DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Tô Gia
Chương 67

Có một loại ảo giác toàn thân đều được nâng niu, không phải bởi vì y là “Tô Gia” “lão sư” “ân nhân” hay “thân nhân” gì đó, mà chỉ đơn thuần là một người cần được che chở.

“Tới đây.” Tô Bạch nhẹ giọng gọi một tiếng, Đường Kiêu một lần nữa trở về trước mặt y, Tô Gia vòng tay ôm cổ đối phương…

——

Đường Kiêu ngửi thấy mùi khét của thứ gì đó bị đốt, mở mắt ra phát hiện Tô Bạch ngồi trên sô pha bên giường, một tay cầm cán tẩu thuốc, một tay kẹp một tấm ảnh ném vào trong thùng rác đang bốc khói.

Tẩu thuốc là Đường Kiêu vẫn luôn mang theo, về phần xấp ảnh, hắn chỉ có thể nghĩ đến buổi đấu giá chiều hôm qua.

“Không ngủ thêm lát nữa?” Xốc chăn xuống giường, hắn vơ lấy áo ngủ mắc trên giá tùy ý khoác lên người, một bên bước qua chỗ nam nhân, một bên buộc đai lưng.

Chiều hôm qua từ sàn đấu giá trở về hắn kéo Tô Bạch đến phòng mình, sau đó chính là củi khô lửa bốc hừng hực cháy, hắn thề người bị nghẹn lâu nay không chỉ có hắn, đêm qua miệt mài tới khuya, tinh bì lực tận, ngã trên giường ôm nhau ngủ.

Đại khái là hắn đã hình thành thói quen đối với sự tồn tại của Tô Bạch, hoàn toàn vô cảnh giác, ngay cả nam nhân này xuống giường lúc nào cũng không hay.

Nhưng nếu Tô Gia ra khỏi cửa, hắn tin rằng hắn sẽ lập tức tỉnh lại.

“Đừng tới gần ta.” Tô Gia dùng đầu tẩu trỏ vào mũi mãnh nam đang phốc hướng mình, “Đánh răng, rửa mặt.”

Tiết mục mới sáng sớm liền hôn nồng nhiệt gì đó tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người Tô Gia có chút khiết phích, Đường Kiêu phụng phịu một lát, đi đánh răng rửa mặt vẫn tốt hơn bị một cước đá ra khỏi phòng.

Đợi hắn vệ sinh thần tốc xịt thêm nước thơm khử mùi răng miệng tươi mát trở về, Tô Bạch lúc này không dùng tẩu thuốc trỏ vào mũi hắn bảo hắn cút xa một chút nữa, trọn bộ năm trăm hai mươi tấm ảnh, ước chừng hơn phân nửa đã bị Tô Gia đốt.

“Đưa tới hồi nào?” Bên cạnh đã có một Tô Gia sống, nhìn lại đống ảnh này Đường Kiêu không còn cảm giác gì nữa.

“Bị ai đó nhét qua khe cửa.” Nam nhân đưa tẩu thuốc cho Đường Kiêu, hắn cũng nhận rồi đặt lên bàn trà. (ngoan tới từng cử chỉ =0=)

Đường Kiêu ngồi sau lưng Tô Gia, hai tay tự nhiên vòng quanh eo nam nhân, Tô Bạch không có phản ứng gì, không cự tuyệt, cũng không đáp lại, với Đường Kiêu mà nói thế này đã không tồi.

Ném một tấm vào thùng rác, Tô Bạch cầm lên một tấm khác, Đường Kiêu ló đầu nhìn, hắn quyết định thu hồi suy nghĩ ban nãy, cho dù bên cạnh đã có Tô Gia chính hiệu, khi hắn lướt sơ qua đống ảnh này, vẫn rất muốn bắn Trần Uyên thành tổ ong vò vẽ.

Mấy tấm Trần Uyên triển lãm trên sàn đấu giá đã có thể coi là có chút bảo lưu so với số còn lại, tỷ như tấm Tô Bạch vừa ném vào thùng rác, trong ảnh Tô Gia cũng không biết đang ngủ hay hôn mê, chiếc chăn mỏng manh chỉ che đi bộ phận nhạy cảm, còn những nơi khác đều phơi bày không sót gì, trên làn da trắng nõn lấm tấm đốm đỏ đốm xanh, nhưng khiến Đường Kiêu thấy gai mắt nhất, là trên cổ tay nam nhân rành rành in dấu vết bị trói.

Tùy tiện xem những tấm rải rác trên sô pha, có vài bức hiển nhiên là chụp lén, có vài bức là đặc tả cục bộ như tay mặt khi ngủ, còn có một số không kém gì tấm trong tay Tô Bạch, độ nóng khá cao.

