Đậu Thuần nhìn tờ giấy Tuyên Thành vẽ hình súng etpigôn, ánh mắt ngạc nhiên. So với hỏa khí súng etpigôn hiển nhiên càng thực dụng hơn, vả lại mang theo bên mình càng thuận tiện. Bộ binh cùng Công bộ nghiên cứu tạo ra hỏa khí là dùng ống trúc. Nhưng Phàm Phàm nói, có thể dùng kim loại đồng thiết đúc ống sẽ bền hơn đồng thời uy lực cùng lực sát thương sẽ tăng lên.
Ý tưởng này lập tức được Đậu Thuần mạnh mẽ duy trì cùng tán thưởng. Dù trong lòng hắn một chút cũng không tin lời giải thích "đọc được từ sách cổ " của Phàm Phàm, nhưng hắn cũng không có vạch trần lời nói dối của Phàm Phàm. Hắn nguyện ý chờ, chờ Phàm Phàm chủ động thẳng thắn thừa nhận, hắn có dự cảm ngày đó sẽ không quá xa...
Bản vẽ súng etpigôn đưa tới chỗ Binh bộ Thượng thư cùng Công bộ Thượng thư, hai người bọn họ rất ngạc nhiên vả lại còn tán thưởng không thôi. Bất quá súng lửa này nếu hoàn thành sẽ là một vũ khí lợi hại, cho nên Binh bộ Thượng thư cùng Công bộ Thượng thư rất cẩn thận, trừ hai người tâm phúc và thợ thủ công không ai được biết bản vẽ này tồn tại.
Đậu Thuần đem chuyện Hồ quốc cũng có hỏa khí báo cho hai vị Thượng thư. Hai vị Thượng thư trong lòng thực rõ ràng ý tứ của Hoàng thượng, nếu không phải thủ hạ hai người là nội gian, thì chính là Hồ quốc cũng có người tài ba biết rõ hỏa dược.
Bất quá so với khả năng Hồ quốc cũng có người tài ba, hai vị Thượng thư tin là có nội gian hơn. Nhưng nếu Hồ quốc đã có hỏa khí và thợ thủ công, muốn làm ra vũ khí lợi hại hơn cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng không như mong đợi, trải qua hai vị Thượng thư kiểm tra cùng Hữu Thọ âm thầm điều tra, những người tham gia chế tạo hỏa khí không có vấn đề. Đồng thời mật thám lẻn vào Hồ quốc truyền tin tức về nói Hồ Vương sớm đã tìm được một thợ thủ công am hiểu chế tạo vũ khí, Hồ Vương đãi ngộ cực tốt nên người kia đã nghiên cứu làm ra không ít vũ khí. Cho đến năm trước, thợ thủ công kia rốt cục vượt qua đủ loại khó khăn, thành công chế tạo hỏa khí có thể sử dụng. Mà hỏa khí đó được giao cho bọn người râu rậm đi Đại Chu cứu người.
Tin tức này truyền về kinh đô xác thực làm Hoàng đế cùng Hoàng hậu khiếp sợ không thôi.
Không nghĩ tới Hồ quốc lại có ngọa hổ tàng long, không chỉ có người trời sinh sức lực cực đại như Trưởng thị vệ kia, còn có thợ thủ công âm hiểu được hỏa dược. Xem ra Hồ quốc vài chục năm nay cùng ngày xưa khác nhau rất lớn...
Ngay khi Hoàng đế Đậu Thuần còn cùng vài vị đại thần âm thầm nghị sự về Hồ quốc, Hoàng hậu ở tại hậu cung triệu kiến vài vị mệnh phụ.
Tuy rằng Trưởng Hoàng tử tuổi còn chưa đến ba, nhưng tiểu Hoàng tử của Hiền Thái phi đã ba tuổi. Tiểu Hoàng tử mồ côi từ trong bụng mẹ, mà Hiền Thái phi cũng không còn cần nó nên Hoàng hậu cũng rất yêu thương nó. Lúc trước bởi vì phải diễn kịch để bắt Mục Hiên cho nên tiểu Hoàng tử rời điện Lập Chính, hiện tại tiểu Hoàng tử đã về điện Lập Chính ở.
