Bởi vì Thái tử quản lý không nghiêm mà dẫn đến vụ án gian lận lần này. Sau khi sự việc được lan truyền rộng rãi, thanh danh của Thái tử đối với quan văn và sĩ tử vô cùng tồi tệ. Địa vị Thái tử vốn đang dao động càng trở nên tràn ngập nguy cơ.
May mà Thiên Thần đế còn chưa hoàn toàn mất lòng tin đối với Thái tử, ra lệnh cho hắn tự kiểm điểm trong vài ngày rồi lại giao công việc chủ trì bữa tiệc tiếp đãi cho hắn, muốn để hắn vãn hồi một chút thanh danh.
Nhưng Thái tử không hề cảm kích, đợi Thiên Thần đế vừa rời khỏi, mặt mày hắn lập tức tối sầm, lấy một bầu rượu tự rót tự uống, hoàn toàn không để ý đến người bên ngoài. Bởi vì kỳ thi hội lần này, hắn mất rất nhiều thuộc hạ, lại bị phụ hoàng trách mắng ngay trước mặt bách quan, mất hết mặt mũi, hỏi hắn làm sao có thể có hảo cảm với sĩ tử đợt này.
Chu Doãn Thịnh ngồi hàng đầu ghế dưới, âm thầm quan sát vị Thái tử điện hạ hoang dâm vô đạo làm việc cẩu thả trong truyền thuyết này. Ngoại hình của hắn cực kỳ anh tuấn, hai hàng lông mày bay xéo, đôi mắt phượng hẹp dài sáng như sao. Khi nhìn người khác luôn toát ra cảm giác bễ nghễ, khiến người ta không thể tự chủ mà kiêng kị.
Hắn mặc một bộ trang phục cũ màu đen, vạt áo mở rộng, để lộ áo trong trắng muốt, bởi vì vải dệt quá mỏng mà đường cong cơ bắp hoàn mỹ hơi hằn ra ngoài. Cho dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được trong cơ thể tưởng chừng gầy yếu kia của hắn ẩn chứa sức mạnh lớn đến nhường nào. Tư thế ngồi của hắn rất nhàn tản, tướng tá hào sảng, một tay cầm bầu rượu, một tay nâng chén rượu. Bởi vì uống quá nhiều nên ánh mắt hơi mơ màng, nhưng không hề toát ra vẻ suy sút, mà càng có vẻ sắc sảo phóng đãng.
Hình như cảm thấy nhàm chán, hắn đặt chén rượu xuống, một tay gác má, cười như không cười mà quan sát các sĩ tử. Ánh mắt sắc lạnh kia khiến cho mọi người khiếp hồn khiếp vía, cúi đầu né tránh.
Phải biết rằng vị điện hạ này là người có tính tình thay đổi thất thường nhất. Có khi không biết nói sai câu nào đã gặp phải hoạ diệt thân. Hắn dám đùa giỡn phi tử của Thiên Thần đế, dám giữ tiền thuế trong quốc khố để dùng cho riêng mình, còn dám vung kiếm chém bị thương triều thần chọc giận hắn. Tác phong của hắn có thể miêu tả trong một chữ —— Cuồng! Bốn chữ —— Hết sức điên cuồng!
Bất kỳ nơi nào có hắn, người ngoài ngay cả thở mạnh cũng không dám chứ chưa nói gì đến ồn ào.
Giờ khắc này, trong điện ngoại trừ tiếng đàn sáo, không có bất kỳ tiếng người nào.
Chu Doãn Thịnh thu ánh mắt về, âm thầm cảm thán một câu – “Thái tử có ngoại hình tốt thật, ngay cả Thất hoàng tử – nam chính của thế giới này cũng không bằng một phần vạn của hắn”.
Cùng lúc đó, Thái tử cũng đang quan sát Trạng Nguyên lần này. Ai ai cũng biết Thái tử thích mỹ nhân, hễ nhìn hợp mắt là sẽ không để ý nam nữ mà phải giành lấy bằng được. Lớp vỏ ngoài này của Thẩm Ý Bân tuyệt đối chính là một mỹ nhân, có thể xưng là tài sắc vẹn toàn, lại có một đôi mắt đào hoa sáng ngời hơi ướt át vì uống rượu, vừa đáng thương vừa đáng yêu như một con vật nhỏ.
