Đúng là hồn kỳ, kim đế hồng văn (nền vàng chữ hồng), tổng cộng ba cái, đang xoay tròn.
[Đang nạp tư liệu kịch bản … Đã bị quấy nhiễu, nạp thất bại.]
[Đang kiểm tra độ khó nhiệm vụ …… Nhiệm vụ dị thường, không thể kiểm tra.]
[Đang kiểm tra trạng thái hồn kỳ ….. Trạng thái không biết.]
Đông Phương Thư đột nhiên nâng ngón tay đè lên trán Diệp Chi Châu quán nhập thần thức, ngay sau đó bức ra một giọt máu đầu tim xoa vào ấn đường của cậu, đầu ngón tay chợt lóe ánh sáng, máu biến mất, Diệp Chi Châu chỉ cảm thấy trong não đột nhiên nhiều thêm cái gì đó, rồi lại không thể nói ra cụ thể là cái gì.
“Không phải hồn kỳ.” Đông Phương Thư thu hồi tay nhìn Tô Dận, lại đưa tay phất qua đầu Tô Dận, chỉ thấy hồn kỳ vốn đang quay tròn loạn chuyển đột nhiên dừng lại, sau đó vỡ thành quang điểm biến mất vô tung.
Diệp Chi Châu kinh ngạc, thả tâm xuống, vươn tay kéo tay áo y, “Sao ngươi có thể nhìn thấy hồn kỳ thế? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Cộng sinh.” Đông Phương Thư xoay người ôm lấy cậu, giúp cậu chỉnh tóc, “Trên đầu của hắn chỉ là giả kỳ, không có linh hồn dao động.”
“Linh hồn dao động? Khoan đã, ngươi đây là chuẩn bị nói cho ta biết chân tướng hồn kỳ dúng không? Ta có thể biết sao?”
Đông Phương Thư gật gật đầu, lại nhìn Tô Dận mờ mịt nhìn bọn họ nói chuyện, ném ra một trận bàn, rầm một cái, Tô Dận nằm vật xuống trên mặt đất ngủ thiếp đi.
Diệp Chi Châu từ trong kích động sắp biết chân tướng hoàn hồn lại, giãy dụa muốn xuống đất nhìn Tô Dận, “Ngươi làm gì sư thúc thế? Ngươi đừng thấy sư thúc cao to như vậy, nhưng lá gan của hắn lại rất nhỏ, đừng dọa hắn.”
“Chỉ là để hắn ngủ một lát.” Đông Phương Thư vỗ vỗ mông cậu, đi đến trước pháp khí phi hành ngồi xuống, để cậu lên trên đùi, “Trước đó không nói cho ngươi chân tướng là bởi vì thiên đạo không cho phép, hồn kỳ là vật ở Tu Chân giới, Thông Thiên cũng vậy, chúng nó không được phép xuất hiện ở thế giới khác …… Ta cũng vậy.”
Diệp Chi Châu nhíu mày, “Ý của ngươi là …… Nếu có người biết thân phận chân chính của các ngươi, các ngươi sẽ bị đuổi đi?”
“Không, không chỉ chúng ta, ngươi cũng là lực lượng từ bên ngoài, đồng dạng cũng sẽ bị đuổi đi, người biết thân phận chân chính của chúng ta sẽ bị xóa sạch toàn bộ ký ức về chúng ta. Chỉ có dưới tình huống ngươi không biết chân tướng, không rõ chính mình đang thật sự làm gì, thiên đạo mới có khả năng mở một con mắt nhắm một con mắt, mở cửa sau cho ngươi. Quy tắc thiên đạo là như thế, chỉ có thể lợi dụng lỗ hổng, không thể cưỡng cầu nó làm gì.”
Diệp Chi Châu nhớ tới mình lúc trước vùi đầu làm nhiệm vụ, co rút khóe miệng, “Nếu hồn kỳ cũng bắt nguồn từ Tu Chân giới, vậy lúc nó đi sang thế giới khác thì tại sao không bị thiên đạo trực tiếp đuổi đi? Nó rất lợi hại phải không?”
