Mặc dù mất trí nhớ, lưu lạc thành nông dân quê mùa, nhưng khí thế của thế tử Thần Uy hầu lại không giảm chút nào. Giờ phút này hàng mày kiếm đang nhíu chặt lại, bờ môi mỏng hơi mím, híp đôi mắt phượng nhìn sang, khí thế vô hình đè nặng trong không khí khiến người ta có cảm giác tim đập thình thịch.
Nhưng Chu Doãn Thịnh không phải người thường, hắn hơi hất cằm, chỉ ngón tay vào Tần Sách nói – “Ta từng đắc tội ngươi à?”
Làn da của thanh niên rất trắng, đứng dưới ánh mặt trời trông giống như một pho tượng ngọc trắng muốt, không có một chút tỳ vết nào; đã thế môi còn rất đỏ, đỏ đến nỗi khiến người khác vừa nhìn là không thể rời mắt. Gương mặt vốn tuấn mỹ bất phàm còn kết hợp với đôi mắt đào hoa sáng rực gợn sóng lấp lánh, trông vô cùng xinh đẹp, cũng ngạo mạn cực kỳ.
Nếu như hắn là ca nhi, e rằng người đến nhà cầu hôn sẽ đạp nát cửa nhà họ Chu.
Tần Sách nhìn hắn, trong đầu đột nhiên hiện hai dòng thơ —— “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”. Tiếc rằng vị công tử này có cái mã đẹp, nhưng nhân phẩm thật sự là không ai ưa nổi.
Nghĩ đến đây, Tần Sách lạnh lùng quay mặt đi, tiếp tục khom người cuốc đất.
Chu Doãn Thịnh không hề có ý định bám lấy hắn không buông, thấy hắn không đáp thì cũng mặc kệ, nhặt một cục đất lên bóp nát, xem xét tình hình khô hạn. Đúng lúc này, đằng sau vang lên một giọng nói dịu dàng – “Tiểu Hắc, mau lên đây ăn cơm!”
Bởi vì Tần Sách mất trí nhớ, hơn nữa làn da ngăm đen, vậy nên Chương Thư Lâm tự quyết đặt tên hắn là Tiểu Hắc. Lại thấy hắn cường tráng khoẻ mạnh, võ nghệ cao cường, liền lấy hắn ra đối phó với một đám họ hàng cực phẩm.
Vì có một chút tình cảm thầm kín với Tần Sách nên cậu ta chăm sóc cho Tần Sách rất chu đáo.
Tần Sách nghe thấy tiếng gọi, lập tức vứt cuốc xuống rồi đi lên bờ ruộng, nét lạnh lùng trên khuôn mặt hơi tan ra, toát lên vẻ dịu dàng. Chu Doãn Thịnh dường như cảm nhận được gì đó, chăm chú nhìn sang. Hắn nghĩ, không biết Tần Sách này có phải là anh chồng mình hay không.
Lai lịch của người kia rất thần bí, mà lần nào cũng mất trí nhớ. Có khi là nhân vật chính, có khi là nam phụ, có khi là vật hy sinh, thật sự không đoán chắc được lần này hắn sẽ lại biến thành gì. Đã vậy chỉ có những lúc tiếp xúc thân mật Chu Doãn Thịnh mới cảm ứng được.
Hiện giờ muốn xác định thân phận của Tần Sách thật sự là hơi khó. Chẳng lẽ lại chạy đến cưỡng hôn? Lỡ như không phải, kết cục của Chu Tử Ngọc trong tương lai có lẽ còn thảm hại hơn, vậy thì hắn đến thế giới này có tác dụng gì?
Chu Doãn Thịnh nghĩ xuất thần, bị mắt đao của Tần Sách đâm một cái mới hoàn hồn, thản nhiên chuyển mắt sang nhìn nhân vật thụ chính, trong lòng phủ định: Lạnh lùng với mình như vậy, chắc chắn không phải là chồng mình.
Ngoại hình của nhân vật thụ chính chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng khí chất ôn nhuận như ngọc thì rất cuốn hút, hơn nữa nốt ruồi chu sa đỏ rực trên cổ tay khiến giá trị của cậu ta tăng vọt. Cực chẳng đã gia cảnh nhà cậu ta thật sự rất bần hàn, lại có một đám họ hàng cực phẩm cản trở, cho nên mãi đến mười bảy tuổi vẫn không tìm được chồng.
