Màn đêm dần dần buông xuống.
Đem xe dừng lại ở ven đường, Lâm Vũ Trạch xuống xe hoạt động thân thể có chút mệt mỏi. Sau đó anh đi đến sau xe, mở cửa, Tề Duyệt vẫn còn nằm ở bên trong vù vù ngủ, anh cười khẽ, chui vào trong, đóng cửa lại.
Giở chăn lên, nương theo ánh sáng mỏng manh, có thể thấy rõ ràng thân thể trần trụi của cậu, giữa hai chân vẫn còn dấu vết loang lổ, lúc sáng anh đã thay Tề Duyệt rửa sạch qua, những dấu vết này là do lúc sau lại chảy ra. Ánh mắt Lâm Vũ Trạch tối đen mà lóe lóe, đem khăn đã thấm ướt giúp cậu lau chùi lần nữa.
Tề Duyệt chỉ cảm thấy cả người rã rời, eo mỏi lưng đau, địa phương khó nói càng đau đớn cộng với cảm giác lạnh lẽo.
Miễn cưỡng mở mắt, thấy Lâm Vũ Trạch trước mặt, đối phương đang cấp, tê.. Tề Duyệt vội vàng rụt lui hạ thân, đối phương thế nhưng lại đang giúp cậu rửa sạch huyệt động phía sau, Tề Duyệt xấu hổ đến muốn thổ huyết.
Lâm Vũ Trạch bắt lấy chân Tề Duyệt không cho cậu rụt lại, nghiêm túc mà rửa sạch. Động khẩu màu phấn hồng, bởi vì trước đó sử dụng quá độ đến bây giờ còn không có hoàn toàn khép kín, co rụt lại co rụt lại, lộ ra tâm tình chủ nhân lúc này, ánh mắt Lâm Vũ Trạch tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Duyệt, đối phương vẫn đang quẫn bách trốn tránh, anh chỉ cảm thấy khóe mắt phiếm hồng tràn ngập hơi nước của cậu vô cùng mê người, quyến rũ. (>///
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái
Chương 62
Chương 62