Đông Phương Thư từ trong tay của cậu cầm lấy cái gương nhỏ, chuyển chuyển, nói rằng, “Thông Thiên là thần khí thượng cổ.”
Diệp Chi Châu mê mang chớp mắt mấy cái, sao đề tài lại chuyển tới việc này, hơn nữa, “Thông Thiên là thần khí?” Dáng vẻ như vậy, có chỗ nào giống thần khí chứ.
“Ừ.” Đông Phương Thư lại duỗi ngón tay ấn lên Thông Thiên, một đạo ánh sáng nhạt hiện lên, Thông Thiên đột nhiên bay lên không biến lớn hơn, treo lơ lửng ở trước mặt hai người, “Thông Thiên kính, có thể chiếu xuất quá khứ và tương lai của tất cả vật hoặc người trên thế gian, là thần khí ít ỏi còn lưu truyền tới nay, nhưng cũng là thần khí thích hợp nhất. Năng lực của nó vừa vặn có thể khắc chế hồn kỳ.”
Trong mặt kính phóng đại xuất hiện hai thân ảnh thon dài, Đông Phương Thư vẫn là một thân áo bào trắng, nhưng cậu không còn là bộ dáng tiểu hài tử nữa, mà biến thành một mỹ nam tử tuấn mi tu mục … Giống như đúc thân thể của chính mình.
“Tiểu Châu tóc dài cũng rất xinh đẹp, nhanh lớn lên đi.” Đông Phương Thư cười nắm mặt cậu.
Diệp Chi Châu đang kinh ngạc há hốc miệng liền ngậm lại, nghiêng đầu trừng y một cái, sờ Thông Thiên, hỏi, “Đây là nguyên nhân Thông Thiên có thể cung cấp cho ta những tư liệu kịch bản cùng thân phận nhóm hậu cung sao? Nó chiếu ra được?”
Đông Phương Thư gật đầu, thu nhỏ Thông Thiên kính lại rồi cất đi, tiếp tục nói, “Thông Thiên có thể chiếu xuất tương lai của các tiểu thế giới, cũng có thể chiếu xuất hướng đi của hồn kỳ, mà lúc ban đầu, nó đã chiếu ra người thích hợp nhất trợ giúp chúng ta chống lại hồn kỳ, sự thật chứng minh, nó lựa chọn chính xác.”
Diệp Chi Châu bị y nhìn có chút ngượng ngùng, mặt đỏ hồng nói, “Vậy đôi khi nó cung cấp tư liệu có lỗi là bởi vì đã bị hồn kỳ ảnh hưởng đúng không?”
“Không sai, xem số mệnh tương lai của một thế giới quá mức khó khăn, cộng thêm hồn kỳ quấy phá, Thông Thiên chỉ có thể thu hoạch được một phần chân tướng, cho nên tuy rằng nó có thể cho ra nội dung kịch bản, nhưng kịch bản đó đã bị hồn kỳ mỹ hóa hoặc là cố ý lừa gạt.” Nói đến đây Đông Phương Thư dừng một chút, lại sờ sờ tóc của cậu, “Vất vả ngươi.”
“Không có vất vả.” Diệp Chi Châu cọ tay y, cẩn thận hỏi, “Vậy hồn kỳ …..”
“Là ma khí. Thời thượng cổ có sáu đại thần khí và bốn đại ma khí.” Ánh mắt Đông Phương Thư lạnh xuống, giải thích, “Tất cả mọi người ở Tu Chân giới cho rằng thần khí thượng cổ chỉ truyền lưu lại một món, ma khí đã không còn tồn tại, nhưng bọn họ đã sai, kỳ thật thần khí truyền lưu tới hai món, một món là vũ khí bản mạng hiện giờ của chưởng môn Lâm Tiên các – Phá Ma Kiếm, một món khác chính là Thông Thiên. Mà ma khí cũng để lại một món, tên là Phệ Hồn Phiên.” (Phệ hồn = cắn nuốt linh hồn, phiên = lá cờ)
Diệp Chi Châu mãnh liệt nhớ tới không gian màu xám mình đã từng bị cuốn vào kia, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh, “Cho nên hồn kỳ là do Phệ Hồn Phiên làm ra?”
