Thu hồi phong đao, Trọng Thu lấy ra một ống thuốc tiêm vào cánh tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào hai thân ảnh đã dần dần đi xa, sung sướng cong môi.
Quản hắn là cái gì, bắt lại không phải là được rồi sao?
Mới sáng sớm hôm sau Ngụy Húc chạy đến tìm đến Diệp Chi Châu, thái độ tích cực đến quá phận, mà lúc ấy Diệp Chi Châu vừa lúc tỉnh dậy, đang dùng sức đá Trọng Thu nửa đêm lén lút bò lên giường cậu xuống dưới đất.
Tình cảnh có chút xấu hổ.
Trọng Thu trực tiếp chào hỏi bằng phong đao, “Hồi nhỏ cô giáo không dạy cậu trước khi vào phải gõ cửa hả?”
Ngụy Húc nghiêng người tránh thoát, ánh mắt đảo qua cổ áo lỏng lẻo của Diệp Chi Châu, không được tự nhiên dời tầm mắt, nghiêm mặt nói, “Từ nhỏ đến lớn, tôi vào phòng Tiểu Thần chưa từng phải gõ cửa, Tiểu Thần cũng chưa từng yêu cầu.”
Màu mắt Trọng Thu bắt đầu biến vàng, “Từ hôm nay trở đi em ấy sẽ yêu cầu.”
Diệp Chi Châu càng tức giận hơn, trực tiếp xuống giường đè anh lại nhét vào một viên thuốc, sau đó nhìn về phía Ngụy Húc, âm trầm nghiến răng, “Anh đã đến rồi, cũng vừa lúc, Phương Vân Khải có chút vấn đề, anh đi giúp đám Nghiêm Chính mang người đến viện nghiên cứu đi.”
Ngụy Húc nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, chỉ là bị bồi bổ quá mức, phải làm một số kiểm tra, thiết bị trong viện nghiên cứu của Trọng Thu rất đầy đủ, sẽ có kết quả nhanh thôi.” Diệp Chi Châu quét mắt nhìn hắn, hỏi, “Nước linh tuyền của Hứa Dịch, anh có uống qua chưa?”
Ngụy Húc gật đầu, có chút nghi hoặc, “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Chẳng làm gì cả.” Cậu nhanh chóng tới gần, thừa dịp Ngụy Húc không phòng bị bỏ vào miệng hắn một viên thuốc bổ, mỉm cười, “Được rồi, hiện tại anh có thể đi làm bạn với Phương Vân Khải.”
Trọng Thu hết sức bất mãn đi qua kéo tay cậu xuống nắm chặt lại, ánh mắt lạnh buốt liếc Ngụy Húc, “Không cho chạm vào hắn.”
Diệp Chi Châu trợn trắng mắt, Ngụy Húc đang muốn nói gì, lại bị khí nóng trong cơ thể đột nhiên dâng lên nghẹn trở về, nhịn không được ôm bụng. Hít sâu một hơi, hắn gian nan hỏi, “Tiểu Thần, cậu cho tôi ăn cái gì?”
“Là thứ tốt cứu mạng anh.” Diệp Chi Châu chụp bả vai hắn, vẫy tay với Lương Bình đứng ngoài cửa, “Cõng hắn lên, chúng ta đi!”
Dưới sắc trời lờ mờ sáng, mọi người không một tiếng động đi qua cánh cửa thứ ba, đi thẳng đến viện nghiên cứu.
Phòng thí nghiệm số 1, máy móc mới được đưa về đã bắt đầu vận hành. Trọng Thu gọi trợ lý lấy ít máu của Ngụy Húc cùng Phương Vân Khải, sau đó gọi người đẩy xe lăn đến chuyển hai người qua phòng kiểm tra. Diệp Chi Châu để Nghiêm Chính cùng Lương Bình đi theo, còn mình thì đi đến bên người Trọng Thu, nhìn mẫu máu trong tay anh, “Anh nói anh có thể ngửi thấy mùi khác thường trong máu bọn họ, thật không?”
“Thật.” Trọng Thu gật đầu, bỏ mẫu máu vào dụng cụ tiến hành phân tích, vừa ghi số liệu vừa trả lời, “Vô cùng thối, rất giống với mùi ngày hôm qua tôi ngửi thấy. Tôi định bắt người nọ về để nghiên cứu một chút, lại không nghĩ rằng người nọ đột nhiên biến mất, tôi chỉ đành bắt hạn của hắn về trước.”
“Mùi ngày hôm qua ngửi được?” Diệp Chi Châu bị lời nói của anh làm cho sửng sốt, “Ngày hôm qua anh làm gì?”
