*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Từ lúc biết mình đến Đại Tề, Chu Doãn Thịnh đã nghĩ ra hết biện pháp để đối phó với mọi người. Hắn không để mẹ con Triệu Bích Huyên vào mắt. Một phi tần một hoàng tử, sống trong hậu cung hoàn toàn phải dựa vào sự sủng ái của hắn. Nếu hắn sủng hai người nọ, địa vị họ ắt cao quý; nếu hắn chán họ, địa vị họ ắt ti tiện, không cần hắn tốn bao nhiêu tâm sức. Thái hậu, Cung Thân vương và phủ Văn Viễn Hầu mới là khó đối phó, vì ba phe đã âm thầm câu kết, hơn nữa sở hữu một thế lực không nhỏ, quân quyền có, mạng lưới quan hệ có, chỉ thiếu một cái cớ danh chính ngôn thuận để khởi sự. Kiếp trước, chuyện An Thân vương mưu phản e rằng cũng do họ xúi giục sau lưng mà nên.
Chu Doãn Thịnh vốn định từ từ thu hồi quân quyền của phủ Văn Viễn Hầu, chuyện này đương nhiên không đơn giản là giao nộp hổ phù, mà nhất định còn phải thu nạp quân tâm. Đại Tề chủ yếu đóng quân ở Tây Bắc, quân số lên đến hàng triệu, tổng quân số ba vùng khác cộng lại cũng không nhiều bằng Tây Bắc. Mà dưới tâm sức của Triệu Huyền, nói quân Tây Bắc là tư binh của hắn cũng không ngoa chút nào. Ngay từ biểu hiện của Mạnh Khang đã có thể thấy họ tôn kính Triệu Huyền như thần phật. Kiếp trước, Triệu Huyền đã có danh hiệu Tây Bắc vương; kiếp này, người yêu mình đầu thai thành hắn, năng lực há chỉ mạnh hơn gấp ngàn gấp vạn lần. Chu Doãn Thịnh có lý do tin tưởng nay Tây Bắc đã trở thành địa bàn của người yêu mình, nếu hắn muốn nhúng tay, e rằng sẽ bị chém lìa vuốt.
Xoa xoa mu bàn tay vô thức co giật đau nhói, Chu Doãn Thịnh nẫu không để đâu cho hết. Thực ra hắn hoàn toàn không để ý đến ngai vàng Đại Tề, càng không ham mê quyền lực, tự do tự tại mới là trạng thái cuộc sống lý tưởng của hắn. Giá mà người yêu chống lưng hoàng tử khác thì hắn cùng lắm cũng chỉ cười mà cho qua thôi, nhưng người nọ cứ nhất định theo phe Cung Thân vương Tề Cẩn Du thì hắn cũng hết cách, chỉ có thể đối địch với người nọ. Khó khăn lắm mới quay lại được nơi này, kiếp trước ai nợ hắn, kiếp này hắn phải đòi lại bằng đủ.
Cân nhắc vài ngày, Chu Doãn Thịnh quyết định tách người yêu khỏi lợi ích nhóm của Triệu Bích Huyên và Cung Thân vương. Không có lợi ích chung, anh ta chắc sẽ không lại dính líu đến mấy chuyện kiếp trước nữa. Anh ta muốn làm đại tướng quân hay Tây Bắc vương, hắn cũng chiều hết.
Đương lúc hắn suy nghĩ, một thái giám bước vào, trong tay áo giấu một bức mật thư.
Hôm qua, sau bữa tối, hắn lập tức ra lệnh cho ám vệ đi điều tra tình hình của Triệu Huyền. Kiếp trước hắn chỉ lo tình chàng ý thiếp với Triệu Bích Huyên, lục đục với Tề Cẩn Du, hoàn toàn không biết gì về Triệu Huyền. Nay người yêu lại đột nhiên hoá thành người này, hắn phải tra xem trạng huống của người này là như thế nào mới được, đương nhiên trọng điểm là hắn đã có vợ con hay chưa.
Chu Doãn Thịnh vội vàng mở mật thư, hoàn toàn quên sạch chuyện bản thân cũng sở hữu hậu cung ba nghìn giai lệ.
