DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tử Linh Đảo
Chương 3

Đám thôn dân khống chế không được thét đến chói tai, bắt đầu kinh hoàng chạy trốn tán loạn.

Hai chân người đàn ông chỉ đạp nhẹ một cái đã dễ dàng nhảy xa ba, bốn mét.

Anh ta tùy tiện bắt một gã thôn dân, bàn tay như cắm vào bùn nhão, không tốn chút công sức cắm sâu vào đầu gã thôn dân, đem thân thể gã xé thành hai nửa, một lượng máu tươi khủng khiếp lập tức phun trào, từng bộ phận trong người gã “Lộp độp lộp độp” rơi xuống đất.

Đắm chìm trong mưa máu, người đàn ông mở bàn tay mình ra, trong lòng bàn tay là hỗn hợp máu cùng chất lỏng màu vàng nằm yên tĩnh, ta vô cùng không muốn đoán rằng đó là óc của gã thôn dân.

Người đàn ông đưa phần óc này vào miệng, thậm chí còn nhấm nháp qua lại vài cái rồi mới nuốt vào cổ họng, để phần óc kia trôi xuống bụng.

Ta nghĩ ta nhất định là đang nằm mơ.

Cho dù đây là sự thật, ta cũng muốn cho rằng ta đang nằm mơ. Mọi thứ trước mắt thật sự khiến người ta khó mà tin nổi, hoàn toàn vượt qua phạm trù ta có khả năng lý giải (mà ta cũng chẳng muốn lý giải).

“Trương Hàn!”

Bàn tay ấm áp đặt trên má ta, vẻ mặt tức giận của Giang Lễ ép buộc tầm mắt mờ mịt của ta phải nhìn về phía cậu ta.

“Cậu muốn ở đây chờ chết sao?”

Nói xong, Giang Lễ cương quyết kéo ta chạy khỏi thôn.

Cảnh sắc bên cạnh trôi qua vùn vụt, ta một bên cấp tốc chạy trốn, một bên thở gấp hỏi: “Giang Lễ… Ta… chúng ta… hiện tại… hiện tại là muốn chạy… chạy đi đâu?”

Ta còn nghĩ rằng Giang Lễ muốn dẫn ta đến bến cảng tìm chiếc ca nô lần trước ta vô duyên gặp mặt, kết quả cậu ta cư nhiên liều mạng chạy vào trong núi.

Giang Lễ cũng không để ý đến câu hỏi của ta, chỉ một mạch kéo ta chạy về phía trước.

Trong núi tối om, chỉ có thể dựa vào ánh trăng trên bầu trời đêm miễn cưỡng chiếu sáng. Trong rừng cây tầm nhìn không tốt, cứ phải chạy đông chạy tây làm ta mệt muốn chết, chịu không nổi nói: “Dừng… dừng lại… Tôi mệt quá…”

Giang Lễ vẫn tiếp tục lôi ta chạy về phía trước, không quay đầu lại trả lời: “Cố gắng thêm chút nữa, sắp đến rồi.”

“Cậu rốt cuộc muốn chạy đi đâu…”

Yết hầu của ta khô khốc đến phát đau, giống như bị lửa thiêu, mỗi lần hít một ngụm không khí lại càng thêm nghiêm trọng như bị bỏng, bụng cũng phi thường đau đớn.

Hơn mười phút sau, ta nhìn thấy một cánh cửa ở giữa vách đá, độ cao chưa đến một mét, theo chiều cao của ta thì phải khom lưng mới có thể tiến vào.

Giang Lễ mở cửa, giục ta mau bước vào rồi cậu ta cũng nhanh chóng vào theo, nhờ ánh trăng đốt lên ngọn đèn dầu cũ kỹ.

Đây là một hang động, cao chừng hai mét, rộng chừng năm mét, bên trong có một cái bàn nhỏ và một tấm thảm lông cùng vài món đồ hỗn tạp khác.

Không gian vốn dĩ không thể xem là rộng lớn, bây giờ hai người đàn ông chen chúc nhau lại càng thêm chật chội.

“Chỗ này là…” Ta nhìn bốn phía xung quanh, liếm liếm đôi môi khô khốc.