Lúc này nhân vật thụ chính nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt lập tức bị căm ghét thay thế, trừng mắt nhìn về phía này.
Chu Doãn Thịnh phủi bùn đất trong lòng bàn tay đi, nhướn mày nói – “Ta từng đắc tội với ngươi à?”
“Ta là Chương Thư Lâm.” – Nhân vật thụ chính đáp một cách uyển chuyển.
“Chương Thư Lâm? Ta quen ngươi?” – Chu Doãn Thịnh hơi hất hất cằm, gương mặt diễm lệ khiến cho bất kỳ biểu cảm gì của hắn đều toát lên vẻ cao ngạo.
Cướp công thức bí truyền của mình, chưa bao lâu đã quên phắt mình. Đối với mình đó là chuyện lớn liên quan đến sống còn, nhưng trong mắt hắn e rằng không đáng để nhắc đến đúng không? Đúng là ác bá!
Chương Thư Lâm hận đến chỉ muốn bóp chết đối phương, lại bị Tần Sách giữ cổ tay âm thầm nhắc nhở, không thể không phì ra một hơi, bình tĩnh đáp – “Đông gia là quý nhân bận rộn, sao có thể quen biết một nhân vật nho nhỏ như ta được? Chẳng qua là ta trông thấy đông gia đến nên đặc biệt đến chào hỏi mà thôi. Đông gia đã ăn chưa? Chi bằng chúng ta cùng ăn?” – Vừa nói vừa mở nắp giỏ trúc ra, trưng ra mấy món ăn như bánh nướng, đồ chua, trứng luộc.
Chu Doãn Thịnh liếc nhìn một cái, có vẻ như rất khinh bỉ, sau đó chẳng nói chẳng rằng xoay người bỏ đi, làm Chương Thư Lâm tức đến phát điên. Tần Sách nắm cổ tay cậu ta, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi chu sa của cậu ta, lặng lẽ an ủi, thế mới khiến cậu ta bình tĩnh lại.
Hai người cầm bánh nướng, dùng ánh mắt trào phúng nhìn chằm chằm thanh niên khó nhọc đi trên đường đất mấp mô, mấy lần suýt nữa ngã xuống ruộng.
“Ta vốn định nói cho hắn sắp tới sẽ có hạn hán, để hắn dự trữ lương thực. Hiện giờ xem ra là không cần.” – Chương Thư Lâm hừ nói.
“Nhà họ Chu là phú hộ, chắc chắn hàng năm đều dự trữ rất nhiều lương thực, sau đó bán lương thực cũ trong kho đi. Ngươi không cần bận tâm cho nhà đó.” – Tần Sách vuốt ve mái tóc bông bông của cậu ta.
“Hầy, đúng là cái thói đời, có thiên tai, người phải chịu khổ bao giờ cũng là người nghèo.” – Chương Thư Lâm uể oải thở dài. Nhưng nghĩ đến việc mình là gay, được đến một nơi đàn ông có thể kết hôn sinh con một cách quang minh chính đại thế này, cũng coi như là có mất có được, lập tức bình thường lại.
Tần Sách không nói lời nào, cầm lấy một quả trứng cuối cùng, bóc vỏ rồi đưa đến miệng cậu ta. Cậu ta cắn một miếng nhỏ, sau đó nhét hết phần còn lại vào miệng người kia.
Trong lúc nhân vật công thụ chính tình ý nồng nàn, Chu Doãn Thịnh đã ngồi xe ngựa trở về nhà họ Chu, thay quần áo thường rồi đến phòng ăn dùng bữa.
“Thiếu gia, đây chính là món kho mà nhà họ Chương bán. Mỗi món ta đều mua một suất, ngài mau nếm thử đi.” – Lư thị đặt một đống bát đĩa xuống bàn.
“Đây là thịt lợn kho.”
“Đây là đậu hũ kho.”
“Còn đây là đậu hũ kho sấy khô.”
