Ngày kế sau buổi liveshow, Lâm Tư Khanh và Cát Mộng Thư tổ chức phỏng vấn, đưa ra thái độ đối với chuyện này. Nhưng chuyện này liên luỵ đến bậc thầy âm nhạc đã khuất, lại có Tôn Hi Mục chống lưng, thái độ của phóng viên đối vói hai người vô cùng kịch liệt, từng câu hỏi sắc bén nối nhau khiến hai người á khẩu.
Lâm Tư Khanh mấy bận định đứng dậy cúi đầu tạ lỗi, lại đều không nói nên một lời biện bạch nào. Anh ta có thể biện bạch gì? Bản thảo anh ta đệ trình lên toà án và công bố trên weibo đã hoàn toàn chứng minh anh ta là một tên tiểu nhân lừa đảo, vong ân phụ nghĩa.
“Tôi thực sự đã biết lỗi lầm của mình rồi. Mong mọi người hãy tha thứ cho tôi, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa.” – Anh ta nghẹn ngào nói ra những lời này. Ca sĩ thiên vương đã từng chú trọng đến hình tượng nhất giờ phút này đang giàn giụa nước mắt, khóc như một đứa trẻ.
“Không tha thứ! Không bao giờ tha thứ!” – Fan hâm mộ của Âu Tử Nam trốn trong đám đông gào to. Thậm chí có người xông lên, ném một bọc phân chó đã chuẩn bị sẵn lên người anh ta.
Bảo vệ vội vàng mang người gây rối ra ngoài, để lại Lâm Tư Khanh chật vật trước ống kính. Anh ta biết danh dự của mình đã hôi thối không thể chịu nổi như bộ comple trên người mình này. Mặc cho có giặt bao nhiêu lần đi chăng nữa, sau này mặc lại, trong đầu cũng sẽ chỉ còn hình ảnh loang lổ của nó.
Anh ta hối hận vô cùng, gần như sắp sụp đổ ngay tại chỗ. Nhưng anh ta vẫn nhẫn nại. Anh ta muốn tách Cát Mộng Thư ra khỏi chuyện này. Từ đầu đến cuối Cát Mộng Thư đều không biết sự thực, cô ấy vô tội, anh ta không thể huỷ hoại tiền đồ của cô ấy.
Người đại diện muốn kéo anh ta rời khỏi hội trường, nhưng anh ta không đồng ý đi, nán thêm vài phút làm sáng tỏ cho Cát Mộng Thư. Sau đó, Cát Mộng Thư cũng lập tức tổ chức phỏng vấn, bày tỏ mình không hay biết gì về chuyện này, nhưng vẫn muốn gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến Âu Tử Nam và Âu Nhất Bách.
Hiển nhiên người hâm mộ không hề chấp nhận, số fan tăng vọt lúc trước của cô ta sụt giảm liên tục, chỉ còn lại mấy nghìn người, còn kém hơn cả những tân binh mới ra mắt.
Thấy tiền đồ của Cát Mộng Thư sắp tan vỡ chỉ trong chốc lát, Vân Chí Viễn nóng nảy, lúc này mới đi tìm Tôn Hi Mục.
Hai người cùng nhau đi vào văn phòng, ngồi xuống sô pha. Tuy rằng Cát Mộng Thư trang điểm đậm, nhưng vẫn không giấu được nét tiều tuỵ trên gương mặt. Cô ta chào hỏi Tôn Hi Mục, sau đó nhanh chóng liếc nhìn Âu Tử Nam đang nghiêng người dựa vào sô pha một cái.
Thanh niên đang uống trà, làn da trắng như sứ phát sáng dưới ánh mặt trời. Làn mi rũ xuống toát ra khí chất tĩnh lặng mà u buồn, đẹp như một bức tranh. Khó có thể tưởng tượng một người ngượng ngùng hướng nội trong hiện thực như vậy lại có khả năng đốt lửa trên sân khấu giỏi đến thế. Cậu ta có thể khiến mấy chục nghìn người đồng loạt hò reo, gào thét, khóc lóc, đồng thời cũng quên hết tất cả vì cậu ta.