“Trước kia thôn dân lên núi săn thú sẽ nghỉ ngơi ở đây, sau này bị bỏ hoang cũng đã lâu, ngoại trừ tôi không có ai dùng đến.”

Giang Lễ khóa chặt cửa, đặt ngọn đèn dầu lên bàn, đi tới chỗ mấy món đồ hỗn tạp tìm kiếm, chỉ chốc lát sau đã tìm được chai nước khoáng 500cc đưa cho ta, sau đó tiếp tục tìm kiếm.

Ta cũng không khách khí, mở nắp chai, “Ừng ực” liền mấy ngụm, rất nhanh uống sạch sẽ chai nước. Tuy cảm thấy chưa đủ lắm, nhưng vẫn có cảm giác vui sướng như được sống lại lần nữa.

“Còn một chai nữa, cậu muốn uống không?”

Ta nhìn chai nước khoáng trên tay Giang Lễ. Cả ngày không ăn không uống, lại chạy lâu như vậy, nếu ta khát nước thì cậu ta khẳng định cũng khát.

“…Vậy còn cậu?”

“Tôi không sao.”

Lúc này còn làm bộ hào hiệp gì chứ? Ta nhếch miệng, lắc đầu: “Tôi không cần, cậu uống đi.”

Giang Lễ cũng không cố chấp, uống một ngụm nước, sau đó đặt chai nước khoáng lên bàn. Theo như ta hiểu thì ý Giang Lễ là cậu ta uống rồi, nếu ta còn thấy khát cứ tự nhiên uống.

Ta xoa xoa cái bụng dẹp lép, cười khổ: “Tôi chỉ cảm thấy rất đói bụng thôi.”

Giang Lễ khó xử nhíu mày: “Chỗ này không có thức ăn. Nhẫn nại chờ đến sáng đi, khi đó chúng ta sẽ quay về thôn tìm thức ăn.”

“Quay về thôn? Trời ạ! Cậu điên rồi sao?” Ta ngạc nhiên trừng to hai mắt, tên Giang Lễ này không phải đã quên trong thôn còn có ‘người đàn ông kia’ cùng thôn dân quái vật chết đi sống lại?

“Đợi đến sáng thì không cần lo lắng…” Giang Lễ ngừng một chút, sau đó nhìn ta chằm chằm dặn dò: “Chỉ cần không đến nơi tăm tối, hoặc không đến nơi ánh mặt trời không chiếu tới là được.”

Không đến nơi tăm tối?

Không đến nơi ánh mặt trời không chiếu tới?

Cái đó và chuyện chúng ta có thể xảy ra nguy hiểm liên quan sao?

Mấy vấn đề liên tiếp khiến đại não của ta khống chế không được bắt đầu tự động hồi tưởng mọi chuyện từ lúc bắt đầu xảy ra.

Cho đến thời khắc này, ta mới nhận ra sở dĩ trước kia ta có thể bình tĩnh như thế là vì ta chỉ có thể bình tĩnh lúc tinh thần bấn loạn, một khi đã khôi phục ý thức, tất cả sợ hãi liền giống như nước lũ vỡ đê, mãnh liệt càn quét khắp nơi.

Ta đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt ngồi bệt xuống đất, toàn thân không còn chút khí lực.

“Giang Lễ, cậu có thể nói cho tôi biết không? Rốt cuộc… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Phan Như Tiệp, thôn dân, còn có người đàn ông kia…”

“…”

Giang Lễ không nói gì, rũ mi mắt xuống, lẳng lặng nhìn ngọn đèn dầu trên bàn, ánh lửa nhu hòa khiến khuôn mặt anh tuấn của cậu ta nhiễm một tầng ửng đỏ.

“Giang Lễ, nói cho tôi biết đi!” Lòng ta bị nôn nóng dữ dội cùng bất an bao phủ.

Trầm mặc rất lâu, lâu đến mức ta sắp nhịn không được xông lên đánh Giang Lễ, bờ môi cậu ta mới nhúc nhích, rốt cuộc chịu mở miệng nói chuyện.

“Cậu có phát hiện không… Thôn dân trên đảo tuổi đều rất trẻ, người già nhất bộ dáng cũng chưa ngoài ba mươi.”