Chưa vợ, chưa con, đến một nha đầu thông phòng cũng không có, cuộc sống tình cảm của Triệu Huyền chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “đơn điệu”. Hắn năm nay đã hai mươi chín tuổi, ở nước Đại Tề đa phần dân chúng đều tảo hôn này, đáng lẽ hắn đã phải năm thê bảy thiếp, con đàn cháu đống rồi, nhưng bên cạnh hắn lại không có một ai. Hầu phu nhân cũng không phải chưa từng thúc giục, nhưng tác phong của hắn quá cứng, không ai có thể quyết định chuyện của hắn. Năm hắn lên mười, lão Văn Viễn Hầu bị đẩy ra tuyến sau, việc lớn nhỏ gì trong phủ cũng phải hỏi ý hắn mới được thực thi.
Đọc đến đây, Chu Doãn Thịnh mím môi, trong lòng âm thầm vui vẻ. Hắn lật tiếp mấy trang sau, chẳng bao lẫu đã nắm rõ tình hình phủ Văn Viễn Hầu. Từ sau khi bị hạ bệ, lão Văn Viễn Hầu vô cùng bất mãn với đằng chính thất, lại thêm kiều thiếp sở hữu một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, đương nhiên càng thiên vị đằng thiếp. Hầu phu nhân có đích trưởng tử Triệu Huyền, đích thứ nữ Triệu Hân Nhiên, đích ấu tử Triệu Húc; thiếp thất có thứ trưởng nữ Triệu Bích Huyên, thứ thứ tử Triệu Kế Đông; ngoài ra còn con cái của vài thiếp thất khác, nhưng đều không được chú trọng, không đáng nhắc đến.
Lão Văn Viễn Hầu liên tiếp thua bởi con trai, Hầu phu nhân cũng nóng vội, năm lần bảy lượt khuyên lão trình thư cáo lão, nhường tước vị lại cho con trai. Lão Văn Viễn Hầu không đồng ý, trong lòng cũng vô cùng phẫn uất. Biết hoàng thượng tuyển nạp hậu cung, lão nghĩ ngay đến thứ trưởng nữ mỹ lệ tuyệt trần của mình, cưỡng bách đưa ả vào cung, chẳng nề ả có muốn hay không.
Hầu phu nhân mãi tận sau khi Triệu Bích Huyên được chọn vào cung mới hay tin, tức giận đến suýt nữa ngất xỉu. Nhưng thánh chỉ đã ban, hết đường cứu vãn, thị cũng đành nhận. Năm đầu tiên bà còn lo Triệu Bích Huyên nếu đắc sủng sẽ giúp thiếp thất chèn ép chính thất, thấy ả vừa đi đã thất sủng, thị không khỏi mừng rơn. Nhưng mới được một năm, con nhóc kia lại vùng dậy, còn được phong làm Tuệ Di quý phi, giúp Hoàng thượng cai quản hậu cung, tốc độ thăng tước nhanh còn hơn cả đắc đạo thăng thiên.
Thấy Hoàng thượng hết sủng ả và nhị hoàng tử lại đến trọng dụng nhà họ Triệu, giúp con trai họ nhân cơ hội này một bước lên tiên, dẫu trong lòng bất bình đến đâu đi chăng nữa thì Hầu phu nhân cũng chỉ có thể yên lặng nhẫn nhịn, còn năm lần bảy lượt dặn dò con cái mình kính cẩn với Phương thị – mẹ ruột của Triệu Bích Huyên chút, cũng đừng để xảy ra tranh chấp với Triệu Kế Đông.
Tuyệt vời, năm thê bảy thiếp, đích tử thứ tử, dạng gia đình tạp nham của xã hội phong kiến này đúng tuyệt vời, chẳng khác nào những lầu son gác tía xếp trên đống đá mất trật tự, chỉ cần rút một tảng trong đó là có thể khiến tất cả hoàn toàn sụp đổ. Khiến người yêu bất hoà với phe Triệu Bích Huyên là chuyện quá đơn giản với Chu Doãn Thịnh. Hắn vốn định lạnh nhạt với Triệu Bích Huyên, để đám phụ nữ trong hậu cung từ từ xâu xé ả, còn từng bí mật truyền lệnh cho tai mắt hắn từng đặt cạnh Triệu Bích Huyên không cần che chở ả nữa.
Nhưng giờ hắn thay đổi quyết định, chẳng những sủng, mà còn phải sủng đến trắng trợn, sủng đến không coi trời đất ra gì, ngay cả phép tắc tổ tông để lại cũng có thể vi phạm hoặc huỷ bỏ vì ả. Ngón tay vuốt qua khoé môi khẽ nhếch, hắn tản bước đến cung Phượng Nghi.
