Đôi mắt Osborne thoáng hiện ý cười. Hắn chăm chú nhìn thiếu niên một lúc, sau đó mới nhấc Barnett đã bị đánh gãy hết xương lên, ném lên tàu một cách thô bạo.
Darren vốn tưởng hắn sẽ lập tức rời khỏi, nhưng không ngờ hắn lại quay trở lại, ngồi xuống bên đống lửa, nói – “Tôi còn chưa ăn tối, không ngại cho tôi ăn ké một chút chứ?”
“Không sao, anh cứ ăn đi.” – Chu Doãn Thịnh đưa phần mình cho hắn, cuối cùng vẫy tay với hai thành viên trong nhóm Barnett – “Các cậu cũng lại đây đi, nhóm chỉ có hai người e rằng không thể sống sót để ra khỏi khu rừng này được.” – Đồng thời cũng thu hồi năng lượng linh hồn đã đâm vào đầu họ. Đến giờ phút này mà hai người kia vẫn chưa nổi điên, chứng tỏ họ là người có ý chí kiên định, trong sạch, có thể kết giao. Hơn nữa, trước mặt toàn thể người dân vũ trụ, hắn cần thể hiện sự khoan dung, độ lượng của gia tộc Bernard.
Thấy hắn có ý định thu nhận mình, hai người kia đều rất kinh ngạc và cảm động, lập tức cám ơn một cách chân thành.
Osborne đưa chi sau cho họ rồi đi về phía thi thể ong độc. Hắn kéo cánh nó ra, cắt hai miếng thịt trắng được giấu dưới gốc cánh, sau đó trở lại bên cạnh đống lửa, vừa nướng vừa lấy gia vị trong không gian ra rắc lên bề mặt thịt. Mùi thịt đậm đà lan toả trong không khí, làm Darren lại bắt đầu chảy nước miếng.
Chu Doãn Thịnh mới ăn mấy miếng, vẫn còn đang đói, không nhịn được mà mon men đến gần, nhìn chằm chằm miếng thịt với đôi mắt lấp lánh. Hắn kề rất sát, vì vậy Osborne có thể ngửi thấy hơi nước sau khi tắm rửa trên người hắn. Tuy rằng đã mặc một chiếc áo ba lỗ, nhưng độ bó sát của chiếc áo lại khiến thân hình hắn được phô bày một cách rõ rệt.
Còn gợi cảm hơn cả không mặc gì.
Trái tim Osborne đập thình thịch, ngoài mặt lại không hề suy suyển, chậm rãi nói – “Thực ra phần ngon nhất trên người ong độc là hai miếng thịt ở gốc cánh, chúng được giấu dưới lớp xác cứng bên ngoài, hơn nữa không hoạt động bao giờ nên rất mềm. Cậu nếm thử xem.”
Hắn đưa miếng thịt đã nướng chín cho người nọ một cách tự nhiên. Chu Doãn Thịnh vội vàng nghển cổ cắn một miếng, đôi mắt tức thì trợn tròn, lập tức giơ ngón cái với ngài chuẩn tướng.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” – Osborne đưa thịt cho hắn, thấy quai hàm hắn phập phồng phập phồng không khác gì hamster, Osborne bất giác nở nụ cười cưng chiều. Hắn thậm chí lấy khăn lau miệng giúp người nọ, động tác thuần thục như thể đã làm vô số lần.
“Anh họ nướng một miếng cho em với, mau mau mau!” – Darren bỏ chi sau đã ăn một nửa lại, vội vàng thúc giục.
“Tự đi mà nướng.” – Nụ cười trên mặt Osborne tắt ngóm, khó chịu ném miếng thịt còn lại với gói gia vị trong không gian cho cậu ta. Thái độ của hắn đối với hai người thực sự quá mức khác biệt, khiến phụ tá bên cạnh liên tục liếc nhìn.
