DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi
Chương 5: Ra tay

Phó Lương đệ dẫn theo Trương Lương viện và hai Thừa huy đến chính điện, chờ đợi Thái tử phi.

Trương Lương viện cung kính ngồi phía sau Phó Lương đệ, lặng lẽ suy nghĩ về những lời dặn dò của Uyển Quý phi.

Đợi một lát, Thái tử phi vẫn chưa đến khiến cho sắc mặt của Phó Lương đệ càng lúc càng khó coi, nàng đặt chén trà xuống bàn, nhìn về phía cung nữ đang đứng bên cạnh hỏi, giọng nói của Phó Lương đệ tràn ngập vẻ lạnh lùng:

"Thái tử phi bận rộn lắm sao?".

Trong lúc cung nữ vẫn còn chưa kịp trả lời thì rèm đã được vén lên, Thái tử phi dẫn theo một vài cung nữ, bình thản tiến vào.

Tuy rằng Phó Lương đệ cảm thấy rất tức giận nhưng nàng vẫn cố gắng đứng lên, hành lễ với Thái tử phi, cho đến khi Thái tử phi ngồi xuống, mới ra lệnh cho các nàng bình thân.

"Thần thiếp phụng ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, đến đây để vấn an Thái tử phi"

Phó Lương đệ cố gắng khống chế cơn giận, cúi người hành lễ rồi dịu dàng nói, sau đó, Trương Lương viện và hai Thừa huy đang đứng phía sau cũng vội vàng hành lễ.

"Được rồi, không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi"

Thái tử phi ngồi trên ghế, bình thản lên tiếng.

Sau khi Phó Lương đệ và bọn người kia ngồi xuống, Thái tử phi im lặng, nhấc chén trà lên, chậm rãi thưởng thức.

Phó Lương đệ nhíu mày nói:

"Trước đây, khi Thái tử phi không khỏe, Hoàng hậu mang phần cung vụ ở Đông cung giao cho thần thiếp xử lý, bây giờ, sức khỏe của người vẫn chưa ổn định, thần thiếp mạn phép xin được tiếp tục chấp chưởng cung vụ".

Lời nói của Phó Lương đệ khiến cho Thái tử phi dừng việc thưởng thức trà, ở bên cạnh là Trương Lương viện cũng không nhịn được mà khẽ liếc Phó Lương đệ một cái.

Phó Lương đệ nói như vậy có nghĩa là nàng phụng theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương tiếp quản cung vụ. Bây giờ, mặc kệ sức khỏe của Thái tử phi có như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Hoàng hậu không lên tiếng, Thái tử phi không được phép đòi lại cung vụ.

Lúc này, gương mặt của Thái tử phi vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, đặt chén trà xuống bàn, ngay lập tức, một tiếng "Rắc" trong trẻo vang lên, âm thanh này tựa như một cú đấm thẳng vào ngực của Phó Lương đệ, khiến cho thân thể của nàng khẽ run rẩy.

"Lương đệ chu đáo như vậy, quả thật là phúc phần của Thái tử, đồng thời, đây cũng là phúc phần của Đông cung"

Lúc này, không một ai có thể nhận ra được rằng liệu Thái tử phi đang nói lời thật lòng hay là đang mỉa mai, châm chọc.

Tuy Phó Lương đệ bảo rằng bản thân phụng theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương chấp chưởng cung vụ, nhưng nói gì thì nói, nàng vẫn không thể danh chính ngôn thuận làm chủ Đông cung. Trong Đông cung này vốn chỉ có hai chủ nhân: một là Thái tử, người còn lại chính là Thái tử phi. Bây giờ, một Lương đệ nhỏ bé lại dám chạy đến trước mặt của Thái tử phi để dương oai giễu võ, quả thật là không xem ai ra gì.Nhưng mà, Thái tử phi vốn rất rộng lượng, từ khi vào Đông cung cho đến nay, chưa từng tỏ vẻ tức giận hay to tiếng với bất kì kẻ nào. Vì vậy, Phó Lương đệ không hề cảm thấy sợ hãi khi đứng trước mặt Thái tử phi.

"Lời khen của Thái tử phi, thần thiếp không dám nhận, chỉ là Hoàng hậu nương nương đã lên tiếng dặn dò, cho dù phải chết, thần thiếp cũng không dám từ chối nên đành phải cố gắng hết sức"

Phó Lương đệ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nàng vội vàng mang Hoàng hậu ra làm lá chắn.

"Lương đệ khiêm tốn rồi, Lương đệ có năng lực như vậy, chẳng trách Thái tử lại rất yêu mến Lương đệ"

Lời nói này của Thái tử phi khiến cho trong nháy mắt, dường như tất cả nỗi oán giận đều đổ lên đầu của Phó Lương đệ.