Ta bừng tỉnh đại ngộ – đúng rồi, đây là điều ta vẫn cảm thấy quái dị nhưng nói không nên lời, thôn dân trên đảo theo ta nhận thấy đều là người trẻ tuổi…

Chuyện ấy rất kỳ quái.

Thời đại này, người trẻ tuổi phần lớn đều chọn đô thị làm nơi phát triển, cho dù thôn dân trên đảo yêu quý quê hương mà không nỡ rời đi, vậy cũng không lý nào cả thôn đều là người trẻ tuổi, không có lấy một người cao tuổi?

Suy nghĩ một chút, ta đột nhiên có loại cảm giác nặng nề, mồ hôi thấm ướt cả quần áo, bởi vì ta liên tưởng đến một khả năng.

“Có… có liên quan đến người đàn ông kia… Là máu của anh ta… Tôi nói đúng không?” Ta run rẩy nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Giang Lễ quả nhiên không phủ định phán đoán của ta, lộ ra nụ cười khinh miệt, nói: “Máu của người đàn ông kia là một loại bí dược giúp thôn dân bảo trì tuổi xuân. Bất quá, ta cảm thấy dùng từ ‘nguyền rủa’ để hình dung thì chính xác hơn.”

Bỗng nhiên, Giang Lễ giương mắt nhìn ta chăm chú.

“Trương Hàn, hiện tại tôi nói cho cậu biết, cậu có thể lựa chọn tin hoặc không tin. Nhưng mặc kệ cậu tin hay không cũng được, tôi chỉ cần cậu nhớ kỹ một chuyện.”

Ánh mắt Giang Lễ rất nghiêm túc, cũng rất bình tĩnh, nhưng sâu dưới đáy mắt dường như còn ẩn chứa điều gì đó, chỉ là ta nhìn không hiểu, rồi lại bị ánh mắt như nam châm ấy thu hút, không cách nào dời đi.

“Trương Hàn, tôi muốn cậu nhớ kỹ, cho dù tôi có chết cũng tuyệt đối không để cậu xảy ra chuyện.”

“Vào lúc tôi bốn tuổi thì được dì Phan nhận về nuôi từ cô nhi viện. Dì Phan khi đó và hiện tại giống nhau như đúc, hoàn toàn không hề thay đổi. Năm tôi tám tuổi, lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy ‘sinh tế’ hai mươi năm một lần. Thời điểm ấy cũng có mười ba người, một người cũng không ít hơn… Dì Phan nói tôi còn nhỏ, chưa đến lúc thích hợp nhận ‘lễ tán’, nhưng dì Phan muốn tôi làm quen với chuyện này nên bất chấp những người trong thôn phản đối, để tôi tham dự lần ‘sinh tế’ kia.”

Ta líu cả lưỡi, nói: “Phan Như Tiệp kia thật không tốt đẹp gì, cậu mới tám tuổi, lại để cậu nhìn mấy hình ảnh bị hạn chế.”

Giang Lễ ném cho ta một cái nhìn khinh thường, tiếp tục nói: “Mười ba người chia thành mười ba ngày. Ngày đầu tiên, đem người thứ nhất giết chết rồi quăng cho người đàn ông trong thùng sắt, dùng mùi máu tươi để kích thích anh ta khôi phục dục vọng ‘thèm ăn’… Ngày thứ hai, sau khi dì Phan trưởng thôn uống hết chén máu tươi, ‘sinh tế’ chính thức bắt đầu. Rồi mười một ngày kế tiếp, cứ mỗi bốn, năm thôn dân sẽ uống chung hai chén máu, cho đến khi toàn bộ thôn dân đều được uống vào ngày thứ mười ba, ‘sinh tế’ sẽ tuyên bố chấm dứt.”

Biết rõ Giang Lễ đang nói thẳng vào trọng tâm câu chuyện, ta vẫn nhịn không được cướp lời cậu ta, liên tục hỏi: “Bọn họ uống máu chính là phương pháp duy trì tuổi thanh xuân? Vậy người đàn ông kia là… là cái gì? Tại sao máu của anh ta lại có công hiệu này? Gã thôn dân bị anh ta cắn chết làm sao có thể sống lại rồi tấn công gã thôn dân khác?”