Cậu ta dập nát mọi lời đồn đãi gây bất lợi cho cậu ta, những người nói cậu ta không biết sáng tác nhạc kia hoàn toàn không còn lời nào để nói sau khi nghe xong liveshow của cậu ta. Chính như cậu ta đã giải thích trên weibo, không phải cậu ta không thể sáng tác, mà chỉ là cậu ta quá mức sùng bái cha mình nên đã tự giam cầm bản thân, cho rằng mình sẽ không bao giờ vượt qua được. Sự ra đi của cha đã kéo mở xiềng xích trói buộc linh hồn cậu ta, khiến cậu ta dũng cảm bay về phía bầu trời.
Trông thấy Âu Tử Nam, Vân Chí Viễn cũng rất rối rắm. Người thanh niên mà y từng tưởng rằng không có triển vọng thay đổi một cách nhanh chóng, trở thành ca sĩ nóng bỏng tay nhất toàn cầu. Những ca khúc của cậu ta chiếm cứ vị trí đầu bảng trên tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc lớn nhỏ, mỗi một châu lục đều có fan cuồng của cậu ta. Cậu ta được phong làm người thống trị rock, đế vương âm nhạc, cậu ta tạo ra một thành tựu còn huy hoàng hơn cả Âu Nhất Bách.
Mà một nhân vật thiên tài như vậy lại bị Thời Đại Ca Nhạc vứt bỏ không chút do dự, thậm chí còn chặn đường sống, để cậu ta nhảy vào vòng tay của đối thủ cạnh tranh. Bởi vì chuyện này, Vân Chí Viễn không những bị cha mình chỉ vào mũi chửi mắng, mà còn liên tục bị ban giám đốc lấy làm vũ khí công kích, yêu cầu y thoái vị.
Trước kia từng có vài lần Âu Tử Nam tìm đến văn phòng giám đốc, muốn ngồi xuống giải thích đàng hoàng nhưng đều bị Vân Chí Viễn đuổi đi. Hiện giờ nghĩ lại, nếu như có thể tâm bình khí hoà mà nghe một chút, có lẽ Thời Đại Ca Nhạc sẽ không rơi vào tình cảnh khó khăn như bây giờ.
Xoa xoa trái tim hối hận không ngớt, Vân Chí Viễn chào hỏi Tôn Hi Mục.
“Ngồi đi.” – Tôn Hi Mục tuỳ ý khoát tay, sau đó đưa một điếu xì gà cho người yêu.
Chu Doãn Thịnh cầm lấy điếu thuốc, thuần thục cắt thuốc châm lửa. Thấy một làn khói bay đến chóp mũi, hắn vội vàng nghiêng đầu tránh né.
Tôn Hi Mục thấy thế đặt xì gà xuống gạt tàn, nhỏ giọng nói – “Em không thích ngửi mùi thuốc lá, chi bằng để anh cai thuốc đi vậy.”
“Không cần.” – Đây là thuộc tính sẵn có của người yêu, bỏ cũng không được. Chu Doãn Thịnh buồn cười lắc đầu. Hắn cũng từng giúp người yêu cai thuốc, không phải một tháng hai tháng, mà là ba bốn kiếp luân hồi liền, nhưng không có lấy một lần thành công. Dần dà, hắn cũng bó tay.
Quàng tay lên cổ người yêu kéo đầu hắn xuống, Chu Doãn Thịnh ghé sát vào tai hắn thì thầm – “Không cần cai, em thích mùi thuốc lá trong miệng anh khi anh hôn em.”
Mặt Tôn Hi Mục lạnh tanh, thân dưới lại cứng lên với tốc độ nhanh nhất. Hắn gắng nhịn, cuối cùng không nhịn được nâng lấy hai má người yêu, thành kính hôn lên trán hắn, sau đó vắt chéo đôi chân thon dài, che khuất nơi lúng túng kia. Lúc này hắn mới nhìn về phía Vân Chí Viễn, hỏi – “Lần này chủ tịch Vân tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe đồn Tôn Hi Mục rất lạnh lùng hà khắc, gần như là vô tình, hoàn toàn không giống người đàn ông toàn thân đều toát ra vẻ hạnh phúc trước mặt này. Vân Chí Viễn ngây ra một lúc mới nói – “Chủ tịch Tôn, tôi hi vọng ngài Âu có thể hợp tác với chúng tôi giải thích giúp cho Mộng Thư một chút. Cô ấy thực sự không biết gì về chuyện đạo nhạc cả, cô ấy cũng bị Lâm Tư Khanh liên luỵ. Cô ấy còn có tiền đồ tốt đẹp, cứ thế phá hỏng sẽ rất đáng tiếc.”
