I’m a slave for you
I cannot hold it I cannot control it
I’m a slave for you
I won’t deny it, I’m not tryin to hide it…
Trong đại sảnh tráng lệ đường hoàng quanh quẩn tiếng hát ngọt ngào mà không mất chất khàn gợi cảm của Britney Spears, nơi này tuy không có công chúa nhạc Pop chân chính nhưng có hàng loạt gái nước ngoài phong tình xinh đẹp vặn eo lắc mông trên vũ đài ngay trung tâm đại sảnh, lớp voan mỏng màu đỏ trên người không che được thân hình bốc lửa, động tác hết sức khiêu khích thu hút sự chú ý của đám đàn ông.
Cho dù một bữa tiệc đứng ở đây phí dụng cao tới mười ngàn đô la, nhưng với những phú hào có thể vào thành Ác Ma cái giá đó căn bản chẳng là gì.
Nơi này là một địa ngục thật sự, xa hoa, hưởng lạc, dâm dục, không bị pháp luật và đạo đức trói buộc, phóng mắt nhìn chỉ thấy nhân tính tham lam trắng trợn, miễn là trả đủ tiền, hầu như có thể sở hữu tất cả những gì mình muốn.
Đôi khi hở hang quá mức kỳ thực không hề mang đến mỹ cảm, giữa kiều nữ trăm phần trăm thoát y và kiều nữ tỳ bà che một nửa, Tô Gia cho rằng người sau mị lực lớn hơn một ít, cầm thú còn lông hay trụi lông cũng đều là cầm thú, nhưng cầm thú còn lông chung quy đỡ chướng mắt hơn.
Nhìn bọn nhà giàu mới nổi động tay động chân với các cô phục vụ xinh đẹp, thật sự hại người cảm thấy khẩu vị ăn uống cũng bay sạch sẽ.
Tô Gia nhìn đám người áo mũ chỉnh tề xung quanh, phần đông y đều quen biết, khóe môi y câu lên một tia cười lạnh, xem ra vật phẩm đấu giá của Trần Uyên sức hấp dẫn cũng khá lớn.
Ngửa đầu uống một ngụm rượu, Tô Bạch thoáng thấy Diệp tử đang đi về phía mình.
Diệp Tử Ngọ một thân Âu phục cao ráo tuấn lãng, chính khí đặc thù trên mặt dẫn tới không ít ánh mắt dò xét của các đại gia ở đây, giống như trong bầy sói đột nhiên nhảy ra một gã thợ săn, mọi người thế mà còn bình an vô sự, bầu không khí quỷ dị vô cùng.
Diệp tử tay cầm khay ăn, bên trên đều là những món Tô Bạch thích trong tư liệu của hắn, ban đầu chẳng qua chỉ phỏng đoán, sau đó thấy Tô Mặc không hề kén chọn đồ ăn hắn lấy về, hắn liền biết mình đoán đúng rồi, Tô Mặc ngay cả món khoái khẩu cũng giống Tô Bạch, à, bất quá vẫn có chút khác.
Tỷ như Diệp tử phát hiện Tô Mặc có vài lần săm soi sườn heo nướng, thịt ba chỉ nướng suốt hồi lầu, nhưng lần nào cũng kiên quyết quay đầu bỏ đi. Ha, quả nhiên vẫn còn sợ béo phì.
“Có tin mới.” Diệp tử phân đồ ăn xong, đẩy khay tôm hùm đã lột sẵn và một ít thịt bò đến trước mặt Tô Bạch.
“Tốt hay xấu?” Nam nhân uống một hớp vang trắng, rượu phải mua riêng, đám Trung Đông này thật biết kiếm tiền, rượu phục vụ trong tiệc đứng tuy phong phú đa dạng, nhưng không chai nào làm người ta nuốt nổi.
“Cả hai.” Diệp tử rất nỗ lực động não, “Người của Trần Uyên đã đến thành Ác Ma, bất quá tối nay hắn chưa tới, Zayed ngược lại sẽ xuất hiện trước.”