Đối xử với Cecil thì dịu nhẹ như gió xuân, đối xử với em họ lại lạnh như gió mùa, hai tiêu chuẩn rõ đến không thể rõ hơn. Đừng quên Joshua vẫn đang theo dõi trên mạng, phải chú ý chút chứ!
Phụ tá nháy mắt, cố ý nhắc nhở cấp trên: Anh đã từ hôn với Cecil rồi, thậm chí còn làm người ta phải cắt bỏ tuyến omega, chuyện đã qua rồi thì nên dứt bỏ một cách triệt để đi.
Osborne hiểu ý anh ta, niềm vui tràn đầy cõi lòng tức thì tiêu tán. Nhớ đến khuôn mặt trong sáng của Joshua, hắn vẫn cảm thấy si mê như thuở đầu, nhưng khi ngồi cạnh Cecil, hắn lại có thể kích động đến run rẩy. Có trời mới biết hắn phải cố gắng nhẫn nại đến nhường nào mới không chạy đến ôm người nọ ngay khi vừa trông thấy.
Hắn thậm chí không chịu nổi chuyện người nọ biến mất khỏi tầm mắt mình dù chỉ một giây. Nhưng cả vũ trụ đều biết rằng hắn bỏ Cecil trước, hơn nữa còn có một người yêu beta. Hắn và Cecil sẽ mãi mãi không thể đến với nhau.
Osborne lâm vào tình cảnh hoang mang chưa từng có, đột nhiên không thể nhớ nổi mình đã yêu Joshua như thế nào, lại tại vì sao mà rơi vào vũng lầy này. Ở lần đầu tiên Cecil xuất hiện trước mặt hắn sau khi cắt bỏ tuyến omega, mọi thứ bắt đầu trở nên khác lạ.
Mọi thứ hắn từng theo đuổi giờ đây càng ngày càng như một cạm bẫy, một cạm bẫy vì mục đích vây hãm hắn, quấy nhiễu hắn, khiến hắn mất đi một báu vật quan trọng nào đó.
Hắn đột nhiên đứng dậy, trở về tàu vũ trụ. Nếu vẫn ở lại bên cạnh Cecil, hắn sớm muộn gì cũng sẽ mất kiểm soát. Tốt hơn hết hắn nên tìm một góc yên tĩnh nào đó để làm rõ suy nghĩ của mình.
Trong phòng ngủ, trông thấy cảnh này, trái tim hồi hộp của Joshua rốt cuộc được thả lỏng. Cậu ta coi sự dịu dàng mà Osborne dành cho Cecil như biểu hiện của sự áy náy. Nói thật, cậu ta không thích Cecil tiếp cận Osborne, dù sao đi chăng nữa họ cũng từng là chồng chưa cưới của nhau, hơn nữa Cecil còn trả giá lớn như vậy vì Osborne. Cậu ta tuyệt đối không tin Cecil đã hết hy vọng với Osborne, hắn ghi danh vào Chellman chẳng qua là để có thể gần với Osborne hơn mà thôi.
Cecil rất có sức hút, mình phải làm sao bây giờ? Joshua cảm thấy vị trí của mình bị uy hiếp, tắt thiết bị liên kết đi xong liền rầu rĩ vùi mình vào trong chăn, vì vậy không trông thấy được Osborne đi rồi quay lại.
Hắn đi đến bên cạnh thiếu niên, ném một bộ đồng phục tác chiến sạch sẽ cho người nọ, nói – “Cecil, toàn vũ trụ đều có thể trông thấy mọi hành động của cậu, về sau nhớ chú ý một chút.”
Chu Doãn Thịnh lập tức hiểu ý hắn, hỏi vặn lại – “Tôi cần chú ý cái gì? Tôi đã cắt bỏ tuyến omega, sắp sửa trở thành một quân nhân đủ tư cách. Tôi chiến đấu hết mình, bảo vệ Tổ quốc, tôi không cảm thấy mình có hành vi nào không phù hợp. Chuẩn tướng Matthew, anh đã từng nói, dù là omega thì cũng nhất định phải kiên cường, dũng cảm, tự lập, nhưng hiển nhiên anh chỉ biết nói miệng mà thôi, chứ bản chất không khác gì những kẻ kỳ thị omega khác.”