“Phệ Hồn Phiên, tên như ý nghĩa, dựa vào cắn nuốt linh hồn để lấy được lực lượng. Từ thượng cổ cho tới bây giờ đã không biết qua bao nhiêu vạn năm, trong những năm tháng đó, nó tránh ở nơi không người biết trộm cắn nuốt linh hồn, dần dần cư nhiên dựng dục ra một ác linh cường đại, có ý thức của mình cùng thần chí, nó muốn chân chính trở thành người, mà không phải là khí linh hay ác linh gì cả.” Đông Phương Thư lại điểm điểm Thông Thiên, nói rằng, “Khí linh dựa vào vũ khí tự nhiên diễn hóa, vạn bất tồn nhất, nhưng sau khi trở thành vũ khí bản mạng của tu giả thì sẽ theo đó mà tu luyện phi thăng, sau khi phi thăng sẽ hóa người, trở thành linh tiên, từ đó thành tựu đại đạo. Nhưng ma khí thì …… Ma tu muốn phi thăng đã khó lại càng thêm khó, huống chi là một cái ma khí chứa ác linh?”
Diệp Chi Châu nhíu mày, “Vậy hồn kỳ ở mỗi tiểu thế giới rốt cuộc là ……”
“Phệ Hồn Phiên là ma khí thượng cổ, tự nhiên có chỗ đặc biệt của nó, nó có thể hấp thụ tất cả số mệnh linh hồn mà nó cắn nuốt.” Đông Phương Thư để Thông Thiên vào trong tay cậu, cẩn thận giải thích, “Nói cách khác, nếu nó cắn nuốt linh hồn của ta, liền có thể hấp thu một phần năng lực linh khí cùng với số mệnh của ta, thậm chí bao gồm cả công đức nhân quả, sau đó chuyển hóa thành của chính nó.”
Diệp Chi Châu nhịn không được nắm chặt tay y.
“Ác linh kia là nhìn trúng năng lực này của Phệ Hồn Phiên, ở trong bóng tối âm mưu tạo ra chuyện này.” Đông Phương Thư ôm cậu vào trong ngực, phản nắm chặt tay cậu, “Nhưng ác linh muốn trọng tố thân thể thì phải có được số mệnh công đức vô cùng khổng lồ, cho nên nó đã tích góp từng tí một lực lượng nhưng không làm kinh động tới Tu Chân giới cùng thiên đạo.”
Diệp Chi Châu đột nhiên nhớ tới phỏng đoán của mình về số mệnh của mình lúc trước, im lặng không nói. Cư nhiên thật đúng là số mệnh …… Vậy có nên nói mình thông minh không đây?
Truyện được edit và post duy nhất tại: .
Đông Phương Thư cũng không biết trong đầu của cậu đang tự tâng bốc mình, tiếp tục nói, “Người tu chân trước khi phi thăng phải trải qua Độ kiếp kỳ, độ kiếp của mọi người đều không giống nhau, nhưng khẳng định vạn phần hung hiểm. Ác linh trong Phệ Hồn Phiên nhìn trúng điểm này, trộm đem chín chín tám mươi mốt trận kỳ bỏ vào mỗi góc ở Tu Chân giới, khi tìm kiếm được tu giả Độ kiếp kỳ, thừa dịp bọn họ độ kiếp suy yếu liền kéo linh hồn tu giả vào tiểu thế giới khác, tạo ra dấu hiệu giả dối là linh hồn tu giả tiến vào luân hồi đi lịch kiếp lừa gạt thiên đạo, sau đó lại ngụy trang thành tu giả đã phi thăng, lừa gạt toàn bộ Tu Chân giới.”
Diệp Chi Châu sắc bén nắm chắc trọng điểm, “Chín chín tám mươi mốt trận kỳ? Cho, cho nên, những cái hồn kỳ ta lấy chính là trận kỳ của Phệ Hồn Phiên? Vậy, vậy hậu cung ……”
“Chính là những tu giả bị Phệ Hồn Phiên kéo vào tiểu thế giới.”
