DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Tô Gia
Chương 73

Diệp Tử Ngọ một bên kiểm tra vũ khí, một bên xác nhận phương án hành động, đột nhiên phát hiện Đường Kiêu vẫn im lặng ngồi một bên nhìn chằm chằm di động trong tay.

Đường Tạp cố ý khụ khụ hai tiếng: “Lão đại, em biết anh rất nhớ Tô Mặc, bất quá lo nhìn di động còn không bằng cứu người ra ôm cho thỏa thích a.”

——

“Đẹp quá, thật sự rất đẹp.” Tấm tắc liền mấy câu, Trần Uyên bán quỳ bên giường, dùng một loại ánh mắt nồng cháy đầy sùng bái và thưởng thức ngắm nhìn nam nhân trước mặt.

Tô Bạch bị thay một bộ đồ hoàn toàn mới, tơ tằm thượng hạng, thủ công tinh xảo, áo dài màu đỏ bằng tơ lụa ánh kim cân đối vừa người, áo khoác ngắn cùng màu bên ngoài, phối thêm mái tóc được tỉ mỉ chải chuốt, trông như một vị quan phú quý tân hôn từ triều đại nào đó xuyên tới hiện đại.

Trần Uyên cúi đầu nâng bàn chân trần của nam nhân thay một đôi tất trắng cho Tô Gia, cuối cùng lại mang vào đôi giày gấm đen đỏ đan xen thêu hoa hải đường đặt chỉnh tề một bên, phục trang xem như đã hoàn thành.

Hôm qua chân bị thương vừa gỡ đi phần thép cố định, hôm nay Trần Uyên liền không kịp đợi, khẩn cấp thay cho Tô Gia bộ xiêm y hắn chuẩn bị từ lâu, xong xuôi lại ngồi một bên an tĩnh ngắm nghía, như thể có nhìn thế nào cũng không đủ.

“Tô Gia, có thích quần áo ta thiết kế riêng cho ngươi không? Chất liệu đều chọn loại ngươi ưa chuộng nhất, thoải mái thoáng mát.” Trần Uyên đứng lên nắm tay nam nhân cúi đầu hôn hôn mu bàn tay, sau đó ngồi bên cạnh Tô Bạch, phủi phủi tay mới ôm eo Tô Bạch.

Màn che trước phòng chậm rãi vén lên, ánh nắng cùng gió mặn hơn một tháng không được nhìn thấy đồng loạt ùa vào, Tô Gia khẽ nhíu mày, vừa rồi y chỉ phát hiện căn phòng có chút khác lạ, không ngờ đã từ cái nơi quỷ quái kín như bưng kia dời đến trên biển.

“Ra đây.” Trần Uyên lệnh một tiếng, vài kiều nữ xường xám ôm tỳ bà yểu điệu đi ra, ngồi xuống băng ghế đối diện, ngón tay nhảy múa, tiếng đàn réo rắt động lòng người liền như nước êm đềm chảy, tiếng hát thánh thót cũng hòa nhịp vang lên.

“Tô Gia, thế nào? Đây là Tô Châu bình đàn ngày thường ngươi thích nghe nhất.” Nắm tay nam nhân, Trần Uyên vừa nghe bình đàn vừa ngâm nga, tay từng phách từng phách vỗ vỗ bên hông Tô Bạch, dần dần từ vỗ nhẹ thành vuốt ve, hắn thản nhiên nhìn dàn mỹ nữ như hoa ở đối diện, nói: “Hôm nay là ngày lành của chúng ta, ngươi biết tại sao không?”

Tô Bạch một mực không nói chuyện, chỉ rũ my cụp mắt.

Trần Uyên mỉm cười, hắn nghiêng đầu hôn vành tai nam nhân, kề sát nỉ non nói: “Bởi vì hôm nay chúng ta một lần nữa ở bên nhau, còn tên cặn bã từng chạm vào thân thể ngươi sẽ bị nổ thành thịt bằm, thật ra ta rất muốn chiếm giữ ngươi trước mặt hắn, nhưng thứ rác rưởi đó làm sao xứng được thấy ngươi lần cuối? Tô Gia, ta quá yêu ngươi, hận không thể cất giấu ngươi, không cho bất luận kẻ nào nhìn đến, hận không thể móc mắt những kẻ đã nhìn ngươi.”

“Trong thành Ác Ma ngươi trái lại thật hào phóng.” Tô Gia đáp trả một câu.

