DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái
Chương 79

Hai người giúp Tề Duyệt đã muốn xụi lơ rửa sạch thân thể, sau đó ôm cậu vào phòng, ba người lại tiếp tục chiến đấu ở trên giường. Lăn qua lộn lại gây sức ép đến nửa đêm, cuối cùng mới trong tiếng kháng nghị mãnh liệt của Tề Duyệt mà không tình nguyện chấm dứt. Không thể để một lần ăn no mà về sau phải nhịn đói, điểm này hai tên sắc lang kia đều biết rất rõ.

Buổi sáng Tề Duyệt coi như vẫn ổn, nhưng cậu vẫn không ngừng xoa bóp thắt lưng tỏ vẻ bất mãn, cậu còn cảnh cáo hai tênkia một trận, quả thật cậu có chút ăn không tiêu a.

Mấy ngày kế tiếp, Tề Duyệt được dịp hưởng thụ hai đại suất ca trong căn cứ ân cần chiếu cố, hai người kia bắt đầu từ ngày đó cũng ăn ý luân phiên ở lại trong phòng Tề Duyệt qua đêm. Ban ngày bọn họ đều rất bận, cho dù không ở chỗ này qua đêm thì cũng ở lại dùng cơm chiều.

So sánh với Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch, đám tiểu đệ bên người bọn họ càng thêm tích cực, thậm chí còn vì cướp đoạt cơ hội đến đây ăn cơm mà đánh nhau. Khi nhìn thấy đám thủ hạ cường tráng mặc quân trang mặt mũi bầm dập bên người Đường Khả, đối phương còn đắc ý khoe khoang với đội viên dưới lầu là đội mình đánh thắng mới đoạt được cơ hội đến đây ăn cơm, Tề Duyệt đầu đầy hắc tuyến, không khỏi cân nhắc, cậu về sau tại căn cứ B mở một nhà hàng sinh ý hẳn sẽ không tồi.

Trong lúc Tề Duyệt đang làm cơm trưa, một thanh niên khuôn mặt thanh tú hơi nhăn nhó đi vào trù phòng, hai tay giấu ở phía sau dường như đang cầm vật gì.

Tề Duyệt có chút kinh ngạc nhìn đối phương, người này là một trong những đội viên của u Khắc. Trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc, những người này cũng biết Tề Duyệt nấu cơm sẽ không cần hỗ trợ, nhưng bọn họ đều sẽ đem nguyên liệu giúp cậu chuẩn bị, đem phòng bếp thu thập sạch sẽ. Hiện tại tại trù phòng so với phòng tổng thống còn muốn sạch hơn, một ngày ba nuổi đều có người đến lau dọn. Bọn họ sợ Tề Duyệt vì dành nhiều thời gian lau dọn mà không có thời gian nấu ăn.

“Tề Duyệt.” Thanh niên có chút ngại ngùng, nói xong dường như cảm thấy không quá vừa lòng, lập tức thêm vào: “Tiểu Duyệt ca.” Tề Duyệt thoạt nhìn tuổi không lớn lắm.

Tề Duyệt đại khái có chút đoán được, gật gật đầu, “Muốn ăn cái gì? Nói đi.” Vô sự xum xoe a.

Thanh niên tươi cười, “Tiểu Duyệt ca, anh là người thiện lương nhất tôi từng gặp.” Hắn thật sự là quá may mắn nên mới có thể gia nhập tiểu đội này, cho dù không trả thù lao thì chỉ cần cung cấp thức ăn hắn cũng đều nguyện ý.

“Còn không nói?” Tề Duyệt có chút buồn cười, đây người thứ 3 hôm nay rồi.