Hắn ngừng một chút, cười lạnh – “Anh thật giả dối.”
“Không, không phải như cậu nghĩ đâu!” – Osborne hết đường chối cãi, trái tim như bị dao cứa. Hắn nhận ra mình không thể nào chịu nổi sự hiểu lầm của Cecil. Hắn không có ý nói Cecil không nên lên chiến trường, mà là không muốn bất kỳ ai trông thấy thân hình tuyệt vời của Cecil. Chỉ cần nghĩ đến chuyện có người đang tơ tưởng Cecil qua U-internet, hắn lại nổi nóng đến muốn giết người. Nhưng những cảm xúc này ngay cả hắn cũng không lý giải nổi, huống gì nói ra khỏi miệng.
Hiện tại, hắn đang rất khó chịu và hoang mang, không ai có thể đả kích hắn nặng nề đến vậy chỉ trong vài câu như Cecil.
Chu Doãn Thịnh không muốn tiếp tục nói chuyện với Osborne. Hắn có thể đối xử với người nọ bằng thái độ bình thản, nhưng tiền đề là người nọ cũng phải đối xử với mình bằng thái độ bình thản. Hắn khoát tay, lạnh nhạt nói – “Tạm biệt, chuẩn tướng Osborne, hy vọng sau này anh đừng xía vào chuyện của tôi nữa, anh không có tư cách ấy.”
“Bye anh họ.” – Darren kiên định đứng về phía đồng đội. Cecil phóng khoáng là vậy, hấp dẫn là vậy, đáng có được một người yêu tốt hơn. Từ hôn chính là từ hôn, không thể mơ tưởng được làm lại từ đầu.
Anh không có tư cách ấy, câu nói này như một lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào lồng ngực Osborne. Hắn phải cố gắng lắm mới không để vẻ đau đớn lộ rõ trên gương mặt mình. Hắn cứng nhắc gật đầu tỏ vẻ đã biết, để lại một tiếng “xin lỗi” khản đặc rồi lập tức dẫn phụ tá trở về tàu vũ trụ.
Hắn ngồi lặng trên đài chỉ huy rất lâu, trước mặt là một hàng máy theo dõi, Cecil đang vừa ăn thịt nướng vừa nói chuyện phiếm với Darren. Nụ cười nhiệt thành và tài ăn nói xuất chúng của người nọ khiến hai đồng đội của Barnett cũng bất giác sán lại gần, nghiêm túc nghe người nọ nói chuyện. Cậu ấy sở hữu một sức hút độc nhất vô nhị nào đó, có thể khiến bất cứ người nào cũng phải thuần phục.
Dần dần, đôi mắt đang theo dõi màn hình của Osborne trở nên đỏ quạch. Hắn phẫn nộ, nóng nảy, bối rối, chỉ muốn xé cả chiếc tàu vũ trụ mà mình đang lái thành mảnh vụn.
Phát hiện không khí xung quanh càng ngày càng loãng, phụ tá mới nhận ra tinh thần lực của cấp trên đang bên bờ mất khống chế.
“Chuẩn tướng, anh bình tĩnh một chút, cẩn thận phá hỏng máy theo dõi.” – Không hổ là người giỏi nhìn mặt đoán ý nhất quân đoàn thứ nhất, vừa mở miệng đã đâm trúng yếu điểm của cấp trên.
Osborne lập tức thu hồi tinh thần lực, còn giơ tay nâng màn hình giám thị gần mình nhất lên. Xác định trên đó vẫn chưa mất đi bóng dáng Cecil, hắn mới thở phào một tiếng.