Tiểu Hoàng tử hiện giờ đã biết nói và cũng rất thân cận Hoàng hậu. Vì thế không chỉ là Đậu Sâm, tiểu Hoàng tử cũng khiến Đậu Thuần ăn không ít dấm. Nhưng hắn cũng không thể cùng hai đứa trẻ so đo, ở trong lòng ghi nhớ đợi cho chúng năm sáu tuổi nhất định phải phong vương rồi đưa bọn chúng ra ngoài cung, không thể để cho bọn chúng cứ dán dính Phàm Phàm...Mà hôm nay Trác Hoàng hậu sở dĩ triệu kiến vài vị mệnh phụ, là vì chọn lựa bạn cùng học với tiểu Hoàng tử, đợi cho tiểu Hoàng tử vỡ lòng xong, vài người bạn này tự nhiên cũng sẽ thành thư đồng.
Lúc này tiểu Hoàng tử ngoan ngoãn ngồi ở bên người Trác Hoàng hậu, gương mặt xinh xắn đáng yêu nhìn mọi người mỉm cười. Những mệnh phụ theo ý chỉ của Hoàng hậu, mỗi người đều dẫn theo công tử nhà mình, tuổi của những công tử này cũng không quá chênh lệch nhiều so với tiểu Hoàng tử. Điện Lập Chính lúc này ngồi đầy các phu nhân ung dung hoa quý, mỗi một vị phu nhân bên cạnh đều có một vị tiểu công tử hoặc khoẻ mạnh kháu khỉnh, hoặc thiên chân khả ái, hoặc thông minh lanh lợi.
Tiểu Hoàng tử là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạn cùng tuổi như vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên, nhưng chưa được cho phép vẫn là ngoan ngoãn ngồi im. Bất quá hắn vẫn luôn mở to đôi mắt sáng ngời không ngừng nhìn về phía các tiểu công tử kia.
Trác Hoàng hậu âm thầm quan sát một hồi, lại cùng vài vị phu nhân nói chuyện, đồng thời lệnh cung nữ mang tiểu Hoàng tử và những tiểu công tử đến thiên điện chơi đùa. Các vị phu nhân tuy rằng quan tâm con, bất quá vẫn phải giữ vững tinh thần trả lời câu hỏi của Hoàng hậu nương nương. Sau một khoảng thời gian Hoàng hậu lúc này mới lệnh người đi đem tiểu Hoàng tử cùng những tiểu công tử mang về, sau đó để cho các phu nhân mang theo các tiểu công tử xuất cung về phủ.
Những vị phu nhân này xuất cung về phủ liền đem chuyện hôm nay nói cho phu quân mình nghe. Trong đó có vài vị quan viên vốn là tâm phúc của Hoàng đế Đậu Thuần bởi vậy đối với việc con mình có vào cung hay không cũng không quá để ý. Nhưng cũng có không ít người có tâm tư trèo cao, bọn họ muốn dựa vào Trưởng hoàng tử chứ không phải là tiểu Hoàng tử mà ngày sau chỉ là một thân vương mà thôi.
Bởi vậy mấy ngày sau, trong phủ của một trong số những vị phu nhân tổ chức yến tiệc ngắm hoa, mời tất cả mấy vị phu nhân cùng vào cung đến dự, ý muốn cùng những người khác trao đổi.
Vị phu nhân tổ chức yến tiệc ngắm hoa có phu quân là Thiếu khanh Thường tự, chỉ là quan tứ phẩm thuộc hạ cũng chỉ có ít người, cấp trên có Tự khanh Thường tự. Nhưng con họ may mắn được Hoàng hậu nương nương nhìn trúng, vậy biểu hiện phu quân cũng được Hoàng thượng nhìn vừa mắt hay không?