Y cũng biết nếu không có đủ lợi ích thì sẽ không thể lay chuyển Tôn Hi Mục, vì thế nhanh chóng bổ sung – “Nghe nói chủ tịch Tôn muốn mảnh đất phía Tây ven sông. Đó là sản nghiệp tổ tiên nhà họ Vân, tôi có thể ra mặt chuyển nhượng cho chủ tịch Tôn với giá thấp nhất. Chỉ cần ngài Âu tỏ vẻ bằng lòng tha thứ cho Mộng Thư, cho Mộng Thư một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.” – Vì tiền đồ của người yêu, y nguyện lòng trả bất cứ giá nào.
Hiển nhiên Cát Mộng Thư rất cảm động, hốc mắt đỏ bừng, nắm chặt tay y.
Tôn Hi Mục quay đầu nhìn người yêu. Đúng là hắn rất muốn mảnh đất kia, nhưng nếu bởi vậy mà trái với mong muốn của người yêu, có cho hắn cả thế giới hắn cũng mặc kệ.
Chu Doãn Thịnh rũ mày trầm tư một lát, chậm rãi lắc đầu – “Chỉ là một câu nói, nghe thì thật dễ dàng, thế nhưng xin lỗi, tôi không làm được. Nói cho cùng, Cát tiểu thư cũng không phải là vô tội. Bài hát kia rất tuyệt đúng không? Có phải vừa nhìn thấy đã muốn xin cho bằng được không? Mà người sáng tác lại cố tình là người thích mình, mình xin gì cho nấy. Cho nên Cát tiểu thư hành động, năn nỉ đi năn nỉ lại anh ta cho mình bài hát ấy. Lúc đó tôi đã hỏi đàn anh, anh ta vốn đã chuẩn bị giúp tôi ra EP, nhưng sau đó đột nhiên tránh không gặp tôi nữa, thay vào đó đưa bài hát cho cô, chắc hẳn là do bị cô dây dưa nên không có cách nào. Nếu không phải do lòng tham và sự thúc ép của cô, tất cả những chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra. Cô tách mình ra khỏi chuyện này, nhưng dù cô có rửa sạch đến đâu đi chăng nữa cũng không thể che giấu sự thực cô mới là người gây ra mọi chuyện. Tôi không thể tha thứ cho đàn anh, đương nhiên cũng không thể tha thứ cho cô, mời cô đi cho.”
Lời nói của thanh niên đã lột trần lớp quần cuối cùng của Cát Mộng Thư. Đúng vậy, lúc trước Lâm Tư Khanh đã từng giải thích với cô ta, nói bài hát này là dành cho Âu Tử Nam biểu diễn, EP cũng đã đang được lên kế hoạch. Cô ta biết bài này nhất định có thể nổi tiếng, nhất định có thể tạo nên kỳ tích, vì thế đòi bằng mọi giá, bao gồm tạo áp lực cho người đại diện của Lâm Tư Khanh, hẹn gặp riêng Lâm Tư Khanh cho anh ta một chút hy vọng, v.v…
Sau đó cô ta toại nguyện.
Dù cô ta phủi sạch đến đâu đi chăng nữa trước mặt truyền thông, cô ta cũng không thể xoá sạch nỗi kinh sợ và chột dạ trong nội tâm. Cô ta vốn cho rằng Âu Tử Nam lương thiện yếu đuối sẽ đồng ý với mình, nhưng đâu ngờ sau một loạt đả kích bất lợi kia, cậu ta lại trở nên lạnh lùng sắt đá như vậy.
Cô ta hối hận tột độ, lại phát hiện đã không còn đường vãn hồi. Không được Âu Tử Nam tha thứ, cô ta sẽ khó lòng nhích thân trong giới giải trí này.
Sau này nên làm thế nào? Chẳng lẽ thật sự rời khỏi giới giải trí sau đó kết hôn với Vân Chí Viễn như y đã nói? Đừng nói cô ta không cam lòng, chắc chắn cha y sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối. Nhà họ Vân sẽ không cho một đứa con hát vào cửa.
Cát Mộng Thư như rơi xuống hố băng, bị Vân Chí Viễn kéo đi thế nào cũng không biết.
