Diệp Chi Châu lại nhịn không được kêu sợ hãi một tiếng, sau đó bị thanh âm khó nghe của mình chấn trụ nhanh chóng ngậm miệng.
“A a, nơi này sao lại có vũ tộc?” Thỏ cũng phát hiện thân ảnh của đại điểu, cả kinh dựng hết cả lông lên, “Ta ta ta, ta không muốn uy điểu đâu huhu ……”
Tiểu miêu vội nhào qua dùng thân thể che chở cho cô nhóc, gồng thân thể dỗ dành, “Khả Khả, đừng, đừng sợ, ta bảo hộ ngươi.”
Diệp Chi Châu vô cùng muốn vì hữu tình vĩ đại của miêu thỏ cảm động một phen, nhưng bất đắc dĩ cậu còn chưa quen thuộc với tình trạng thân thể, dưới cảm xúc kích động càng theo bản năng cuốn hồ ly chặt hơn.
“Đệ, đệ đệ, ta không thể thở được.” Hồ ly đang ngửa đầu nhe răng với đại điểu bị hắn cậu siết đến nỗi phải cúi đầu xuống.
Lại là một tiếng chim kêu gần bên tai, mấy động vật nhỏ chỉ cảm thấy có một trận cuồng phong thổi qua ở trên người, sau đó bóng đen hạ xuống rồi nhanh chóng biến mất, tiếng chim kêu mất hút ở phía chân trời xa xa.
“A?” Tiểu miêu ngẩng đầu lên, “Đại điểu chạy rồi.”
Thỏ mở ra đôi mắt đang nhắm chặt, thấy không còn thân ảnh đại điểu nữa, lập tức sống lại, “Thật tốt quá! Chúng ta an toàn rồi!”
Hồ ly ngốc một hồi, xoay xoay cái cổ đã khôi phục tự do, tạc mao sợ hãi kêu lên, “Đệ đệ! Đại điểu kia bắt đệ đệ đi rồi!”
Tiểu miêu cùng thỏ vội quay đầu nhìn cổ của nó, nhưng chỉ thấy một mảnh lông mềm mại thuận hoạt, cũng nổ tung theo, “A a a, đệ đệ, mau mau, chúng ta mau trở về nói cho mẫu thú, để bọn họ cứu đệ đệ ra!”
Nhóm động vật nhỏ một bên gào lên một bên chạy về thôn, còn bên Diệp Chi Châu thì lúc phát hiện thân thể mình bay lên cậu đã quyết đoán nhắm mắt lại giả chết. Điểu trảo tóm cậu rất lớn rất cứng cũng sắc bén, nhưng lại cẩn thận không làm thương tổn đến mình, cậu chỉ có thể ở trong lòng yên lặng an ủi mình là có lẽ điểu này không phải muốn bắt cậu ăn thịt, kỳ thật chuyện làm sủng vật cậu đã học được kha khá rồi ……
[Kiểm tra cho thấy hồn kỳ dao động …… Dao động biến mất. Tỷ lệ yêu nhau của Hồ Nghiên, Hồ Thiến, Vưu Tiểu Tiểu, Ân Bình Nhi, Đồng Giai Nhi, Hoa Phỉ Phỉ, Hải Lợi, Địch Thất, Hùng Nghĩa, Vũ Mộc với nhân vật chính giảm còn 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu nhịn không được dựng thẳng đuôi lên, “Thông Thiên, đã xảy ra chuyện gì thế?” Sao tỷ lệ yêu nhau lại đột nhiên giảm hết một nửa?
Lại là một tiếng chim kêu cao vút, đại điểu lao về một mảnh rừng rậm rạp bên dưới.
[Kiểm tra cho thấy kịch bản thay đổi …… Nội dung kịch bản thay đổi thất bại. Tỷ lệ yêu nhau của Hồ Nghiên, Hồ Thiến, Vưu Tiểu Tiểu, Ân Bình Nhi, Đồng Giai Nhi, Hoa Phỉ Phỉ, Hải Lợi, Địch Thất, Hùng Nghĩa, Vũ Mộc với nhân vật chính giảm còn 30%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Cái quỷ gì thế!
Cậu vội mở xem tuyến thời gian, sau đó ngây ngốc. Bây giờ nhân vật chính đã lên làm thú hoàng được mười lăm năm, quốc gia đã hình thành, hậu cung đã sớm thành lập xong …… Nhưng vì sao tỷ lệ yêu nhau lại giảm toàn bộ?! Rõ ràng cậu chưa kịp làm gì mà!
