DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 120

Kim đại thối nói sẽ càng ngày nhanh hơn, quả nhiên tốc độ không chậm. Hai ngày sau, Hạ Ngạn Vân truyền tin lại đây, nói muốn hợp tác với Sa Ương trả thù phụ thân của nhân vật chính. Sau khi biết được mẫu thân mình chết là do âm mưu của phụ thân nhân vật chính, Hạ Ngạn Vân đã từng có bao nhiêu bao dung thương tiếc nhân vật chính thì hiện tại liền có bấy nhiêu chán ghét oán hận.

[Tỷ lệ yêu nhau của Mục Viêm cùng nhân vật chính giảm xuống 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu đối với chuyện bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống này đã chết lặng, “Hồn kỳ của Mục Viêm làm sao lại giảm? Hiện tại hẳn là nhân vật chính vừa mới rời khỏi Mục Viêm thôi mà.” Vả lại tình cảm của hai người phát triển là ở giai đoạn sau, sao Hạ Ngạn Vân vừa đưa tin lại đây, hồn kỳ của Mục Viêm liền giảm chứ.

“Mục Viêm yêu hòa bình, ghét tranh đấu.” Sa Ương viết xong phương thuốc đưa đến trước mặt cậu, lại cho rót cậu thêm chén trà rồi nói rằng, “Tuy rằng Hạ Ngạn Vân bởi vì thù giết mẫu thân mà tuyệt đối không sẽ cùng Lãnh Mị Nhi tương ái, nhưng trong lòng vẫn còn tồn chút lưu luyến, nếu Lãnh Mị Nhi sử dụng chút kỹ xảo, hồn kỳ vừa mới nhổ kia có khả năng sẽ khôi phục lại. Để chặt đứt hậu hoạn, ta đã an bài Hạ Ngạn Vân đi thần y cốc nhìn tiết mục Lãnh Mị Nhi theo đuổi Mục Viêm, lại thuận tiện cho người lộ ra một ít việc xấu của Lãnh Mị Nhi cho Mục Viêm biết. Khi Hạ Ngạn Vân triệt để thất vọng có khả năng sẽ ra mặt giằng co với Lãnh Mị Nhi, chỉ cần giằng co, hình tượng Lãnh Mị Nhi vô hại hoàn mỹ trong lòng Mục Viêm cũng không còn. Ba người này, Hạ Ngạn Vân đối với Lãnh Mị Nhi có hận, Mục Viêm đối với Lãnh Mị Nhi có giận, đồng thời đồng tình với Hạ Ngạn Vân, Lãnh Mị Nhi thì muốn dỗ bọn họ để tiếp tục lợi dụng, ba người không thể thiếu một phen dây dưa, lấy cá tính của Mục Viêm, không được bao lâu liền sẽ cảm thấy phiền chán sau đó đúng lúc bứt ra từ trong đoàn loạn ma này, đến lúc đó tự nhiên sẽ lấy được hồn kỳ.”

Diệp Chi Châu mỗi ngày được nuôi như heo mù mịt nghe y giải thích, sau đó cúi đầu nhìn phương thuốc đưa đến trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn chén trà cùng điểm tâm tinh xảo trên bàn, vừa bội phục lại không cam thở dài, “Ngươi cư nhiên còn phái người đi tới chỗ Mục Viêm ….. Vậy bên Ngu Song ngươi chuẩn bị làm như thế nào?” Hoàng tử địch quốc, cậu cũng không tin tay người yêu có thể duỗi dài đến như vậy!

Sa Ương nhìn thấu chút tâm tư của cậu, nâng chung trà lên nhàn nhạt uống một hơi, hảo tâm nhắc nhở, “Huy Diệu hoàng thất tuy rằng căm hận Minh Nguyệt hoàng thất, nhưng đối với Minh Nguyệt điện bọn họ cũng ôm tâm tính thà tin là có còn hơn là không, vẫn luôn tôn kính có thêm, chỉ cần ta lấy danh nghĩa Minh Nguyệt điện đưa qua một quẻ tượng ……”

“…..” Vậy hồn kỳ kia nếu không lấy được thì cũng sẽ giảm phân nửa ……

Sa Ương đặt chén trà xuống, đưa tay nhéo mặt của cậu, cười hỏi, “Sao lại nhìn ta như vậy?”