Chân tướng hồn kỳ cư nhiên là như thế này ….. Cậu nhéo nhéo mu bàn tay, có chút đau, sau đó như nghĩ tới điều gì lại vội hỏi, “Vậy mấy thế giới sau hồn kỳ lại có thể chuyển dời đi lại là xảy ra chuyện gì? Nhân vật chính là cái gì, chẳng lẽ là ác linh kia? Vậy Giai Giai ……”
“Đừng nóng vội.” Đông Phương Thư bắn ra thần thức vây quanh cậu, trong thanh âm mang theo trấn an, “Linh hồn của tu giả rất cường đại, thân chịu công đức nhân quả so với người bình thường nhiều hơn rất nhiều, nhưng có một loại người có công đức nhân quả cũng rất nhiều, đó chính là đứa con số mệnh của thế giới.”
Diệp Chi Châu: “……” A, thuyết pháp rất quen thuộc.
“Sau này ngươi nhổ hồn kỳ nhiều lần, ác linh bắt đầu sốt ruột, không còn chấp nhất với linh hồn tu giả nữa, bắt đầu xuống tay với đứa con số mệnh trong mỗi tiểu thế giới. Về phần nhân vật chính ở mỗi thế giới ….. Phệ Hồn Phiên cắn nuốt rất nhiều linh hồn, cũng không chỉ tạo ra một ác linh, chín chín tám mươi mốt trận kỳ, mỗi một trận kỳ đều có vô số mảnh nhỏ linh hồn bám vào, nhân vật chính là từ những mảnh nhỏ linh hồn kia dựng dục nên, Phệ Hồn Phiên đem những mảnh linh hồn đó chắp vá thành linh hồn mới đầu nhập vào tiểu thế giới tiến vào luân hồi, liền thành cái gọi là nhân vật chính.”
Diệp Chi Châu ngây ngốc, “Vậy Giai Giai ……”
“Cũng là một mảnh linh hồn, nhưng có lẽ linh hồn của hắn không có bị vỡ nghiêm trọng, cho nên còn bảo lưu một ít nhân tính.” Đông Phương Thư trấn an vỗ vỗ sống lưng cậu, nói rằng, “Tiểu Châu, Phệ Hồn Phiên là ma khí, vô luận những linh hồn bị cắn nuốt lúc trước như thế nào, trong thời gian lâu, ở chung sẽ chậm rãi bị đồng hóa vấy bẩn, Đồng Giai cuối cùng vì cứu ngươi mà tiêu tán linh hồn của mình, cũng xem như là một kiểu giải thoát.”
“Ta biết ……” Cậu cúi đầu hít hít cái mũi, gẩy hoa văn trên cái gương nhỏ, “Cái nơi xám ngoét ghê tởm ấy, ngốc lâu quả thật sẽ dễ bị điên mất …..”
Đông Phương Thư an tĩnh cùng cậu trầm mặc một hồi, chờ cảm xúc cậu dịu đi.
Cậu nhanh chóng hít sâu áp chế cảm xúc, kéo suy nghĩ về chính sự, hỏi, “Chín chín tám mươi mốt trận kỳ, vậy có phải tổng cộng có tám mươi mốt tu giả Độ kiếp kỳ bị kéo vào tiểu thế giới không?”
Đông Phương Thư gật đầu.
“Vậy ngươi làm ba lượt nam chủ là phải giải thích thế nào đây?”
“Ta bị Phệ Hồn Phiên tìm được khi đang cưỡng chế phi thăng, bởi vì sát nghiệt quá nặng, khi ta chịu một lôi kiếp cuối cùng thì linh hồn bị tứ tán, cho nên Phệ Hồn Phiên chỉ thu lấy được một phần linh hồn của ta.”
Diệp Chi Châu nghe vậy cau mày, “Cưỡng chế phi thăng? Ngươi căn bản là không muốn sống thì đúng hơn!” Cậu mới không tin người yêu sẽ ngu ngốc xúc động chạy tới chơi cái gì cưỡng chế phi thăng đâu, người này chính là muốn tự sát thì có! Hỗn đản!