Đầu tiên là Đại Cường, cũng nhăn nhó như vậy tỏ vẻ nói muốn Tiểu Phàm nhập bọn, bất quá không được phép ăn không ngồi rồi, Tiểu Phàm đã cùng hắn cam đoan sau này nếu Tề Duyệt sinh bệnh toàn bộ hắn sẽ phụ trách trị liệu, xem như là tiền đặt cọc. Tề Duyệt kinh ngạc, không phải Tiểu Phàm mỗi ngày đều lại đây ăn cơm sao? Đại Cường ngượng ngùng nói Tiểu Phàm muốn ngày ba bữa đều có thể tới ăn, Tề Duyệt hoàn toàn hỗn loạn, thật sự là quá vô sỉ.

Kế tiếp là anh chàng xã hội đen A đã lâu không gặp, đối phương đem theo một chuỗi dài các loại thịt, thay Bân ca của họ lập danh sách vài món ăn gã muốn. Đúng vậy đúng vậy, Viêm Bân chính thức lại đây nhập bọn. Bất đồng chính là gã góp phần khá lớn, hiện tại nguyên liệu nấu ăn cơ bản đều do gã cung cấp. Tề Duyệt cũng vui vẻ cao hứng, cậu có thể tiết kiệm rất nhiều nguyên liệu trong không gian. Dù sao nhiều người như vậy, thêm gã vào cũng không có vấn đề gì. Tề Duyệt ngây thơ không biết, người ta đây là đang lặng lẽ thẩm thấu, dùng chiêu đánh từ bên trong.

Thanh niên lập tức báo tên món ăn, “Canh đường phèn ngân nhĩ hạt sen.” Nói xong từ phía sau xuất ra một cái túi lớn, bên trong tất cả đều là hạt sen, ngân nhĩ. Thật sự là làm khó hắn, mấy thứ này tại mạt thế đều rất khó tìm. (tất cả vì sự nghiệp mỹ thực)

Tề Duyệt tiếp nhận nguyên liệu, gật đầu đồng ý, một bao lớn này đủ làm rất nhiều, dù sao cũng không có gì phiền toái.

Thanh niên còn đứng tại chỗ, xèo xèo ngô ngô.”Tiểu Duyệt ca, tôi là người rượu vào sẽ say.”

Tề Duyệt vừa làm thức ăn vừa nói: “Vậy về sau uống ít một chút, tuy nói tại căn cứ, nhưng vẫn là không yên ổn, an toàn là đệ nhất.”

“n, ân, Tiểu Duyệt ca anh nói đúng, tôi về sau nhất định sửa.” Thanh niên thái độ vô cùng tốt, “Cái kia, lần trước, lần trước..”

“Lần trước làm sao?” Tề Duyệt đem hạt sen, ngân nhĩ trong bao đi rửa sạch.

“Lần trước tôi uống rượu, cùng bằng hữu nói anh là người nấu ăn ngon nhất khắp căn cứ.” Thanh niên nghiêm túc nói, “Tên bằng hữu kia của tôi không tin, hắn trước kia là một đầu bếp cấp quốc gia ” thanh niên có chút tức giận bất bình, Tề Duyệt vốn giỏi hơn tên kia rất nhiều.

Tề Duyệt không biết nên khóc hay nên cười, cậu xem như đã nổi danh đi?

Thanh niên không ngừng cố gắng: “Tiểu Duyệt ca, anh phải cho hắn biết cái gì mới là mỹ thực chân chính.” Nói xong, nhanh chóng chạy ra ngoài. Tề Duyệt còn một mình ngây ngẩn cả người.

Chỉ chốc lát sau, thanh niên lại trở lại, phía sau kéo theo một cái túi to, lớn phải bằng cái bàn. Mở ra, bên trong là thi thể một con cẩu biến dị.

“Nguyên liệu là do bạn tôi đưa, hắn muốn nếm thử thức ăn anh làm. Cấp.” Thanh niên từ trong túi tiền lấy ra một cái đồng hồ vàng, “Cái này là hắn cấp, hắn cầu tôi, tôi, tôi đã cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng....”