Trọng Thu nghi hoặc nhìn cậu, “Tôi không nói cho em sao?”
Diệp Chi Châu trực tiếp thưởng cho anh một ánh mắt xem thường.
“A đúng rồi, lúc tôi đến thì em đang ngủ, ngủ rất đáng yêu, tôi nhịn không được ngắm em tới nửa đêm.” Trọng Thu ghi nhớ kết quả số liệu rồi đóng bản ghi chép lại, nghiêng người ôm cậu, “Tiểu Thần em thật đáng yêu, tôi rất muốn cởi hết quần áo của em ra.”
Diệp Chi Châu đáp trả lời tỏ tình của anh bằng một cú đấm.
Một phen anh tới em đi, Trọng Thu rốt cục cũng đứng đắn trở lại, kể lại mùi hương tối hôm qua thối như thế nào, lúc bắt người, người nọ biến mất ra sao, còn anh lại cơ trí ra sao bắt lấy đồng bạn đối phương, sau đó tổng kết, “Chưa bắt được người cũng không phải do thực lực của tôi không được, trên người người nọ có cổ quái.”
Sau khi Diệp Chi Châu nghe xong cơ bản đã xác định người anh nói chính là Hứa Dịch, cúi đầu trầm tư. Trọng Thu có thể ngửi được mùi thối trên người nhân vật chính, như vậy nhất định cũng có thể phát hiện nước linh tuyền không bình thường. Trong kịch bản, sau khi Trọng Thu nhìn thấy linh tuyền do kẻ phản bội trong tiểu đội Hứa Dịch đưa lên thì mới sinh ra hứng thú với nhân vật chính, mà kẻ phản bội kia … Cậu mở ra tư liệu ra lật lật, sau đó nhăn mày lại. Kẻ phản bội cư nhiên là Vương Cương, lấy thái độ bảo vệ của Vương Cương đối với Hứa Dịch ngày hôm qua, hành vi phản bội trong kịch bản thật sự quá mức khả nghi. Hơn nữa sau khi nhân vật chính được nhóm nam chủ cứu ra, tên phản bội kia rất nhanh được tha thứ. Lúc trước khi cậu đọc đến đoạn này còn ở trong lòng phun tào thiết lập “thiện lương không so đo” của nhân vật chính một phen, hiện giờ nhìn lại, quả thực rất khả nghi.
Nhịn không được ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ôn nhã tuấn dật của Trọng Thu, cẩn thận sờ ánh mắt của anh. Linh tuyền của nhân vật chính cần thi thể tang thi đặc biệt để thăng cấp, mà hiện giờ Trọng Thu đang ở trạng thái nửa người nửa tang thi có thể nói là độc nhất vô nhị trên đời này, nếu Vương Cương “phản bội” nằm trong kế hoạch chiếm lấy thân thể Trọng Thu của nhân vật chính …. Cậu nhịn không được siết chặt cánh tay ôm lấy người trước mắt, trong lòng nghĩ mà sợ.
Sao nhân vật chính ở thế giới này lại biến thái như thế, mặc dù là mạt thế, nhưng vì sao nhân tính lại đen thành như vậy.
Bởi vì nghĩ tới một ít chuyện không tốt, nên khi nhìn thấy Khâu Tương Vũ, sắc mặt Diệp Chi Châu không hề dễ nhìn.
“Thì ra là cậu.” Tứ chi của Khâu Tương Vũ bị cố định ở trên giường, lạnh lùng nhìn cậu, “Không thể tưởng tượng được cậu sẽ xuống tay với Hứa Dịch, đê tiện!”
Diệp Chi Châu cẩn thận đánh giá nam chủ số một vẫn luôn âm thầm bảo hộ Hứa Dịch, nhìn từ ngũ quan âm nhu đến làn da trắng đến bất thường của hắn, cười lạnh, “Đê tiện? Uổng cho anh là một học bá, sao lại không biết sử dụng đầu óc thế. Ngụy Húc là người đơn giản cũng phát hiện ra Hứa Dịch bất thường, còn anh có IQ thiên tài lại nhìn không ra, không lẽ anh bị bệnh độc tang thi do hắn hạ biến ngốc rồi sao?”
“Không cho cậu nói xấu Tiểu Dịch!”
“Thiểu năng trí tuệ là bệnh, hôm nay để tôi trị cho anh.” Cậu búng ngón tay, yêu cầu Thông Thiên hai viên thuốc bổ, tiến lên nắm hàm dưới của hắn mạnh mẽ mở ra, sau đó xoa xoa tay trên quần áo, mỉm cười, “Mắt thấy là thật tai nghe là giả, đi, để tôi dẫn anh đi xem trò hay.”