Tuy là một nhà tứ phẩm tại kinh đô không tính là tôn quý nhất, bất quá cũng không đến mức quá kém. Bởi vì yến tiệc ngắm hoa là nơi để phô trương thể diện nên những vị mệnh phụ cao quý ở kinh đô tự nhiên đều sẽ đến để khoe khoang. Mà Thanh Bình Quận phu nhân hiện giờ là Thanh Bình Quốc phu nhân tất nhiên cũng sẽ không vắng mặt.
Tiêu Uyển Nương rất kiêu ngạo vì nhìn đi nhìn lại trong kinh đô độ tuổi cùng bà không có mấy vị là Quốc phu nhân đâu. Bởi vậy từ lúc được phong làm Quốc phu nhân bà liền đắc ý, bất cứ yến tiệc của vị mệnh phụ nào tại kinh đô bà cũng đến khoe khoang một trận.
Đối với việc Thanh Bình Quốc phu nhân đột nhiên đến trong lòng Thiếu khanh phu nhân tất nhiên là kinh ngạc lại không vui, nhưng Thanh Bình Quốc phu nhân là kế mẫu của Hoàng hậu, cũng không phải phủ Thiếu khanh có thể đắc tội. Cho nên nàng chỉ phải nghẹn một hơi, bài ra khuôn mặt tươi cười đến nghênh đón Tiêu Uyển Nương."Xin thứ lỗi cho ta không mời mà tới, nghe nói quý phủ có loại hoa sen tuyệt sắc, bởi vậy hôm nay ta liền mặt dày mày dạn tới cửa ngắm hoa."
Tiêu Uyển Nương cũng biết hôm nay chính mình không mời mà tới cửa có chút vô lễ, bởi vậy liền vội vàng cười nói.
"Quốc phu nhân nói quá lời, những loại hoa của tệ phủ chẳng qua là loại tầm thường chỉ là bị người khác thổi phồng lên, thật sự không dám nói là loại tuyệt sắc gì."
Tiêu Uyển Nương cùng nữ chủ nhà dù trong lòng tâm tư ra sao, ít nhất lúc này hai người thoạt nhìn trò chuyện với nhau thật vui vẻ, vả lại không khí rất hòa hợp.
Vài vị phu nhân thấy thế, ở trong lòng nói thầm Thanh Bình Quốc phu nhân nói chuyện thân thiết cùng phu nhân Thiếu khanh hay đây là ý tứ của Hoàng hậu nương nương? Thư đồng tiểu Hoàng tử chọn là công tử nhà Thiếu khanh Thường tự sao?
Không chỉ mấy vị phu nhân trong lòng suy đoán, chính phu nhân Thiếu khanh trong lòng cũng nghi ngờ Thanh Bình Quốc phu nhân thân thiện như thế có phải là ý tứ của Hoàng hậu nương nương hay không? Nhưng nàng không nguyện ý để con trai của mình đi làm bạn với tiểu Hoàng tử.
Tiêu Uyển Nương đem thần sắc mọi người thu hết vào mắt, trong lòng cười nhạo một tiếng, bà sao không biết chủ ý của họ là như thế nào? Muốn trở thành thư đồng của Trưởng Hoàng tử sao? Không dễ dàng như vậy! Đó là vị trí mà cháu ngoại bà còn chưa chắc chắn, mấy vị phu nhân này còn dám mơ tưởng! Đây không phải là không đem Trác gia để vào mắt sao?
Bởi vậy ở trong lòng bà tính toán, sẽ giúp cho mấy vị phu nhân này một phen. Tốt nhất là làm cho mấy tiểu công tử của họ toàn bộ đi làm bạn với tiểu Hoàng tử mới được. Tiểu Hoàng tử cũng không chỉ cần thư đồng, còn thiếu tùy tùng cùng thị vệ. Đợi cho bà đem hết mấy tiểu công tử đều đưa đến bên người tiểu Hoàng tử, sau này không phải chỉ còn cháu ngoại bà vào vị trí thư đồng của Trưởng Hoàng tử...