Kim đại thối quá lợi hại cậu không biết phải nói gì nữa. Diệp Chi Châu đẩy tay y ra, nghĩ nghĩ nói rằng, “Hồn kỳ của Ngu Song kỳ thật không cần vội, chỉ cần xác định Lãnh Mị Nhi không đi vào quân doanh thì bọn họ vĩnh viễn sẽ không gặp nhau được. Chín hồn kỳ hiện tại đã lấy được bốn, ám vệ Lãnh Dạ, tiểu quốc sư Vinh Quảng Yến, nhi tử tướng quân Ứng Quỳnh, ba hồn kỳ này hẳn là không có cách nào khôi phục nữa, Hạ Ngạn Vân phải cần chú ý một chút, không thể để cho hắn cùng nhân vật chính đi tương ái tương sát ngược luyến đi sai đường được. Bây giờ chỉ còn dư lại lão bản thanh lâu Liễu Quân, nhi tử hoàng thương Nguyễn Vạn Hòa, thần y Mục Viêm, nhi tử trưởng lão tà giáo Kha Tề, hoàng tử địch quốc Ngu Song …..”

[Tỷ lệ yêu nhau của Liễu Quân cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ năm, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Sa Ương nắm chặt tay cậu quơ quơ, cười hỏi, “Sao đột nhiên lại ngừng?”

“Lấy được hồn kỳ của Liễu Quân rồi.” Diệp Chi Châu há mồm ăn bánh nhân thịt, cố gắng làm vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục nói, “Hồn kỳ của thần y Mục Viêm chúng ta phải mau chóng lấy được, sau đó để Lãnh Mị Nhi rời xa hắn, không để bọn họ có cơ hội gặp mặt nữa. Hiện tại khó nhất chính là nhi tử trưởng lão tà giáo Kha Tề bên kia, vị tiểu thiếu gia này tùy hứng nửa chính nửa tà, thích cái gì thì nhất định muốn cho bằng được, sau khi nhân vật chính cứu hắn thì hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên, trong kịch bản hắn là người chủ động theo đuổi nhân vật chính, hiện tại chúng ta cách hắn cùng nhân vật chính quá xa, không thể làm gì được. Còn có Nguyễn Vạn Hòa …..”

“Ước mơ của Nguyễn Vạn Hòa là có được cuộc sống tự do không bị trói buộc giống như nữ tử vậy, hắn muốn làm sinh ý, muốn đi khắp Minh Nguyệt, còn muốn ra khơi tìm hiểu thế giới rộng lớn, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngoan ngoãn lập gia đình sinh con cả. Sở dĩ Lãnh Mị Nhi có thể đạt được hảo cảm của hắn chính là bởi vì nàng ta từng nói nam nhi cũng nên có chí ở bốn phương.” Sa Ương ngắt lời cậu, nâng ngón tay điểm điểm ấn đường cậu, “Ta không thích ngươi nhíu mày. An tâm, nhân duyên của Nguyễn Vạn Hòa ta đã tính ra, bọn họ sẽ nhanh chóng gặp nhau, sau đó bọn họ sẽ ngao du tới trời cao biển rộng, sẽ không cùng xuất hiện với Lãnh Mị Nhi. Còn Kha Tề ngươi cũng đừng lo, bảy ám vệ Sa Nguyệt tặng cho ta đang trên đường đến tà giáo rồi.”

Diệp Chi Châu càng nghe càng ngốc, vội hỏi, “Ngươi lúc nào thì an bài chuyện này?” Hơn nữa lợi dụng mấy cọc ngầm mà Sa Nguyệt chôn ở bọn họ đi hủy diệt nhân duyên của nữ nhi hắn ta, chiêu này thật độc.

“Ngày gặp Lãnh Dạ ta đã an bài chuyện Kha Tề, lúc ở trên thuyền hoa cũng thuận tiện xử lý nhân duyên của Nguyễn Vạn Hòa luôn.” Sa Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ kể lại, đứng dậy cầm lấy phương thuốc quơ quơ, “Đi thôi, ta cùng ngươi luyện tập chế đan, một số thủ pháp chế đan của ngươi vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, ta giúp ngươi sửa lại.”