Đông Phương Thư nắm vành tai cậu, cong môi lộ ra một nụ cười dịu dàng, “Đó là trước kia, sau khi gặp được ngươi linh hồn của ta bắt đầu theo bản năng tập trung lại, muốn tiếp tục sống nữa, muốn tới bên cạnh ngươi.”
Diệp Chi Châu kéo tay y ra, ác thanh ác khí nói, “Sau đó Phệ Hồn Phiên phát hiện linh hồn của ngươi đặc biệt cường đại đặc biệt mỹ vị, cho nên liền dính lấy ngươi?”
“Cũng bởi vì mức độ tập trung linh hồn bất đồng nên cường độ linh hồn biểu thị bất đồng, hồn kỳ tưởng lầm ta là linh hồn của tu giả mới hút vào muốn cắn nuốt lần nữa, cho nên mới ……” Đông Phương Thư ôm mặt cậu qua, cười càng thêm xinh đẹp, “Sau này Phệ Hồn Phiên phát hiện sự tồn tại của chúng ta, bắt đầu nhằm vào chúng ta, ý đồ cắn nuốt linh hồn chúng ta, đương nhiên, bởi vì Tiểu Châu đặc biệt lợi hại, cho nên nó đều không thành công.”
“Bớt vuốt mông ngựa đi!” Diệp Chi Châu bị y sờ sờ bóp bóp phiền muốn chết, dứt khoát kéo tay y xuống nhét dưới mông mình, trừng mắt tiếp tục hỏi, “Vậy số lượng hồn kỳ ở mỗi thế giới không đồng nhất là bởi vì sao? Nếu nó một lần đem tất cả hồn kỳ đầu nhập vào một tiểu thế giới, ta khẳng định sẽ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ cả.”
Đông Phương Thư nhịn cười, tận lực nghiêm túc giải thích, “Ác linh lợi dụng tính chất đặc biệt của Phệ Hồn Phiên, đem linh hồn tu giả cùng trận kỳ dựng dục ra linh hồn nhân vật chính đầu nhập luân hồi tiến vào tiểu thế giới, nhưng loại luân hồi này sẽ không được thiên đạo thừa nhận, chỉ mấy cái thì được, nhiều thì sẽ bị thiên đạo phát hiện, tiến tới đuổi đi gạt bỏ, ác linh kia không có ngốc như vậy.”
“Ý của ngươi là chỉ có ta là ngốc đúng không?!” Diệp Chi Châu nổi giận, dùng sức ngồi vài cái lên tay y rồi nói, “Cho nên các tiểu thế giới cũng phân chia cấp bậc cao thấp đúng không? Khả năng dung nạp luân hồi dị thường ở mỗi tiểu thế giới đều không giống đúng không? Còn nữa, nếu hồn kỳ thành công thu lấy linh hồn mỗi một tu giả, có phải sẽ ảnh hưởng tới tiểu thế giới?”
“Có.” Đông Phương Thư nhìn búi tóc của cậu, ngón tay ngứa ngáy lại muốn động, “Tu giả Độ kiếp kỳ là tồn tại gần với thần tiên nhất, Phệ Hồn Phiên đưa bọn họ đến tiểu thế giới đa phần đều là thế giới cấp thấp không tồn tại lực lượng cường đại, sự tồn tại của chính bọn họ cũng là một loại thương tổn với tiểu thế giới, hơn nữa có Phệ Hồn Phiên ảnh hưởng, nếu cuối cùng linh hồn tu giả bị cướp lấy thành công, tiểu thế giới sẽ mất thăng bằng, do đó sinh ra rung chuyển, nghiêm trọng liền trực tiếp sụp đổ.”
“Thật ra có một số thiên đạo ở tiểu thế giới rõ ràng đã ý thức được bọn họ tồn tại, nhưng vì sao lại không trực tiếp đuổi bọn họ đi …..”
“Ngươi quên bọn họ là như thế nào đi đến tiểu thế giới rồi sao? Là luân hồi, một khi luân hồi thành công, trước khi bọn họ chết đi, bọn họ đều là nguyên trụ, quy tắc thiên đạo có hạn, không người nào có thể động tới bọn họ.” Đó cũng là lỗ hổng của thiên đạo, tra không ra luân hồi dị thường liền không thể ngăn cản linh hồn từ bên ngoài nhập giới, mà một khi đã có linh hồn từ bên ngoài luân hồi nhập giới thành công trở thành nguyên trụ, thiên đạo liền không thể trực tiếp đuổi bọn họ đi.