“Đó là ngươi của quá khứ, ta càng yêu Tô Gia của hiện tại.” Trần Uyên tâm tình đặc biệt tốt, hắn ngả đầu lên vai Tô Bạch, nhẹ giọng cười, “Ngươi luôn hoàn mỹ, vừa nghĩ đến kể từ nay chỉ có hai ta, Tô Gia hoàn mỹ chỉ thuộc về một mình ta, chỉ có ta mới được hôn, mới được ôm, mới được vuốt ve, mới được cởi từng lớp từng lớp y phục trên người ngươi, ta liền cao hứng không thể ức chế.”

Trần Uyên đáy mắt tích tụ âm lãnh: “Cũng sắp rồi, đám rác rưởi kia sẽ chết sạch, Tô Gia, ngươi thấy vui không?”

Tô Bạch nhắm mắt, hai tay đặt trên đầu gối hơi khum lại.

“Người Tô Bạch ta đào tạo ra không ai là phế vật, người Tô Bạch ta thích càng không dễ dàng chết như thế.”

Y một lần nữa mở mắt, trên mặt đã nở một nụ cười ung dung tự tại: “Trần Uyên, ngươi không phải nói ta luôn hoàn mỹ sao? Người ta lựa chọn, sao có thể là rác rưởi được?”

“Chúng ta khó khăn lắm mới ở bên nhau, Tô Gia, tại sao lại nhắc đến tên rác rưởi đó? Tại sao phải nói những lời này kích thích ta?” Trần Uyên nheo mắt, hắn chấp tay nam nhân, không ngừng cọ cọ má mình, thở dài, “Ta biết, không phải lỗi của ngươi, là Đường Kiêu dụ dỗ ngươi, không sao, ta không ngại, bởi vì đây không phải do ngươi sai, ta sẽ giúp ngươi thanh tẩy vết nhơ này.”

……

……

Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, hành động lập tức bắt đầu.

Một hàng xe việt dã dừng lại trong vùng núi Trung Đông đầy gió cát, Simon dày dạn kinh nghiệm đặc công trầm mặc mang kính áp tròng và bộ vân tay mô phỏng, chuẩn bị cho điệp vụ cuối cùng.

“Chúng ta đã tra rõ số lượng bảo vệ ngoài lô cốt và tình huống điều động nhân viên, bên ngoài tổng cộng có mười một người, tôi và Đường Kiêu phụ trách giải quyết, tiến vào lô cốt cứ đi theo một dãy thang dài, hai mặt tường có trang bị xạ kích……” Diệp Tử Ngọ một bên kiểm tra vũ khí, một bên xác nhận phương án hành động, đột nhiên phát hiện Đường Kiêu vẫn im lặng ngồi một bên nhìn chằm chằm di động trong tay.

Đường Tạp cố ý khụ khụ hai tiếng: “Lão đại, em biết anh rất nhớ Tô Mặc, bất quá lo nhìn di động còn không bằng cứu người ra ôm cho thỏa thích a.”

Simon hơi nhíu mày, tuy hắn không thích lắm lời nhưng đầu óc cũng không thuộc dạng não đơn bào như Đường Tạp.

“Có gì dị thường?”

“Trần Uyên trước đó không lâu vừa gửi cho tôi một tấm ảnh hắn chụp chung với Tô Mặc.” Siết chặt điện thoại, Đường Kiêu thần sắc ngưng trọng nhìn tòa lô cốt cách đó không xa.

“Kháo, tên khốn này khẳng định là đang trả thù anh, lão đại, đừng trúng gian kế của hắn, hắn cố tình lung lay chiến ý của anh!” Đường Tạp lập tức căm phẫn nói.

Diệp Tử Ngọ không nghĩ như vậy, hắn và Đường Kiêu tiếp xúc không lâu, nhưng cũng biết người này sẽ không rối loạn tinh thần chỉ vì một tấm ảnh.

“Đường Kiêu, làm sao vậy?” Hắn cẩn thận hỏi.

Đường Kiêu giơ điện thoại cho mọi người xem ảnh, trên màn hình Trần Uyên ôm Tô Bạch hôn môi, mà Tô Gia lại hai mắt đăm đăm vào ống kính, cặp mắt sắc kia như muốn nhảy ra khỏi màn hình.