Diệp Chi Châu bị động đi theo y, trong đầu xoay chuyển tình trạng của mấy nam chủ, sau đó phát hiện mình cư nhiên thật sự là trở thành phế vật. Chín hồn kỳ đã lấy được năm, còn lại bốn cái, trong đó của Ngu Song tạm thời không cần quản, hồn kỳ của Mục Viêm cũng đang trong quá trình lấy đi, Kha Tề cùng Nguyễn Vạn Hoa đã được an bài thoả đáng ….. Mắt thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành, mà cậu hình như vẫn chưa từng làm gì cả …… Rất không chân thật, vẫn cảm thấy có chút hư ảo.

Ngày tháng ngươi đút ta ăn, ngươi dạy ta học, ngươi sủng ta ngốc vẫn duy trì liên tục.

[Tỷ lệ yêu nhau của Kha Tề cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ sáu, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu để đũa xuống, nghiêng đầu nhìn về phía người yêu.

Sa Ương tiếp tục lột cua cho cậu, thản nhiên hỏi, “Hồn kỳ của ai?”

“Kha Tề …… Ngươi phái ám vệ hoàng thượng ban làm gì thế, sao lại lấy hồn kỳ nhanh như vậy?” Kha Tề có tồn tại hảo cảm với nhân vật chính, từ 100% trực tiếp xuống 0%, có đi tàu cao tốc cũng không kích thích đến vậy đâu, thật huyền huyễn.

“Ta sai ám vệ giết mẫu thân Kha Tề.” Sa đem cua đã lột xong để ở trước mặt cậu, lại cầm lên một con khác tiếp tục lột, “Mẫu thân Kha Tề làm nhiều việc ác, chết cũng không đáng tiếc, ngươi không cần nghĩ nhiều.”

Diệp Chi Châu còn tưởng rằng y phái ám vệ qua chỉ là muốn ngăn trở Kha Tề, không cho Kha Tề đi tìm nhân vật chính, lại không nghĩ rằng y phái ám vệ qua là đi giết người. Trong lúc nhất thời cậu phản ứng không kịp, trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Nhận thấy được cậu trầm mặc, động tác lột cua của Sa Ương dừng lại, nâng mắt quan sát thần sắc của cậu, nụ cười trên mặt nhạt đi, tháo bao tay nắm chặt tay cậu, nghiêng người tới gần hỏi, “Ngươi cảm thấy ta giết người là không đúng?”

Tay bị nắm có chút đau, cậu hoàn hồn, khẽ nhíu mày, thong thả lắc đầu, “Không có, ngươi nói đúng, mẫu thân Kha Tề quả thật chết không đáng tiếc, xác thực mà nói, tất cả mọi người trong tà giáo cũng như vậy, bọn họ làm điều ác rất nhiều ….. Đông Phương, ngươi trừ bỏ để ám vệ giết người ra thì còn làm gì nữa? Hồn kỳ của Kha Tề lấy quá nhanh rồi.”

Sa Ương thả lỏng lực đạo trên tay, đổi thành nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cậu, trên mặt lần nữa treo lên nụ cười, “Cũng không có gì, chỉ là để ám vệ khi giết người lộ ra một ít sơ hở, ám chỉ cho Kha Tề bọn họ là do hoàng đế phái tới, mục đích là tới giáo huấn một đồ đệ phóng đãng nào đó dám can đảm mơ ước chi nữ của hoàng đế.”

Diệp Chi Châu lại sửng sốt, “Ngươi nói thân thế của Lãnh Mị Nhi cho Kha Tề biết?”

“Ừ, dù sao cũng phải cho Kha Tề một phương hướng báo thù.” Sa Ương đưa tay sờ sờ tóc của cậu, nghiêng đầu hôn môi cậu, “Yên tâm, hồn kỳ của Kha Tề không có khả năng khôi phục, hiện tại hắn nhất định hận Lãnh Mị Nhi tận xương.”