Nói về đoàn người Phó Quyết mang theo Hiền Thái phi chạy về kinh đô, may mà dọc đường đi vẫn chưa bị phục kích. Sau năm ngày xuất phát, đang lúc mọi người thả lỏng, thì bắt đầu có truy binh đuổi theo.
Đúng là râu rậm dẫn nhân mã đuổi theo. Đội Cấm quân biết râu rậm rất lợi hại, bởi vậy cũng không cùng địch lấy cứng đối cứng, mà là dẫn quân địch đi vòng vèo, bọn họ tận lực kéo dài thời gian, muốn cho nhóm Phó Quyết có thể sớm trở lại kinh đô.
Nhưng râu rậm cũng không có cùng bọn họ chần chờ, mà hướng về một trong những xe ngựa ngụy trang đuổi theo. Bởi vì râu rậm không có phát hiện theo sai xe ngựa, cho đến khi ngăn được xe ngựa. Trải qua một phen chém giết lúc này hắn mới phát hiện trong xe ngựa căn bản không có cái gọi là trẻ mới sinh. Râu rậm dưới cơn nóng giận, đem đội nhân mã đều diệt sạch. Hắn nộ khí đằng đằng liền thay đổi tuyến đường tiến đến chặn lại một xe ngựa khác.
Cũng do râu rậm vận khí không tốt, hắn liên tiếp ngăn cản hai lần, lại đều là xe ngựa giả. Do mọi người có phòng bị, bởi vậy đội nhân mã này cũng không có bị tiêu diệt hoàn toàn, vả lại bọn họ còn đem tin tức đưa đi để những nhóm khác đề phòng.Râu rậm liên tiếp thất thủ hai lần, cuối cùng quyết định không đánh cuộc mà mang người đến một trấn gần con đường chạy tới kinh đô. Hắn muốn đến trước chờ Phó Quyết, bởi vì Phó Quyết muốn dẫn một người bệnh nặng cùng một đứa trẻ sơ sinh tốc độ nhất định là không đi nhanh được. Cho nên bọn chúng có cơ hội đến trước đối phương sau đó ở ngoài kinh đô bày ra thiên la địa võng.
Chính như râu rậm suy nghĩ, xe ngựa đi không nhanh, cho nên đoàn người Phó Quyết khó khăn đi đến phụ cận kinh đô bọn người râu rậm đã đến từ ba ngày trước.
Vào một ngày có một chiếc xe ngựa vào thị trấn, lập tức có hai người lén lút đi theo. Hai người này thấy xe ngựa đi vào trấn đến một khách điếm lớn, xe ngựa cũng không có dừng ở bên ngoài mà từ cửa sau khách điếm tiến vào trong. Hai người nhìn nhau, cảm thấy tình huống khác thường, bởi vậy thật cẩn thận đến gần.
Bọn họ thân thủ nhẹ nhàng, phát hiện xe ngựa đứng ở cách đó không xa, chung quanh không có bất cứ người nào. Hai người không dám hành động thiếu suy nghĩ, quan sát một hồi lâu, xác định quanh mình an toàn, lúc này mới lặng lẽ đến bên cạnh xe ngựa. Nhưng bọn hắn vừa mới mở cửa xe, còn không kịp xác nhận tình hình bên trong xe, trước mắt đột nhiên hiện lên một luồng ánh sáng chói mắt cổ họng chợt lạnh. Trong nháy mắt tên ở gần cửa đã bị thuộc hạ Phó Quyết cho một đao.
Người kia thấy thế, biết bọn họ trúng kế, đang muốn chạy trốn, hắn theo bản năng hướng bên cạnh lăn một vòng, né tránh đánh lén, lại tránh không khỏi Phó Quyết hướng tim hắn công kích. Bởi vậy trong nháy mắt, hai tên lần lượt đã bị Phó Quyết cùng thủ hạ giải quyết.
