Tề Duyệt trầm ngầm ngồi trên ghế sa lông, ánh mắt loạn chuyển, trong miệng nói thầm không xong rồi. Cái ôn tuyền kia hiệu quả trị liệu tốt hơn dị năng của cậu rất nhiều, tuy bọn họ đều bị thương rất nghiêm trọng, nhưng cậu đều trị liệu qua cho bọn họ, thân thể hiện tại hẳn là không có gì vấn đề lớn.
Chỉ là, cậu vẫn không thể hạ quyết tâm tiến vào không gian, cậu không dám tưởng tượng cái gì đang chờ cậu. Ai, tuy trước đó không hòa thuận, nhưng ba người tuổi cũng không còn nhỏ, dù gì cũng đều là người có thân phận, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì, Tề Duyệt không ngừng tự an ủi bản thân.
Lâm Vũ Trạch hai tay giao ở trước ngực, nghiêng người dựa vào trên tường, có chút buồn cười nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của người trước mắt, Tề Duyệt chú ruồi nhỏ mất phương hướng bay tới bay lui trong phòng.
Mười phút trôi qua, cậu vẫn không quyết định được rốt cuộc có nên đi vào hay không.
Nửa giờ trôi qua, nếu đi vào, nên giải thích như thế nào đây.
Một giờ trôi qua, dị năng của cậu cạn kiệt, mới tỉnh lại, dù gì cũng không phải cậu cố ý đem bọn họ bỏ quên trong không gian.
Hai giờ trôi qua, chính cậu đã cứu bọn họ, bọn họ phải biết ơn cậu mới đúng chứ.
Mắt thấy một giờ nữa lại đi qua, Tề Duyệt vẫn không thể quyết định, vạn nhất vào trong không gian, phát hiện bọn họ đánh nhau thì cậu nên xử lý như thế nào đây. Đặt mông ngồi trở lại trên ghế sa lông, tiện tay cầm lấy một quyển sách trên bàn trà, ánh mắt Tề Duyệt cứ đảo quanh trên người Lâm Vũ Trạch ngồi ở bên cạnh đang cúi đầu đọc sách.
“Ngạch.....”
Lâm Vũ Trạch rốt cục trong một lần Tề Duyệt muốn nói lại thôi ngẩng đầu lên, anh hơi nghi hoặc nhìn cậu.
Tề Duyệt cứng miệng, cười gượng, “Cái kia, quyển sách này rất hay ha.” Chỉ là cậu không biết nói gì nên mới tìm đề tài thôi.
Lâm Vũ Trạch chọn cao lông mày, nhìn quyển sách tiếng Đức 《Rise and Fall of the Third Reich》[1] trong tay Tề Duyệt mà gật đầu.
“Cũng không tệ lắm.”
Nhìn ánh mắt Lâm Vũ Trạch cơ hồ có thể xem thấu tâm tư của cậu, Tề Duyệt vội cúi đầu, làm bộ nghiêm túc đọc sách.
“Em cũng biết tiếng Đức?”
“Ngạch? A?” Tề Duyệt mờ mịt.
“Không phải em nói quyển sách này rất hay sao?” Lâm Vũ Trạch sắc mặt như thường, nhướng mày truy hỏi.
Tề Duyệt cúi đầu, úc, cậu chỉ tìm đề tài mà thôi. Nhất thời một trận ảo não, trên bàn nhiều sách như vậy sao cậu cố tình lại đi chọn quyển này chứ. Tề Duyệt ngẩng đầu, cười ngây thơ với Lâm Vũ Trạch. Trong lòng cậu không ngừng thầm mắng, thật là ngu ngốc mà. Nếu như cậu đề nghị anh ý cùng cậu tiến vào không gian thì anh ấy hẳn sẽ đồng ý đi. Ai, hảo phiền toái.
Lâm Vũ Trạch có chút hiểu được tâm tư Tề Duyệt, nhưng Tề Duyệt không nói anh cũng không muốn làm rõ, chỉ có thể từ khóe miệng hơi nhếch lên mới có thể nhìn ra hiện tại tâm tình của anh không tồi.
Thấy Lâm Vũ Trạch lại cúi đầu đọc sách, Tề Duyệt rốt cục lấy hết dũng khí mở miệng: “Cái kia….”
Không đợi cậu nói xong, tiếng chuông đồng hồ trong phòng vang lên.
“Đông, đông, đông.....”