Phụ tá chưa từng thấy cấp trên để ý một ai đến thế bao giờ, cho dù với Joshua, hắn cũng chỉ là si mê ngoài mặt mà thôi, hành vi vẫn chưa mất kiểm soát. Người hắn thực sự yêu là ai, không cần nói cũng biết. Nhưng là một người xấu tính có đẳng cấp, phụ tá cảm thấy mình hoàn toàn không cần nhắc cho cấp trên, rất “chu đáo” mà giữ yên lặng.
Ngón tay Osborne vuốt ve khuôn mặt Cecil trên màn hình, chợt cảm thấy hành động này rất đỗi quen thuộc, như thể đã từng làm hàng trăm nghìn lần. Hắn thích cảm giác khi yên lặng dõi theo Cecil, bình tĩnh, vui vẻ, hạnh phúc.
Nhưng chính hắn đã làm người nọ tổn thương, gần như khiến người nọ trở thành trò cười của cả vũ trụ. Osborne che mắt, ngăn sự tuyệt vọng như sắp ngưng đọng thành thực thể tràn khỏi đôi mắt.
Đúng lúc này, một quân y đi đến, nhỏ giọng nói – “Chuẩn tướng, đã chữa khỏi cho Barnett, anh có cần qua xem không ạ?”
Barnett sở hữu thể chất 2S, khả năng phục hồi vốn hơn xa người thường, lại thêm công nghệ y học tân tiến, những thương tích bình thường chỉ cần ngâm trong dịch chữa trị một tiếng là có thể khỏi hẳn.
“Đi xem một chút đi.” – Osborne đứng dậy, đi về phía phòng y tế. Không ai phát hiện ra sự tàn nhẫn chợt loé trong mắt hắn.
Để thu hút người xem, trên mạng vẫn tiếp tục phát sóng trực tiếp tình hình sau đó của Barnett. Lúc này, gã bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, thần kinh đã dần ổn định nhờ dịch chữa trị, cũng nhận ra tình trạng hỏng bét của mình.
Gã lúc này rất yên tĩnh, còn tỏ ra vô cùng hối lỗi. Bởi vì gã biết dù mình nói gì cũng không có tác dụng, chi bằng ngoan ngoãn nhận tội, vãn hồi chút thể diện cho gia tộc. Nếu thái độ nhận tội tốt còn có thể giảm án thành lưu đày, có lẽ mấy chục năm sau, gã vẫn còn cơ hội trở về hành tinh thủ đô.
Nhưng rất nhiều việc không phải hành vi cá nhân có thể khống chế, chẳng hạn nếu ai đó muốn giết bạn, dù thế nào đi chăng nữa bạn cũng không tránh khỏi. Vừa bước vào cửa phòng, tinh thần lực của Osborne cũng đã ngưng tụ thành một mũi dùi đâm vào đại não Barnett.
Đúng vậy, tinh thần lực của hắn cũng có thể trực tiếp giết người, điều này chỉ có chính hắn và ông Matthew biết.
Thần kinh vừa ổn định lại của Barnett lại sôi sùng sục. Gã bật dậy tấn công mọi người như một con chó dại, miệng kêu – “Bọn mày dựa vào đâu mà bắt tao, xét xử tao? Bọn đấy chỉ là những con chó mà gia tộc Aldrich nuôi, pháp luật Đế quốc Lennon cũng không quy định giết mấy con chó cũng cần chịu trách nhiệm.”
Những câu nói này lại gây ra sóng to gió lớn trên mạng, cộng đồng mạng quả thực không thể hiểu nổi rốt cuộc vì đâu mà gia tộc Aldrich lại cho rằng mình hơn người như vậy. Thì ra trong mắt họ, tất cả những người làm việc cho họ đều là súc vật mặc họ giẫm đạp, tàn sát.