“Hoàng thượng, người nói gì ạ?” – Triệu Bích Huyên suýt nữa đánh rơi chén trà trên tay, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Trẫm muốn lập nàng làm Hoàng hậu, nhưng mẫu hậu nói xuất thân của nàng không đủ nên không chấp nhận. Trẫm nghĩ vậy thì trực tiếp đưa mẫu thân nàng lên làm bình thê (*), như vậy nàng sẽ thành đích nữ danh chính ngôn thuận của phủ Văn Viễn Hầu, còn ai dám nói nàng không xứng với trẫm?” – Chu Doãn Thịnh nhận lấy chén trà, chậm rãi thổi một hơi.
(*) Người vợ thứ hai nhưng địa vị ngang hàng với vợ cả, vẫn được coi là chính thất.
“Hoàng thượng, như vậy có phải là không hợp phép hay không?” – Đại Tề có chế độ bình thê, nhưng chỉ có gia đình thương nhân không hiểu lễ nghi, giáo điều mới làm như vậy, chứ danh gia vọng tộc hoàn toàn không cổ xuý, thậm chí còn lên án điều này.
“Nàng cũng thấy không ổn? Vậy để Hầu phu nhân nhận nàng làm đích nữ cũng được.” – Chu Doãn Thịnh cười một cách biếng nhác.
Không! Triệu Bích Huyên suýt nữa hét lên. Ả phân ly với người trong lòng, tiến cung hầu hạ Thịnh Đế là vì gì? Chẳng phải là để mẹ và em trai mình có thể có chỗ đứng trong phủ Văn Viễn Hầu hay sao? Nay cơ hội tốt đang ở ngay trước mắt, cớ sao ả phải buông tay? Châm chước hồi lâu, ả uyển chuyển biểu đạt lòng cảm kích của mình, đồng thời biểu thị hết thảy đều nghe theo Hoàng thượng.
“Nhận nuôi trên danh nghĩa cũng không thực tế, chung quy vẫn kém đích nữ danh chính ngôn thuận, chẳng thà trực tiếp đưa mẫu thân nàng lên làm bình thê. Phép tắc là gì? Ở Đại Tề này, lời trẫm nói chính là phép tắc. Mang giấy bút lại đây, trẫm lập tức hạ chỉ.” – Chu Doãn Thịnh cất giọng.
Triệu Bích Huyên vội vàng sai người chuẩn bị văn phòng tứ bảo (*), tận mắt nhìn hắn viết thánh chỉ, đóng ấn tỷ rồi sai người mang đi. Xong xuôi, ả mới bắt đầu dịu dàng nhỏ nhẹ lấy lòng, còn đặc biệt cho hắn ngủ lại.
(*) Bút, giấy, mực, nghiên.
Một bức thánh chỉ đổi lấy một đêm, có khác gì hạng kỹ nữ rẻ mạt không? Chu Doãn Thịnh nhạo thầm, ngoài mặt lại toát vẻ tiếc nuối, lấy cớ bận chính sự, lần sau lại đến. Hoàng thượng vừa đưa mẫu thân mình lên làm Hầu phu nhân, còn ban Cáo mệnh nhất phẩm, từ nay có thể đứng ngang hàng với mẫu thân Triệu Huyền, Triệu Bích Huyên đương nhiên sẽ không nghi ngờ tình cảm của hắn. Ả nắm khăn tay đứng ngoài cửa cung, ra vẻ lưu luyến không rời, mãi đến khi hắn khuất sau khúc rẽ mới đưa tay vuốt mái, nở một nụ cười thoả mãn.
Đến tận lúc này, ả mới cảm thấy vào cung cũng không hẳn là chuyện xấu. Lúc trước, vì ả được sủng ái mà Triệu Huyền vớ bở, từ một kẻ vô danh tiểu tốt lên thành Ngu Quốc công, ả ngoài mặt vui mừng khôn xiết, nhưng trong lòng hoàn toàn không vui vẻ gì. Dựa vào đâu mà phúc lộc ân sủng của ả không đến với người thân thực sự của ả, mà lại rơi vào tay mẹ con Lý thị (Văn Viễn Hầu phu nhân) luôn ức hiếp họ từ nhỏ? Bọn họ có tài cán gì?