Chu Doãn Thịnh gắp món nào, Lư thị lập tức giới thiệu món đó, làm Thuý Nhi nuốt nước miếng ừng ực, khen ngợi – “Cũng không biết sao nhà họ Chương lại có nhiều ý tưởng như vậy, toàn bán mấy món như này, món nào cũng hiếm cũng lạ. Đừng nói món trứng muối lần trước, riêng mấy món kho này thôi đã đúng là ngon hết chỗ chê, ăn xong vẫn thèm. Nếu như không phải nhà họ Chương mở cửa hàng đồ kho, ta cũng không biết thứ hôi rình kia lại có thể ăn, mà còn ngon đến thế. Đúng rồi thiếu gia, nghe nói nhà bọn họ còn mở một tiệm nhỏ trên trấn, bán lẩu gì đó, khi nào ngài đưa Thuý Nhi đi ăn thử được không?”
“Thực sự ngon như vậy?” – Chu Doãn Thịnh bỏ đũa xuống, cười nhạo nói – “Ta cảm thấy chẳng có gì đặc sắc hết. Thìa là quá ít, quế lại quá nhiều. Nếu như cho thêm hai con tắc kè, ba quả la hán, năm chỉ rau mùi vào nước kho, hương vị còn có thể ngon hơn nữa.”
Thuý Nhi nghe vậy mất hết cả hứng ăn, tái mặt nói – “Thiếu gia, ngài không nói nhầm đấy chứ? Tắc kè là thằn lằn, là thuốc bổ thận, có thể dùng để nấu ăn ạ? Cho vào nồi không sợ bị bốc mùi ư?”
“Tiểu nha đầu thiếu kiến thức.” – Chu Doãn Thịnh vứt khăn tay xuống bàn, liếc xéo Thuý Nhi một cái, cười nói – “Phần lớn nguyên liệu trong món kho này của nhà họ Chương đều là dược liệu. Đừng tưởng mùi vị của dược liệu kỳ lạ mà lầm, nếu như chế biến đúng cách, nó cũng có thể tạo nên món ngon vô ngần. Món kho nhà họ Chương được người ta tâng bốc như vậy, ta còn tưởng rằng ngon lành thế nào, hoá ra cũng chỉ là lạ miệng mà thôi. Thuý Nhi, lấy giấy bút ra đây, ta cải tiến một chút.”
Thuý Nhi nửa tin nửa ngờ lấy giấy bút đến, hỏi – “Thiếu gia, trong món kho này cho những gia vị gì, ngài đều nhận ra ư?”
“Ta chưa nói cho ngươi à, từ nhỏ vị giác của ta đã nhạy vô cùng. Đừng nói nhận ra gia vị trong món kho, ngay cả một tách trà, ta cũng có thể nhận ra nước pha trà được lấy từ giếng nào sông nào.” – Chu Doãn Thịnh cười lớn, phong lưu tuấn dật vô cùng.
Thuý Nhi không hề nghi ngờ gì nữa, lập tức trải giấy mài mực, khá là mong đợi.
Chu Doãn Thịnh viết lại một công thức khác, còn tỉ mỉ phê bình chú giải bên cạnh. Phút thứ mấy thì cho loại gia vị nào, số lượng bao nhiêu, hầm đến đâu thì vớt ra để nguội, thái cắt bày biện thế nào vân vân cũng được quy định kỹ càng.
Viết công thức xong, hắn gọi Chu lão Tứ đến, dặn gã giảm năm phần địa tô xuống thành ba phần cho tá điền.
Mỗi năm phần thuế, Chu lão Tứ đều âm thầm cắt xén hai phần. Hiện giờ đông gia giảm xuống còn ba phần, vậy chẳng phải lão sẽ phải ăn không khí? Nếu như là người ngoài, chắc chắn sẽ tạm thời kiềm chế một chút. Nhưng gan của lão đã bị Chu Tử Ngọc nuôi thành gan hùm mật gấu từ lâu, chẳng những không giảm thuế mà ngược lại còn tăng thêm một phần, đổi thành thu sáu phần, như vậy là có thể kiếm nhiều hơn cả ngày xưa một phần. Điều này khiến dân chúng oán thán vang trời.
Tất cả hành động của lão Chu Doãn Thịnh đều biết, nhưng không vạch trần. Chu lão Tứ là quân cờ chịu tội thay cho hắn, lão càng hoành hành ngang ngược thì càng đúng ý Chu Doãn Thịnh.
———————
Đầu bếp nhận được công thức, bắt đầu tận tình làm việc. Tốn ba ngày ba đêm để làm mấy bàn món kho, mấy người tự mình ăn thử một miếng, lập tức trợn tròn mắt, chỉ muốn nuốt luôn cả lưỡi.