"Xem ra nơi này cũng không an toàn, các ngươi rời đi trước, vào cung phục mệnh, sau đó đem Thần Võ quân đến, ta cũng không tin người Hồ quốc có thể thoát ở trong tay ta!"
Phó Quyết lạnh giọng nói, tâm phúc của hắn lập tức lĩnh lệnh đi.
Trong cung Đậu Thuần nhận được tin tức xong, tất nhiên là phái Thần Võ quân đi trợ giúp Phó Quyết, còn đưa một súng etpigôn vừa mới nghiên cứu ra cho họ mang theo.
Đợi ở cửa thành, râu rậm lúc này mới phát hiện thiếu hai thuộc hạ, người phụ trách quan sát cửa thành ảo não nói:
"Chúng thuộc hạ cho là bọn họ phát hiện dị trạng, cho nên đi trước thám thính trở về sẽ hướng tướng quân bẩm báo."
"Các ngươi là đồ ngu xuẩn! Nếu là bọn họ bẩm báo cho ta, ta còn lệnh các ngươi thủ ở cửa thành sao?! Các ngươi đợi lâu không thấy người trở về, nên đến nói cho ta biết! Hiện giờ mất tiên cơ, căn bản không biết Chu tặc ẩn thân chỗ nào, còn vô duyên vô cớ hao tổn hai người! Người của chúng ta không đủ, nếu Chu tặc có phòng bị nơi này cách kinh đô gần như vậy, xảy ra cái gì ngoài ý muốn ai tới chịu trách nhiệm?!"
Râu rậm há miệng liền nói lời thoá mạ, mấy tên thủ hạ bị hắn mắng vào mặt sắc mặt đều biến đến uể oải không thôi.
"Tướng quân bớt giận, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trong đó một người thủ hạ vội vàng mở miệng hỏi, râu rậm hừ lạnh một tiếng,"Làm như thế nào? Chỉ có thể tìm từng gian một! Còn có thể làm như thế nào?! Còn chưa cút đi tìm!"
Nói xong hắn hung hăng đạp tên thuộc hạ đứng gần nhất một cước, làm đối phương lảo đảo. Vài tên thủ hạ thấy hắn thần sắc không vui, không dám trì hoãn vội vàng cầm lấy vũ khí liền đi điều tra từng khách điếm.
Đợi cho thủ hạ đều rời đi, phía sau râu rậm đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ
"Ngươi cũng thật nhát gan, đem bọn họ đi thay ngươi chết."
Râu rậm ánh mắt tối tăm, xoay người sang chỗ khác liếc đối phương một cái. Đối phương mặc y phục Đại Chu giọng điệu cử chỉ đã không khác người Trung Nguyên nếu không phải đối phương vừa mới nói tiếng Hồ, chỉ dựa vào bề ngoài không ai biết đối phương đúng là người Hồ.
"Hô Diên Luật, ta cảm tạ ngươi tương trợ, nhưng không có nghĩa ngươi có thể cho là ngươi có thể tùy tiện nhục mạ ta."
Râu rậm lạnh giọng nói.
"Thác Bạt tướng quân, ngươi rất khẩn trương, ta mới vừa rồi cũng không phải là nhục mạ ngươi. Sợ chết có gì sai, dù sao chết có nhẹ như hồng mao, cũng có nặng như thái sơn. Vì một Công chúa không được sủng ái mà đi tìm chết, đúng là thực không đáng đâu."
Hô Diên Luật nói xong còn ha hả cười vài tiếng.
"Ngươi nói cái súng etpigôn thực sự lợi hại như vậy sao?"
Theo Hô Diên Luật đã nói, Chu tặc đúng là nghiên cứu ra một loại vũ khí so với hỏa khí còn lợi hại hơn, tên là súng etpigôn. Mà lúc này Cấm quân đã mang theo súng etpigôn đi vào trấn, ngươi đeo súng etpigôn là Phó Quyết.
"Ngươi nếu không tin ta, sao không chính mình tự đi thử xem thế nào?"