Giây tiếp theo sau khi uống thuốc Khâu Tương Vũ gần như là thống khổ giãy dụa, làn da đỏ lên, mạch máu nổi lên, xuyên qua làn da tái nhợt có thể nhìn thấy được quỹ đạo lưu thông của máu. Diệp Chi Châu ấn chuông gọi bảo vệ, bình tĩnh nhìn gân xanh của hắn càng nổi lên nhiều hơn, tâm tình có chút ngưng trọng. Phản ứng lớn như vậy, phỏng chừng thân thể của Khâu Tương Vũ đã bị nước linh tuyền cải tạo không sai biệt lắm, nếu chậm một chút nữa, bộ dáng nhân loại của đối phương có giữ được nữa hay không cũng là vấn đề.
Đưa người đến trước một gian phòng tạm giam làm bằng thủy tinh, cậu lấy ra một viên an thần hoàn đút cho Khâu Tương Vũ, xoay mặt của hắn về phía phòng tạm giam, lạnh lùng nói, “Có nhìn thấy Vương Cương bên trong không? Hắn giống với anh, trong cơ thể có chứa vật không tốt. Vừa nãy nghiên cứu viên đã tiêm cho hắn vắc-xin phòng bệnh bán thành phẩm, vắc-xin phòng bệnh kia vốn có thể tạm thời ngăn chặn bệnh độc trong cơ thể hắn, nhưng anh nhìn bộ dáng của hắn đi! Nếu không phải còn có một tia lý trí, hiện tại hắn cơ hồ đã không tính là con người!”
Sau khi Ngụy Húc vào viện nghiên cứu thì Trọng Thu phái người đi bắt Vương Cương, lúc mới tới cảm xúc của hắn rất kích động, nhóm nghiên cứu viên phải mất nhiều công sức mới đè được người xuống làm kiểm tra tỉ mỉ, kết quả rất không lý tưởng. Sợ nước linh tuyền sẽ tiếp tục ăn mòn thân thể hắn, nên Trọng Thu đã tiêm vắc-xin phòng bệnh bán thành phẩm cho hắn. Nhưng bệnh độc trong cơ thể đối phương quá mạnh mẽ, vắc-xin phòng bệnh chỉ mới ngăn chặn được chút bệnh độc cũng bắt đầu miễn dịch với thân thể, kết quả trên người Vương Cương trực tiếp xuất hiện dấu hiệu tang thi hóa, tình huống không chuyển biến tốt đẹp ngược lại chuyển biến xấu đi.
Hiện tại toàn bộ đội ngũ của Trọng Thu vì giải quyết dấu hiệu tang thi hóa trên người Vương Cương mà bận rộn vây quanh hắn, mà bên này lại có một Khâu Tương Vũ siêu cấp không phối hợp mà còn làm ầm ĩ không kém gì Vương Cương, quả thực rất bực mình!
Truyện được edit và post duy nhất tại: .
Lúc này trong phòng tạm giam sắc mặt Vương Cương trắng toát ánh mắt hung bạo, gân xanh như ẩn như hiện trên làn da, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Thiết bị khuếch đại âm thanh bên trong làm cho tiếng gào thét khàn khàn vặn vẹo của hắn truyền ra càng rõ ràng hơn, mỗi một tiếng đều đánh vào tim người khác, kích khởi cảm giác sợ hãi.
“Mấy người đã làm gì hắn?!” Sau khi Khâu Tương Vũ uống an thần hoàn xong cảm giác tốt hơn rất nhiều thấy thế rất phẫn nộ, bắt đầu dùng sức giãy dụa trên xe lăn, “Buông ra! Mấy người là ma quỷ! Vắc-xin phòng bệnh chó má gì chứ, tôi không tin! Mấy người nhất định là dùng dị năng giả làm nhân thể thực nghiệm! Nói không chừng bệnh độc tang thi chính là hậu quả của mấy kẻ cuồng khoa học làm ra!”
“Ai là thí nghiệm hả! Mở to mắt của anh nhìn cho kỹ đi, lại dùng đầu của anh mà suy nghĩ!” Diệp Chi Châu nhịn không được vỗ ót hắn, cả giận nói, “Nhìn Vương Cương đi! Chúng tôi tiêm vắc-xin phòng bệnh bán thành phẩm là muốn ức chế bệnh độc tang thi trong người hắn, nhưng anh xem trạng thái bây giờ của hắn coi, nóng nảy bất an, còn có hiện tượng tang thi hóa, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh bệnh độc trong cơ thể hắn đến vắc-xin phòng bệnh cũng không thể áp chế được nữa rồi! Còn nữa, sao anh không nghĩ tới việc hắn chưa từng bị tang thi cắn nhưng trong cơ thể lại có bệnh độc tang thi? Anh nhìn lại mình đi, cảm nhận được không? Cơ thể của anh cũng đang bị nó chậm rãi thay đổi sinh mệnh của một con người đấy!”
