DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái
Chương 31

Càng tiến vào bên trong, mùi hôi thối càng nồng nặc, đây là mùi của tang thi, tang thi cấp càng cao thì mùi trên người càng hôi thối.

Xuyên qua ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể thấy ở giữa kho bên trong, là một con tang thi có dáng người thấp bé. Nghe được có người tiến vào, con tang thi kia nhanh chóng đem đầu vọt qua chỗ bọn họ.

Là một con tang thi cấp ba.

Tề Duyệt giơ tay bắn mấy phát, dẫn tới tang thi phát ra một trận gầm nhẹ, thân hình hư thối lóe lên né tránh viên đạn, đối với Tề Duyệt phóng qua một quả cầu lửa. Tề Duyệt nguy hiểm bổ nhào qua một bên, né được nguy hiểm, tiếp theo lắc mình trốn ra sau một cái tủ lạnh. Con tang thi này đồng dạng với Hàn Phi có được hoả dị năng. Tề Duyệt thở hổn hển, nhìn vị trí vừa rồi cậu mới đứng, khối sắt phía sau đã bị dị năng do con tang thi kia phóng thích xuyên thành một cái động.

Hàn Phi thấy tang thi công kích Tề Duyệt liền đối nó phóng ra đạn lửa. Tang thi cao cấp đã học được tư duy, biết tránh né, không giống những con cấp thấp chỉ biết tiến lên, càng là tang thi cao cấp thì tư duy trong đầu càng phát triển, sẽ ở giữa cuộc tấn công biết lựa chọn kẻ yếu để phát động công kích.

Sau khi công kích của nó bị Tề Duyệt né tránh được, con tang thi liền quay đầu, hướng Hàn Phi phát động công kích. Nó phát hiện, người trước mắt này không dễ đối phó, liền liên tục phóng vài cái đạn lửa, cũng lắc mình trốn mất.

Trong kho lạnh rất lớn, nơi nơi đều là máng nước, tủ lạnh. Bên trong vô cùng âm lãnh, hôn ám, chỉ có vài chỗ được có ánh sáng yếu ớt của vài ngọn đèn loe loét, chung quanh tràn ngập tiếng vang của động cơ.

Hàn Phi im lặng thu thập vật tư ở xung quanh, Tề Duyệt không nghe được động tĩnh gì cũng nhô đầu ra, không thấy thân ảnh của tang thi, liền đi ra. Thật sự là khiến cậu sợ chết, cậu không có dị năng, cho dù vừa rồi nếu đi ra cũng chỉ làm liên lụy đến Hàn Phi. Hàn Phi đối với năng lực tự bảo vệ của cậu thực vừa lòng.

Tề Duyệt dần dần tới gần Hàn Phi, ánh mắt không ngừng tìm kiếm chung quanh, một tia vị đạo khác thường như có như không truyền tới. Cậu cẩn thận phân rõ phương hướng của cỗ vị đạo kia, mùi vị đồng dạng với mùi hôi thối trên con tang thi khi nãy. Không thể nghi ngờ, vị đạo là trên người con tang thi kia phát ra. Mùi hương rất nhạt, phải có tinh thần lực mới cảm nhận được, có lẽ là do dị năng của cậu quá thấp đi, nên phải rất phí sức mới cảm nhận được.

Mồ hôi lạnh từ trên trán Tề Duyệt toát ra, cậu không thể xác thực được vị đạo chính xác đến từ phương hướng nào. Tang thi cấp ba, so với Hàn Phi cấp bậc còn cao hơn. Nếu không tấn công trước, bọn họ sẽ rất nguy hiểm. Tuy rằng chỉ kém một bậc, nhưng dị năng phát ra uy lực kém rất nhiều. Nhất định phải đem con tang thi kia tìm ra trước.