Mặc dù bây giờ, Đậu Thuần vẫn rất ngốc nhưng lại vô cùng đẹp, không những vậy, Đậu Thuần còn là Thái tử, có địa vị cao quý trong triều đình Đại Chu. Tuy rằng việc được gả vào Đông cung khiến cho các nàng cảm thấy không vui nhưng một khi đã tiến cung, ai nấy đều nuôi hi vọng được Thái tử để mắt đến.

Chỉ cần sinh được một công chúa thì xem như các nàng đã có nơi để nương tựa.

Nhưng Thái tử lại đối xử với thị thiếp vô cùng lạnh lùng, ngài chỉ một mực bám dính lấy Thái tử phi.

Hôm nay, việc Thái tử phi bảo rằng Thái tử yêu mến Phó Lương đệ khiến cho đám thị thiếp cảm thấy không vui.

Về phần Phó Lương đệ, sau khi nở một nụ cười thật tươi, trong nháy mắt, nàng đã lấy lại được dáng vẻ kiều diễm, Phó Lương đệ che miệng, mỉm cười rồi nói:

"Lời nói này của Thái tử phi khiến cho thần thiếp cảm thấy vô cùng xấu hổ".

Trương Lương viện khẽ nâng chén trà, lén lút quan sát Thái tử phi. Quả thật là tính cách của người này đã thay đổi, trước đây, Thái tử phi không bao giờ nói ra những lời mang đầy vẻ châm chọc như vậy.

Xem ra, ta cần phải sớm thông báo cho Quý phi nương nương, để người nhanh chóng đưa ra quyết định...

Lúc này, Thái tử phi ngồi ở phía trên, chăm chú quan sát sắc mặt lẫn thái độ của từng kẻ đang ngồi bên dưới. Đầu tiên, liếc mắt về phía Trương lương viện lặng lẽ nhưng cũng không kém phần khôn ngoan, sau đó, Thái tử phi mới nhìn về phía Phó Lương đệ.

Thật lòng mà nói, dung mạo của các nàng rất xinh đẹp, ngay cả hai Thừa huy có vẻ thấp kém kia cũng được xem như là mỹ nhân, đây liệu rằng là sự yêu thương của Hoàng hậu hay là sự bồi thường của Hoàng Thượng dành cho hoàng nhi của mình vậy?

"Ta vừa khỏi bệnh, phần cung vụ ở Đông cung phiền Lương đệ tiếp tục xử lý, tuy rằng ta đã tỉnh lại nhưng thỉnh thoảng, ta vẫn cảm thấy mệt mỏi, từ nay cho đến khi sức khỏe của ta hoàn toàn hồi phục, mọi người không cần phải đến vấn an"

Thái tử phi gõ vào thành ghế rồi nói.

"Dạ"

Phó Lương đệ nhanh chóng đứng dậy rồi cung kính hành lễ với Thái tử phi, lúc này, trên gương mặt của nàng không giấu được sự vui vẻ. Phó Lương đệ suy nghĩ một cách ngây thơ rằng Thái tử phi đã bị những lời nói của nàng dọa cho hoảng sợ, dù sao đi chăng nữa, Hoàng hậu vẫn là một chỗ dựa khá vững chắc."Được rồi, ta cảm thấy hơi mệt mỏi một chút, mọi người lui ra cả đi"

Bây giờ, Thái tử không hề muốn lãng phí thời gian đôi co với đám nữ nhân này, dù sao thì cũng đã châm ngòi, liệu có dập tắt được lửa hay không thì phải xem Phó Lương đệ kia có bản lĩnh như thế nào.

Sau khi đuổi đám thị thiếp của Đậu Thuần ra ngoài, Thái tử tựa lưng vào ghế, cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tận mắt chứng kiến sắc mặt của chủ tử, Phục Linh vội vàng chạy đến bên cạnh rồi nói:

"Thái tử phi, ngài cảm thấy không khỏe sao? Nô tì sẽ lập tức đi tìm Thái y".

"Không cần đâu, ta vẫn ổn"

Phất tay áo một cái, Thái tử tỏ vẻ chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi.

Việc gặp gỡ đám người Phó Lương đệ khiến cho Thái tử nhớ đến những thị thiếp của mình nhưng trước đây, bản thân mình chính là mục tiêu để bọn họ tranh giành tình cảm, còn bây giờ, bản thân lại trở thành đối thủ của đám thị thiếp trên con đường tranh giành sự chú ý của Đậu Thuần.

Thái tử chỉ còn biết cười khổ, đường đường là Thái tử của triều đình Đại Lương vậy mà bây giờ, lại phải ngồi đây, đấu trí với đám nữ nhân, quả thật là vô cùng buồn cười mà.