Khâu Tương Vũ sửng sốt.
Diệp Chi Châu nói xong trực tiếp đẩy hắn đến một khu kiểm tra khác, đưa hắn đến trước mặt Ngụy Húc cùng Phương Vân Khải, “Anh nhìn bọn họ đi, cũng hiểu được có gì bất thường rồi phải không? Bởi vì bọn họ giống anh, uống nước linh tuyền quỷ quái kia, trong cơ thể cũng tích lũy bệnh độc tang thi biến dị!”
Ngụy Húc bị đưa ra làm ví dụ cứng đờ mặt, sau đó hướng Khâu Tương Vũ gật gật đầu, xem như chào hỏi. So với Ngụy Húc lãnh đạm, Phương Vân Khải thì nhiệt tình hơn rất nhiều, chủ động đáp lời, “Phó đội trưởng anh cũng tới đây sao, yên tâm đi, rất nhanh sẽ không có việc gì, thuốc của Tiểu Thần rất hữu dụng, Trọng tiên sinh cũng nói chờ vắc-xin phòng bệnh chân chính được chế tạo ra, bệnh độc tang thi trong cơ thể chúng ta có thể triệt để thanh trừ.”
Khâu Tương Vũ nhìn Ngụy Húc, lại nhìn Phương Vân Khải, rốt cục tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ.
“Khâu Tương Vũ, anh chưa từng nghi ngờ qua sao?” Diệp Chi Châu thấy thế đúng lúc bổ thêm một đao, “Hương vị của nước linh tuyền … rất giống mùi hôi thối của tang thi, đúng không?”
Bàn tay đang đặt ở tay vịn xe lăn của hắn đột nhiên siết chặt, sống lưng căng lên, cúi đầu không nói.
“Cứ ngẫm lại cho kỹ đi.” Diệp Chi Châu buông xe lăn ra, nháy mắt ra hiệu với Ngụy Húc cùng Phương Vân Khải, tiếp tục nói, “Những điểm khả nghi có rất nhiều, bỏ hào quang tốt đẹp của Hứa Dịch sang một bên, anh sẽ phát hiện ra rất nhiều chuyện thú vị.”
[Tỷ lệ yêu nhau của Khâu Tương Vũ cùng nhân vật chính giảm còn 90%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Một phen ngôn ngữ kích thích như vậy mà chỉ giảm10%, Khâu Tương Vũ không hổ là người khăng khăng một mực với nhân vật chính nhất, xem ra sự nghiệp lấy hồn kỳ phải tốn thêm nhiều thời gian. Cậu tắt màn ảnh đi, xoay người đi ra ngoài. Tảng đá cứng như Khâu Tương Vũ trước hết cứ để cho bọn Ngụy Húc gõ một chút đi, tạm thời cậu không có biện pháp.
Hứa Dịch trốn trong một góc căn cứ, vừa kinh hoảng lại vừa hưng phấn. Kinh hoảng là bởi vì người có hương vị vô cùng dễ ngửi tối hôm qua kia lại chủ động công kích hắn, thực lực còn đặc biệt cường đại, ngay cả Khâu Tương Vũ cũng không có cách phản kháng. May mà hắn đúng lúc trốn vào không gian, nếu không hậu quả không thể lường được. Hưng phấn là bởi vì đối phương có bộ dáng con người bình thường! Hương vị dễ ngửi kia nhất định là tang thi không sai, nhưng tang thi này lại mang dáng vẻ của người bình thường, có thể thấy thân thể của người kia rất đặc biệt, nếu có thể lấy người đặc biệt này làm chất dinh dưỡng ….
Không gian như đang đáp lại kích động của hắn, ở vị trí dị năng hạch trong đầu hơi nóng lên. Hắn đưa tay đè trán, trên khuôn mặt tinh xảo không giống người thật là một nụ cười vặn vẹo. Phải chờ thêm chút nữa, chờ hắn lên kế hoạch cho tốt đã, hiện tại Vương Cương cùng Khâu Tương Vũ đều không ở bên người, làm sao để có được tang thi đặc biệt kia, hắn cần phải nghĩ cho kỹ.
Trong khoảng thời gian ngắn đạt được manh mối lớn để nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh, Trọng Thu bận đến mức một người phải phân ra làm ba người, Diệp Chi Châu cẩn thận không quấy rầy anh, lưu lại Lương Bình học y ở phòng thí nghiệm hỗ trợ, sau đó mang theo Nghiêm Chính trở về căn cứ.