Hai mắt phiêu tới một tấm lẫn trong đó, như bị đâm đau, Đường Kiêu trước khi Tô Bạch kịp cầm lên đã đoạt lấy cả xấp ảnh ném vào thùng rác.

“Sao thế?” Bản thân Tô Gia ngược lại có vẻ rất lãnh tĩnh.

“Đừng xem nữa.” Hai tay gắt gao ôm nam nhân, Đường Kiêu cúi đầu liền hôn, so với chút khó chịu không đáng kể hôm qua, hiện tại hắn quả thực đau lòng muốn chết.

Tô Gia mạnh mẽ xưa nay không hề giải bày yếu đuối và thống khổ với ai, nhưng chung quy vẫn là một con người, một con người biết xót, biết đau, cho dù liều mạng kiềm nén, cũng vẫn đau, vẫn xót.

Đường Kiêu không mong Tô Bạch lúc bị thương hoặc khổ sở sẽ nhào vào lòng hắn, này không thành vấn đề, hắn có thể chủ động ôm đối phương, bất luận đối phương có cần hay không, hắn chỉ hy vọng Tô Gia hiểu, mặc kệ xảy ra chuyện gì hắn sẽ luôn luôn ở bên cạnh.

Nam nhân này lòng tự tôn còn cao hơn trời, làm sao chịu đựng được đoạn hồi ức tồi tệ bất kham ấy, lại mang theo quyết tâm và nghị lực cỡ nào để khắc khổ chống chọi trong tình huống bị giam hãm, còn chủ động xuất kích tìm cách đánh lại Trần Uyên, vướng vào nguy nan vẫn không quên nhân cơ hội tóm gọn toàn bộ đám phản loạn. Người khác nhìn trong mắt chỉ có bội phục Tô Gia.

Nhưng trong mắt Đường Kiêu, điều này trái lại càng làm hắn thêm khó chịu.

Người biết than biết khóc luôn chiếm được sự đồng cảm và quan tâm nhiều hơn người không khóc không than, còn Tô Bạch không biết khóc không biết than, đã cự tuyệt lòng trắc ẩn của người khác còn phải tự mình tìm đường thoát.

Tô Bạch, ngươi có mệt mỏi không?

“Đều qua cả rồi, ta không muốn nghe bất cứ lời an ủi nào hết, ngươi dám nói một câu ta sẽ nướng luôn ngươi.” Rốt cuộc cũng được Đường Kiêu buông ra, nam nhân nhẹ nhàng bâng quơ một câu, mỉm cười ném thêm một xấp ảnh khác vào thùng rác, lửa hăng say thiêu đốt, mùi khét khó ngửi càng lúc càng nồng.

Đường Kiêu xả hết chỗ ảnh còn lại vô đống lửa, vươn tay lấy chai rượu tối qua uống dư rót vào, thế lửa càng hung, đỉnh đầu ngọn lửa cháy đến không khí cũng vặn vẹo.

Đường Kiêu không hề nói gì an ủi, hắn một tay đỡ gáy nam nhân, một tay luồn qua dưới gối Tô bạch, bế người lên khỏi sô pha.

Nắng sa mạc luôn chói chang nóng gắt như thế, cho dù có rèm cũng không ngăn được ánh sáng thẩm thấu vào phòng.

Tia nắng nhảy múa, giữa chiếc giường lớn có vẻ hơi bừa bộn, Đường Kiêu đặt Tô Bạch lên đó.

Nam nhân lẳng lặng nhìn Đường Kiêu ở trên mình, đối phương cúi đầu thành kính mà ôn nhu hôn lên trán y, không mang theo nửa điểm vị đạo tình dục, vô số nụ hôn tinh tế lác đác rơi trên người, từ má, chóp mũi, cằm, ngực, lòng bàn tay…… cho đến mu bàn chân.

Có một loại ảo giác toàn thân đều được nâng niu, không phải bởi vì y là “Tô Gia” “lão sư” “ân nhân” hay “thân nhân” gì đó, mà chỉ đơn thuần là một người cần được che chở.

“Tới đây.” Tô Bạch nhẹ giọng gọi một tiếng, Đường Kiêu một lần nữa trở về trước mặt y, Tô Gia vòng tay ôm cổ đối phương, thân thể hai người gối lên nhau, ngực áp ngực, trán thiếp trán, môi chạm môi.

Đây là trọng lượng, khí tức và nhiệt độ của một người.

Tô Gia thở dài, hai tay ôm chặt Đường Kiêu: “Dám phản bội ta, ta sẽ ném ngươi xuống biển cho cá rỉa.”