Khi thánh chỉ, cáo mệnh và triều phục được đưa đến phủ Văn Viễn Hầu, lão Văn Viễn Hầu và thiếp thất đương nhiên vui như mở cờ, còn Hầu phu nhân thì giận đến ngất xỉu, khiến đôi con nhỏ sợ suýt khóc. Người duy nhất không có phản ứng chính là Triệu Huyền, tiễn thái giám tuyên chỉ đi xong liền đến thao trường luyện võ, tựa hồ không quan tâm chút nào.
“Tiện nhân, chắc chắn là nó cho Hoàng thượng thứ bùa mê thuốc lú gì mới khiến Hoàng thượng quên cả lễ giáo, cho một ả đàn bà thiếu phẩm hạnh lên làm bình thê Hầu phủ như vậy. Giờ thì hay rồi, ta trở thành trò cười của cả kinh thành, còn đâu mặt mũi ra khỏi phủ!” – Lý thị tựa lưng vào đầu giường khóc tu tu.
Đích thứ nữ vừa tròn mười lăm Triệu Hân Nhiên vội vàng ôm lấy thị mà an ủi, sau đó cười gằn – “Mẫu thân, người thấy diện mạo con thế nào?”
Dường như nghĩ đến điều gì, Lý thị gạt nước mắt, bình tĩnh nhìn về phía con mình, trong lòng thầm khen: Con gái mình da trắng hơn tuyết, môi đỏ như lửa, đôi mắt phượng vừa sáng vừa quyến rũ. Tuy không thể sánh bằng dung mạo khuynh thành của Triệu Bích Huyên, nhưng cũng coi như vạn dặm mới được một người.
“Có phải con muốn…?” – Nét mặt Lý thị vô cùng do dự.
“Chị ta có thể vào cung hầu hạ Thánh thượng thì sao con không thể? Đều là thổi gió bên tai, chị ta thổi con cũng thổi. Hôm nay chị ta có thể xui Hoàng thượng cho tiện nhân kia lên làm bình thê, chắc gì sau này sẽ không xúi Hoàng thượng ban tước vị Văn Viễn Hầu cho Triệu Kế Đông? Nếu chúng ta không chuẩn bị trước, sau này chỉ có đường chờ chết.” – Triệu Hân Nhiên nghiến răng nói nhỏ.
“Tước vị là của Húc nhi, sao nó dám mơ tưởng! Đúng là tiện nhân đẻ tiện nhân!” – Lý thị nổi trận lôi đình, như thể tước vị Văn Viễn Hầu đã bị cướp thật rồi vậy. Đích trưởng tử đã là Ngu Quốc công, tước vị này đương nhiên phải thuộc về đích ấu tử, dẫu thế nào cũng không đến lượt thứ tử do thiếp sinh.
Lý thị trao đổi qua với con gái, tức thì nổi ý san bớt phần sủng ái của Triệu Bích Huyên, chỉ tiếc không có cơ hội tiếp xúc với Hoàng thượng. Chế độ tuyển tú nữ mỗi năm một lần trước kia đã sớm bị huỷ bỏ từ khi Triệu Bích Huyên đắc sủng, hậu cung của Hoàng thượng hai năm rồi chưa có người mới, muốn chen vào e rằng không dễ.
Chu Doãn Thịnh thừa biết tính tình người nhà họ Triệu là như thế nào, vì vậy chẳng bao lâu sau lại ban cho Tuệ Di quý phi một ân sủng, nói muốn đưa ả về thăm nhà. Để phòng hậu cung rối loạn, hắn còn cho phép vài phi tần có địa vị cao khác.
Ngày về thăm, mấy con đường lớn từ cửa cung đến nhà họ Triệu bị cấm vệ quân phong toả nghiêm ngặt, dân chúng muốn xem cũng không được, chỉ có thể nghe văng vẳng tiếng bước chân đều nhịp khi loan giá đi qua. Người nào người nấy đều cảm khái Tuệ Di quý phi được sủng ái, chắc hẳn dung mạo phải như tiên giáng trần.
Đến phủ Văn Viễn Hầu, tiếp kiến người khác xong xuôi, thấy thời gian vẫn còn sớm, Chu Doãn Thịnh bèn theo Triệu Bích Huyên đi tham quan khuê các ả ở khi còn nhỏ. Triệu Bích Huyên từ nhỏ đã không được lòng Lý thị, nơi ở đơn sơ tiêu điều, vô cùng khó coi. Nhưng từ khi ả được sủng ái, nơi này đã trải qua mấy lượt tu sửa, mở rộng theo lệnh Văn Viễn Hầu, đã sớm không còn như xưa, tuy chưa đến nỗi nguy nga tráng lệ, nhưng cũng xem như khang trang thanh nhã, có phong vị riêng. Trông thấy khuê các khác hẳn trước kia, nội tâm Triệu Bích Huyên càng thêm phần oán hận, không hề cảm kích chút nào.