Cư dân mạng cũng cạn lời, thậm chí còn chẳng buồn bình luận, chỉ dùng một loạt ba chấm và biểu cảm nuốt phải ruồi để khái quát tâm trạng của mình.
Các thế lực luôn sẵn sàng góp sức cho gia tộc Aldrich gần như tức điên. Họ quả quyết từ chối lời thỉnh cầu nói chuyện của gia chủ nhà Aldrich, cùng đưa ra một kết luận thống nhất: Gia tộc Aldrich không đáng để họ tiếp tục trung thành.
Lão Aldrich rầu đến bạc tóc. Lão ta liên tục gọi điện thoại, lại liên tục nhận được âm báo từ chối cuộc gọi, trái tim dần dần trượt xuống đáy vực. Nhìn bề ngoài, gia tộc Aldrich tựa như một con quái vật, nhưng đó hoàn toàn là do có cấp dưới làm nền, một khi những người đó không muốn ủng hộ gia tộc Aldrich nữa, con quái vật này sẽ rơi thẳng từ tầng mây xuống mặt đất, tình trạng ấy chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “thảm thiết”.
Lão ta hoàn toàn không ngờ được rằng đứa con trai mà lão ta hài lòng nhất lại có thể chôn vùi cố gắng suốt bao nhiêu năm của lão chỉ bằng một hai câu. Lão ta truy cập U-internet, đi xem xét tình hình của Barnett với tâm trạng gần như thù hận.
Barnett bắt lấy một quân y gầy yếu nhất, định bóp chết đối phương. Nét mặt gã vặn vẹo, ánh mắt điên cuồng, hiển nhiên đã đánh mất lý trí. Dưới tình huống như vậy, nhân viên chấp pháp phụ trách bắt giữ gã có quyền giết chết gã.
Vì vậy, Osborne ra tay. Hắn vặn gãy cánh tay Barnett, trực tiếp đấm xuyên tim gã, sau đó nghiêm túc báo cáo trước máy ghi hình – “Căn cứ quy định số 1209 luật quân sự Đế quốc Lennon, chuẩn tướng Osborne Matthew đã xử quyết nghi phạm Barnett Aldrich để bảo vệ an toàn tính mạng của mọi người. Mọi chứng cứ liên quan tạm thời sẽ được niêm phong chờ điều tra.”
Hắn ra lệnh cho binh sĩ bảo vệ hiện trường một cách thỏa đáng, sau đó cúi đầu với mọi người ở nơi khác thông qua màn hình theo dõi.
Không một ai trách cứ hắn, thậm chí còn khen không dứt miệng, chỉ có người nhà Aldrich là tức đến đỏ mắt. Họ biết Osborne cố ý, với thực lực của hắn, không khó để khống chế một Barnett đang phát cuồng, chỉ cần bổ một cú vào gáy là có thể khiến Barnett hôn mê, sau đó bắt sống mang về.
Nhưng hắn không làm vậy, mà là chọn trực tiếp giết gã.
Hắn đã tuyên bố lập trường của mình: Gia tộc Matthew không sợ đối địch với gia tộc Aldrich, đây là một ví dụ.
Từng hành vi của hắn đều đúng với pháp luật, dù đã tức đến phát điên, lão Aldrich vẫn không làm gì được hắn.
——————————————————
Các thành viên đi lạc lại lục tục trở về, Chu Doãn Thịnh vừa dẫn họ đi diệt quái vừa chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Thấy tin Osborne giết chết Barnett, hắn ngạc nhiên nhướn mày một cái.
Nhìn không ra tên kia bề ngoài chính trực thế mà lòng dạ lại hiểm ác đến vậy, hoàn toàn không hợp với tính cách nhân vật đã cho trước nhỉ. Hắn âm thầm cảm thán một câu rồi cũng gạt ra khỏi não.
Mười ba ngày sau, họ rốt cuộc đến gần địa điểm tập hợp một cách thuận lợi.