Tựa như hiểu được bất an cùng kích động trong lòng ta, cho nên trên mặt Giang Lễ không hiện ra biểu tình mất kiên nhẫn, ngược lại còn trấn an ta mấy câu, sau đó mới giải thích tiếp.

“Tôi có tìm đọc quyển sách cổ trong thôn. Nếu tra lại theo thời gian sớm nhất hình thành thôn thì chắc là vào thời Sùng Trinh nhà Minh, khoảng năm 1640. Để trốn tai họa chiến tranh, bọn họ mang theo gia đình đến hòn đảo hoang này khai khẩn. Mỗi thế hệ đều truyền lại gia phả, nhưng sau hơn một trăm năm mươi năm thì gia phả không thay đổi nữa, ngoại trừ năm 1827 sau Công Nguyên, trưởng thôn họ Phan lúc đó cũng tức là cha dì Phan vô cớ chết ở bên ngoài…”

Trong lòng ta hoảng sợ, hai mắt không tự giác trừng to: “Chẳng lẽ nói… mấy người trên đảo này không những trẻ mãi không già, mà còn là lão yêu quái đã sống mấy trăm năm?”

Giang Lễ gật đầu, từ đống hỗn tạp kia lôi ra một quyển sách cũ nát, lật lật vài tờ rồi đưa cho ta.

Đây là quyển sách cổ ghi lại những chuyện xảy ra trong thôn suốt bao nhiêu năm qua. Trang giấy Giang Lễ lật sẵn có viết mấy câu:

Ngày nọ, bên bờ sông cứu được một người Hán, nhưng người Hán này tỉnh lại thì có dấu hiệu điên loạn, cắn chết một người. Người bị cắn chết đã sống lại nhưng trở nên khác thường. Người dân trong thôn bất đắc dĩ liên thủ diệt trừ, người sống lại bị chặt đầu chết, nhưng người Hán thì không.

Vì thế, mọi người lập mưu, nhốt người Hán ở nơi thâm sơn cùng cốc, lại tình cờ phát hiện máu của người Hán có công hiệu thần kỳ. Người bệnh uống vào khỏe mạnh, người già uống vào trẻ trung, hiệu nghiệm tức thời.

Ta tiếp tục lật mấy trang nữa, nhưng phía sau đều chỉ ghi chép mấy chuyện vặt vãnh.

“Những ghi chép liên quan phía sau đều bị trưởng thôn thu hồi, không cách nào trộm ra được. Bất quá, tôi có lén xem thử.”

Giang Lễ nhấp thêm một ngụm nước khoáng, liếm liếm môi, nói: “Từ khi bọn họ phát hiện máu của người đàn ông kia có công hiệu thần kỳ, ai nấy đều giống như phát điên tranh nhau cướp đoạt máu của anh ta. Tuy anh ta có chảy hết máu cũng không chết, nhưng máu của một người làm sao đủ cho mọi người uống? Vì thế phải để anh ta uống máu mới được. Chính là, anh ta kiên quyết không chịu uống máu do thôn dân cắt cổ tay, anh ta chỉ biết uống máu do chính anh ta ‘hút ra’ thôi… Vậy nên, trưởng thôn mới lệnh cho con gái ông ta cùng vài thanh niên nam nữ khác rời đảo, ra bên ngoài lừa gạt dụ dỗ vài người trở về. Bọn họ biết, người đàn ông vốn trọng thương suy yếu kia sau khi uống máu một gã thôn dân thì nháy mắt trở nên có khí lực, vì thế mỗi lần bọn họ chỉ cho anh ta uống máu một người. Sự thật đã chứng minh những gì bọn họ phỏng đoán, anh ta vừa mới toàn thân vô lực, đứng dậy không nổi, sau khi uống máu một người liền có thể miễn cưỡng đứng thẳng lên. Bọn họ nôn nóng vô cùng, lập tức lấy máu anh ta, đợi khi toàn bộ thôn dân đều được uống máu mới đem nhốt anh ta tiếp.”