“Có thể, kêu hắn đến đây đi, còn cái này thì cậu cứ giữ lấy.” Tề Duyệt đồng ý, nguyên liệu lớn như vậy chỉ vì ăn một bữa cơm, rõ ràng cậu rất chiếm tiện nghi.

Thanh niên kiên quyết đưa đồng hồ vàng cho Tề Duyệt, nhanh chóng chạy đi thông tri cho bằng hữu của hắn.

Trong tay cầm đồng hồ vàng, được lắm, thức ăn của cậu còn có thể bán tiền. Tề Duyệt nhanh chóng tính toán, chuẩn bị mở một cái nhà hàng, thứ nhất có thể luyện dị năng, thứ hai có thể làm chuyện cậu yêu thích, hơn nữa còn có thể kiếm tinh hạch.

Cả thi thể con chó rất nhiều thịt, vậy thì cứ làm lẩu đi. Tề Duyệt nhanh nhẹn động thủ, chuẩn bị nguyên liệu. Cậu đem thịt đã sơ chế bỏ vào nồi lẩu.

Thời gian còn sớm, Tề Duyệt nhờ người ở phía ngoài chú ý trong nồi lẩu, liền đi ra ngoài. Hiện tại lạc thú của cậu chính là mỗi ngày đi đến nơi ở của Liễu Nguyệt, nhìn cô ta vì không vào được không gian mà lo lắng, nội tâm cậu rất vui vẻ a.

Tại đại sảnh nhận nhiệm vụ, bên trong phòng hội nghị ngồi đều là các đội trưởng dị năng tiểu đội tương đối nổi danh trong căn cứ, còn có người phụ trách quan phương. Hành động liên hợp hai ngày sau sẽ tiến hành, hội nghị sẽ công bố an bài hành động cụ thể, còn có chi tiết khi rút khỏi.

Tề Duyệt đứng ở trong góc đại sảnh lầu một, dựa vào tường, một bên hút thuốc một bên run run chân, không kiên nhẫn chờ đợi.

Cửa phòng hội nghị từ bên trong mở ra, người tham gia lục tục đi ra, Liễu Nguyệt cũng tại trong đó, rất là bắt mắt. Bạch y phiêu phiêu, mái tóc dài óng ả, khuôn mặt phấn nộn tinh xảo, đúng thật là tình nhân trong mộng của đông đảo nam nhân.

Một nam hài không biết từ nơi này đột nhiên chui ra, chỉ vào Liễu Nguyệt, lớn tiếng lên án: “Cô đem Phùng Triết giấu đi đâu? Cho dù anh ta bệnh liệt dương thỏa mãn không được cô, cô cũng không thể giết anh ta a? Cô tại sao có thể ác như vậy chứ?” Mọi người sau khi nghe thấy nhất thời sôi nổi nghị luận.

Liễu Nguyệt mặt vừa xanh vừa trắng nhìn chằm chằm nam hài, vô tội nói: “Cậu rốt cuộc là ai? Nói hưu nói vượn gì vậy chứ?”

Nam hài ngẩng đầu, khiến mọi người có thể thấy khuôn mặt chính mình, đó là một nam hài dị thường xinh đẹp. Nam hài hai mắt sưng đỏ: “Cô tại sao có thể nói ra những lời như vậy, thời gian khoái hoạt của hai người chúng ta cùng Phùng Triết ca ở trên giường cô đều quên sao?”

Lúc này đang là giờ cao điểm, trong đại sảnh nhiệm vụ lui tới rất nhiều người, bọn họ đều dừng bước lại xem náo nhiệt. Nghe được lời nói của nam hài, mọi người hút lãnh khí, nữ nhân này nhìn thật đoán không ra lại *** đãng như vậy, muốn hai nam nhân đồng thời hầu hạ mới được.

“Câm miệng, tôi căn bản không biết cậu, mau đuổi cậu ta đi, từ nơi nào chạy tới kẻ điên này vậy chứ?” Liễu Nguyệt bị chọc tức, nhanh chóng bảo người bên cạnh đuổi nam hài đi.