Hơn nữa hắn nhỏ tuổi nhất, mặc trang phục trạng nguyên màu đỏ rộng thùng thình ngồi giữa một đám lão gia chòm râu phơ phất, càng giống với đom đóm giữa trời đêm, rực rỡ khó có thể che chắn.
Ánh mắt Thái tử sâu thẳm, đầu ngón tay gõ gõ bầu rượu, hơi nóng lòng muốn thử.
Người hầu bên cạnh hắn nhận ra tâm trạng của hắn, khom lưng thì thầm – “Điện hạ, có cần gọi trạng nguyên đến uống một chén với ngài không ạ?”
“Không.” – Thái tử khoát tay, chỉ về một phía khác – “Gọi thám hoa đên đây cho bổn điện hạ.” – Phụ hoàng rất coi trọng Thẩm Ý Bân, điều này hắn vẫn biết, cho nên hắn sẽ không ra tay với trạng nguyên ngay trên bữa tiệc tiếp đãi.
Thám hoa kia năm nay đã hơn hai lăm. Tuy rằng dung mạo không sánh bằng với dung mạo tuyệt thế của Thẩm Ý Bân, nhưng cũng tuấn tú phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn. Lúc này thấy Thái tử chỉ về phía mình, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Thám hoa, Thái tử điện hạ cho mời.” – Không biết có phải vì tâm lý hay không mà thám hoa cứ cảm thấy giọng nói của thái giám này có chứa âm khí, giống như quỷ sứ gọi hồn.
Hắn rất muốn từ chối, nhưng vừa chạm phải ánh mắt quỷ quyệt khó lường của Thái tử, cả người lập tức nhũn ra, chứ đừng nói đến mở miệng nói chuyện, ngay cả đứng dậy cũng không được, còn không cẩn thận làm đổ cả một bầu rượu lên người mình.
Tất cả mọi người yên lặng liếc mắt, thể hiện thái độ đồng tình vô vàn với hắn.
“Xin hỏi vị công công này, liệu Thẩm mỗ có phúc được uống một chén với Thái tử điện hạ hay không?” – Đúng lúc này, Chu Doãn Thịnh chắp tay cười nhẹ.
Người hầu kia nhanh chóng quét nhìn hắn một lượt, khom người nói – “Trạng nguyên đã có lòng, đương nhiên là không gì tốt bằng, mời.”
Thám Hoa nhìn theo thiếu niên đang đi lên trên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng nhớ kỹ ơn tình này. Người ngoài lại càng khâm phục sự hy sinh khẳng khái chính nghĩa của trạng nguyên không ngớt. Người ta bảo gần vua như gần cọp, nhưng vị Thái tử này còn hung tàn hơn cả hổ.
Thái tử hiển nhiên không ngờ đến việc Chu Doãn Thịnh lại chủ động đến. Hắn phẩy phẩy tay áo, ra hiệu cho người nọ ngồi xuống. Sau đó hắn bình tĩnh nhìn người nọ, phát hiện trên mặt cậu ta không có một chút miễn cưỡng nào, cũng không có e sợ, tâm tình tăm tối đột nhiên sáng sủa hẳn lên.
“Ngươi thông minh thật đấy, lợi dụng bổn điện hạ để làm phước cho người khác.” – Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
Chu Doãn Thịnh chắp tay, ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng – “Cũng không phải làm ơn làm phước gì. Bắt đầu từ ngày mai vi thần sẽ đảm nhiệm chức học sĩ trong viện Hàn Lâm. Ngày ngày đều cần soạn sách cho Thái tử, đương nhiên nên gần gũi với Thái tử nhiều hơn, tránh cho làm hỏng việc.”
Hắn chẳng những có khuôn mặt trẻ con đáng yêu, mà ngay cả giọng nói cũng có nét trong trẻo tươi sáng của người trẻ tuổi, khiến người nghe cảm thấy rất thư thái. Thái tử cười nhạo, nét mặt lại dịu xuống, thấp giọng nói một câu nghé con không sợ hổ.