Ta khó hiểu nhíu mày, “Nếu bọn họ đều đã uống máu người đàn ông kia, vậy tại sao bây giờ còn muốn…”

Đột nhiên, ta nhớ đến những lời Phan Như Tiệp từng nói, hai mươi năm một lần, ngày phục sinh của bọn họ…

“Máu của người đàn ông kia, chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định?” Ta hỏi, dù trong lòng đã sớm có đáp án.

“Đúng vậy. Qua hai mươi mấy năm sau, nhóm thôn dân một ngày kia tỉnh lại, phát hiện cơ thể toàn thân đã thối rữa, trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ. Nhóm thôn dân đó, đều là những kẻ uống máu sớm hơn. Đám thôn dân còn lại lo lắng mình cũng sẽ biến thành bộ dáng nửa người nửa quỷ, liền phái người ra bên ngoài dụ dỗ kẻ khác về đảo. Trải qua sự việc, bọn họ biết máu của anh ta chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, nhưng bọn họ đã không thể buông tha máu của anh ta được nữa. Bởi thứ máu đó vừa cho bọn họ tuổi xuân bất tử, vừa cướp đi năng lực nối dõi của bọn họ.”

Cướp đi năng lực nối dõi? Là chỉ đàn ông bị bệnh liệt dương, đàn bà không mang thai được sao? Lòng ta đầy ác ý suy đoán.

“Thế vì sao phải thu thập đủ mười ba người?”

Giang Lễ khinh thường cười lạnh: “Thật ra để cung cấp đủ máu cho toàn bộ thôn dân uống thì mười hai người là đủ rồi. Tuy nhiên, giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, mà trưởng thôn địa vị cao quý nên phải ‘độc chiếm’ riêng một người, thể hiện sự khác biệt với những kẻ còn lại, đây là lý do tồn tại người thứ mười ba.”

Nghe Giang Lễ nói xong, ta chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh xâm nhập khắp cơ thể. Ta tự nhận con người ta đã đủ ích kỷ rồi, không ngờ còn có kẻ so với ta ích kỷ hơn, và còn là người đứng đầu thôn. Quả nhiên trên đời này chuyện lạ gì cũng có.

Ta mấp máy môi, vừa định nói tiếp thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa gấp gáp dồn dập. Lòng ta run lên, kinh hoảng nhìn về phía Giang Lễ.

“Đừng khẩn trương. Hoạt tử nhân* sẽ không gõ cửa, còn nếu là người đàn ông kia, đương nhiên lại càng không.”

*hoạt tử nhân: mấy kẻ chết đi sống lại biến thành thây ma.

Như để chứng thực lời Giang Lễ nói, giây tiếp theo, ta nghe được tiếng khóc chứa đầy sợ hãi của Lý Văn Đình.

“Có người không? Có người trong đó không? Mở cửa đi, van xin các người hãy mở cửa…”

“Anh lập tức mở cửa cho em.” Ta nói với Giang Lễ một tiếng đó là Lý Văn Đình, sau đó vội vàng chạy đến cửa, muốn mở ra cho cô bước vào. Nhưng Giang Lễ đã đưa tay cản ta lại, dùng ánh mắt ý bảo ta đừng nóng nảy, cứ chờ một chút.

“Lý Văn Đình, có người nào khác đi cùng cô không?”

“Không, chỉ có một mình tôi thôi!”

Lúc này, Giang Lễ mới mở cửa cho cô bước vào, sau đó nhanh chóng khóa chặt cửa. Còn Lý Văn Đình hai mắt đẫm lệ vừa nhìn thấy ta liền gào khóc một tiếng ‘Trương đại ca’, trực tiếp nhào về phía ta, ôm ta thật chặt.

Có người yêu thương nhung nhớ dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng cứ nhào thẳng vào ta như vậy, chỉ sợ ta còn chưa kịp thấy cảm động thì đã bị nội thương trước rồi.

“Trương đại ca… Oa oa… Thật đáng sợ… Bọn họ ăn thịt người! Bọn họ ăn thịt người đó!”

Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lý Văn Đình, trấn an: “Không sao đâu, em an toàn rồi, đừng sợ.”

Lý Văn Đình sụt sịt mũi, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn ta.