“Ánh mắt này thật dữ dội, lão đại, đợi cứu Tô đương gia ra anh nên lăng xê hắn đi đóng phim, nhìn ánh mắt hắn đi, tuyệt đối là cấp bậc phóng điện.” Đường đại thiếu luôn có năng lực rưới một ít hoan thoát vào bầu không khí khẩn trương.

“Đề nghị không tồi.” Đường Kiêu phì cười, quay sang Diệp Tử Ngọ, “Anh có cảm thấy là Tô Mặc muốn ám chỉ điều gì đó với chúng ta không?”

“Hình như thế, nhưng…… nhìn không ra.” Diệp Tử Ngọ lắc đầu, hắn có thể cảm giác được cường độ trong ánh mắt của Tô Mặc, nhưng cụ thể đối phương muốn nhắn gửi thông điệp gì hắn không tài nào nghĩ ra.

Simon thấu qua, quan sát nam nhân trong ảnh, trầm giọng nói: “Cảnh báo, ẩn ý của Tô Gia…… là cảnh báo.”

Hắn tiếp tục: “Tô Gia có đôi khi không thích nói chuyện, nhất là lúc tâm trạng không tốt ngài ấy thường dùng ánh mắt và biểu tình để biểu đạt ý tứ của mình, ánh mắt này…… là đang cảnh báo chúng ta.”

“Cảnh báo chúng ta chuyện gì?” Đường Tạp cũng sáp lại.

Đường Kiêu vuốt cằm: “Theo như giám sát trước đó, ra vào lô cốt thường chỉ có người và xe vận chuyển đồ ăn, hôm qua xe rời lô cốt liền đến cảng, nhưng hôm qua là thứ tư, xe đồ ăn thường chỉ thứ sáu mới ra ngoài.” Hắn cầm điện thoại gọi vào một dãy số, sau bốn năm tiếng tút đối phương tiếp điện thoại.

“Edward, giúp tôi tra những chuyến tàu từ theo XXX đến cảng.”

……

……

Nghe Tô Châu bình đàn một hồi, Trần Uyên phất tay bảo người lui xuống, hắn tự thay một bộ đồ mới tinh, không phải màu đen quen thuộc, mà là một bộ Âu phục thuần trắng.

“Tô Gia, kể từ hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu một hành trình tương lai mới.” Khom lưng, Trần Uyên bế nam nhân cả người vô lực lên, từng bước một đi ra khỏi phòng.

Ngoài phòng, gió biển mang theo vị mặn nhàn nhạt hung hăng quất vào mặt, hôm nay nắng đẹp, hải âu là đà bay qua lưu lại một vệt bóng trắng, mặt biển màu lam phẳng lặng dưới ánh mặt trời một mảnh ba quang lấp lánh, không gian bao la luôn khiến người cảm thấy thoải mái. Bất luận là con người hay loài sinh vật nào, từ trong xương tủy vẫn hướng tới những gì tràn đầy sức sống, theo bản năng muốn tiếp cận dương quang.

“Rất nhanh thôi, tên tạp chủng kia sẽ chết.” Ánh nắng chói lóa khiến Trần Uyên hơi nheo mắt, hắn ôm Tô Bạch lên một chiếc giường lộ thiên trên nóc thuyền, “Còn nhớ lời ta nói trước đó không? Tô Gia, ta sẽ ở dưới dương quang, trong gió biển, hôn khắp thân thể ngươi, trở thành người đàn ông duy nhất của ngươi, chính là hôm nay.”

“Muốn thượng ta còn cho ta mặc nhiều quần áo như vậy?” Tư thế nằm ngửa trên giường khiến Tô Bạch không thể không trực diện mặt trời, y quay đầu né tránh ánh sáng cường liệt làm người ta choáng váng.

Trần Uyên ngồi bên giường, hắn nhoài người thay Tô Gia che đi dương quang rọi thẳng xuống từ bầu trời không một gợn mây: “Thứ ta muốn không chỉ có thân thể ngươi, mà còn cả con người ngươi, hiện tại, ta muốn thành bầu trời của ngươi.”

“Ha ha –” Tô Bạch nhịn không được phá lên cười, tiếng cười không hề giấu giếm sự khinh miệt cùng mỉa mai, “Bầu trời? Ngươi ngoại trừ làm ta cảm thấy ghê tởm, thì chẳng là gì hết.”