Tô Bạch không có hứng thú gì với Zayed, nghe xong hai chữ “Trần Uyên” khẩu vị y càng kém, tùy tiện ăn lót dạ liền chỉ lo uống rượu.
Tòa thành Ác Ma nổi tiếng với bán đấu giá đương nhiên không thể thiếu các tiết mục giúp vui cho buổi đấu giá, cho dù là tiệc đứng cũng vậy, nơi này có đủ loại hội đấu giá, ngoài buổi đấu giá quy mô lớn vào vài hôm sau, bình thường cũng có một số buổi đấu giá chuyên môn, chẳng hạn chuyên môn bán đồ cổ, vũ khí, vật phẩm của danh nhân, cũng có bán đấu giá động vật và người.
Sau màn biểu diễn vũ đạo của vũ đoàn tuấn nam mỹ nữ ban đầu, phần tiếp theo của tiệc đứng sẽ là cử hành một buổi đấu giá chuyên về nô lệ, gã Zayed này thích nhất là mua bán nô lệ, hắn xuất hiện trong tiệc đứng đêm nay cũng hợp tình hợp lý.
Âm nhạc đột nhiên ngưng bặt, nam nam nữ nữ nguyên bản đang uốn éo ngay giữa đại sảnh cũng trật tự lui xuống, dưới ánh đèn mờ ảo, rất nhiều đại gia đang châu đầu ghé tai cũng tạm dừng huyên thuyên với nhau, tiết mục đặc biệt của đêm nay sắp bắt đầu.
Vị trí của Diệp Tử Ngọ và Tô Bạch không tốt cũng không xấu, cách vũ đài không quá gần cũng không quá xa, vừa vặn bị kèm ở giữa.
Một phụ nữ nước da bánh mật váy dài màu bạc lộng lẫy đi giày cao gót bước lên vũ đài, phối thêm mái tóc uốn retro quyến rũ, ánh đèn rải trên người cô ta, ánh đến dây chuyền kim cương quanh cổ lấp lánh chói lóa.
“Kính thưa quý ông quý bà, hoan nghênh các vị đến thành Ác Ma.” Một lời dạo đầu thông thường đơn giản.
Trong suy nghĩ của Diệp Tử Ngọ, Tô Mặc mới lần đầu vào thành Ác Ma, cho nên hắn rất chu đáo giải thích cho đối phương.
“Người đàn bà này tên là Sheva, chủ trì cố định của các buổi bán đấu giá ở thành Ác Ma, cô ta còn đem phim cấp ba của mình ra bán đấu giá, trước kia là gián điệp, từng buôn ma túy, hiện tại là tình nhân của một đại gia Trung Đông.”
Tô Bạch phối hợp gật đầu, phim cấp ba của Sheva y cũng có xem qua, bề ngoài thoạt nhìn là một phụ nữ rất có khí chất quý phái, trên giường lại dị thường hung mãnh, khó trách có thể trói được trái tim của đại gia Trung Đông.
Vài gã đàn ông bên dưới huýt sáo trêu Sheva, cô ta một bên dẫn chương trình một bên vén phần váy xẻ dọc đến eo, bên trong cư nhiên trống trơn, toàn đại sảnh nhất thời một mảnh sói tru.
Tô Gia liếc sang Diệp Tử Ngọ, đối phương thập phần trấn định, y đột nhiên muốn trêu thanh niên này.
“Diệp tử, lần đầu của cậu là lúc nào?”
Thanh niên vốn đang trấn định quả nhiên lập tức đỏ mặt, Diệp tử nhìn biểu tình bát quái của Tô Bạch, uống một hớp nước, lấy lại bình tĩnh, đáp: “Sinh nhật mười sáu tuổi.”
“Nữ nhân?”