“Giang đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao… vì sao lại có chuyện khủng khiếp như thế…”

Ta dùng vẻ mặt do dự nhìn Giang Lễ, bởi vì ta không biết nên giải thích với Lý Văn Đình thế nào cho tốt. Nhưng Giang Lễ chỉ lạnh lùng cười thành tiếng.

“Khủng khiếp thì thế nào? Chẳng qua là chết khó coi một chút thôi. Dù sao các người đến hòn đảo này đều là để tìm cái chết mà, cần gì thấy sợ hãi chuyện đó?”

Mồ hôi của ta tuôn chảy như thác Niagara, Giang Lễ ơi Giang Lễ, cậu không giúp tôi an ủi cũng không sao, cư nhiên còn đổ thêm dầu vào lửa?

“Anh… anh sao có thể nói như vậy? Là anh lừa tôi đến chỗ quỷ quái này, bây giờ nói mấy câu thì có thể rũ bỏ trách nhiệm?” Đúng như ta dự đoán, Lý Văn Đình phẫn nộ đứng bật dậy, chỉ vào Giang Lễ mắng nhiếc bi thương, tựa như bộ dạng khóc lóc thê thảm vừa rồi chỉ là một hồi mộng tưởng hão huyền.

Gương mặt anh tuấn xuất chúng của Giang Lễ hiện lên biểu tình châm chọc: “Lừa cô thì sao? Dù gì người muốn chết cũng là cô, còn sợ kẻ khác lừa hả?”

Lý Văn Đình mở to mắt, sợ hãi cùng tuyệt vọng dây dưa trong mắt. Cô gần như sụp đổ, điên cuồng vò đầu hét lên một tiếng, giống như người điên nhào đến tấn công Giang Lễ, vừa cào vừa cắn vừa đá, khóc thảm: “Gạt tôi! Gạt tôi! Tất cả các người đều gạt tôi! Bọn họ gạt tôi, anh cũng gạt tôi, các người đều cảm thấy tôi ngu ngốc, ngốc đến mức bị các người đùa bỡn xoay vòng vòng còn không biết.”

Giang Lễ dùng một tay bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của cô, thuận theo dùng sức đẩy cô một cái, khiến cô nặng nề té xuống đất. Cổ bị bóp chặt gần như không thở nổi, Lý Văn Đình thống khổ ho khan.

Ánh mắt Giang Lễ lạnh như băng, không có chút cảm xúc nào mà con người nên có, vô tình đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Lý Văn Đình, gạt người là không đúng. Nhưng sau khi bị lừa, không chịu tỉnh táo lại mà chỉ biết thương xót cho bản thân, tuyệt đối không đáng để thông cảm.”

“Tôi… Tôi…” Lý Văn Đình sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, nhìn về phía Giang Lễ, ánh mắt không tự chủ được nỗi sợ hãi sâu sắc.

Ta cúi người xuống, nhẹ nhàng chặn cánh tay Giang Lễ, thở dài: “Giang Lễ, được rồi mà, cô ấy vẫn còn nhỏ, gặp loại chuyện này khó tránh sẽ có cảm xúc không thể khống chế. Cậu cần gì quá nghiêm khắc với cô ấy?”

Giang Lễ liếc mắt nhìn ta, hừ một tiếng, phẫn nộ rút tay về. Lý Văn Đình bò bò ra phía sau ta lẩn trốn, ngón tay tái nhợt gắt gao nắm lấy góc áo ta không buông.

Nhẫn tâm hù dọa một cô bé đáng yêu thành ra cái dạng này, đối với Giang Lễ, ta thật sự không thể không viết xuống một chữ ‘Phục’.

“Giang Lễ, cậu cũng thật là, có chuyện gì từ từ nói không được sao?”

Giang Lễ cười khinh miệt: “Trương Hàn, cậu cứ tiếp tục làm ‘Trương đại ca’ của cậu đi, tôi sẽ xem thử cậu còn làm được bao lâu.” Nói xong, cậu ta đi tới vách tường ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm để ý đến ta nữa.