“Tăng tốc tối đa, có chiến hữu bị nhện Pholcidae bao vây, cần cứu viện.” – Dò ra nguy hiểm, Chu Doãn Thịnh lập tức chạy đến nơi xảy ra chuyện.
Trước đó đã nói, bọ ngựa hoa quỷ là loài côn trùng có cấp bậc rất cao, gần như không có thiên địch trên hành tinh CT073 này. Nhưng đó chỉ là gần như, loài côn trùng duy nhất có thể khiến chúng sợ hãi chính là nhện Pholcidae.
Thức ăn của nhện Pholcidae là con người và các loài côn trùng cao cấp. Chúng có thể nhả ra một loại tơ nhầy cực kỳ chắc chắn, ai xui xẻo bị dính phải thì chỉ còn nước chờ chết. Con mồi càng giãy giụa, mạng nhện sẽ càng chắc, càng dính chặt, cho đến khi con mồi không thể động đậy dù chỉ là một sợi tóc.
Lúc đó, nhện Pholcidae sẽ từ từ bò đến, tiêm thứ nọc độc có tính ăn mòn vào cơ thể con mồi, chờ đến khi con mồi tan thành một bãi thịt nát là lập tức hút sạch.
Chúng luôn xuất hiện theo đàn, mạng nhện cũng giăng khắp nơi, ngay cả tàu vũ trụ còn từng bị quấn không thể tránh thoát, huống gì con người. Gặp chúng không khác nào gặp phải thần chết.
Darren biết, tuỳ tiện đi qua căn bản không thể cứu được bạn, buộc phải gọi đội cứu viện đến. Cậu ta lấy thiết bị cầu viện ra, nhưng lại không thể nào ấn xuống được. Người nào ấn chuông, người nấy sẽ tự động bị loại. Khó khăn lắm cậu ta mới đi được đến ngày hôm nay, tại sao lại phải từ bỏ?
Cậu ta hơi cắn môi, cất thiết bị cầu viện đi rồi đuổi theo Cecil. Có lẽ người bị vây bủa đã ấn chuông cầu viện, đội cứu viện sẽ đến ngay lập tức. Cậu ta nghĩ ăn may như vậy.
Nhưng rất tiếc, những người nọ đã bị dính chặt vào mạng nhện, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được, huống gì lấy thiết bị cầu viện. Người xem trên mạng thấy có hơn mười con nhện Pholcidae đang bò từ trên cây xuống, giác quan bên mép nhỏ nọc độc, làm cho mặt đất bên dưới bị ăn mòn thành những lỗ nhỏ chi chít, người nào người nấy đều cảm thấy trái tim sắp nổ tung.
Họ tự động liên hệ với nhà trường, yêu cầu phía nhà trường nhanh chóng cử người đến cứu viện. Thấy Cecil không màng nguy hiểm mà chạy đến, tất cả đều chỉ muốn thò tay vào màn hình kéo hắn ra.
Đại khái chỉ có người nhà Aldrich là cảm thấy vui mừng. Họ tìm mọi cách để ngăn cản đội cứu viện, hòng khi đội cứu viện tới nơi, Cecil đã bị ăn thịt.
“Đừng lại gần, bọn tôi gặp nhện Pholcidae, mọi người mau chạy đi!” – Nghe thấy tiếng bước chân, một thí sinh nào đó bị dính trên mạng nhện vội vàng gắng sức la to. Hành động vô tư của người nọ lại càng khiến Chu Doãn Thịnh quyết tâm cứu giúp.
Hơn mười con nhện Pholcidae, cũng không khó đối phó. Hắn cất súng đi, hai tay hai thanh kiếm laser xông vào phạm vi phục kích của nhện Pholcidae, tơ nhện lập tức ào ạt bắn xuống từ trên cây.