“Ân……”
“Vậy sau đó cậu thế nào lại thích nam nhân?” Vẻ bối rối của Diệp tử làm tâm tình Tô Gia tốt lên một chút, y hỏi như vậy thuần túy là xuất phát từ lòng hiếu kỳ và quan tâm của trưởng bối dành cho hậu bối, tuy rằng hiếu kỳ chiếm tỉ lệ lớn hơn.
Diệp Tử Ngọ không giống y, bản thân Tô Bạch không cần nối dõi vì Tô gia bọn họ con đàn cháu đống không lo thiếu người thừa kế, bất quá Diệp Tử Ngọ cha mất sớm, lại là con một, không lưu hương hỏa thì khó bề ăn nói.
“À ừm…… Em cũng từng mơ về phụ nữ.” Bọn họ sao lại bàn tới đề tài này? Diệp tử đột nhiên cảm thấy nóng bức, hắn gọi một ly nước đá, bất quá tiếp xúc ánh mắt trêu chọc của Tô Gia, hắn nhất thời có loại cảm giác thất bại, không được, nếu hắn còn tiếp tục thẹn thùng như thế khẳng định sẽ bị Tô Mặc đóng mác trẻ con không hiểu chuyện.
“Còn thầy?” Diệp cảnh quan quyết định quật khởi phản công.
“Tôi cái gì?” Vị gia kia bình chân như vại.
Hừ, còn muốn giả ngu? Diệp Tử Ngọ hai tay tỳ lên bàn, ánh mắt sáng rực: “Lần đầu tiên của thầy.”
“Lâu lắm rồi, để tôi nhớ lại đã.” Một tay chống cằm, Tô Bạch nhíu mày suy nghĩ giây lát, “Mười bốn mười lăm tuổi thì phải.” Ông nội bá đạo ghép vào, cô gái đó còn là một nữ sát thủ trong nhà, chiếu theo thói quen của y, đương nhiên là nằm trên giường chờ được hầu hạ.
“Sớm dữ vậy?!” Diệp tử đáng thương lại nảy sinh cảm giác thất bại, vẻ mặt không dám tin nhìn nam nhân, hồi lâu mới ý thức được mình phản ứng quá mạnh, cúi đầu ho nhẹ một tiếng, tiếp tục hỏi, “Còn sau đó, thế nào thích nam nhân?”
Tô Gia nhướn mày: “Cũng không phải thích nữ nhân hay nam nhân, chỉ cần thấy hợp nhãn là duyệt.”
“Vậy…… diện mạo ra sao mới hợp nhãn?” Hai mắt phát sáng.
Khóe miệng câu lên, Tô Gia làm bộ trầm tư nửa ngày mới xa xăm mở miệng: “Không quá lực lưỡng cũng không quá gầy yếu, con người không được trầm uất, có khiếu hài hước, có lập trường chính kiến, thông minh, mặt mũi nhất định phải đẹp, tốt nhất có thể chủ động một tí, biết chiều chuộng hầu hạ ta……” Nói đến một nửa, Tô Gia đột nhiên ngậm miệng.
Diệp tử gật đầu ghi nhớ, hắn không tính là trầm uất nhưng cũng chẳng có bao nhiêu khiếu hài hước, điểm này phải cố gắng cải thiện.
Thanh nhiên chỉ lo nghiền ngẫm tiêu chuẩn của Tô Bạch, không chú ý tới sắc mặt kỳ quái nam nhân.
Lúc này buổi đấu giá đã bắt đầu, nô lệ bị bán không ai khác ngoài các tuấn nam mỹ nữ, có một số đặc biệt nhỏ tuổi, đầu năm nay nếu không phải có ham mê đặc thù thì chẳng mấy ai thích mầm non, đối với hạng người có thói luyến đồng, Tô Bạch thường đều ném cho ánh mắt khinh bỉ.
Sau khi một cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp bị thương nhân vũ khí Nga mang cái bụng như có bầu tám tháng mua đi, nhạc nền cũng thay đổi theo vật phẩm đấu giá, để hấp dẫn khách ra giá và nâng giá bán, hiệu ứng âm thanh ánh sáng xây dựng bầu không khí là chất xúc tác không thể thiếu.