Người này khẳng định là ăn thuốc nổ rồi, trong lòng ta thầm nghĩ. Ánh mắt di chuyển, bắt gặp ngón tay vẫn níu chặt góc áo ta không buông, ta không khỏi thở dài một hơi. Bình thường cùng Lý Văn Đình trò chuyện lung tung thì không sao, nhưng nếu muốn ta chăm sóc, bảo vệ cô, vậy đúng là phiền toái. Hơn nữa, lại ở trong tình hình thế này…

Ta hơi cười khổ, xem ra ta sẽ không đảm đương nổi chức ‘Trương đại ca’ của Lý Văn Đình được bao lâu. Dù sao, ta cũng không phải loại người sẵn sàng anh dũng hi sinh bản thân vì người khác.

Ta thừa nhận, ta là một người ích kỷ. Bất quá, ta không thấy như vậy có gì không tốt, dù sao người không vì mình, trời tru đất diệt.

–Ưu tiên nhất, vĩnh viễn đều là chính mình.

Sau một đêm ngủ không yên giấc, ngày mới rốt cuộc đã đến. Nhìn ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào qua khe cửa, ta đột nhiên dâng lên niềm xúc động muốn rơi lệ.

Một đêm thôi, lại thấy dài đăng đẳng như đã qua cả ngàn năm, rồi lại như chỉ trong chớp mắt.

“Cậu tỉnh rồi?”

Ta miễn cưỡng cười với Giang Lễ: “Xảy ra chuyện như vậy, làm sao ngủ được chứ? Chỉ chợp mắt chút thôi…”

“Tôi thấy người bên cạnh cậu ngủ ngon quá đấy chứ.” Khóe mắt Giang Lễ hướng về phía Lý Văn Đình đang tựa vào tường, ngủ say đến mức không biết trời trăng mây nước.

“Cậu còn giận sao?” Ta bất đắc dĩ hỏi.

Giang Lễ nhìn thẳng vào ta, giống như muốn xuyên qua đôi mắt mà nhìn thấu tâm hồn ta.

“Cậu biết tôi đang giận, nhưng lại không biết tôi thật sự giận cái gì. Trương Hàn, đây mới là điều khiến tôi khó chịu nhất.”

“Giang Lễ, cậu nói vớ vẩn cái gì hả?” Ta nghe mà hoa mắt chóng mặt, tức giận thì tức giận, cần gì lòng vòng cho rối tinh rối mù lên?

“Cậu tới đây.” Giang Lễ ra lệnh.

“Cậu cho là cậu đang kêu chó sao? Chẳng lịch sự chút nào. Lịch sự một chút có sao đâu.”

Tuy trong miệng lẩm bẩm không ngừng nhưng ta vẫn nghe theo lời Giang Lễ, thong thả bước đến gần cậu ta, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi tựa vào tường. Cậu ta ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo ta cúi xuống, ta liền làm theo. Sau đó nghĩ lại, ta cảm thấy ta y như con cừu tự dâng mình vào miệng sói.

Tay phải Giang Lễ nắm lấy sau ót ta, đem đầu ta cường ngạnh đè xuống, dùng môi cậu ta dán lên miệng ta.

Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp.

Chiếc lưỡi mềm mại ấp áp của Giang Lễ tùy ý chuyển động trong miệng ta, trêu đùa hàm trên cùng hai bên má, kế tiếp lại cố sức hút đầu lưỡi của ta.

Khi phản ứng được ta đang bị hôn, ta liền theo bản năng đẩy Giang Lễ ra. Cậu ta bị ta đẩy, cũng chỉ lẳng lặng nhìn ta thở gấp phập phồng từng hơi trong ngực, chậm rãi nở nụ cười, khóe môi hiện lên nụ cười trào phúng mà vặn vẹo.

Giang Lễ bắt lấy cổ tay ta, dùng sức một chút đã khiến cả người ta như quỳ gối trên mặt đất, ngón tay thô to đặt lên môi dưới của ta.

“Há miệng ra.”

Ta vẻ mặt không đổi nhìn Giang Lễ, không mở miệng.

“Há miệng ra.” Cậu ta lặp lại.

“Giang Lễ, cậu rốt cuộc…”

Nói chưa dứt lời, Giang Lễ lại hôn ta, tham lam hút lấy đầu lưỡi ta, phát ra thanh âm ẩm ướt, mãi lâu sau rốt cuộc mới rời đi.