“Xem ra cá dưới biển không có phúc phần được nhấm thịt ta rồi.” Đường Kiêu cúi đầu nhẹ nhàng ngoạm lấy vành tai nam nhân, thanh âm khàn khàn, “Nếu ngươi không chê, đợi thân thể này già đi cũng chỉ thuộc về một mình ngươi.”

Hai người ánh mắt giao lưu giữa không trung, ngay lúc Tô Gia đưa hai tay phủ lên đôi vai rộng của Đường Kiêu, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bom đạn, vang dội đến kính cửa cũng ong ong cộng hưởng.

Cơ hồ trong cùng một giây, hai nam nhân vừa rồi còn đang ân ái từ trên giường lộn người xuống đất tránh vị trí cửa sổ, Đường Kiêu chồm lên từ dưới gối nằm mò ra hai khẩu súng, ném một khẩu cho Tô Bạch, Tô Bạch cũng gom quần áo dưới đất ném cho Đường Kiêu.

Thành Ác Ma quy định cấm dùng súng vẫn còn sờ sờ ra đó, nhưng người đến thành Ác Ma lại thích nhất là phá quy định, đáng đề phòng nhất chính là loại tình huống đột phát này, vĩnh viễn đừng mong người khác tới bảo hộ.

Ngay sau khi Đường Kiêu mặc đồ lại, cửa phòng bị người dùng sức đá tung, Tô Gia giơ súng nhắm thẳng người tới.

“Ấy ấy ấy! Đừng nổ súng, là tôi.” Zayed một thân trang phục Ả Rập vội lui ra, tùy tay đẩy Diệp Tử Ngọ sau lưng lên làm lá chắn, Diệp tử dọc đường trùng hợp gặp phải Zayed, quay đầu hung hăng trừng hắn một cái.

“Diệp tử, bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Thu súng, Tô Bạch từ sau giường đứng lên, Đường Kiêu theo sát bên cạnh.

Diệp Tử Ngọ có thâm ý nhìn họ Đường nào đó bên người Tô Gia, nói: “Phần tử vũ trang tập kích, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

Tô Gia không khỏi kinh ngạc, cư nhiên còn có người dám ở địa bàn Trung Đông tập kích thành Ác Ma, loại chuyện này đã gần mười năm qua không ai làm, mà làm ra chuyện này thường là những kẻ mang sứ mệnh cảm tử.

Zayed ở bên cạnh đá đểu một cước: “Hai vị hôm qua biểu diễn quá bốc, Trần Uyên nhất định điên rồi.”

“Hiện giờ vẫn chưa có chứng cớ xác minh là Trần Uyên làm.” Diệp tử cũng theo đó cất súng.

“Hắc, Diệp cảnh quan, thời điểm này còn chứng với cớ gì nữa, sống sót rời khỏi đây mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.” Ngoài phòng lại một trận náo động, Zayed nhún vai, “Không chừng giây lát sẽ có phần tử cực đoan bao vây tòa nhà này, muốn cá không? Nếu tôi thắng……”

“Ầm –” Căn phòng kịch liệt rung chuyển.

“Tôi thắng rồi.” Zayed cười đến hớn hở.

Cùng với vài tiếng súng, thanh âm Harvey từ bên dưới truyền lên: “Tổ trưởng, chúng ta phải chạy mau.”

Bốn nam nhân đồng loạt lao xuống lầu, bất luận là Tô Bạch hay Zayed, trong này không ai bắn súng dở, mỗi phát mỗi chuẩn, trong bốn người Diệp Tử Ngọ và Đường Kiêu xông pha phía trước, Zayed và Tô Bạch ở phía sau phụ trách phòng bắn lén, bọn họ rất nhanh ra khỏi tòa nhà, Harvey lề mề chạy theo.

“Loạn cả rồi! Bọn chúng bắn lung tung!” Harvey có vẻ kích động, phiến quân cảm tử đột nhiên tập kích thành Ác Ma vật lộn với thủ vệ trong thành, vài lão đại hắc bang cũng thừa cơ bắn lén kẻ thù, hiện tại thành Ác Ma từ nơi an toàn nhất thoáng chốc biến thành một địa ngục trần gian.

Trật tự của địa ngục một khi bị phá vỡ, thì chỉ còn lại cấu xé sát phạt.

Tô Gia nhìn Zayed, khu vực này là địa bàn của gia hỏa râu ria này.

“Tôi biết ở đâu có xe.” Zayed liếc sang Diệp Tử Ngọ, “Ra tới bên ngoài anh nợ tôi một nhân tình.”

“Vậy cũng phải đợi ra ngoài rồi tính.” Harvey bên cạnh xen một câu, Zayed lập tức trừng vị hình cảnh quốc tế lắm mồm này.

“Đừng ồn nữa.” Cuối cùng vẫn là Tô Gia đứng ra chấm dứt cuộc đấu khẩu của những tên ngốc.