Mỗi lần vang lên, thân thể Tề Duyệt đều run rẩy một chút.
Xong rồi, đứa nhỏ này sắp mắc bệnh rồi. Ai, Lâm Vũ Trạch có chút bất đắc dĩ để sách trong tay xuống, thấu hiểu nói: “Hay là hai chúng ta cùng vào xem bọn họ?”
Tề Duyệt kích động gật đầu, đúng là đứa nhỏ cậu tâm tâm niệm niệm nhiều năm, rất, rất hợp ý cậu. Miệng có chút nói năng lộn xộn, “Không uổng công em xem anh như huynh đệ, anh đúng là bạn chí cốt mà.”
“Huynh đệ?” Lâm Vũ Trạch cười như không cười, lặp lại: “Em xem tôi như huynh đệ?”
Biết mình nói sai, Tề Duyệt biểu tình có chút cứng ngắc, lắp bắp lấy lòng: “Anh, anh so với huynh, huynh đệ mạnh hơn nhiều.”
“Chỗ nào?” Lâm Vũ Trạch hiếm thấy có chút không buông tha mà truy vấn.
“Chỗ nào cũng mạnh.” Tề Duyệt tiếp tục không nổi nữa, tầm mắt đối phương có chút không đúng lắm.
Lâm Vũ Trạch: “Tỷ như?”
Tề Duyệt: “Tỷ như, ngạch, cái kia, ngạch, dị năng của anh rất mạnh.”
“Kỳ thật anh còn một mặt khác, rất mạnh.” Lâm Vũ Trạch chậm rãi nhích lại gần.
Đầu óc Tề Duyệt trống rỗng, nhìn người càng ngày càng gần có chút không rõ, trừ bỏ dị năng còn có gì khác?
“Ngạch? A? Là gì?”
Đương lúc Tề Duyệt nói ra câu hỏi mà Lâm Vũ Trạch muốn nghe, anh trực tiếp áp lên.
“Ca ca nói cho em biết, điểm mạnh của anh là gì....”
“Em sai, em sai, em biết rồi…” Tề Duyệt hiện tại đã rõ đối phương chỉ chính là cái gì.
Chính là, “Cứ từ từ, chỉ có thể tự mình thể nghiệm thì em mới hiểu rõ được.”
“Ngô… Hỗn đản...”
Một hồi lâu sau, chờ Tề Duyệt thể nghiệm xong một mặt cường hãn khác của Lâm Vũ Trạch thì bên ngoài cũng đã tối đen.
Tề Duyệt xoa thắt lưng từ trên giường khập khiễng leo xuống, tay cầm cúc áo mà run rẩy, hai chân như nhũn ra.
Ở trên giường, Lâm Vũ Trạch cảm thấy mỹ mãn kéo quần khóa, tùy tay cầm lấy gói thuốc lá trên đầu tủ, rút ra một điếu, mang theo thỏa mãn lười biếng nhìn Tề Duyệt. Từ lúc Tề Duyệt hôn mê bất tỉnh, anh vẫn luôn lo lắng đề phòng không ngủ được một giấc nào đàng hoàng, lần sau phải bắt em ấy bồi thường mới được.
Hô hấp Tề Duyệt vẫn còn có chút dồn dập, cổ họng cũng đau rát, làn da trên người cũng bởi vì tình cảm quá mức mãnh liệt mà phiếm hồng.
“Nhìn em mệt như vậy, nếu không thì cứ nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến gặp bọn họ.” Lâm Vũ Trạch luôn luôn hiểu ý, săn sóc an ủi cậu.
“Không không không, em một chút cũng không mệt.” Tề Duyệt vội vàng cự tuyệt, nói giỡn, một tuần lễ, nếu như còn tiếp tục, chết cũng không biết là ai.
“Không mệt, vậy chẳng lẽ lúc trước em nói dối?” Lâm Vũ Trạch nheo mắt lại, ngũ quan Tề Duyệt nhăn cùng một chỗ, ánh mắt mang theo mị ý, bộ dáng có chút ủy khuất.
“Không, không có, em mệt, nhưng chờ, chờ đem bọn họ ra ngoài lại, lại, lại nghỉ ngơi tiếp.” Tề Duyệt kích động đến nói năng lộn xộn.
Lâm Vũ Trạch giống như không có phát hiện nội tâm Tề Duyệt đang tính toán nhỏ nhặt, hơi có chút tiếc nuối, nhưng vẫn đáp ứng, “Được rồi.”