Sau khi kể lại tình huống phát sinh tối hôm qua cho tới hôm nay cho Liễu Đào nghe, cậu lại tới Ngụy gia, thông báo tung tích của Ngụy Húc, trấn an người Ngụy gia một lát, sau đó lại đi tới nơi tiểu đội của Hứa Dịch trú ngụ quan sát, phát hiện bọn họ vẫn hoạt động bình thường, giống như không phát hiện Vương Cương cùng Khâu Tương Vũ mất tích, cậu khẽ nhíu mày, xoay người trở về nhà mình.
Cậu vốn định bắt toàn bộ đội viên của Hứa Dịch tới viện nghiên cứu làm kiểm tra, nhưng Trọng Thu nói anh có sắp xếp khác, muốn cậu tạm thời án binh bất động. Từ tình huống vừa mới quan sát kia, tiểu đội Hứa Dịch bình tĩnh quá mức bình thường, giống như hoàn toàn không thèm để ý Vương Cương cùng Khâu Tương Vũ trắng đêm chưa về, chẳng lẽ Hứa Dịch đã trở về trấn an bọn họ? Vậy bây giờ Hứa Dịch đang ở nơi nào?
Cậu muốn tiến lên hỏi thăm một chút, lại sợ đả thảo kinh xà. Hiện tại nhân vật chính còn chưa biết thân phận nghiên cứu viên của Trọng Thu, cũng không biết chuyện linh tuyền đã bại lộ, càng không biết Ngụy Húc đã đứng về phía Trọng Thu. Nhân vật chính ở ngoài sáng bọn họ ở trong tối, tình hình này rất có lợi, nếu vì cậu tùy tiện đi ra ngoài hỏi thăm tin tức mà bại lộ, vậy mất nhiều hơn được.
Rối rắm rồi lại rối rắm, do dự rồi lại do dự, cậu thở dài, xoay người về căn cứ. được rồi, cậu phải tin tưởng Trọng Thu, không thể nghi ngờ năng lực giải quyết vấn đề của người yêu, chờ vắc-xin phòng bệnh chế tạo ra, tất cả vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa.
Nghiêm Chính cùng cậu rời đi, như có điều suy nghĩ, “Liễu Thần, linh tuyền của Hứa Dịch cổ quái như vậy, cậu có nghĩ tới cách triệt để phá hủy nó chưa, chỉ cần không gian kia còn tồn tại một ngày, chúng ta sẽ không thể được bắt người, hơn nữa theo như cậu phân tích, không gian kia sẽ không ngừng thăng cấp, mạt thế bên trong nó sẽ vĩnh viễn không chấm dứt.”
Lúc này Diệp Chi Châu mới nhớ tới vấn đề nguy hiểm này, không gian của nhân vật chính dùng để trốn có thể thăng cấp, bên trong còn có đống lớn bệnh độc tang thi, quả thực là một “mạt thế” di động! Trong kịch bản sau khi nhân vật chính chết tang thi liền bắt đầu tiến hóa nhanh chóng, không chừng là do sau khi nhân vật chính chết, dị năng không gian biến mất, sau đó toàn bộ bệnh độc tang thi trong không gian bị khuếch tán ra ngoài?!
Vừa nghĩ như thế quả thực rất đáng sợ!
Không thể để cho không gian quỷ quái kia tiếp tục thăng cấp nữa, hơn nữa nhất định phải hủy diệt!
“Nghiêm Chính.” Cậu dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc, “Vấn đề này anh hỏi rất hay, chúng ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp hủy diệt không gian của Hứa Dịch, nhưng không thể động tới tính mạng của hắn! Tôi hoài nghi sau khi hắn chết bệnh độc trong không gian sẽ tán loạn sau đó lan ra bên ngoài!”
“Không thể động tới tính mạng của hắn?” Nghiêm Chính nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sát khí, “Một tai họa như vậy, tại sao lại không thể động tới tánh mạng của hắn, nếu sợ bệnh độc khuếch tán, vậy chỉ cần tìm một nơi được phong kín rồi giết chết hắn là được rồi, không phải sao?”
[Tỷ lệ yêu nhau của Nghiêm Chính cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, hồn kỳ thứ hai đã lấy được, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu nhìn màn ảnh, khóe mắt co rút, sau đó vui mừng vỗ vai hắn, “Nghiêm Chính, làm tốt lắm!” Loại tính cách một khi đã chán ghét liền nhất định muốn giết chết đối phương này, cậu thích!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 50
Chương 50