Tề Duyệt nhìn chằm chằm bên trái, bên này mùi hôi thối nặng hơn một ít chỉ ra nó đang ở bên này, nhưng cụ thể là ở vị trí nào? Tề Duyệt đưa mắt đến các khe giữa các tủ lạnh, cẩn thận quan sát trong góc phòng.

Tìm được rồi, chính là ở kia. Vị trí ở gần cửa, cùng khe hở giữa các tủ lạnh tạo thành một góc tối. Tề Duyệt đưa tay liền bắn về vị trí kia.

Tang thi thấy mình bị phát hiện, trực tiếp tiến lên tấn công Tề Duyệt. Hàn Phi nhắm vào chân tang thi phóng ra một lưỡi dao.

Ba! Một tiếng, tang thi không kịp phòng ngự, liền bị trúng vào đùi. Thân thể cùng chân liền bị đứt rời, con tang thi nàycăn bản không có cảm giác đau, vẫn không ngừng tiến lên phía trước. Phanh!! Tề Duyệt một phát liền bắn vỡ cái đầu hư thối của con tang thi. Não cùng máu thịt hư thối của nó văng ra chung quanh.

Vèo! Vèo! Xuy! Phanh! Hỏa hoa, bóng nước, mộc thứ, các loại dị năng công kích đều được phát lên người con tang thi đã muốn bị giải quyết.

Theo tiếng vang có mấy con tang thi bị hấp dẫn lại đây, cũng bị các dị năng kia giải quyết.

Tề Duyệt cầm đao, tại cái đầu bị bắn nát cảu con tang thi ngồi xuống, lấy ra tinh hạch trong đầu nó. Là một viên có màu sắc tiên diễm, tinh hạch màu hồng trong suốt lóa mắt. Từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, bao lại tinh hạch, bỏ vào túi áo.

Lúc này cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía những người kia, đội ngũ của dương quang học trưởng Liêu Phi Phàm quả nhiên là có đủ nhân tài, các loại dị năng giả đều có. Nhìn biểu tình trên mặt đám người kia biến hóa không đồng nhất, Tề Duyệt chọn cao lông mày, nhìn nhìn Hàn Phi, cấp cho đối phương một cái mỉm cười.

Vừa rồi một màn Tề Duyệt đem tinh hạch thu hồi đã kích thích đám người kia, đó chính là tinh hạch cấp ba a, trước kia họ chưa từng thấy qua. Bộ dáng tươi cười của Tề Duyệt càng khiến mọi người cảm thấy chói mắt.

“Tề Duyệt, cậu sao có thể một mình đem tinh hạch lấy đi? Trước không phải nói chúng ta hợp tác sao, đánh tang thi chúng ta cũng có hỗ trợ, cái viên tinh hạch kia chúng ta cũng phải có phần.” Đỗ Mộng Dao ngữ khí trách cứ Tề Duyệt.

“Tang thi là bị tôi đánh chết, cô nói xem các người giúp cái gì?”

“Tề Duyệt, cậu nói như vậy là không đúng, nếu không phải chúng ta tiến lên hấp dẫn lực chú ý của tang thi, bằng cậu một người không có dị năng làm sao có thể giết chết tang thi.” Lần này đứng ra nói chuyện chính là Chu ca.

“Vậy các người muốn thế nào?” Ánh mắt Tề Duyệt chuyển qua Liêu Phi Phàm, hắn là người dẫn đầu những người này nhưng vẫn không lên tiếng, Tề Duyệt muốn nghe một chút ý kiến của hắn.

Hàn Phi ở một bên cũng không tỏ thái độ, trà trộn trong hắc bạch lưỡng đạo nhiều năm, khiến hắn đã sớm với nhiều dạng người khác nhau, đối với bản tính của con người, hắn đã rất nhanh có thể khẳng định người nào đối với hắn có lợi, người nào lại là tai họa. Những người này nếu Tề Duyệt nhận thức, vậy nhượng cho cậu xử lý đi.