Nhưng cho dù Thái tử có cảm thấy khó chịu đến mức độ nào đi chăng nữa, nhất định phải vượt qua trở ngại này, ai bảo Thái tử vô duyên vô cớ lại biến thành Trác Kinh Phàm, Thái tử phi của Đậu Thuần kia chứ.

Thái tử thầm nhủ bây giờ mình đã không còn là Thái tử của triều đình Đại Lương mà đã biến thành Thái tử phi Trác Kinh Phàm của triều đình Đại Chu...

Vừa bước chân vào Thu Hoa các, Phó Lương đệ đã nhanh chóng phái người đi mời Vương cô cô.

Vương cô cô vừa tiến vào thì đã nhìn thấy gương mặt tràn ngập sự vui vẻ của Phó Lương đệ, bà sớm đoán được rằng nàng ta sẽ mang đến một tin tức tốt.

"Lão nô bái kiến Lương đệ, Lương đệ vạn phúc kim an"

Khi Vương cô cô vừa cúi người hành lễ thì Phó Lương đệ đã nhanh chóng chạy đến, đỡ lấy bà rồi nói:

"Xin cô cô đừng khách khí, mau đứng lên đi".

Vương cô cô không những là cung nữ thân cận mà còn là nhũ mẫu của Hoàng hậu, trước mặt bà ta, Phó Uyển Thiến không dám tỏ thái độ kiêu căng. Huống hồ chi, bây giờ, nàng vẫn còn phải dựa dẫm vào Hoàng hậu thì lại càng không thể đắc tội với Vương cô cô.

"Lương đệ gọi lão nô đến là vì việc gì vậy?"

Vương cô cô nhanh chóng đứng dậy, bà mỉm cười rồi nói.

"Trước đây, ta phụng theo ý chỉ của Hoàng hậu, tiếp quản phần cung vụ ở Đông cung, bây giờ, tuy rằng Thái tử phi đã tỉnh lại nhưng sức khỏe vẫn chưa ổn định nên lúc nãy, Thái tử phi đã nói rằng mong ta tiếp tục xử lý cung vụ ở Đông cung"

Phó Lương đệ che miệng rồi nở một nụ cười mang đầy vẻ duyên dáng.

"Vậy là tốt rồi, sau khi quay về, lão nô nhất định sẽ bẩm báo lại với Hoàng hậu"Dĩ nhiên là Vương cô cô hiểu rất rõ ý tứ trong lời nói của Phó Lương đệ, xem ra Lương đệ đã nắm trọn Đông cung trong tay, không những vậy, dường như Thái tử phi còn bị nàng ấy dọa cho hoảng sợ.

Xem ra tính cách của Thái tử phi vẫn rất nhu nhược, khi vừa tỉnh lại, có lẽ là do đầu óc của hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nên mới hành động một cách kì lạ như vậy.

Tuy nhiên, Vương cô cô vẫn cảm thấy không yên tâm, bà nhanh chóng hỏi rõ những việc đã xảy ra khi Phó Lương đệ đến vấn an Thái tử phi, sau đó, Vương cô cô mới có thể trở về, bẩm báo rõ ràng với Hoàng hậu.

Không ngờ rằng sự thật lại khiến cho bà cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Cung nữ luôn theo bên cạnh Phó Lương đệ vội vàng mang những lời mà Thái tử phi đã nói thuật lại cho Vương cô cô. Vương cô cô càng lúc càng cảm thấy hoảng sợ, gương mặt của bà biến sắc.

"Cô cô à, chẳng lẽ có điều gì khác thường sao?"

Tận mắt thấy vẻ mặt tràn ngập sự sợ hãi của Vương cô cô, Phó Lương đệ nhanh chóng lên tiếng.

Câu hỏi của Phó Lương đệ khiến cho Vương cô cô nhíu mày. Cho đến tận bây giờ, chẳng lẽ Lương đệ vẫn không thể hiểu được dụng ý của Thái tử phi sao? Không thể nào, chẳng lẽ vị tiểu thư của Phó gia lại ngốc đến mức độ này sao?

"Xin Lương đệ đừng lo lắng, bây giờ, lão nô phải quay về, bẩm báo lại với Hoàng hậu nương nương"

Vương cô cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, bà cung kính hành lễ với Phó Uyển Thiến rồi vội vàng cáo lui.

Phó Uyển Thiến phất tay áo một cái, nàng liếc mắt về phía cung nữ đang đứng bên cạnh rồi lên tiếng:

"Hạnh Nhân, mau tiễn Vương cô cô".

Vừa nói dứt lời, cung nữ kia đã vội vàng chạy theo Vương cô cô, hai người cùng nhau rời khỏi Thu Hoa các.