“Khó khăn lắm mới về được một chuyến, nàng đi thăm mẫu thân đi, trẫm vào phòng nàng chợp mắt một lát.” – Nhận thấy Triệu Bích Huyên không quá tập trung, Chu Doãn Thịnh hào phóng vẫy tay áo.
Triệu Bích Huyên chỉ chờ có vậy, tạ ân xong liền vội vàng đi tìm Phương thị. Ả phải chỉ cho Phương thị cần làm sao để giành được ích lợi lớn nhất cho em trai mình. Hiện nay Triệu Huyền nhờ vào ân sủng của ả mà lên như diều gặp gió, vậy mà em trai ả vẫn hai bàn tay trắng. Hắn đã có tước vị Ngu Quốc công, vậy thì tước vị Văn Viễn Hầu này cũng nên đến lượt em trai ả nhỉ? Đường đường là em trai của Tuệ Di Quý phi, sao có thể chuyện gì cũng kém cạnh hơn người khác.
Thấy ả vội vã bước đi, Chu Doãn Thịnh lắc đầu cười nhạo, sau đó đuổi thái giám và cung nữ ra ngoài, đoạn nằm xuống trường kỷ sát bên cửa sổ, giở đại một cuốn du ký ra xem. Trong lư hương có châm tô hợp hương, mùi hương càng lúc càng ngọt, ngửi lâu còn khiến người ta miệng khô lưỡi khô, toàn thân nóng bừng, như thể có thứ gì đó bí bách trong người. Chu Doãn Thịnh ném cuốn du ký xuống, day trán bật cười. Phản ứng của Lý thị và Triệu Hân Nhiên quả nhiên hệt như hắn dự đoán.
Hắn cởi áo ngoài, kéo vạt áo ra, gỡ miện quan xuống, đoạn hô to – “Người đâu, cho trẫm một chén trà mát.”
Một thiếu nữ bưng khay trà thướt tha bước vào. Quỳ xuống bên ghế, người nọ hơi ngẩng đầu lên, bày ra khuôn mặt hồn nhiên xinh đẹp. Cô ta vốn muốn tìm kiếm vẻ bất ngờ, mê mẩn trên gương mặt Thịnh Đế, nhưng cuối cùng chính cô ta lại là người ngây ngẩn vì nhan sắc của đối phương trước. Nam tử nọ cao chừng bảy thước ba tấc, chẳng những dáng người dong dỏng như tùng như trúc, mà khuôn mặt cũng xán lạn tựa hoa xuân, trong veo tựa thu thuỷ, tuyệt mỹ như thần tiên nơi chín tầng trời. Mái tóc đen nhánh của hắn xoã xuống hai vai, vạt áo mở rộng, để hở lồng ngực trắng nõn mịn màng, xuống chút nữa còn có thể trông thấy hai hàng cơ bụng săn chắc chỉnh tề. Hắn thả một chân xuống đất, một chân co lên dẫm lên mép ghế, đôi mắt sâu thẳm hiện lên gợn nước sóng sánh vì động tình. Phong thái biếng nhác nhưng cũng không kém phần phóng khoáng này quả thực mang một sức hút trí mạng.
Triệu Hân Nhiên phát hiện mình không thể hô hấp, chỉ vài giây đối diện ngắn ngủi mà sắc mặt cô ta đã đỏ bừng, bèn vội vàng cúi đầu che giấu vẻ chật vật. Triệu Bích Huyên có tài cán gì mà có thể hầu hạ một nhân vật tựa thần tiên như vậy!? Một cảm xúc mang tên “ghen tị” chiếm trọn tâm trí Triệu Hân Nhiên. Nghe tiếng thở càng lúc càng nặng nề của đế vương, cô ta khẽ cắn răng một cái, đoạn lập tức cởi đai lưng, bò lên trường kỷ. Loại hương thúc tình này sau khi cháy hết sẽ không để lại cứ dấu vết gì, người bị nó ảnh hưởng sẽ nhận được khoái cảm vô hạn, đồng thời ký ức cũng trở nên mơ hồ.