Chu Doãn Thịnh cúi đầu gạt mũi, ánh mắt lướt qua bàn chân đi guốc gỗ của Thái tử. Hiện giờ còn chưa hết rét tháng ba, đến ban đêm còn phải mặc áo khoác nhung mới cảm thấy ấm áp, Thái tử lại ăn mặc rất phong phanh, chân chỉ đi guốc gỗ. Chẳng lẽ hắn không sợ lạnh hay sao?
Nghi hoặc trong lòng chợt loé rồi tắt, Thái tử đã tự tay đưa một chén rượu cho hắn. Hắn vội vàng nhận lấy đưa lên miệng, đôi mắt hơi sáng lên. Đây là rượu ngự Tây Phượng Tôn, hơn nữa còn được làm ấm, uống vào bụng cảm thấy dư vị vẫn còn đọng lại.
Thái tử thấy hắn còn chưa thoả mãn mà liếm liếm môi, đầu lưỡi hồng hồng chuyển động, vô cùng hấp dẫn, trong lòng cảm thấy rất thích, khuyên hắn uống thêm vài chén nữa. Hai người cùng nhau thưởng rượu, nói nói cười cười, không hề giống như lần đầu gặp mặt, mà giống như bạn bè chí cốt quen nhau đã lâu.
Thất hoàng tử ngồi bên cạnh chỉ chờ Thái tử làm khó dễ thì sẽ đứng ra giải cứu cho Thẩm Ý Bân, hòng bán cho nhà họ Thẩm một phần ân tình, thấy tình hình như vậy không khỏi buồn bực.
Thái tử coi rượu như mạng, uống xong Tây Phượng Tôn lại sai người đi lấy hai vò rượu cống Hạc Niên để vào nước sôi, đợi ấm rồi uống tiếp.
“Bụng rỗng uống rượu có hại cho dạ dày, ăn một chút đồ ăn lót dạ trước đi đã.” – Thấy hai gò má thiếu niên ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, Thái tử thấp giọng cười, đưa tay vuốt ve mái tóc hắn.
“A, được.” – Lớp vỏ ngoài này của Thẩm Ý Bân vẫn còn rất non nớt, chưa luyện được đến trình độ nghìn chén không say như của kiếp trước, Chu Doãn Thịnh đã hơi váng đầu hoa mắt. 007 có thể điều chỉnh trạng thái cơ thể của của nguyên chủ, nhưng trước ánh mắt của mọi người, hắn không thể điều khiển trí não trên cổ tay để giải rượu. Hơn nữa, một người một giây trước vẫn còn say khướt, giây tiếp theo đã trở lại bình thường một cách thần kỳ, tình cảnh này sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, Thái tử còn đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm kìa.
Hắn vùi đầu và hai ngụm cơm, sau đó ngốc nghếch nhìn về phía Thái tử, lên án – “Đồ ăn đều nguội cả rồi, khó ăn!”
“Nguội mới ngon.” – Thái tử cười sâu xa, bưng bát lên nghiêm túc ăn, ăn liên tục hai bát mới dừng lại. Sau đó tiếp tục uống rượu, hơn nữa còn không quên chuốc tiểu trạng nguyên bên cạnh mình từng chén từng chén lớn.
Chu Doãn Thịnh đã say mèm, trong đầu nhồi đầy chất cồn, đồ ăn cũng trào lên yết hầu, có thể nôn ra bất cứ lúc nào. Thấy Thái tử còn định rót rượu cho mình, hắn hất tay người nọ ra, thất tha thất thểu chạy mất.
Tất cả mọi người đều tưởng trạng nguyên rốt cuộc không chịu nổi sự quấy nhiễu của Thái tử nữa nên bỏ chạy, nét mặt không khỏi toát ra sự căng thẳng.
Thái tử cũng cho là như vậy, sắc mặt lập tức khó coi cực kỳ, tay đặt lên bội đao trên hông, trong con ngươi có huyết khí ẩn hiện. Vốn tưởng rằng khó khăn lắm mới có được một người bạn hợp tính tình, không ngờ cũng là một kẻ không biết điều. Đã vậy, chi bằng giết quách cậu ta, đỡ phải chướng mắt.