Nhạc nền mới đổi cực đậm phong cách nước ngoài, giọng nữ êm ái trong uyển chuyển mang theo mê hoặc như hoa hồng, đèn trong sảnh cũng lấy màu đỏ sậm huyền ảo như sương mù làm chủ đạo, một khắc trước còn là chủ đề màu lam của biển, hiện tại đã đổi thành dị quốc phong tình ngập tràn hương vị sắc dục nồng liệt.
Nương theo âm nhạc, một nam nhân trẻ tuổi mặt bịt khăn lên đài, thân hình xinh đẹp chỉ dùng vài mảnh vải hoa văn Ai Cập che đi bộ phận mấu chốt, đôi chân thon dài dưới ánh đèn có vẻ thập phần dụ dỗ, kẻ viền mắt đặc biệt yêu kiều, nam nhân tùy ý múa trong tiếng nhạc, mấy động tác uốn ẻo độ khó cao đưa tới không ít tiếng huýt sáo từ những con quỷ già háo sắc.
“Giá khởi điểm hai trăm ngàn đô la.” Sheva đúng lúc ra giá.
Hai trăm ngàn? Tô Gia nhìn đối tượng quay cuồng vũ điệu hoang dã trên đài, y không có hứng thú với yêu nhân.
Bất quá hiển nhiên người thích loại hình này khá nhiều.
“Hai trăm năm mươi ngàn!” Lập tức có người ra giá.
“Ba trăm ngàn.” Một lão da trắng sắp vào quan tài nhưng tật háo sắc không bỏ.
Nam nhân trên đài lập tức dạng chân, bên trong mảnh vải cư nhiên là vườn không nhà trống, lập tức có người gân cổ ra giá.
“Năm trăm ngàn!”
Những người này phần lớn đã qua huấn luyện, rất biết làm cách nào để hầu hạ người khác trên giường, nhưng với một nô lệ chơi vài ngày rồi vứt mà nói năm trăm ngàn đã là quá hời.
“Năm trăm ngàn lần thứ nhất.” Sheva vẫn đang chờ mong có người tiếp tục nâng giá, mà cô ta cũng không bị thất vọng.
“Một triệu.” Tùy ý một tiếng vang lên từ cách đó không xa, cho dù đèn trong sảnh mờ ảo cũng không gây trở ngại mọi người nhìn rõ tướng mạo người kia, nam nhân một thân áo dài Ả Rập tiêu chuẩn, khăn trùm đầu kiểu Trung Đông, mỉm cười đi tới.
Diệp Tử Ngọ lập tức hạ giọng: “Là Zayed!”
Sau đó Diệp tử lại phát hiện bên cạnh Zayed còn có một người quen, vóc dáng cao ngất, khuôn mặt anh tuấn đến quá phận, ngũ quan thâm thúy như đao khắc toát ra một phần lãnh ngạo, ý cười không có độ ấm nơi khóe miệng càng khiến nam nhân trông có vẻ bất cần đời.
“Đường Kiêu cư nhiên đi chung với Zayed.” Diệp Tử Ngọ quay qua nhìn Tô Bạch, đối phương diện vô biểu tình.
“Một triệu lần thứ nhất!” Zayed hét giá thật lâu vẫn không ai đáp lại, Sheva nhìn quanh bốn phía, xem ra phần lớn mọi người đều không có ý định tốn một triệu đô để mua một nô lệ.
Zayed và Đường Kiêu ngồi ở bàn gần vũ đài nhất, vài gã vệ sĩ lực lưỡng cũng ngồi xuống tại chỗ để không cản trở tầm nhìn của khách sau lưng, nơi này có quy định khách không được đứng.
“Một trăm vạn lần thứ ba! Ngài Zayed, mỹ nhân này là của ngài.” Sheva một chùy phán quyết.