“Ta có thể che mưa chắn gió cho ngươi, không ai yêu ngươi như ta yêu ngươi, Tô Gia…… tại sao ngươi không chịu hiểu? Tô Gia, yêu ta đi có được không? Yêu ta đi có được không?” Trần Uyên không ngừng thủ thỉ, hắn bán quỳ trên giường bắt đầu cởi áo nam nhân, từng cúc từng cúc đều cởi thật cẩn thận.

Tô Bạch lẳng lặng nhìn thanh niên mình giáo dưỡng suốt mười mấy năm: “Ta vẫn luôn thương ngươi… Ngươi, Tiểu Hải và Simon, đều là những đứa con ta yêu quý.”

Trần Uyên không lên tiếng, hắn đã cởi áo khoác trên người nam nhân, tiện tay ném vào không trung, áo khoác màu đỏ mỏng manh bị gió biển thổi bay lên lại bay xuống, quay cuồng mấy vòng dưới vòm trời xanh, sau cùng rơi vào đại dương thăm thẳm.

“Bản thân ta là một người chưa từng cảm nhận được tình yêu, không biết làm thế nào để yêu, thì sao có thể dạy các ngươi đi yêu một người? Thất bại của ta, đặt trên người các ngươi càng phóng đại gấp mấy lần, hôm nay ta ra nông nỗi này, có tính là tự làm tự chịu?” Tầm mắt dời đến thanh niên đang tiếp tục cởi áo y, Tô Bạch cong khóe miệng, “Chúng ta đều là loại người ích kỷ, người ích kỷ yêu nhất mãi mãi chỉ có bản thân mình.”

Bất luận là Tô Bạch quá khứ hay Tô Bạch hiện tại, sẽ không bao giờ ủy khuất chính mình để bù đắp cho mối tình đơn phương của người khác;

Bất luận là Trần Uyên trước kia hay Trần Uyên lúc này, cũng sẽ không bao giờ cam nguyện rút lui nhìn người mình yêu sâu đậm vui vẻ bên người khác.

Suy cho cùng, hai người họ đều chú trọng cái tôi của mình, vĩnh viễn sẽ không hy sinh bản thân để thành toàn người khác.

Trần Uyên dùng sức túm hai vạt áo dài của nam nhân, y phục rách toạc, hắn luồn tay vào bên trong quần áo Tô Bạch phóng túng vuốt ve, cúi đầu một tay ôm eo đối phương, hôn lên môi Tô Gia, nuốt hết những lời đối phương muốn nói vào bụng mình.

“Ta không thể thành toàn ngươi, yêu một người tại sao phải thành toàn cho đối phương? Là ngươi dạy ta, muốn thứ gì cứ tìm mọi cách cướp đoạt.” Trần Uyên tiếp tục xé áo nam nhân, chiếc áo đỏ thắm dưới tay hắn biến thành một miếng giẻ rách, từng mảnh vụn tung bay trong không trung, rơi xuống nước, diễm lệ như máu.

“Ta cũng nói qua, chỉ tình cảm là không thể miễn cưỡng.” Ngón tay rũ bên người khẽ nhúc nhích, Tô Bạch hai mắt khép hờ.

Trần Uyên lột sạch y phục của y xong, phát ra tiếng cười đứt quãng, hắn không nói gì nữa, tách hai chân Tô Bạch cúi đầu hôn xuống khu vực trung tâm của nam nhân.

Tô Gia lập tức run rẩy, Trần Uyên rất nhanh lại dời lên, thật sâu nhìn Tô Bạch, đoạn dùng miệng bịt miệng nam nhân, một tay luồn ra sau nhẹ nhàng xoa ấn hậu huyệt, một ngón tay chậm rãi xâm nhập vào trong.

Thân thể Tô Bạch nháy mắt cứng đờ, tầm mắt y lướt qua Trần Uyên bình tĩnh dừng lại trên khung trời trong vắt, một chấm đen xa xa đang từng chút từng chút một tới gần bọn họ.

Từ boong thuyền truyền đến tiếng hét của thủ hạ, Trần Uyên buộc phải dừng lại, hắn tiện tay vơ lấy chiếc áo choàng tắm màu trắng bên giường phủ lên người Tô Bạch, nhưng cũng không có ý định rời đi, cứ thế ôm nam nhân ngồi trên nóc thuyền, một tay vòng bên hông Tô Gia, một tay từ dưới gối mò ra một khẩu súng.

Đọc truyện chữ Full