Thất hoàng tử vốn định đứng ra xin xỏ, thấy Thái tử nổi ý giết chóc, lập tức ngồi lại chỗ cũ, thầm nghĩ dù sao nhà họ Thẩm cũng đã cách lòng với bổn vương, cứu Thẩm Ý Bân lần này chưa chắc đã được cậu ta biết ơn. Thà rằng để Thái tử giết cậu ta, khiến nhà họ Thẩm quay lưng lại với Thái tử, khiến phụ hoàng thất vọng với Thái tử, vậy vẫn coi như là có lợi.
Chư vị hoàng tử cũng nghĩ như y, nhất thời không có ai đứng ra khuyên can. Thám Hoa do dự hồi lâu, đang định mở miệng xin xỏ vài câu thì thấy thái giám đuổi theo trạng nguyên ra ngoài đã trở lại, ghé vào tai Thái tử thì thầm gì đó.
Thái tử nhướng mày, sắc mặt âm u biến thành trời quang mây tạnh chỉ trong tích tắc, chưa nói câu nào đã hất tay áo bỏ đi.
Tất cả mọi người đều chẳng hiểu ra sao, rốt cuộc cũng biết đến tính tình vui giận thất thường của Thái tử.
Trong ngự hoa viên, Chu Doãn Thịnh đang nằm bò bên cạnh ao sen nôn mửa, đang định điều chỉnh số liệu cơ thể thành nghìn chén không say thì Thái tử đến. Ánh mắt hắn toát ra ý trêu chọc, nói – “Mấy bầu rượu mà thôi, ngươi lại say đến mức này, đúng là vô dụng.”
“Ta mới mười bảy tuổi.” – Chu Doãn Thịnh lên án, đôi mắt đào hoa ướt sũng. Khi bị Chủ Thần bắt đi hắn cũng mới mười sáu tuổi, còn chưa đến tuổi luật pháp cho phép uống rượu. Tuy rằng đã trải qua mấy vạn năm luân hồi, nhưng hắn vẫn kiên định cho rằng mình mãi mãi mười sáu tuổi.
Thái tử càng cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng nói một câu nhóc con miệng còn hôi sữa.
Chu Doãn Thịnh không để ý đến hắn, tiếp tục nôn mửa xuống ao. Thấy cá trong ao thi nhau nổi lên mặt nước đớp thứ mình vừa nôn, dạ dày vốn trống không lại trào lên mấy ngụm nước chua, không thể nào tin tưởng mà nói – “Bọn nó, bọn nó lại ăn cả cặn mà ta nôn ra, quá là kinh tởm! Không ngờ cá trong ngự hoa viên lại tởm lợm như vậy.”
Thái tử không thể nào nhịn được, từ cười khẽ trở thành cười to, cười xong lấy khăn tay ra, tự mình lau miệng cho thiếu niên, động tác vô cùng dịu dàng. Hắn thích thái độ thân mật và thản nhiên của thiếu niên khi đối đãi với mình, khiến hắn vô thức thả lỏng đề phòng và phiền não.
Chu Doãn Thịnh nói câu cám ơn, vịn tay hắn đứng lên, trong lòng hơi hoảng sợ. Tay Thái tử rất nóng, gần như sắp cháy, đây hiển nhiên không phải nhiệt độ cơ thể của một người bình thường. Hắn không nhịn được đến gần hơn một chút, ngửi được một mùi thuốc mơ hồ. Bởi vì ngũ giác hơn xa người bình thường, hắn phân biệt được ra những vị thuốc như chung nhũ thạch, thạch anh tím, thạch anh trắng, thạch lưu hoàng, xích thạch chi, dự thạch, thậm chí là cả anh túc.
Thái tử là đứa con được Thiên Thần đế cầm tay nuôi dạy, được di truyền mọi điều tốt đẹp từ cha. Từ nhỏ đã thể hiện rõ thiên phú chính trị trác tuyệt, nhưng vào ba năm trước tính tình hắn đột ngột thay đổi, chẳng những xa hoa lãng phí thích hưởng thụ, mà hành vi càng ngày càng ngang ngược bừa bãi. Thiên Thần đế đã gọi hắn đến răn dạy nhiều lần, nhưng làm thế nào cũng không thể uốn nắn lại được.
Chu Doãn Thịnh cảm thấy, hình như mình đã tìm được nguyên nhân khiến cho tính tình Thái tử thay đổi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Quyển 3 - Chương 4
Quyển 3 - Chương 4