Liêu Phi Phàm mỉm cười, nhìn hai người vừa lên tiếng kia, hơi khiển trách nói: “Mộng Dao, Chu đại ca, hai người sao có thể nói như vậy! Chúng ta đều là người sống sót, hiển nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau, chúng ta phải đoàn kết mới đúng.”

“Như vậy nếu chúng ta khó khăn cần ngươi giúp đỡ, các người sẽ đáp ứng đi?” Tề Duyệt hỏi.

“Đó là đương nhiên.”

“Xe của chúng ta bị hư, kẹt ở giữa đường, hiện tại không có xe, anh xem?” Tề Duyệt mang theo ý cười hỏi.

Liêu Phi Phàm có chút khó xử, bọn họ mặc dù có bốn chiếc xe, nhưng mà cũng có hơn mười mấy người, đều là do dọc đường đi gia nhập vào hoặc được cứu.

Tề Duyệt lại nói tiếp: “Lúc trước các người lấy của tôi hai chiếc xe, hiện tại tôi muốn một chiếc, cũng không quá phận đi?”

“Tề Duyệt, cậu sao có thể nói như vậy? Lúc trước xe là cậu chủ động tặng chúng ta nha!” Đỗ Mộng Dao bất bình nói.

“Nếu là tôi đưa, vậy hiện tại tôi đây muốn lấy lại một chiếc.”

“Cậu hơi quá đáng đó. Chúng ta nhiều người, cho cậu một chiếc, chúng ta đây như thế nào?” Đỗ Mộng Dao thật tức giận, như thế nào trước đây nàng lại thấy Tề Duyệt đáng yêu, người này thật sự là vô sỉ, thế nhưng lại hướng học trưởng muốn xe.

“Nếu không cậu cùng đồng bạn của cậu cũng gia nhập đội ngũ chúng tôi đi, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng đi đến căn cứ an toàn. Xe hiện tại chỉ sợ không có cách nào, trên xe còn có tiểu hài tử, bọn họ đều là hy vọng của tương lai.” Liêu Phi Phàm thái độ chân thành khuyên bảo, hắn thực hy vọng Tề Duyệt cùng đồng bạn của cậu có thể gia nhập đội ngũ. Bản thân dị năng của hắn đã đạt đến sơ giai nhị cấp, hắn có thể cảm giác được nam nhân bên cạnh Tề Duyệt cấp bậc so với hắn còn cao hơn.

“Không cần, tôi sợ các người sẽ liên lụy đến chúng tôi.” Hàn Phi trực tiếp cự tuyệt.

Liêu Phi Phàm tươi cười có chút cứng nhắc, “Dị năng của chúng tôi tuy hiện nay không cao, nhưng chúng tôi sẽ không ngừng tiến bộ a.”

“n,” Hàn Phi như có suy xét một chút, lại nói tiếp: “Vẫn là từ bỏ, các người nhiều người, tôi sợ khi gặp nguy hiểm, sẽ không chiếu cố Tề Duyệt, đem cậu ấy bỏ lại.”

Nói xong, Hàn Phi dắt tay Tề Duyệt đi ra ngoài, những thứ kia phần lớn đều được hắn thu vào, còn lại cứ để cho bọn họ.

Liêu Phi Phàm có chút đau thương nhìn hai người, “Học trưởng, không cần để ý đến bọn họ, bọn họ căn bản là không có ý tốt. Nhất định là thấy trên xe chúng ta có nữ nhân cùng hài tử,” Đỗ Mộng Dao an ủi hắn: “Anh đã làm rất tốt, cứu nhiều người như vậy.”

“Anh là sợ bọn họ gặp nguy hiểm, dù sao hai người bọn họ cũng không có xe.” Liêu Phi Phàm vựt dậy tinh thần: “Anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để mang mọi người đến nơi an toàn.”

Bên cạnh Chu ca cùng bảo an mập mạp cũng phụ họa theo.