“Tuy rằng món kho do nhà họ Chương chế tạo ra, nhưng được đông gia sửa như vậy, hương vị mới có thể xưng là tuyệt trần đời. Ta thấy dù có mang lên ngự yến cũng thừa đủ!” – Đầu bếp giơ ngón cái với Thuý Nhi.
Thuý Nhi còn đang điên cuồng gặm cổ vịt, hoàn toàn không có thì giờ để ý đến ông, ăn xong mới thoải mái thở dài, lấy một tờ công thức ra dặn dò – “Đây là công thức gia vị lẩu mà thiếu gia đã sửa. Ngươi nhanh chóng chế biến đi, buối tối mọi người cùng ăn lẩu.”
“Được được, Thuý Nhi cô nương chỉ cần đúng giờ Thân đến lấy là được.” – đầu bếp vội vàng cầm lấy công thức xem xét.
Bưng bữa trưa thơm ngào ngạt đến phòng ăn, Thuý Nhi vừa bày thức ăn vừa hiếu kỳ hỏi – “Thiếu gia, hương vị của mấy món làm theo công thức được ngài sửa chữa thật sự là ngon không gì bằng. Món kho nhà họ Chương đã kiếm được nhiều tiền như vậy, hay là chúng ta cũng mở một tiệm bán đồ kho đi? Với cả lẩu nữa, chắc chắn cũng không ngon bằng ngài sửa, mở luôn cả một quán lẩu được không?”
“Tiểu nha đầu đừng tham lam quá mức.” – Chu Doãn Thịnh rót một chén rượu nhấm nháp, thờ ơ nói – “Chặn đường kiếm tiền của người ta chả khác gì giết cha mẹ họ. Món kho và lẩu là do nhà họ Chương chế tạo ra, chúng ta cần gì phải tranh giành với họ. Ta chỉ muốn ăn ngon mà thôi, chứ cũng không phải là vì muốn kiếm tiền. Thiên hạ rộng lớn như vậy, ngươi làm sao có thể kiếm hết tiền được? Sống tự tại mới là lẽ phải.”
Thuý Nhi thấy cũng đúng, lập tức không nghĩ nữa.
Chu Doãn Thịnh vừa uống rượu vừa ăn món kho, dần dần cũng hơi say, híp mắt nhớ lại bàn tay vàng của nhân vật thụ chính. Ở hiện đại, nhân vật thụ chính là đầu bếp, rất hiểu biết về nấu ăn. Nhưng Chử Vân là một quốc gia có kỹ thuật nấu nướng vô cùng lạc hậu. Các dạng đồ ăn rất đơn điệu, đừng nói những món ngon truyền thống như món kho, lẩu, bánh bao, sủi cảo, mà ngay cả những gia vị như xì dầu, nước tương, nước sốt cũng chưa phát minh ra.
Sau khi hiểu rõ tình hình, nhân vật thụ chính vui mừng quá đỗi, từ đó bắt đầu chế biến rượu ngon món lạ, đi lên con đường làm giàu. Mà bàn tay vàng này cũng giúp cậu ta nắm giữ được dạ dày và trái tim trung khuyển công, để cậu ta trở thành người thắng cuối cùng.
Chu Doãn Thịnh vốn cho rằng tài nấu ăn của nhân vật thụ chính cao siêu thế nào, vừa mua món kho về nếm thử, lập tức hiểu ra cái gọi là “tài nấu ăn” rất có thể chỉ là trình độ “bày quán bán hàng ăn khuya ven đường” mà thôi. Chương Thư Lâm xuất thân tầm thường, có lẽ cả hai kiếp đều chưa từng được hưởng mỹ vị hạng sang thực sự.
Hoá ra mình đánh giá quá cao đồ ăn mà Chương Thư Lâm làm ra! Chu Doãn Thịnh uống cạn rượu trong chén, bắt đầu ngẫm nghĩ vấn đề mấu chốt: Xem ra Tần Sách đã có hảo cảm với Chương Thư Lâm. Nếu như là tên kia, anh ta tuyệt đối sẽ không thích người nào khác ngoài mình. Cho nên Tần Sách chắc chắn không phải là anh ta, vậy thì là ai mới được? Anh ta không biến thành một người qua đường Giáp đấy chứ? Thiên hạ rộng lớn như vậy, phải đi đâu tìm bây giờ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Quyển 5 - Chương 2
Quyển 5 - Chương 2