“Trước ngực cô có một nốt ruồi.” Nam hài thấy người bên cạnh tiến lên, nhanh chóng xông lên kéo áo Liễu Nguyệt, “Địa phương phía dưới của cô cũng có một nốt, tất cả những lời tôi nói đều là thật sự, cô là độc phụ, chuyên hút dịch thể nam nhân.”

Theo áo bị kéo xuống, tại bờ ngực trắng nõn bị áo ngực che đậy như ẩn như hiện một nốt ruồi.

Liễu Nguyệt run rẩy ngón tay, chỉ vào nam hài, cuồng loạn quát người bên cạnh: “Mắt các ngươi đều bị mù hay sao? Nhanh chóng bắt hắn cho ta. ”

“Cầu cô đem Phùng Triết ca phóng đi, anh ấy chỉ là gần đây không thoải mái mà thôi, mới ở trên giường có chút lực bất tòng tâm, chờ anh ta hết bệnh rồi nhất định có thể hầu hạ cô, van cầu cô tha cho anh ta, anh ta chính biểu ca của cô a.” Nam hài lớn tiếng khóc, dẫn tới toàn bộ người trong đại sảnh đều nhìn qua.

“Nghe nói, lần trước tại Đường gia nhiều người thấy nữ nhân này cùng biểu ca của cô ta quấn lấy nhau lăn giường. Thật đúng là không biết xấu hổ, tại nhà người khác mà cũng nhịn không được, cô ta cũng thật *** đãng.” Trong đại sảnh một dị năng giả cùng người bên cạnh khe khẽ nói nhỏ, thanh âm không biết là không khống chế tốt hay là cố ý mà tất cả mọi người đều nghe thấy.

“Thật không ngờ bề ngoài thanh thuần như vậy thế nhưng đều là giả mạo.”

Liễu Nguyệt tức giận đến nghiến răng, đen mặt rời đi. Thật là xui xẻo, gần đây không hài lòng, thế nhưng đem người này sơ sót, thật sự là thất sách.

Liêu Phi Phàm bên cạnh cô ta đang bị Đường Khả cuốn lấy, hắn vốn luôn ở bên người Liễu Nguyệt, nhưng Đường Khả trước khi ra khỏi phòng họp lại gọi hắn lại, hỏi han rất nhiều chuyện. Chờ đến khi Đường Khả rốt cục hài lòng mới thả hắn đi, hắn mới phát hiện Liễu Nguyệt đã sớm đi về. Hồ nghi hỏi mọi người, hắn mới lo lắng rời đi.

Trong đại sảnh mọi người thấy một màn vừa rồi nghị luận sôi nổi, Tề Duyệt dụi tắt điếu thuốc, lảo đảo đi qua, cậu chính là đến kêu mấy người kia về nhà ăn cơm. Chậc chậc, bữa ăn này cũng thật ngon miệng a.

Khu C, trong một gian nhà cũ nát. Hai nam nhân đứng trước cửa canh gác, tiếp đón người tiến đến, “Thượng một lần, một viên tinh hạch.”

Một nam nhân dáng người nhỏ gầy thoạt nhìn có chút dinh dưỡng không đầy đủ, cầm quần từ trong phòng đi ra, cúi đầu khom lưng nói với người đứng gác cửa: “Đại ca, của ta hai viên.” Nam nhân mặt mày hớn hở tiếp nhận tinh hạch, chuyện tốt như vậy sao hắn có thể không làm chứ, vừa được phóng thích vừa được tinh hạch.

Trong phòng, chỉ có một cái giường lớn, trên giường nằm một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, hai tay bị bị khóa hai bên đầu giường. Toàn thân thương tích chồng chất, giữa hai chân nhầy nhụa chất lỏng màu trắng, hai tay bị còng tay ma sát đến huyết nhục mơ hồ, trên cổ hắn có một vết sẹo đáng sợ.

Đọc truyện chữ Full