Người xem trên mạng đều sợ hãi che miệng, nhưng tình huống thảm thiết trong dự đoán hoàn toàn không xảy ra, Cecil tránh thoát tầng tầng lớp lớp mạng nhện bằng một tốc độ khó có thể tin tưởng. Hắn xuyên qua những khe hở mạng nhện, vung kiếm chém vụn chúng. Hắn nhảy lên nhảy xuống, động tác uyển chuyển. Không biết từ khi nào, hắn đã nhảy lên lưng một con nhện Pholcidae, đâm mạnh kiếm laser vào đầu nó.
Nhưng nhện Pholcidae là một loài côn trùng sống rất dai, cho dù toàn bộ cơ thể bị đạn hạt nhân xuyên thủng, đầu cũng bị kiếm laser đâm xuyên, chúng vẫn có thể sống thêm vài tiếng nữa. Trong vài tiếng này, chúng sẽ dựa vào phần lông tơ trên chân để phán đoán vị trí con mồi, sau đó cùng kéo con mồi xuống địa ngục bằng bất cứ giá nào.
Chúng còn khó đối phó hơn bọ ngựa hoa quỷ.
Chu Doãn Thịnh chỉ thử một lần rồi lập tức nhảy ra, nhanh chóng chuyển mục tiêu tấn công sang con đang chuẩn bị hấp thụ thí sinh gặp nạn.
Người xem trên mạng hoàn toàn rung động với thân pháp nhanh nhạy của hắn, đồng thời cũng toát mồ hôi hột vì khả năng sống dai đến biến thái của nhện Pholcidae. Họ điên cuồng lắc màn hình, cầu xin Cecil mau chạy trốn. Họ thực sự rất thích hắn, hắn tựa như một chùm sáng, chói ngời là vậy, ngạo nghễ là vậy, khiến cả thế giới đều trở nên tươi đẹp.
Họ muốn cùng hắn đi tiếp, chứng kiến sự trưởng thành và huy hoàng của hắn. Hắn tuyệt đối không thể chết ở đây, chết khi cuộc đời chỉ mới bắt đầu.
“Các thành viên đâu? Đồng đội của Cecil đi đâu hết rồi? Đm, một đám alpha với beta mà chạy chậm hơn Cecil mấy chục km, mấy người có xấu hổ hay không!” – Một omega tính tình vốn rất hiền hoà đập bàn mắng.
Người nọ vừa mắng xong, Darren lập tức xuất hiện, giơ súng hạt nhân bắn liên hoàn. Nhưng nhện Pholcidae căn bản không sợ đạn hạt nhân, cơ thể chúng được bao phủ bởi một lớp tơ nhện vừa dai vừa bền, có thể ngăn cản hầu hết tổn thương, hơn nữa cho dù bắn xuyên qua cũng không ảnh hưởng gì đến hành động của chúng.
Chúng đổ xô về phía Chu Doãn Thịnh, để lại một lớp mạng nhện rất dày nơi hắn chạy qua, vậy mà ngay cả một sợi tơ cũng không thể dính lên người hắn. Tốc độ của hắn nhanh như một cơn gió, vô hình vô ảnh, khó có thể bắt giữ. Đây tuyệt đối là con mồi khó đối phó nhất mà chúng từng gặp.
Mạng nhện rải khắp nơi, gần như không có chỗ đặt chân, trên cây cũng treo rất nhiều, bất cẩn một chút là sẽ bị dính vào. Cứ đà này, nơi này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thế giới mạng nhện trắng xoá, có chắp thêm cánh cũng không thoát được. Chu Doãn Thịnh âm thầm tính toán, vung kiếm nhảy lên lưng một con, đâm vào khớp xương yếu nhất của nó, nhanh chóng chặt đứt chân nó, sau đó lại chuyển sang lưng một con khác, lặp lại cách trên.
Cũng nhờ ý thức bầy đàn của nhện Pholcidae, chúng liên tục xông đến, khiến Chu Doãn Thịnh căn bản không cần tiếp xúc với mặt đất. Hắn nhanh chóng nhảy từ lưng con này sang lưng con khác, kiên nhẫn tách rời chân chúng. Trong lúc hỗn loạn, thậm chí có con còn bất cẩn làm đồng loại bị thương, càng làm suy yếu sức chiến đấu của chúng.