Như vậy, cô ta chỉ cần tỏ ra đau đớn sau khi mọi chuyện kết thúc là xong. Để giữ thể diện cho Ngu Quốc công, Hoàng thượng ắt sẽ thu nạp cô ta.
Nghĩ thì hay, nhưng ngờ đâu chưa lên được ghế, cô ta đã bị đế vương đá xuống, khàn giọng ra lệnh – “Người đâu, kéo cô ta xuống, gọi Triệu Huyền lại đây!”
Vài thị vệ vội vàng mang người đi, đoạn lo lắng đi tìm Ngu quốc công.
Nhận được lệnh, Triệu Huyền vội vàng chạy đến, vừa mở cửa phòng đã thấy đế vương ngả người tựa trên trường kỷ, ngoắc tay với hắn. Cặp mắt vốn tràn đầy uy nghiêm nay bị bao phủ một lớp sương mù, bên trong như có ánh sao lấp lánh, khiến người nhìn phải mê mẩn. Nhịp thở của Triệu Huyền như dừng lại trong giây lát, hắn lập tức lại gần quỳ lạy, khuôn mặt đối diện với đôi chân trần đặt trên trường kỷ của đế vương. Đôi chân này vô cùng xinh đẹp, từ mười ngón chân hồng hào đến từng mạch máu xanh nhạt dưới làn da trắng nõn đều như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, hoa lệ nhất, khiến người ta muốn nhìn ngắm, muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Tầm mắt dính chặt vào đôi chân ngọc nọ, Triệu Huyền khàn giọng nói – “Không biết Hoàng thượng gọi vi thần tới có việc gì ạ?”
Tất nhiên là để anh đến dập lửa, nếu không tôi cố ý trúng phải hương thúc tình này làm gì? Đôi mắt đỏ ngầu, Chu Doãn Thịnh nghĩ thầm. Hắn vươn tay bắt lấy vạt áo người nọ, kéo hắn lên trường kỷ, đè lên người hắn hôn tới tấp.
Triệu Huyền chưa từng có tiếp xúc trên thân thể với bất kỳ ai, không hề biết môi của một người đàn ông lại có thể mềm mại, thơm tho, còn có vị ngọt tràn ra từ kẽ răng, như thể đang ngậm lấy vô số đoá anh túc đỏ tươi như vậy. Nhưng cho dù người này hấp dẫn, ngon miệng thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể chạm vào. Bởi vì người này là đế vương Đại Tề, hắn không gánh nổi hậu quả.
Triệu Huyền muốn kháng cự, lại phát hiện ra đôi tay cường tráng có thể bóp chết hùm beo của mình không có chút sức lực nào.
Thừa dịp hắn thất thần, Chu Doãn Thịnh tức khắc vạch áo hắn ra, sờ soạng thân hình mạnh mẽ của hắn, thậm chí cưỡi lên hông hắn mà cọ xát, đầu lưỡi cố gắng cạy mở hàm răng khép kín của người nọ. Hắn thích hôn người nọ khi làm tình, vậy mới xem như kết hợp từ thể xác đến linh hồn. Cảm giác linh hồn quấn riết thường khiến hắn si mê hơn cả khoái cảm nhục dục. Nhưng lúc này, hắn rõ ràng cảm nhận được sự kháng cự của người yêu. Không có âu yếm, không có ôm hôn, hắn chỉ nằm thẳng cẳng trên ghế như một khúc gỗ, ngay cả vẻ mặt vẫn lạnh lùng y nguyên.
Chu Doãn Thịnh dần dần dừng lại, chống hai tay bên má hắn, phả hơi thở nóng rực lên mặt hắn. Không ngờ tên cuồng dâm ngày nào cũng có ngày biến thành Liễu Hạ Huệ, vậy hắn gọi người này đến làm gì? Động dục với một khúc gỗ? Hắn còn chưa bụng đói ăn quàng đến vậy.
“Cút!” – Hắn thẹn quá hoá giận, đạp người nọ xuống ghế, giọng nói khản đặc – “Về hỏi em gái ngươi rốt cuộc đã làm trò chết tiệt gì! Nể mặt Bích Huyên, trẫm bỏ qua chuyện hôm nay, các ngươi tự xem mà giải quyết!”