“Có lẽ chúng ta không sống được đến ngày mai, cho nên tôi muốn nói với cậu một chuyện.”

Ta thở dốc liên tục, kiềm nén kích động trong lòng, vẻ mặt cười mà không cười: “Cậu không phải định nói đã yêu tôi từ rất lâu rồi chứ? Cái thứ này rất mắc ói, Giang Lễ.”

Biểu tình mặc dù lạnh lùng, nhưng ngón tay Giang Lễ vuốt ve mái tóc ta lại hết sức dịu dàng.

“Trương Hàn, người giống như cậu, chỉ có tôi cần, không có người khác cần cậu.”

Ta lạnh lùng cười.

“Không có người khác cần tôi thì tôi nhất định phải tiếp nhận cậu? Giang Lễ, tôi cũng là đàn ông, chính cậu biến thái cũng không cần lôi tôi xuống nước.”

Giang Lễ thản nhiên nói: “Cậu sẽ không cự tuyệt tôi.”

Ta thật muốn cười to: “Trời ạ, cậu không phải cho rằng tôi yêu cậu chứ?”

“Cậu không yêu tôi, hiện tại cậu không hề yêu tôi… Nhưng cậu sẽ không cự tuyệt tôi, bởi vì tôi còn có giá trị lợi dụng. Ở hòn đảo hoàn toàn xa lạ này, cậu chỉ có thể dựa dẫm tôi. Cho nên, cậu tuyệt đối không cùng tôi trở mặt.”

“…” Ta trầm mặc.

“Trương Hàn, tôi hiểu cậu, cậu là kẻ bản chất độc ác. Thế nhưng, vì cái gì tôi cứ một mực coi trọng cậu? Suốt mấy năm qua, tôi không cách nào quên cậu. Tôi rất muốn quên, nếu không gặp lại cậu, có lẽ tôi thật sự có thể quên cậu rồi… Chúng ta tựa như lời người xưa từng nói, đều là số mệnh, đều là số mệnh a…”

Nhẹ nhàng đặt xuống mặt ta những nụ hôn vụn vặt, Giang Lễ cúi đầu cười thành tiếng.

“Trương Hàn, há miệng ra.”

Lại là mệnh lệnh giống như khi nãy, nhưng lần này ta nghe theo, ngoan ngoãn mở miệng, tùy ý cho cậu ta hôn, thong thả khắc sâu nụ hôn, một lần lại một lần, giống như loài lang sói vĩnh viễn không bao giờ biết đủ.

Nếu không phải bị tiếng thét kinh hoàng của Lý Văn Đình phá ngang, ta rất hoài nghi Giang Lễ có thể sẽ hôn cả ngày không chừng.

Bị quấy rầy, Giang Lễ không vui trừng mắt nhìn Lý Văn Đình, khiến cô bé sợ hãi lui vào góc tường, run rẩy nhìn ta, đôi mắt ngấn lệ cực kỳ giống một con chó nhỏ sợ bị chủ bỏ rơi.

Ta đứng lên, tiện tay lau đi nước bọt không biết là của ta hay của Giang Lễ nơi khóe miệng, vẻ mặt bày ra biểu tình bình tĩnh như thể cái gì cũng chưa xảy ra, nói: “Giang Lễ, trời sáng rồi, chúng ta đi được chưa?”

Giang Lễ hờ hững đáp: “Được. Nhưng phải nhớ rõ lời tôi nói, cẩn thận chỗ u ám, không đến những nơi ánh mặt trời không chiếu tới.”

“Người đàn ông kia và đám hoạt tử nhân sợ ánh sáng mặt trời?”

Ta ngẫm lại trong đầu một chút, không già không chết, sợ ánh sáng mặt trời, dùng máu để duy trì sự sống… Dựa theo những đặc điểm đó, không phải cùng loại với quỷ hút máu trong truyền thuyết ư?

“Sách cổ quả thật có ghi chép như thế. Về độ chính xác, tôi nghĩ chờ khi chúng ta ra ngoài có thể tự mình kiểm chứng.”

Đọc truyện chữ Full