi Nghị đi cậu không thể hành động được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư
Chương 11: Tè cho cha một đũng quần
Chương 11: Tè cho cha một đũng quần