Diệp Chi Châu suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Vậy nhân vật chính rốt cuộc làm như thế nào để thu lấy linh hồn tu giả? Trong tư liệu kịch bản chỉ nói bọn họ ở cùng một chỗ …..”
“Tiểu Châu, nếu ta gặp nguy hiểm, ngươi nguyện ý vì ta hy sinh linh hồn sao?”
“Đương nhiên …… không nguyện ý rồi!”
Đông Phương Thư cười khẽ, rút tay ra niết búi tóc của cậu, “Ừm, ta cũng không nguyện ý.”
Diệp Chi Châu đỏ mặt, nghiến răng muốn cắn y.
“Phệ Hồn Phiên là ma khí, có thể thông qua chế tạo biểu hiện giả dối mê hoặc nhân tâm để thu lấy linh hồn người khác, nhân vật chính ở mỗi thế giới là do nó tạo ra, những nhóm tu giả đó sau khi luân hồi cho dù không yêu nhân vật chính nhưng dưới ảnh hưởng năm dài tháng rộng của hồn kỳ, cuối cùng vẫn sẽ bị mê hoặc. Một khi bọn họ chết đi, không còn là nguyên trụ thoát ly khỏi bảo hộ của thiên đạo, Phệ Hồn Phiên liền có thể thông qua hồn kỳ trực tiếp cắn nuốt linh hồn bọn họ.” Đông Phương Thư cẩn thận giải thích, nghiêng đầu nhìn về phía không trung màu xanh, ” Phệ Hồn Phiên quả thật nóng nảy, Tu Chân giới khác với tiểu thế giới của nó, ý thức thiên đạo mạnh hơn, nó ở đây cướp lấy linh hồn tu giả sắp phi thăng, tất nhiên sẽ bị thiên đạo phát hiện giáng thiên phạt xuống, nhân vật chính giả là thủ đoạn ngụy trang của nó, chúng ta phải nhanh chóng phân biệt ra.”
Nói đến đây Diệp Chi Châu cũng nghiêm túc hẳn lên, nhìn sư thúc nhà mình đang ngủ say sưa, sờ cằm, “Có lẽ ….. ta có biện pháp tìm ra nhân vật chính thật sự ở thế giới này. Nếu nó đã quay trở lại, như vậy nhân vật chính ở thế giới này rất có khả năng chính là do ác linh kia đầu thai biến thành. Thông Thiên vì để ta luân hồi đã tiêu hao hết lực lượng, nói vậy Phệ Hồn Phiên cũng như thế, nhân vật chính hiện tại tuổi khẳng định không lớn, vả lại nhất định là ma tu, Phệ Hồn Phiên hẳn là pháp khí bản mạng của hắn.”
Đông Phương Thư gật đầu, “Ta cũng đoán như thế.”
“Còn nữa.” Mắt Diệp Chi Châu sáng rực lên, bắt đầu hắc hắc cười gian, ” Phệ Hồn Phiên tổng cộng có tám mươi mốt trận kỳ, đây chính là một manh mối siêu lớn. Đến đến đến, chúng ta đến tính lại ở mấy thế giới trước tổng cộng đã lấy bao nhiêu hồn kỳ rồi. Nếu nó quay về, vậy mấy hồn kỳ còn dư lại khẳng định sẽ sinh trưởng toàn bộ ở trên người nhân vật chính thật sự, tuyệt đối không phải là ba cái! Mà nhân vật chính giả khẳng định cũng không chỉ có một mình sư thúc, lấy cái tính thối nát của hồn kỳ kia, hồn kỳ thật giả ở thế giới này cộng lại nhất định cũng là tám mươi mốt, không chỉ là phép trừ thôi sao, ta học toán giỏi nhất đấy!”
Đông Phương Thư rốt cục nhịn không được, ôm cậu vào trong ngực hung hăng xoa nắn một phen.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 163
Chương 163