———————————
Vân Chí Viễn cũng được coi là nhân vật hô mưa gọi gió trong giới giải trí, nhưng lần này ngay cả bạn gái mình cũng không bảo vệ được. Thấy sự nghiệp biểu diễn của Cát Mộng Thư đã sắp hoàn toàn rơi xuống vực, Lâm Tư Khanh tránh ở nước ngoài không dám trở về, trong lòng y vô cùng uất nghẹn, chỉ muốn tìm một chỗ giải toả.
Mà Âu Tử Nam trở thành đối tượng hàng đầu y muốn trả thù. Y bỏ ra rất nhiều tiền mua được một tập ảnh, sau đó sai người đăng lên mạng ngay trong đêm.
Đây là một tập ảnh chụp hai người đàn ông đang ôm hôn thắm thiết, có thể nhìn rõ mặt Âu Tử Nam, còn người đàn ông còn lại thì khuất trong bóng tối không thể nhận ra là ai. Người đàn ông kia rất cao lớn, dáng người cũng rất cường tráng, mạnh mẽ giam Âu Tử Nam trong lòng, một bàn tay giữ gáy, một bàn tay siết eo, thân dưới nối liền…
Cho dù ánh đèn tối nữa cũng không thể che giấu được sự thật hai người đã say tình.
Tiêu đề cũng rất hoành tráng —— Choáng! Thiên vương mới của giới âm nhạc là GAY!? Ngang nhiên hôn nhau nơi công cộng! Thuần phong mỹ tục nay còn đâu?
Tiếp theo rất nhiều clone sôi nổi bình luận, bày tỏ mình đã từng tận mắt trông thấy Âu Tử Nam công khai làm trò đồi bại với những người đàn ông khác nhau, thậm chí còn lên giường, sinh hoạt cá nhân thối nát cực kỳ.
Tin vừa được đăng, cộng đồng mạng đều ồ lên, kinh ngạc, phẫn nộ, gửi bình luận dưới weibo Âu Tử Nam dò hỏi chân tướng, có người còn gọi điện thoại đến trụ sở Giải trí và thông tin Hoàn Á yêu cầu lời giải thích. Rất nhiều người ghét đồng tính bày tỏ ảnh chụp rất ghê tởm, nhìn mà suýt nôn hết cả cơm ngày hôm trước.
Đương nhiên cũng có người đứng ra ủng hộ, nói yêu đàn ông hay phụ nữ là tự do của Âu Tử Nam. Nhưng ở một nước mà phần lớn người dân đều bảo thủ như Trung Quốc, những tiếng nói như vậy chỉ là số ít. Có diễn viên cổ hủ còn phản ứng rất kịch liệt đối với việc này, nói đây là bệnh, yêu cầu Âu Tử Nam nhanh chóng chữa trị.
Sự nghiệp ca nhạc của Âu Tử Nam vừa mới khởi sắc đã gặp phải đả kích mang tính huỷ diệt. Vấn đề xu hướng tình dục và sinh hoạt cá nhân của Âu Tử Nam trở thành đề tài trà dư tửu hậu của mọi người, những bức ảnh thân mật cũ mà cậu ta chụp cùng Lâm Tư Khanh trước kia cũng bị lôi ra, nói cậu ta yêu Lâm Tư Khanh mà không được nên mới cố ý huỷ diệt anh ta.
Không có ai chú ý đến Cát Mộng Thư, Vân Chí Viễn dùng cách bôi nhọ Âu Tử Nam để tẩy trắng cho cô ta, còn liên lạc với một số người làm nhạc có uy tín nhất trong nước, chuẩn bị phát hành album mới cho cô ta, nhanh chóng kiếm lại fan.
Lý Lập (giám đốc Hoàn Á) cầm một chồng báo đi tìm Tôn Hi Mục, sầu não hỏi – “Ông chủ, giờ phải làm thế nào? Có cần tổ chức một buổi phỏng vấn làm sáng tỏ không? Hay là nhanh chóng tạo scandal cho Âu Tử Nam với nghệ sĩ nữ trong công ty chúng ta để tẩy trắng?”
Nói đến câu cuối cùng, Lý Lập dám thề rằng mình đã trông thấy sát khí trong mắt ông chủ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Quyển 6 - Chương 9
Quyển 6 - Chương 9