Mặt đất đã gần ngay trước mắt, Diệp Chi Châu chỉ cảm thấy điểu trảo đang tóm mình buông lỏng, một trận hồng quang hiện lên, thân thể rơi vào một cái ôm dày rộng ấm áp, sau đó một giọng nói mát lạnh êm tai cùng một luồng tinh thần lực quen thuộc đồng thời vây quanh cậu, “Tiểu Châu, rốt cục ngươi đã đến rồi.”
Diệp Chi Châu cả kinh, sau đó vui vẻ, vội vàng ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, tinh thần lực không bị khống chế bắn ra, mắt hạt đậu chảy nước ào ào, “Nha nha nha (Hù chết ta, phương thức ngươi lên sân khấu có thể không cần khốc huyễn như vậy không, ta sợ độ cao a thân ái)!”
Mỹ nam tóc đóc đỏ mắt đỏ nhịn không được lộ ra một nụ cười, nâng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa ánh mắt của cậu, “Kêu thật khó nghe.”
Tiếng kêu giống như cây sáo hư thổi ra cũng không phải là cậu muốn, thân thể này nó như vậy đó! Diệp Chi Châu trừng y một cái, trong lòng kiên định hơn, nhịn không được mệt mỏi nhắm hai mắt lại, “Nha nha (Hơi mệt, ta ngủ một lát nhé).” Thân thể này có vẻ thật sự là mới sinh ra không bao lâu, quá vô dụng rồi ……
Trong ngực là thân thể ấm áp, trên cánh tay còn có thể cảm nhận được hô hấp nhàn nhạt ấm áp của đối phương, nâng tay sờ cổ đối phương, đại biểu cho sinh mệnh nhảy lên rất rõ ràng. Đông Phương Thư nhắm mắt áp chế tất cả cảm xúc đang dâng lên cuồn cuộn, hướng về khoảng không rừng rậm lạnh giọng phân phó, “Thông tri cho nhóm Vũ Mộc, chuẩn bị tiến công.”
Một hắc ưng từ trên nhánh cây bay xuống, sau khi đáp xuống đất hóa người liền kính cẩn hành lễ, “Dạ, tộc trưởng!” Nói xong lần nữa hóa thành thú hình, kêu lên một tiếng rồi vỗ cánh bay ra khỏi khu rừng.
Đông Phương Thư thu hồi tầm mắt, ôm ôm thân thể mềm mại trong ngực, vùi đầu nhẹ nhàng cọ cọ, “Hơn hai ngàn năm …… Rốt cục.”
[Kiểm tra cho thấy kịch bản thay đổi …….. Thay đổi thất bại. Hồn kỳ xuất hiện dị thường ……. Dị thường biến mất. Kiểm tra cho thấy linh hồn của nhân vật chính dao động …… Dao động biến mất. Đang kiểm tra trạng thái nhiệm vụ …… Vẫn chưa xong, xin kí chủ cố lên.]
Diệp Chi Châu mơ mơ màng màng bị màn ảnh đánh thức, không tự giác lật thân, sau đó phụp một cái liền bị chôn vào trong một mớ lông chim hồng sắc.
“Nha (cái ……).” Nói đến một nửa thì dừng lại, cậu bị thanh âm khó nghe của mình triệt để làm tỉnh.
“Sao ngủ cũng không thành thật như vậy chứ.” Thân thể bị một bàn tay mềm nhẹ bắt được, sau đó tiếp xúc đến một mảnh da thịt ấm áp căng bóng, “Heo yêu tỉnh ngủ rồi hả? Có đói bụng không, muốn ăn gì?”
Truyện được edit và post duy nhất tại:.
Diệp Chi Châu ngửa đầu, chỉ thấy người yêu yêu nghiệt đến mức bùng nổ của mình đang trần như nhộng, ánh mắt biếng nhác, khóe miệng vi câu mang theo ý cười đang nhìn mình không biết là động vật thuộc chủng loại gì.
Sắc đẹp bạo kích!
Bên dưới thân thể là cơ bụng rắn chắc của người yêu, cậu nhịn không được vểnh mặt lên, chớp chớp đôi mắt hạt đậu, “Nha (ta …..).” Lần thứ hai ngậm miệng lại, nằm vật xuống giả chết. Không thể giao lưu thì thôi đi, còn kêu đến khó nghe như vậy, cậu không muốn sống nữa.
Tiếng cười khẽ vang lên, thân thể bị nâng lấy, một lực lượng ôn hòa từ chỗ tiếp xúc của hai người truyền đến, sau đó càng tụ càng nhiều, khiến cậu càng ngày càng nóng, bụp một tiếng, liền biến thành con người.
Diệp Chi Châu cảm thụ xúc cảm làn da của người yêu, nhìn nhìn đôi chân củ cải trắng nõn mập mạp của mình, rất muốn khóc, “Vì sao lại là tiểu hài tử ……”
“Ngươi còn quá nhỏ.” Đông Phương Thư sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, ôm lấy cậu hôn hôn, “Sẽ nhanh chóng trưởng thành thôi, đừng nóng vội.”