Triệu Huyền lui ra khỏi phòng. Nhưng khi hắn khép chặt cửa phòng, xoay người lại, tấm lưng ướt nhẹp mồ hôi đã làm bại lộ sự đấu tranh nội tâm kịch liệt của hắn. Nếu không phải hắn cố dùng nội lực ngăn chặn phản ứng tự nhiên của cơ thể, e rằng hắn sẽ phát điên ngay tắp lự. Hắn gật nhẹ đầu với Lục Hoà, thản nhiên rời đi, bước chân hết sức ung dung thong thả, nhưng thực chất nội tâm đã nổi lên sóng to gió lớn. Thế nào là sắc nước hương trời? Hôm nay hắn rốt cuộc được tự mình lĩnh hội. Chẳng cần phải nhắm mắt, khuôn mặt động tình quyến rũ của đế vương đã hiển hiện ngay trước mặt, làm thế nào cũng không gạt đi được.
Người nọ cúi đầu nhìn hắn, làn tóc đen mượt như đổ xuống như thác nước, khiến đôi má hắn tê dại, mất đi tri giác. Khi người nọ vươn chiếc lưỡi mềm mại muốn cạy mở đôi môi hắn, hắn suýt nữa xoay mình đè người nọ xuống, làm mọi chuyện mà hắn có thể nghĩ ra với người nọ, khiến người nọ ngây ngất đê mê, muốn ngừng cũng không được.
Nhưng người nọ là vua, là người mà hắn tuyệt đối không thể dây vào, nếu không sẽ rước lấy vô số phiền phức. Triệu Huyền nhìn bộ phận đột nhiên đứng bật dậy sau khi nội lực bị thu hồi, nội tâm bừng lên ngọn lửa hừng hực, càng lúc càng thấy nôn nóng, khó chịu.
Triệu Hân Nhiên bị vài thị vệ giải về, lúc này đang nằm trên giường khóc rưng rức. Lý thị vừa giận vừa lo, tay vỗ con gái tay vỗ ngực mình. Chuốc thuốc không thành công, còn bị Hoàng thượng đuổi ra ngoài, tuy không đến nỗi mất mạng, nhưng mất mặt là cái chắc. Giờ chỉ mong Hoàng thượng nể tình Triệu Bích Huyên và con trai, không xử trí công khai, nếu không nửa đời sau của con gái thị cũng đi đời.
Nghe tiếng bẩm báo của a hoàn, Lý thị vội vàng ra ngoài nghênh đón, lo lắng gặng hỏi – “Huyền nhi, Hoàng thượng nói sao?”
“Hoàng thượng nói nể mặt Triệu Bích Huyên tha cho hai người lần này.” – Triệu Huyền kéo một chiếc ghế ngồi xuống, sắc mặt càng tối. Sóng nhiệt trên người giảm bớt, hắn mới có thể tĩnh tâm nhớ lại từng hành động, cử chỉ của người nọ. Rốt cuộc người nọ nghĩ đến ai khi kéo hắn lên giường? Triệu Bích Huyên? Sau đó nhận ra mình là nam nên mới đá mình xuống? Hay lắm, nể mặt Triệu Bích Huyên à? Người nọ định giữ mình vì Triệu Bích Huyên chắc? Triệu Huyền không biết mình đang so đo cái gì, nhưng càng nghĩ càng thấy cay. Hắn quay trở vào gian trong, thấy Triệu Hân Nhiên chỉ mặc một chiếc váy đỏ mỏng tang đầy khêu gợi, sắc mặt hắn càng đen hơn nữa.
“Người đâu, thu dọn đồ đạc, đưa Nhị tiểu thư đến thôn Chu.” – Phủ Văn Viễn Hầu có một trang viên ở thôn Chu, lộ trình ít nhất ba ngày ba đêm, không xa, nhưng cũng không gần, chuyến này đi không biết đến bao giờ mới có thể trở về.
Triệu Hân Nhiên quên khóc, gương mặt toát vẻ cầu xin.
“Huyền nhi, con muốn làm gì? Hoàng thượng cũng đã nói sẽ bỏ qua chuyện này, sao con còn muốn đưa Hân Nhiên đi? Ta không cho phép!” – Lý thị kiên quyết che trước người con gái. Nhưng đám vú già vẫn đi bưng nước ấm, lấy quần áo, sửa sang dung nhan cho Triệu Hân Nhiên đâu ra đấy, vài a hoàn khác thì đến thiên viện thu xếp hành lý.
“Hoàng thượng tuy ngoài miệng nói bỏ qua, nhưng trong lòng chung quy là không thoải mái. Nếu chúng ta thực sự không làm gì cả, ngài ấy nhất định sẽ âm thầm ghi tội con. Nếu mẫu thân muốn Hoàng thượng có ác cảm với con, vậy thì cứ giữ em lại đi.” – Còn chưa dứt lời, Triệu Huyền đã phất tay áo bỏ đi.