Zayed cười to hai tiếng, câu ngón tay hướng mỹ nam yểu điệu kia, quay mặt sang Đường Kiêu: “Đường tổng, tiểu mỹ nhân này tặng anh, nhất định phải nhận đấy.”
“Vinh hạnh cho tôi, cám ơn điện hạ.” Nam nhân lãnh tuấn mỉm cười.
Mỹ nam yểu điệu đương nhiên nghe thấy lời của Zayed, lắc mông xuống vũ đài, hai mắt không ngừng phóng điện hướng Đường Kiêu, đợi đi đến trước mặt Đường Kiêu và Zayed, hắn ngả người ra sau, thân hình mềm dẻo lộn một vòng giữa không trung, hai chân tách ra cảnh sắc phơi bày không sót một điểm.
Đường Kiêu chỉ duy trì nụ cười nhạt trên môi, ánh mắt không hề dao động ngược lại khơi dậy lòng hiếu thắng của mỹ nam.
Các đại gia còn lại không mua được nô lệ cũng vui vẻ thưởng thức màn biểu diễn gợi cảm miễn phí, Sheva ra hiệu thủ hạ khoan lập tức đưa món hàng kế tiếp lên, tiết mục ngoài lề ngẫu nhiên cũng có thể khuấy động bầu không khí buổi đấu giá.
“Con mèo hoang bé bỏng này có vẻ rất thích anh.” Zayed ngồi bên cạnh trêu ghẹo.
“Lại đây nào.” Đường Kiêu nheo mắt ngoắc ngoắc ngón tay với mèo hoang, đối phương lập tức tới gần, cặp chân dài trắng muốt tách ra chậm rãi ngồi lên đùi nam nhân, còn không quên vặn hông kích dục.
Tô Bạch bảo phục vụ ở bên cạnh rót đầy ly rượu cho mình, xa xa lạnh lùng nhìn họ Đường nào đó thân mật tiếp xúc với mèo hoang.
Mèo hoang nọ kéo tay Đường Kiêu để đối phương ôm eo mình, chu môi như đòi hôn, Đường Kiêu sắc mặt thản nhiên liếc thoáng qua bàn của Tô Bạch, ánh mắt này ở góc độ của Tô Gia liền thành một loại khiêu khích.
Cười lạnh một tiếng, Tô Gia nghiêng ly rượu uống một ngụm, cũng không để ý vừa rồi phục vụ rót cho y không phải vang trắng.
Trong lúc Đường Kiêu nhìn bên Tô Bạch, mèo hoang đã chủ động hôn lên cánh môi mỏng nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ, so với đám đàn ông vừa già vừa xấu kia, nam nhân châu Á này quả thực chính là chủ nhân trong mộng của hắn.
Đường Kiêu hơi sửng sốt, hai tay vòng bên hông mèo hoang đang định dùng sức đẩy ra, đột nhiên lại đổi ý, hạ quyết tâm, dứt khoát sửa thành một tay ấn đầu mèo hoang nồng nhiệt hôn môi đối phương.
Tô Bạch bất giác siết chặt ly rượu trong tay, này tính là gì, biểu diễn cho ta xem?
Ha ha…… Đường Kiêu, ngươi giỏi lắm!
Chính Tô Bạch cũng không hề phát hiện hai mắt mình đã không tự chủ được gắt gao dán vào hai người đang ôm hôn nhau ở cách đó không xa, y nâng ly định trút một hớp nữa, đột nhiên trước mặt đứng ra một người ngăn chặn tầm mắt y, cũng đúng lúc bỏ lỡ cảnh Đường Kiêu lập tức đẩy mèo hoang nhìn sang bên này.
Tô Gia theo bản năng ngẩng đầu, Diệp Tử Ngọ đang mím môi, hai mắt sáng rực chuyên chú nhìn y, không đợi y phản ứng, đối phương thình lình cúi người ôm đầu y, dốc sức hôn xuống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Tô Gia
Chương 62
Chương 62