Lúc trước khi Lãnh Mị Nhi cứu Kha Tề đã tự giới thiệu là cô nhi, hiện giờ thân phận đại chuyển hoán biến thành tư sinh nữ hoàng đế, đầu tiên là Kha Tề đối với Lãnh Mị Nhi lừa gạt giấu diếm sẽ sinh ra một tầng oán trách. Hiện giờ tư sinh nữ hoàng đế còn gián tiếp hại chết mẫu thân của hắn, vì thế oán lại thêm hận. Lấy tính tình có thù tất báo của Kha Tề, tình ái lúc trước đã không còn cộng thêm thù giết mẫu thân, hồn kỳ này quả thật không cách nào khôi phục được. Nói cách khác, hiện tại nam chủ muốn giết nhân vật chính đã có hai người là Hạ Ngạn Vân cùng Kha Tề …..

Thấy cậu lâm vào trầm tư, ánh mắt Sa Ương vừa động, càng kề sát cậu hơn, ôm cậu vào lòng mình, nghiêng đầu cọ cọ cổ của cậu, sau đó hôn vành tai cùng cổ, dần dần đi xuống phía dưới.

Truyện được edit và post duy nhất tại:.

Điểm mẫn cảm bị đụng chạm, Diệp Chi Châu hoàn hồn, kịch bản trong đầu biến mất, nhịn không được nâng tay cho y một vuốt, “Nói chính sự đi, đừng động dục loạn! Ngồi đàng hoàng cho ta, ăn cơm! Không thì buổi tối không cho lên giường!” Nói xong cậu ngây ngẩn cả người, Sa Ương cũng ngây ngẩn cả người.

Giống như …… Thật lâu không có đánh người yêu như vậy …… Trong mắt Diệp Chi Châu hiện lên một tia mờ mịt, nhịn không được lại cho thêm một vuốt, sau đó ngốc lăng nhìn tay mình, “Rõ ràng trước kia thường xuyên như vậy mà, sao hiện tại lại có chút không quen ……”

Sa Ương đột nhiên đứng dậy ôm lấy cậu đi vào bên trong.

“Này, ngươi làm gì!” Sau khi cào mặt người yêu hai lần lá gan của Diệp Chi Châu to hơn, đưa tay nắm lấy khuôn mặt đẹp trai của y dùng sức kéo, “Giữa ban ngày ban mặt ngươi lại loạn giày vò cái gì, mau thả ta xuống! Còn như vậy ta sẽ gia bạo!”

Sa Ương ôm chặt cậu, thản nhiên nói, “Chúng ta có cả một buổi chiều cộng thêm một buổi tối chậm rãi gia bạo mà.”

Diệp Chi Châu ngốc lăng, sau đó xấu hổ, tiếp nữa là giận dữ, “Ngươi cái tên cầm thú này lại chuẩn bị làm cả chiều lẫn đêm, không sợ mệt thận sao!”

“Ngươi đã có yêu cầu, vậy làm cả chiều lẫn đêm đi.”

“… Ta không có ý này!”

Sa Ương để cậu lên giường cúi người đè lên, nhìn ánh mắt tức giận của cậu, chậm rãi cúi đầu, “Tiểu Châu, ngươi là của ta, chỉ thuộc về ta.”

“Ta cho ngươi biết, biện hộ cũng là vô dụng, ta ….. ưm ưm …..”

Y cúi đầu dùng môi ngăn chặn Diệp Chi Châu nói chuyện, cụp hai mắt xuống nhìn ánh mắt đối phương dần dần nhiễm sắc thái ái muội, ở trong lòng thở dài. Đúng vậy, cứ nhìn ta như vậy, mãi mãi, mãi mãi …..

[Tỷ lệ yêu nhau của Nguyễn Vạn Hòa cùng nhân vật chính giảm còn 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu lập tức mở mắt ra, nuốt một viên thuốc rồi ngồi dậy, sờ sờ vị trí trống không bên cạnh, mặt không đổi sắc đột nhiên sâu kín hỏi, “Thông Thiên, có phải mày đang giấu tao chuyện gì đúng không?”

Cái gương nhỏ không phản ứng.

Diệp Chi Châu cầm gương lên gõ gõ, mê mang nhìn sẽ đỉnh giường, thì thào nói rằng, “Không đúng, chỗ nào cũng không đúng …..” Trong khoảng thời gian này cuộc sống tốt đẹp giống như là một giấc mộng, người yêu không ăn giấm cũng không cáu kỉnh, nhiệm vụ cũng không cần cậu quan tâm, trong thời gian ngắn ngủi đã lấy được sáu hồn kỳ, mấy cái còn lại cũng quá dễ dàng, thậm chí cậu chưa từng thấy qua mấy vị nam chủ kia ….. Chắc hẳn vấn đề chính là nằm ở chỗ mấy vị nam chủ cậu chưa từng gặp kia.