Đến khi Hạnh Nhân trở về, Phó Uyển Thiến ra lệnh cho đám cung nữ lui ra ngoài rồi mới lên tiếng:

"Vương cô cô có nói gì với ngươi không?".

"Không có"

Hạnh Nhân lắc đầu, Phó Uyển Thiến ngồi trên tràng kỷ, gương mặt của nàng lộ rõ vẻ không vui, Phó Uyển Thiến lặng lẽ suy nghĩ về sự thay đổi có phần khá đột ngột của Vương cô cô.

Hạnh Nhân đứng bên cạnh chủ tử, rất muốn lên tiếng nhưng lời vừa ra đến miệng thì Hạnh Nhân lại nuốt ngược trở về, cứ như vậy, một lát sau, Phó Lương đệ đành phải lên tiếng:

"Ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói đi, đừng có ấp a ấp úng mãi như vậy".

"Dạ"

Hạnh Nhân thấp giọng, nàng lưỡng lự một lát rồi mới chậm rãi lên tiếng:

"Xin Lương đệ tha tội, nô tì cảm thấy sắc mặt của Vương cô cô thay đổi có lẽ là vì những lời nói của Thái tử phi".

"Nói tiếp đi"

Phó Uyển Thiến cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này nhưng nàng thật sự không thể nào nhận ra được sự bất thường trong lời nói của Thái tử phi.

"Nô tì nghĩ rằng những lời nói của Thái tử phi có dụng ý là... là bảo người đục nước béo cò"

Khó khăn lắm, Hạnh Nhân mới có thể nói hết câu.

"Tại sao lại như vậy?"

Lời nói của Hạnh Nhân khiến cho Phó Uyển Thiến cảm thấy vô cùng hoảng hốt, nàng vội vàng lên tiếng, hỏi.

"Tuy rằng Lương đệ đang nắm giữ cung vụ nhưng Thái tử phi mới là chính thất. Lúc nãy, Thái tử phi bảo rằng người là phúc phần của Đông cung, lời nói này, nô tì e là... e là người không gánh vác nổi đâu"

Hạnh Nhân ngập ngừng.

Lúc này, Phó Uyển Thiến cảm thấy vô cùng tức giận, tuy nhiên, bộ dạng của Hạnh Nhân chứng tỏ rằng nàng ta vẫn chưa nói dứt lời, Phó Uyển Thiến đành phải cố gắng khống chế cơn giận rồi lên tiếng:

"Còn gì nữa không?".

"Việc Thái tử phi bảo rằng Thái tử yêu mến người nhất định sẽ khiến cho Trương Lương viện và hai vị Thừa huy cảm thấy không vui. Chẳng phải người đã biến thành cái bia cho bọn họ nhắm bắn rồi sao? Trong Đông cung, người mà Thái tử yêu mến nhất rõ ràng là... là Thái tử phi"

Hạnh Nhân cắn môi rồi nhanh chóng nói tiếp.

"Ta nhận ra rằng Thái tử phi cố ý nói như vậy, rõ ràng là hắn muốn ta và Trương Tố Tố trở mặt với nhau, tuy nhiên, ta hoàn toàn không thể nào ngờ rằng hắn dám mang việc xử lý cung vụ ra để chế giễu ta"

Phó Uyển Thiến im lặng, một lát sau, nàng nói một cách chậm rãi.

Hạnh Nhân không dám lên tiếng, lúc này, nàng chỉ còn biết đứng im, Phó Uyển Thiến lặng lẽ nhìn về phía xa xa rồi nói tiếp:

"Hạnh Nhân, chẳng lẽ tính cách của Thái tử phi đã thay đổi rồi sao?"

"Nô tì nghĩ rằng tính cách của Thái tử phi có rất nhiều khác biệt so với trước đây"

Hạnh Nhân gật đầu.

"Chẳng lẽ khi người ta bị đầu độc mà vẫn may mắn sống sót thì tính cách sẽ thay đổi sao?"

Lúc này, trong giọng nói của Phó Uyển Thiến không giấu được vẻ nghi ngờ.

"Trước đây, nô tì từng nghe người ta nói rằng khi con người đứng trên ranh giới giữa sự sự sống và cái chết, việc nhìn thấu được sự đời sẽ khiến cho tính cách thay đổi, nô tì nghĩ rằng có lẽ là Thái tử phi cũng như vậy"

Hạnh Nhân thấp giọng.

"Không được nói lung tung"

Phó Uyển Thiến nhíu mày, khẽ quát một tiếng, tuy nhiên, nàng lại cảm thấy những lời nói của Hạnh Nhân rất có lý, nếu không, tại sao tính cách của Thái tử phi lại thay đổi nhiều đến mức như vậy chứ?".

Đọc truyện chữ Full