Xa xa dường như lại có một nhóm người đi tới chỗ bọn họ, cũng may đám người đó tựa hồ không có ý định nổ súng, bọn họ không tiếp tục lãng phí thời gian, chạy theo hướng Zayed chỉ.

Bốn phía thành Ác Ma đều được tường bê tông cốt thép bao quanh, mỗi mặt tường đều có trạm gác, bất quá lúc này người trên trạm đã sớm bị các tay súng bắn tỉa xử lý.

“Đến nơi chưa?” Liên tiếp nổ súng ra phía sau, Harvey lớn tiếng hỏi.

“Cổng vào thành Ác Ma chắc chắn đã bị đánh sập, chúng ta phải leo qua.” Zayed chỉ chỉ tường thành cao chừng bốn năm thước sau lưng, “Tốc độ phải nhanh, bởi vì lập tức sẽ có người phát hiện chúng ta.”

“Ai biết được liệu bên ngoài có một đám người cầm sẵn súng chờ chúng ta?” Harvey tuyệt không có thiện cảm với Zayed.

“Bên ngoài có người của tôi, nếu anh không muốn ra cứ việc ở lại đây chờ bị bắn.” Zayed không khách khí nói.

“A Zay, anh ra trước đi.” Đường Kiêu cấp tốc an bài, “Tô Mặc theo sau, kế đó là Diệp Tử Ngọ và Harvey, tôi bọc hậu.”

Zayed cũng không đợi đám quý ông này nhường tới nhường lui, dưới sự hỗ trợ của Đường Kiêu hắn leo lên đầu tường, dùng tư thế chướng mắt lộn qua, thanh âm rất nhanh từ bên kia tường vọng tới: “Hấp, nhanh đi!”

“Không, tôi bọc hậu.” Diệp Tử Ngọ nói.

“Loại chuyện này có gì phải giành, đừng lôi thôi, các anh ai cũng không có thân thủ lợi hại bằng tôi!” Đường Kiêu không đếm xỉa tới Diệp tử, chỉ lo đỡ Tô Bạch, “Ở bên kia chờ ta.”

Tô Gia thật sâu nhìn Đường Kiêu, sau đó cong khóe môi: “Diệp tử với Harvey đi trước.”

Không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào để cự tuyệt, Tô Bạch trực tiếp nói: “Trần Uyên sẽ không nhắm ta nổ súng, các ngươi muốn ta chết ở đây cứ việc đôi co.”

Diệp Tử Ngọ và Harvey không nhiều lời nữa, do Đường Kiêu trợ giúp, rất nhanh leo lên tường thành, Harvey nhìn xa xa mắng một câu: “Bọn chúng đến rồi.”

“Nhanh lên!” Diệp tử rạp mình nhắm đằng xa nổ súng.

“Giẫm lên vai ta.” Đường Kiêu ngồi xuống, Tô Bạch cũng dứt khoát bước lên, hai tay bấu tường, Diệp tử vội vươn tay kéo y.

“Nắm tay ta.” Vừa mới đặt chân lên đầu tường, Tô Bạch một tay cầm tay Diệp tử, tức khắc cúi nửa người vươn tay hướng tình nhân, “Đường Kiêu!”

Đường Kiêu dưới đất lấy đà nhảy lên bắt tay Tô Bạch, sát bên là tiếng nứt vỡ do đạn găm vào tường, hắn hừ khẽ một tiếng, đồng thời tay kia nhanh nhẹn bấu tường, vừa lên đầu tường liền ôm Tô Bạch vào lòng thuận thế nhảy qua bên kia, hai người Diệp tử cũng từ trên tường thả mình xuống.

“Lên xe mau!” Zayed đã ngồi trên xe chờ họ.

Diệp Tử Ngọ và Harvey từ dưới đất bật dậy, Tô Bạch sắc mặt có chút tái nhợt, cắn răng ôm chân.

Đường Kiêu ngẩng đầu nhìn phía Diệp Tử Ngọ, lớn tiếng gắt: “Đứng đó làm gì, Tô Mặc hình như chân bị thương rồi, mau dìu hắn.” Dịch thể đỏ tươi đang lan tràn trên lưng Đường Kiêu, so với Tô Bạch hắn cũng không khá hơn bao nhiêu.

“Anh chảy máu!” Harvey nói một câu rất không có dinh dưỡng.

Nghe thấy tiếng quát của Đường Kiêu, Zayed cũng vội vàng xuống xe, cả đám ba chân bốn cẳng đỡ Đường Kiêu và Tô Bạch, xe chạy hết tốc lực dấy lên một màn cát bụi mịt mù.

——

Đọc truyện chữ Full