Darren bị tầng tầng lớp lớp mạng nhện chắn ngoài vòng chiến đấu, mới đầu còn liên tục bắn phá yểm trợ đồng đội, lúc sau nhận ra phương pháp xử lý của đồng đội, cậu ta cũng nhẹ nhõm bỏ súng xuống, chờ đồng đội chiến thắng trở về. Vài thành viên đến sau cũng chăm chú nhìn thiếu niên đang dịch chuyển liên tục giữa vòng chiến trắng xoá bằng đôi mắt si mê.
Lần đầu tiên họ nhận ra bạo lực và tàn sát cũng có thể đẹp tựa nghệ thuật đến thế. Thiếu niên chém lìa đốt chân của bầy nhện Pholcidae này bằng một tốc độ nhanh đến khó tả, lúc ngang qua mấy đồng đội bị vây bủa còn không quên chém đứt lớp tơ bao kín bọn họ, khiến họ không đến nỗi bị ngạt thở.
Vừa cử động được đôi chút, những người này vội vàng gỡ lớp tơ che trên tai, mắt, mũi, miệng ra, nhìn thiếu niên một cách chăm chú.
Bận rộn suốt hơn một giờ, Chu Doãn Thịnh rốt cuộc cũng chém đứt đốt chân cuối cùng. Hắn đứng trên lưng nhện Pholcidae, hỏi – “Các cậu đã ấn chuông chưa?”
“Chưa, vừa đến đã bị trúng mai phục, căn bản không kịp ấn.” – Một alpha thân hình cao lớn mặt mũi khôi ngô lúng ba lúng búng. Môi người nọ bị dính vào nhau, hơi khó nói chuyện. Anh ta chính là người vừa nhắc Chu Doãn Thịnh không nên đến gần.
“Nước lá rau đắng có thể hoà tan mạng nhện, để tôi bảo đồng đội của tôi đi hái rau đắng cứu các cậu ra, sau đó chúng ta cùng đến địa điểm tập hợp.” – Chu Doãn Thịnh vẫy tay với Darren. Từ dưới đất đến trên cây nơi nào cũng toàn là mạng nhện, hắn chỉ có thể đứng trên lưng nhện Pholcidae.
Darren “ừ” một tiếng, dẫn các thành viên đi tìm rau đắng.
Hơn chục con nhện Pholcidae, tuy vẫn chưa chết hẳn nhưng cũng không thể nào động đậy, chỉ có thể hơi ngọ nguậy phần bụng. Chu Doãn Thịnh bị đung đưa một chút, lập tức chém phăng đầu lũ nhện, sau đó mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thiết bị liên kết cá nhân phát ra tiếng “tích tích” nho nhỏ, hiển thị số lượng côn trùng mà hắn đã giết – 6857, thậm chí nhiều hơn Osborne Matthew lúc trước mấy chục con. Đây chắc chắn sẽ trở thành kỷ lục mới nhất của trường quân sự Chellman.
Alpha nọ xem thiết bị liên kết, cảm thán – “Cecil, kỹ năng và tư duy chiến đấu của cậu quả thực là xuất sắc nhất trong những người tôi từng thấy, cậu hoàn toàn xứng đáng là người dẫn đầu.”
Chu Doãn Thịnh cười sang sảng, nhận lời ca ngợi của anh ta.
Đến giờ phút này, người xem trên mạng mới thoát khỏi sự rung động mà kỹ xảo tuyệt vời của Cecil mang lại, ôm màn hình quỳ liếm như điên như dại. Sao trên đời lại tồn tại một sinh vật vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp như vậy? Quá ảo!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Quyển 11 - Chương 6
Quyển 11 - Chương 6