Tề Duyệt mừng thầm, đi vào nếu mấy người kia… bạo phát, Lâm Vũ Trạch giúp cậu chắn cũng tốt lắm, dù sao cậu cũng là người cứu họ.
Chỉnh lý tốt quần áo, Tề Duyệt lại khôi phục thần thái, lắc lư đến bên người Lâm Vũ Trạch, đốt một điếu thuốc, ngậm vào miệng, sau đó liền mang theo đối phương vào cái không gian mới cậu còn chưa kịp nghiên cứu kia.
Đi vào, đầu tiên tiến vào chính là phòng bếp của Tề Duyệt, mở một cánh cửa trên tường thì đã đến cái không gian siêu cấp xa hoa kia. Cái không gian này của Liễu Nguyệt khẳng định đã được tỉ mỉ bố trí qua, một cái giường nước siêu cấp xa hoa được đặt bên cạnh ôn tuyền, bên trong ôn tuyền không có người.
Không có người! Thế nhưng lại không thấy ai, kết quả này dọa Tề Duyệt sợ ngây người.
Chạy đi tìm kiếm chung quanh, vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ không gian không thể phóng vào vật còn sống? Chẳng lẽ họ bốc hơi? A, tại sao lại vậy chứ, vốn cậu có hảo ý, kết quả còn đem vài người còn sống bốc hơi mất.
Lâm Vũ Trạch chọn cao lông mày, cũng có chút kinh ngạc, bất động thanh sắc quan sát bốn phía.
Vừa ra khỏi phòng bếp, một bên là một cái ôn tuyền nhỏ, bề ngoài thoạt nhìn tinh xảo thanh lịch. Phía sau ôn tuyền là một ngọn núi nhỏ, có một đường nhỏ nối thẳng lên đỉnh núi, trên núi đầy cây ăn quả màu sắc rực rỡ.
Trước mặt phòng bếp là một mảnh đất trống, bãi đất trống chứa dầy các loại ôtô xa hoa, từ nhỏ đến lớn, có cả xe thiết giáp, xe du bồn, thậm chí còn có thuyền chở dầu xa hoa, nhỏ thì phải kể đến xe máy, xe đạp, xe nhi đồng, mọi thứ đều đầy đủ hết.
Một bên khác, là một núi vật tư so với đỉnh núi còn cao hơn, dược phẩm, thực vật, trang phục, đủ loại, thứ gì cũng có, liếc mắt một cái không thấy đỉnh đâu.
Trong không gian thực thần kỳ, giống như là một thế giới khác, cũng có mặt trời, đứng ở bên trong khiến người cảm giác dị thường thoải mái.
“A…..”
Thanh âm Tề Duyệt từ sau núi truyền đến, mặc dù có chút xa, nhưng dị thường rõ ràng. Lâm Vũ Trạch theo thanh âm, nhanh chóng chạy qua.
Phía sau núi là một cánh đồng, dưới chân núi đang đứng vài người, rất xa liền thấy ở giữa đúng là Tề Duyệt, bên cạnh cậu đúng là mấy người kia.
Tề Duyệt vốn chân nhuyễn, bị Đường Khả đụng trúng một cái, mông trực tiếp thân thiết với mặt đất. Xoạch, nhất thời liền rớt vài giọt nước mắt, địa phương khó có thể mở miệng kia vô cùng đau đớn.
Hàn Phi đau lòng muốn đi lên, Đường Khả một cước đá qua. Thao, giả bộ hảo tâm cái gì chứ, nếu không phải vừa rồi hắn né tránh, bảo bối Duyệt Duyệt của y sẽ không ngã sấp xuống.
Tề Duyệt bi thảm ngồi ở trên cỏ, nhìn hai tên kia quấn lấy nhau, hốc mắt cậu đỏ lên, đau quá đi.
Một bàn tay đưa qua, Tề Duyệt lau mắt, theo bàn tay kia nhìn lên, Viêm Bân cũng đang cúi đầu nhìn cậu. Ngẫm lại cũng không tất yếu già mồm cãi láo như vậy, cậu nắm tay Viêm Bân, mượn sức gã đứng lên, làn da cậu cùng làn da của đối phương chợt chạm nhau, tay của đối phương thập phần thô ráp, nhiệt độ cơ thể lại rất cao. Tề Duyệt như bị điện giật rụt tay về, tay cậu vịn thắt lưng, tư thế có chút không được tự nhiên, xấu hổ hướng đối phương cười cười, thực dọa người, mới vừa rồi cậu còn rớt nước mắt....