Diệp Chi Châu nâng mắt nhìn thẳng y, nhịn không được duỗi cánh tay ôm lấy cổ của y, thấp giọng hỏi, “Thế giới kia, ngươi ……” Cậu rời đi sớm như vậy, người yêu có thể hay không ……
“Sống hết thọ mệnh.” Đông Phương Thư ôm chặt cậu, không cho cậu nhìn ánh mắt ám trầm của mình, “Ở thế giới trước lúc đưa linh hồn của ngươi lên có chút vấn đề, lúc ấy ta lại bị ngộ đạo sang một thế giới khác ……. Cũng may ta đúng lúc phân tách linh hồn cưỡng chế tiến vào luân hồi đi đến bên cạnh ngươi, nhưng bởi vì linh hồn không được đầy đủ, ta lại mất đi ký ức ……. Xin lỗi, ở thế giới trước không thể bảo vệ ngươi tốt.”
Diệp Chi Châu không nghĩ tới nguyên nhân người yêu mất đi ký ức ở thế giới trước là như thế này, nhất thời nóng nảy, nói năng lộn xộn, “Phân tách linh hồn cưỡng chế tiến vào luân hồi? Vậy ngươi hiện tại ….. Linh hồn của ngươi, ngươi, thế giới này ngươi …..”
“Không có việc gì, ta rất tốt.” Đông Phương Thư vỗ vỗ cậu, trấn an nói, “Thế giới kia ta sống đến chết già, còn sở hữu tất cả nhân quả, đối với linh hồn không có ảnh hưởng gì. Thân thể ở thế giới này là ta mượn dùng của người khác, chỉ cần giữ lại đầy đủ nhân quả của nguyên chủ là được, ngươi không cần lo lắng.”
Diệp Chi Châu nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, vội dùng hệ thống quét tình huống thân thể của y, xác định tất cả đều bình thường rốt cục triệt để thả tâm, nhịn không được nghiến răng căm giận nói, “Những hồn kỳ ở thế giới trước đúng là xấu xa, cư nhiên muốn giết chết ta, còn ngộ đạo ngươi …… Không đúng! Có phải hồn kỳ cũng phát hiện sự tồn tại của ngươi đúng không, cho nên mới có một hồn kỳ bám ở trên người của ngươi? Còn có thế giới ngươi ngộ đạo đi tới ……”
Đông Phương Thư không đáp, chỉ ôn nhu vuốt tóc của cậu.
Bộ dạng này chính là ngầm thừa nhận.
Diệp Chi Châu muốn nổ tung, hồn kỳ muốn giết cậu thì thôi đi, còn dám đánh chủ ý lên người yêu, đáng giận! Hơn nữa ở những thế giới trước, người yêu đã làm nam chủ ba lần, hồn kỳ rốt cuộc là có bao nhiêu …… Nghĩ vậy cậu cả kinh, cảm thấy mình sắp chạm đến chân tướng của hồn kỳ.
Nếu coi hồn kỳ như là một con người, coi nhân vật chính ở mỗi thế giới như là phân thân của hồn kỳ, như vậy những nam chủ nữ chủ bị hồn kỳ lựa chọn …… Hồn kỳ hồn kỳ, tự nhiên là có ảnh hưởng đến linh hồn, cho nên hồn kỳ phí nhiều tâm sức ở mỗi thế giới mở hậu cung như vậy, là vì muốn cướp đoạt linh hồn của nhóm nam chủ nữ chủ sao?
Thông Thiên nói NP hủy diệt thế giới, cậu hủy đi hậu cung lại là cứu thế. Trước đó cậu chưa từng suy nghĩ sâu về điểm này, nhưng hiện giờ nghĩ lại đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái. Chỉ là mở hậu cung thôi mà, những thế giới nhiệm vụ đó nói diệt liền diệt được sao, cánh bươm bướm có vỗ cũng không đến như vậy.
Nếu cậu hủy hậu cung là vì cứu thế, vậy nhân vật chính mởvhậu cung ……. là vì diệt thế sao? Có phải mục đích cuối cùng của hồn kỳ là diệt thế không?! Nhưng những nam chủ nữ chủ bị nhân vật chính lùa vào hậu cung có liên hệ gì với thế giới nhiệm vụ, vì sao thu bọn họ vào hậu cung là có thể diệt thế? Chẳng lẽ là bọn họ đều là đứa con của số mệnh, hủy linh hồn của bọn họ thì cân bằng của thế giới liền xong đời, sau đó thế giới liền game over …….
Suy nghĩ bay đầy trời, cậu yên lặng ngửa đầu, nhìn gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt của người yêu.