Đối với Hô Diên Luật này Thác Bạt vẫn luôn không thích, cũng không biết Hồ Vương từ nơi nào tìm được người kia, còn tiêu phí rất nhiều tài lực cùng nhân lực để hắn trà trộn vào Đại Chu. Tuy nói có hắn làm nội ứng, cũng thu được rất nhiều tin tức tốt, nhưng Thác Bạt luôn cảm thấy đối phương trong lòng cất giấu rất nhiều ác ý, không chỉ là nhằm vào Đại Chu còn có nhằm vào Hồ quốc.
Hắn đã từng khuyên nhủ Hồ Vương đừng quá mức tin tưởng Hô Diên Luật, mà Hồ Vương cũng không có tiếp thu ý kiến của hắn, ngược lại đem hắn từ bên người đi bảo vệ tiểu Hoàng tử. Mới đầu Thác Bạt thực khổ sở, cảm thấy mình đường đường một Đại tướng quân lại thành Trưởng thị vệ có vài phần oán giận. Nhưng không bao lâu, hắn liền phát hiện Hồ Vương muốn chọn tiểu Hoàng tử vào vị trí thừa kế. Xem ra Hồ Vương cũng không có buông bỏ hắn, ngược lại là tín nhiệm hắn, mới có thể đem Thái tử giao cho hắn bảo hộ.
Rồi Hồ Vương đột nhiên triệu kiến hắn giao cho hắn một nhiệm vụ bí mật. Lúc ấy Thác Bạt nghe xong nhiệm vụ thật sự là kinh ngạc không thôi. Vốn nghe nói Đại Công chúa yếu đuối nhiều bệnh, luôn tĩnh dưỡng cho nên không gặp người ngoài, kỳ thật luôn luôn ở Đại Chu, hơn nữa còn là phi tần của Hoàng đế Đại Chu. Mà nhiệm vụ của hắn là đem Đại Công chúa mang về Hồ quốc, còn có con của Đại Công chúa cũng nhất tịnh phải mang về Hồ quốc.
Dù trong long thấy có chỗ không đúng nhưng Hồ Vương nói như vậy, hắn chỉ có thể nghe theo, chỉ cần hết sức hoàn thành nhiệm vụ Hồ Vương phân phó là được.
Lúc ấy Hồ Vương còn nói, hắn đi vào Đại Chu tự sẽ có người trợ giúp hắn tìm được Đại Công chúa, đó là Hô Diên Luật.
Có thể nói nếu không phải vì Phó Quyết, giờ phút này hắn sớm đã hoàn thành nhiệm vụ trở lại Hồ quốc.
Thác Bạt căm giận nghĩ Phó Quyết chết tiệt, một lần lại một lần cùng hắn đối nghịch. Hắn cần phải đem đối phương nghiền xương thành tro. Cho tới bây giờ chưa có ai rơi vào tay Thác Bạt mà còn có thể toàn thây, lại càng không muốn nói là một Chu tặc!
Hô Diên Luật ở một bên nhìn Thác Bạt trong mắt đầy sát ý, trong lòng bốc lên một cỗ hận ý còn có vui sướng khi người gặp họa. Đánh đi! Đánh đi! Đại Chu tốt nhất là cùng Hồ quốc đánh đến chết sống. Không cần biết là Đậu Thuần hay Hồ Vương đều đáng chết! Bọn họ đều có tội cần phải trả giá! Hắn không quên được đêm hôm đó ánh lửa đầy trời, nhà của hắn cùng vợ con hắn đều chôn vùi trong trận lửa, mà người tạo ra thảm kịch chính là Đậu Thuần cùng Hồ Vương!
Hô Diên Luật cười, tiếng cười quỷ dị, Thác Bạt có kinh nghiệm chiến trường nghe xong không tự giác một thân nổi da gà. Hắn nhịn không được nghĩ Hô Diên Luật thật cổ quái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi
Chương 92: Chọn thư đồng
Chương 92: Chọn thư đồng