Bên Vinh Quảng Yến cậu chỉ cùng đối phương nói hơn mười câu, nói với Lãnh Dạ hai câu, còn về Ứng Quỳnh thì chỉ nhìn thấy ở xa, Liễu Quân thì chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, Hạ Ngạn Vân chưa thấy qua, Kha Tề chưa thấy qua, Mục Viêm cũng chưa thấy qua …… Phỏng chừng trong tương lai Ngu Song cùng Nguyễn Vạn Hòa cậu cũng không có cơ hội thấy được.

Sau khi người yêu biết thân phận của chín vị nam chủ, trừ bỏ Vinh Quảng Yến cậu gặp lúc đầu, cậu cũng chỉ cùng Lãnh Dạ gặp nhau chính diện. Nếu không phải đối phương là do hoàng đế ban cho mình, chỉ sợ cũng sẽ không gặp được …… Quả nhiên người yêu đang cố gắng khiến mình và nhóm nam chủ tránh gặp mặt nhau, không, nói cho chính xác, phải là người yêu đang cố gắng không để cho mình và những người khác gặp mặt, mà hình như ngay cả Đức quý quân cậu cũng không gặp được ……

Cẩn thận nhớ lại, trong khoảng thời gian này chuyện đối ngoại đều bị người yêu dùng đủ loại lý do ôm lấy, còn cậu hoàn toàn không cùng ngoại giới tiếp xúc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ dần dần không còn khả năng tự chủ suy nghĩ nữa, sẽ càng ngày càng ỷ lại đối phương, sau đó trở thành chim hoàng yến bên cạnh người yêu …..  Sau khi người yêu khôi phục ký ức thì đúng là kim đại thối, nhưng kim đại thối này tựa hồ đang có ý đồ biến thành một nhà giam bằng vàng, muốn chặt chẽ nhốt cậu ở bên trong.

“Là tao không làm tốt chỗ nào, khiến y không có cảm giác an toàn chứ?” Cậu chậm chạp chớp mắt, đưa tay đè trán, “Không lẽ sau khi khôi phục ký ức đầu óc của người yêu không biến thành bình thường, ngược lại càng tàn phế hơn sao?”

Trong phòng thoang thoảng hương bạc hà, cậu nghiêng đầu nhìn về phía lư hương trên án cách đó không xa, không tự giác gõ cái gương nhỏ, “Cái đó là người yêu thấy tao thích nên cố ý làm ra, hiện tại tao không ngửi thấy mùi vị này thì ngủ không được …..”

Ôn nhu của người yêu thật sự khiến cho người ta khó có thể cự tuyệt, vì thế trong thời gian ngắn sinh hoạt liền biến thành như vậy.

“Thông Thiên, ngày đi thuyền hoa, rượu tao uống có vấn đề, đúng không?”

Cái gương nhỏ tiếp tục duy trì trầm mặc.

“Còn có nhiệm vụ, mỗi lần đều là chờ tao nhận được thông báo lấy được hồn kỳ thì y mới nói cụ thể những thứ đã an bài ….. Bao gồm cả lần này ……”

[Tỷ lệ yêu nhau của Nguyễn Vạn Hòa cùng nhân vật chính giảm xuống 30%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Sa Ương bưng một cái khay tiến vào, thấy cậu đã tỉnh, lập tức lộ ra một nụ cười dịu dàng, “Sao lại ngồi ở trên giường ngẩn người thế? Có đói bụng không, ta bưng cháo cho ngươi này.”

“Đông Phương.” Diệp Chi Châu hướng y vươn tay, cũng cười theo, “Vừa nãy nhận được nhắc nhở, hồn kỳ của Nguyễn Vạn Hòa còn lại 30%, đã xảy ra chuyện gì thế? Nhân duyên của hắn đã tìm được rồi sao?”