Thời điểm ra bên ngoài, đi ngang qua đoàn xe của Liêu Phi Phàm, người trên xe phần lớn đều nghe thấy lời Hàn Phi vừa nói, một cô bé sáu, bảy tuổi chỉ vào Hàn Phi sinh khí kêu: “Bại hoại”, nói xong liền trốn vào lòng nữ nhân bên cạnh. Những người khác trong xe đều nhìn Hàn Phi bằng ánh mắt khinh thường.

Hàn Phi cau mày, đem Tề Duyệt đang vui sướng khi người gặp họa lôi đi, mình ở một bên giúp cậu nói chuyện, còn tiểu tử này lại vô tư vô tâm.

Ra đến cửa nhà máy chế biến, Hàn Phi đem Tề Duyệt áp lên tường, hung hăng hôn một hơi. Nhìn đối phương từng ngụm từng ngụm thở dốc, nội tâm hắn mới có cảm giác thoải mái.

Tề Duyệt tức giận đẩy Hàn Phi ra, tuy rằng hiện tại cậu cũng thích loại cảm giác này, nhưng là Hàn Phi tùy thời động dục vẫn khiến cậu căm tức, cậu hy vọng dù hai người thân thiết thì cậu vẫn là người chủ động a. Không để ý tới Hàn Phi, cậu đi thẳng về phía trước, nơi này cách cửa ra vào không xa, không tốt để lấy xe ra, chuyện có không gian vẫn là nên giấu những người khác, nhân tâm khó dò.

Hàn Phi mỉm cười đi theo Tề Duyệt, hắn cảm thấy bản thân càng ngày càng không giống chính mình, hắn đặc biệt thích trêu đùa Tề Duyệt, nhìn bộ dáng tạc mao của Tề Duyệt liền cảm thấy khoái trá. Loại cảm giác này thực xa lạ, nhưng lại vui sướng một cách khó hiểu. Hắn thích cảm giác này, còn không ngừng chìm đắm trong đó.

Thấy Tề Duyệt ở phía trước đột nhiên dừng lại, Hàn Phi tiến nhanh hai bước, cầm tay đối phương, hỏi: “Làm sao vậy?”

Biểu tình của Tề Duyệt có chút vặn vẹo, rối rắm trả lời: “Tôi nghe thấy được con đường phái trước có mùi của cẩu.”

Hàn Phi nghi hoặc nhìn Tề Duyệt, trên đường có chó hoang đi qua, này cũng thực bình thường đi?

Nhìn ra nghi hoặc của Hàn Phi, “Còn có vị đạo của mẫu cẩu.” Tề Duyệt càng vặn vẹo “Chính là mẫu cẩu sắp sinh.”

Hàn Phi nhẫn cười, an ủi: “Dị năng của cậu rất tốt, ở trước mạt thế có thể thành thầy bói nha.”

“Anh đem tôi nghĩ thành cảnh khuyển có phải hay không?” Tề Duyệt tức giận.

Hàn Phi nhanh chóng tiến lên dụ hống cậu, “Làm sao có thể, nào có cảnh khuyển câu nhân như cậu a.” Nói xong đem đầu cọ cọ mặt Tề Duyệt, vừa thân vừa dùng nửa người dưới cọ Tề Duyệt. “Ngươi nếu là cảnh khuyển, ta đây chính là ngươi huấn luyện, đã nghĩ muốn bắt ngươi nha.”

Tề Duyệt cảm thấy mặt mình lại đỏ lên, một nửa là xấu hổ, một nửa là tức giận. Tên Hàn Phi này càng ngày càng lưu manh, như thế nào lúc trước cậu lại mù mắt cho rằng hắn rất có khí thế lão đại chứ.Nhìn đối phương thân cao 1m9 dán lên người mình, này có chỗ nào giống xã hội đen chứ? Còn dùng sức cọ xát cậu nữa, đáng giận chính là hạ thân của hắn rõ ràng có phản ứng. Tên sắc phôi này, tùy thời tùy chỗ đều có thể động dục.