Hình như …….. Nam nữ chủ ở mỗi thế giới đều là người rất ưu tú …… Tỷ như người yêu, nếu trên đời này thật sự tồn tại cái gọi là đứa con số mệnh được ông trời chiếu cố, vậy khẳng định người yêu chính là người như thế, tùy tiện phân tách linh hồn chơi đùa cũng không có việc gì ……
Nhưng nếu thật là thế, vậy mấy thế giới trước cậu từng ngốc qua rốt cuộc là có bao nhiêu yếu ớt, cư nhiên có thể thông qua việc cướp đi linh hồn của đứa con số mệnh dẫn đến hủy diệt …… Khoan đã, nếu linh hồn của đứa con số mệnh chính là cầu nối, vậy hồn kỳ sẽ thông qua linh hồn của đứa con số mệnh cướp đi số mệnh của thế giới …… Ách …..
Cậu yên lặng đóng cửa não động lại, chui đầu vào trong ngực người yêu cọ cọ. Số mệnh cái gì, cũng không phải là tiểu thuyết, làm sao có thể là thật chứ, không cần đoán mò không cần đoán mò, cánh bươm bướm vẫn là rất lợi hại, hủy diệt thế giới thuộc về tỷ lệ vô cùng ít, không cần loạn não động.
“Đói bụng sao?”
Sau đó cổ bị nắm, sau đó bụp một tiếng, cậu lại biến thành động vật.
“Muốn ăn cái gì?”
Cái đuôi bị nhéo nhéo, thân thể của cậu cứng đờ, bất hạnh thay không có tay, chỉ có thể rút cái đuôi vỗ y, “Ăn ngươi, không cho nắm đuôi của ta!” Nói xong cậu ngẩn người, lại bắt đầu vui vẻ, “Ta có thể nói tiếng người?”
“Ừ, ngươi trưởng thành.” Đông Phương Thư cười sờ sờ đầu của cậu, vung tay lên, trên người trống không liền xuất hiện một bộ trường bào hồng sắc, mang theo cậu đi xuống giường lớn bị lông chim hồng sắc phủ kín, “Ngươi còn quá nhỏ, chỉ có thể uống sữa, nhịn một chút, quá mấy ngày là có thể ăn cái khác.”
Cậu tò mò duỗi đầu cắn cắn áo y, ngẩng mặt lên, “Quần áo của ngươi biến ra như thế nào?”
“Lông chim biến thành.” Đông Phương Thư cất bước đi ra gian phòng bố trí hoa lệ, sờ sờ đầu nhỏ của cậu, “Ăn xong sẽ mang ngươi xem diễn.”
Có người yêu bên cạnhi, Diệp Chi Châu lập tức biến thành ngốc bạch ngọt nằm ăn chờ chết, ngồi phịch ở trong lòng ngực của y lười biếng hỏi, “Diễn cái gì?” Nhân vật chính hiện tại đã là thú hoàng, còn cậu chỉ là một tiểu bất điểm, làm nhiệm vụ cần phải bàn bạc kỹ hơn, còn có những mức độ hảo cảm mạc danh kỳ diệu giảm xuống kia cậu cũng phải phí thời gian làm rõ ràng ……. Cho nên việc cấp bách đương nhiên là cùng người yêu dính nhau nhiều hơn rồi! Xem chuyện vui vẫn là ưu tiên! Nhiệm vụ bỏ sang một bên trước đã!
Nghĩ vậy cậu nhịn không được lại cọ cọ cánh tay người yêu, thân mật dùng cái đuôi quấn lấy cổ tay y.
Trong mắt Đông Phương Thư hiện lên ý cười, duỗi tay sờ sờ cậu, trả lời, “Kịch lấy hồn kỳ, ta nói rồi, sẽ không để ngươi vất vả nữa.” Dừng một chút lại bổ sung một câu, “Cũng sẽ không để thiên đạo đuổi đi ngươi nữa.”
[Kiểm tra cho thấy linh hồn nhân vật chính dao động …… Dao động biến mất. Tỷ lệ yêu nhau của Hồ Nghiên, Hồ Thiến, Vưu Tiểu Tiểu, Ân Bình Nhi, Đồng Giai Nhi, Hoa Phỉ Phỉ, Hải Lợi, Địch Thất, Hùng Nghĩa, Vũ Mộc cùng nhân vật chính giảm còn 10%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Cái đuôi của Diệp Chi Châu cứng đờ, bị bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống đập đến ngơ ngẩn. Tại sao lại giảm nữa? Còn giảm đến trình độ sắp lấy được hồn kỳ ……. Khoan đã, kịch lấy hồn kỳ? Chẳng lẽ những chuyện này đều là do người yêu làm?!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 138
Chương 138