Lý thị suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhịn đau tiễn con gái đi. Nếu chờ đến khi Hoàng thượng và Triệu Bích Huyên hồi cung mới đưa cô ta đi, e rằng lão già kia hay tin sẽ chạy đến tự tay đánh gãy chân cô ta.
Vì bảo vệ mẹ và em trai, Triệu Bích Huyên sắp đặt vô số tai mắt trong phủ Văn Viễn Hầu. Triệu Hân Nhiên vừa đi, đầu đuôi câu chuyện đã lập tức truyền đến tai ả. Thứ nữ hèn kém xưa kia – nay là quý phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung rốt cuộc không cần nhẫn nhịn nữa. Tối hôm đó, khi mọi người liên hoan, ả nở một nụ cười quyến rũ với Chu Doãn Thịnh – “Hoàng thượng, em gái thần thiếp đã đến tuổi cập kê, chi bằng người tứ hôn cho nàng ấy?”
“Ồ, ái phi có biết người nào phù hợp không?” – Chu Doãn Thịnh liên tục gắp thức ăn vào bát ả, cười hết sức dịu dàng, yêu thương.
Trái tim Lý thị tức thì đập thình thịch. Thị nhìn về phía người phụ nữ trên ghế chính bằng ánh mắt bất an xen chút cầu khẩn.
Triệu Huyền cụp mắt, nín thinh không nói chẳng rằng, nhưng nội tâm lại như nung như nấu vì sự phong lưu, đa tình của đế vương. Hắn không khỏi nghĩ sau khi mình đi, người nọ giải quyết như thế nào? Liệu có phải kéo đại một cung nữ lên giường hay không? Hay là gọi Triệu Bích Huyên về mà trút dục vọng? Nghĩ đến đây, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn lơ đãng nhìn qua Triệu Bích Huyên – người nãy giờ vẫn luôn phô bày sự quyến rũ, trái tim đột nhiên dâng lên một luồng sát khí.
Triệu Bích Huyên không hề phát giác, yểu điệu cười nói – “Tạm thời chưa chọn được ai thích hợp ạ. Hoàng thượng chờ thần thiếp tìm lại một lượt trong kinh thành rồi thương lượng với người nhé.”
Chu Doãn Thịnh gật đầu đồng ý. Lão Văn Viễn Hầu mừng rỡ cảm tạ, còn kéo Lý thị cùng nịnh nọt.
Triệu Bích Huyên vuốt ve mái tóc chỉnh tề, kéo dài giọng – “Đều là chị em một nhà, không cần khách khí.” – Cuối cùng không nói thêm gì nữa. Ả chỉ muốn Lý thị biết từ giờ trở đi, hôn sự của con gái lẫn tiền đồ của con trai thị đều nằm trong tay ả, vậy nên đừng hòng giở mưu hèn kế bẩn với ả, cũng đừng bày vẻ chính thất trước mặt mẹ ả. Hiện tại ai cao quý hơn ai, không cần nói cũng biết.
——————–
Chú thích:
(1) Đích tử/nữ: Con trai/gái của chính thất. Trưởng tử/nữ: Con đầu lòng (có thể không do chính thất sinh). Thứ tử/nữ: Con của thiếp (庶) hoặc không phải con đầu lòng (次).
Đích trưởng: Vừa là con của chính thất vừa là con đầu lòng.
Đích thứ: Con của chính thất nhưng không phải con đầu lòng.
Thứ trưởng: Con đầu lòng nhưng do thiếp sinh.
Thứ thứ: Vừa là con của thiếp vừa không phải con đầu lòng.
(2) Nguyên văn là “ban chỉ” (扳指), hay còn gọi là nhẫn cung thủ: Công cụ dùng trong bắn cung, được đeo trên ngón cái tay kéo dây cung, tránh cho ngón tay không bị tổn thương khi dây cung đàn hồi. Nhẫn này cũng được dùng như môt món trang sức của người quyền quý.
(3) Nguyên văn là “nhuyễn tháp” (软榻), hay còn được biết đến như ghế quý phi:v Dịch là “trường kỷ” cũng không chính xác lắm vì đây là kiểu ghế kết hợp với giường nằm, có thể có cả bàn nhỏ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Quyển 15 - Chương 3
Quyển 15 - Chương 3