Tề Duyệt ghét bỏ đẩy Hàn Phi ra, không đợi cậu làm động tác khác liền đứng yên tại chỗ, không dám động đậy. Hàn Phi bên cạnh cũng thu hồi nét tươi cười, hắn cảm nhận được những luồng tinh thần lực khác biệt, còn có mùi hôi thối phảng phất trong không khí.

Khóe mắt liếc nhìn địa phương xung quanh cách bọn họ khoảng mười thước, có một, hai, ba,…

Tổng cộng có năm con.

Bọn họ bị năm con biến dị cẩu vây quanh, mỗi bên hai con, phía trước ba con. Giữa những con biến dị cẩu kia chính là con mẫu cẩu sắp sinh mà Tề Duyệt nói. Con mẫu cẩu này so với những con khác lớn hơn một vòng, cũng hung ác hơn. Trong cổ họng chúng không ngừng phát ra âm thanh gầm gừ. Những con chó đó một chút một chút tiến lại gần Hàn Phi cùng Tề Duyệt.

Trong nhà máy chế biến đoàn người của Liêu Phi Phàm đã muốn hoàn tất việc thu thập vật tư, khi ngồi trên xe chuẩn bị xuất phát, Liêu Phi Phàm thật sâu nhìn phương hướng rời đi của Tề Duyệt. Đỗ Mộng Dao thấy sắc mặt hắn không tốt, quan tâm hỏi: “Học trưởng làm sao vậy?”

Liêu Phi Phàm cũng là một song dị năng giả, hắn trừ bỏ hỏa dị năng còn có một dị năng khác là truy tung, hiện nay hai dị năng của hắn cũng đã lên tới cấp hai. Ngay từ đầu hắn đã cảm tahy61 được đám chó biến dị kia một đường theo đuôi xe bọn họ, hắn còn cảm giác được bọn nó cách hắn ngày càng gần. Hiện tại những con chó đó hắn là đến đây…Hắn nhìn chằm chằm phương hướng vừa rồi bọn Tề Duyệt rời đi.

Hít một hơi, hắn cũng muốn cứu bọn họ, chính là trên xe còn có nữ nhân cùng hài tử không có dị năng, thật sâu hít một hơi, “Quay đầu, chúng ta đi đường nhỏ xuyên qua thôn đi.”

“Học trưởng, trong thôn sẽ có rất nhiều tang thi.” Đỗ Mộng Dao có chút nghi hoặc, đường phía trước vừa gần lại không có nhiều tang thi, như thế nào lại không đi?

“Anh vẫn luôn mơ hồ cảm thấy con đường phía trước rất nguy hiểm, hiện tại loại cảm giác này càng mãnh liệt.” Bọn người Đỗ Mộng dao thật tin tưởng Liêu Phi Phàm, dọc đường đi chính là nhờ vào trực giác của Liêu Phi Phàm bọn họ mới tránh khỏi nguy hiểm.

Xe điều chỉnh phương hướng, đi về phía đường nhỏ xuyên qua thôn. Đỗ Mộng Dao có chút tiếc hận nhìn phương hướng của bọn Tề Duyệt, thấy Liêu Phi Phàm cũng nhìn về hướng kia, liền an ủi hắn: “Học trưởng, anh đừng khổ sở, anh cũng đã hảo tâm khuyên nhủ bọn họ rồi, là bọn họ không chịu gia nhập đội ngũ của chúng ta, anh đã làm rất tốt.” Cô bé sáu, bảy tuổi trên xe cũng tiến đến bên người Liêu Phi Phàm, làm nũng nói: “Em thích ca ca, ca ca là một người tốt.”

Trên mặt Liêu Phi Phàm lại hiện lên nét tươi cười, hắn nhất định sẽ cứu càng nhiều người.

Đọc truyện chữ Full