“Còn lại 30%?” Sa Ương đi qua nắm chặt tay cậu ngồi vào bên giường, bỏ khay xuống nói rằng, “Nhân duyên của Nguyễn Vạn Hòa chính là một thương nhân nghèo túng, thương nhân kia rất có bản lĩnh, nhưng vẫn luôn bị người nhà liên lụy. Trước đó ta an bài bọn họ gặp nhau, sau đó tạo cho bọn họ vài cơ hội hợp tác buôn bán với nhau, tình cảm hai người phát triển rất nhanh. 30% kia hẳn là có liên quan đến việc người nhà họ Nguyễn phản đối hôn sự này, an tâm, chờ ta cho thương nhân nghèo túng kia một ít kỳ ngộ thì sẽ phát triển thôi, đến lúc đó hồn kỳ của Nguyễn Vạn Hòa sẽ lấy được.”

“Ngươi đã sớm an bài cho hai người gặp nhau?” Diệp Chi Châu kinh ngạc nhìn y, “Lúc nào vậy, ta đều không biết đấy, Đông Phương, ngươi thật lợi hại!”

Sa Ương đưa tay giúp cậu chỉnh tóc, “Lúc ngươi đang xem diễn, lúc ấy ngươi xem rất chăm chú, ta không muốn ồn đến ngươi.” Nói xong đứng dậy xoay người ôm cậu đứng lên, hôn hôn trán của cậu, sủng nịch nói, “Ngủ đủ liền đứng lên đi, ta đã đặt mấy món chiêu bài ở Túy Tiên Lâu rồi, không phải ngươi vẫn luôn nói muốn nếm thử sao? Trễ nữa thì sẽ hết.”

“Ngươi đặt ở Túy Tiên Lâu?” Diệp Chi Châu vui vẻ ra mặt, sau đó dùng lực đẩy y, “Vậy ngươi đi giúp ta lấy bộ y phục, ta không muốn mặc màu nhạt như thế này, rất dễ bẩn, lấy cho ta màu đậm chút.”

Sa Ương cười xoa tóc của cậu, xoay người đi giúp cậu lấy quần áo.

Nụ cười trên mặt Diệp Chi Châu khi y xoay người dần dần biến mất, cậu lấy cái gương nhỏ nhét vào trong ngực, cúi người giả bộ gấp chăn, cố ý cao giọng nói rằng, “Đông Phương, ăn cơm xong chúng ta tiến cung một chuyến được không? Đã lâu rồi ta không gặp quân phụ. Còn có Quảng Yến, ta có làm chút đồ bổ, hiện tại hắn đang là thời điểm trưởng thành, phải bồi bổ nhiều hơn.”

“Hôm khác đi.” Sa Ương từ trong tủ treo quần áo lấy một bộ trường bào màu xanh đậm, đi tới kéo tay cậu, “Ngươi không cần gấp chăn, để hạ nhân làm là được rồi. Mấy ngày nay Minh Nguyệt điện đang tổ chức hiến tế, Quảng Yến hẳn là rất bận, đồ ăn ngươi làm ta sẽ nhờ người giúp ngươi đưa qua. Mấy ngày trước Đức quý quân vừa mới xuất cung thăm nhà, hai ngày này hẳn là đã mệt chết rồi, phỏng chừng chịu không nổi ồn ào.”

“Cũng không phải là Vương gia thật, đến chăn cũng không được gấp.” Diệp Chi Châu lầm bầm, sau đó nghi hoặc hỏi, “Thăm nhà? Ngươi giúp quân phụ an bài? Ta nhớ rõ mẫu hoàng vẫn luôn không thích nhóm quý nhân hậu cung gặp người nhà mà.”

“Đức quý quân vẫn luôn nhắc tới, ta liền giúp hắn an bài.” Sa Ương đi đến phía sau cậu, bắt đầu giúp cậu mặc quần áo, “Buổi chiều ta đã định tuồng cho ngươi rồi, cơm nước xong ta dẫn ngươi đi xem?”

“Tốt quá.” Diệp Chi Châu ngửi thấy mùi bạc hà trên người y, hơi rủ mắt, “Nhưng xem diễn hoài chán lắm, lần sau chúng ta xem cái khác đi.”

Sa Ương sủng nịch mỉm cười, giúp cậu cột chắc đai lưng, sau đó hôn cậu một cái, “Cứ theo ngươi.”

Cậu mỉm cười với y, bàn tay giấu ở trong tay áo nắm chặt lại. Quả nhiên người yêu ….. không đúng lắm.

Đọc truyện chữ Full