Tề Duyệt thân cao chỉ đến bả vai của đối phương, cậu ngẩng đầu liếc trộm Viêm Bân, đối phương mặc quần tây màu xaám đơn giản, trên thân mặc một kiện áo sơmi mới tinh, chỉ cài hai cúc áo dưới. Xuyên thấu qua áo có thể thấy làn da trước ngực, không thể không thừa nhận, vóc người đối phương đẹp đến kinh người. Làn da màu đồng cổ, cơ bắp săn chắc, miệng vết thương đã không dấu vết. Phía dưới, bụng gã có đủ sáu múi, tràn đầy hữu lực.
Đột nhiên Tề Duyệt cảm thấy thực khát nước, cậu im lặng nuốt nước bọt. Tề Duyệt cảm thấy mặt mình có chút hồng, cậu nhanh chóng thay đổi tầm mắt nhìn hai người kia. Xem ra bọn họ khôi phục rất tốt, khác với bộ dáng suy yêu khi tiến vào, hiện tại sinh long hoạt hổ, còn có thể dùng quyền cước, ngay cả dị năng đều dùng tới. Cánh đồng hơn phân nửa đều có dấu vết đốt trọi, xem ra hẳn không phải là nhất thời hồi lâu mà hình thành.
Không nghĩ tới Viêm Bân thế nhưng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa da đầu Tề Duyệt, đụng chạm phi thường ôn nhu. Tề Duyệt nao nao, giương mắt nhìn về phía người kia.
Nhận thấy được Tề Duyệt thất thần, Viêm Bân xoa mặt cậu, tay kia thì nắm ở thắt lưng cậu, thân mình cũng dán lại, hai người chặt chẽ tựa vào nhau.
Nhìn mặt người nam nhân kia cách ngày càng gần Tề Duyệt tim đập mất quy luật, càng lúc càng nhanh, mặt cậu thực nóng, không thể nói rõ cậu đang chờ mong cái gì.
Đường Khả đang cùng Hàn Phi dây dưa không ngớt, quay đầu vừa lúc thấy một màn này. Hảo a, hai huynh đệ vô sỉ này, một tên cuốn lấy y, một tên khác tưởng lại thừa dịp chiếm tiện nghi Tề Duyệt, Đường Khả vươn tay hướng về phía Viêm Bân phóng ra một cái mộc thứ.
Giống như đã sớm dự liệu được, đầu Viêm Bân nghiêng qua, thoải mái né tránh.
Tề Duyệt có chút mờ mịt nhìn về phía bên cạnh, vốn trái tim đang đập loạn cơ hồ muốn nhảy ra ngoài. Nhìn Đường Khả đang nổi giận đùng đùng, Tề Duyệt kinh ngạc phát hiện mình thực ngốc, giống như là muốn hôn vậy, lại nhìn đến Lâm Vũ Trạch đang chăm chú nhìn cậu, Hàn Phi đang đi về hướng này, còn có Viêm Bân bên cạnh.
Tề Duyệt đầu óc thực loạn, trực tiếp ra khỏi không gian.
Phải làm sao bây giờ, vốn tính để Lâm Vũ Trạch giúp cậu có thêm can đảm, bây giờ thì hay rồi, ngay cả Lâm Vũ Trạch cũng bị cậu nhốt lại trong không gian. Ông trời a, cậu rốt cuộc đã làm chuyện ngu xuẩn gì thế này! Tề Duyệt hối hận không thôi, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, trong lòng sầu lo.
==================
[1] Rise and Fall of the Third Reich: được xuất bản tại Việt Nam dưới tựa đề Sự trỗi dậy và suy tàn của Đế chế thứ Ba. Đây là một tác phẩm đồ sộ với trên 1.100 trang, đưa ra những minh chứng hùng hồn, những lập luận uyên bác cho sự trỗi dậy và suy tàn của một chế độ, đi cùng với nó là số phận của con người được sinh ngày 20.4.1889 ở thị trấn Braunau am Inn gần biên giới Áo-Đức như “định mệnh”: Adolf Hitler. Nguồn: Google.com
Ấn bản kỷ niệm 30 năm tại Mỹ
Bìa sách được xuất bản tại Việt Nam
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái
Chương 94
Chương 94