Chiều hôm bắt gặp Hướng Cảnh cùng Ngô Khuynh Đình phóng túng trong phòng làm việc, đầu anh đau như muốn nứt ra nhưng anh vẫn lẳng lặng rời đi. Sau đó dù có uống bao nhiêu mấy loại thuốc đau đầu vẫn hay dùng, sự đau đớn vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm, vậy mà anh vẫn kiên trì đến giúp Hướng Cảnh chuẩn bị cho buổi trình diễn lần này.
(Lời của editor: Đọc đến đoạn này, ta chợt không thấy ghét Mr.Triển Dự nì nhiều như trước nữa. Nói thế nào nhỉ, bây giờ Mr mới nhận ra tình cảm dành cho anh Hướng nhưng có vẻ đã quá muộn. Vả lại suốt câu chuyện ta có thể thấy anh Hướng là một người rất trọng tình cảm vì khi sinh ra đã bị vứt bỏ, mặc dù nhận được sự giúp đỡ từ Mr.Dự nhưng đó chỉ lại là sự lạnh lùng xa cách a. Thế nên nam chính của chúng ta mới có cơ hội chinh phục trái tim mỹ nhân a. Hehe. đây chỉ những lời chán wa’ mà chém ra. Thỉnh quý vị ném đá nhẹ tay.)
Triển Dự cảm thấy, nếu chính mình không ra mặt thì Hướng Cảnh nhất định sẽ không ứng phó được. Trong lòng Triển Dự, cho tới giờ phút này, vẫn luôn coi Hướng Cảnh là cậu học sinh mười bảy tuổi nghèo đói xác xơ, hình dáng yếu đuối bất lực ngồi xổm khóc trong thời tiết giá lạnh mưa phùn năm đó. Triển Dự nở một nụ cười ấm áp, một ánh mắt dịu dàng, cậu ta giống như gặp được quý nhân mà ngoan ngoãn dựa vào lòng Triển Dự.
Triển Dự luôn muốn cậu ta cứ yếu đuối như thế, bởi như vậy cậu ta sẽ mãi mãi là người của Triển Dự anh.
Tuy vậy nhiều năm như thế nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không thể coi là tốt đẹp được.
Mùa hè này, Hướng Cảnh lần đầu tiên bỏ đi, lại gặp được tình yêu màu lam của đời mình, tất cả giờ đây không thể quay về giống lúc đầu được nữa.
Trong khoảng thời gian này, áp lực của Triển Dự so ra còn lớn hơn Hướng Cảnh, vừa trốn các tập đoàn may mặc, vừa quan hệ với xã hội, lên ý tưởng, mời người mẫu. Kỳ thật mà nói, không có anh, chỉ dựa vào nhóm thiết kế của Hướng Cảnh thì sao có thể có cơ hội một lần nữa đứng trên sân khấu hoành tránh này, tư thái lãng mạn mà thể hiện cho Ngô Khuynh Đình sự tài hoa, niềm kiêu hãnh cùng tình yêu mà cậu ta dành cho thằng nhóc kia.
Bao nhiêu mệt nhọc tích lũy để bùng phát vào đêm nay, khi Hướng Cảnh còn đang bận bịu trong phòng trang phục thì ở phòng hóa trang, Triển Dự thấy choáng váng rồi té xỉu, không thể đứng lên được. Trong tiềm thức chợt nảy lên ý niệm đau thương: Hướng Cảnh đã không còn cần anh nữa, vậy anh đứng lên để làm gì.
“Triển Dự, tỉnh, tỉnh lại đi.” Hướng Cảnh ngồi xổm bên người Triển Dự, thanh âm nghẹn ngào: “Có sao không?” Anh chưa bao giờ thấy một Triển Dự yếu ớt như thế này. Khuôn mặt anh tuấn lúc này không còn phát ra ánh nhìn bá đạo nữa. Cả khung xương cao lớn cứ như mất hết lực chống đỡ, xụi lơ đợi anh đến dìu đi đứng dậy.
Giờ phút này, nhìn khuôn mặt Triển Dự tái nhợt, Hướng Cảnh mới hiểu được: Triển Dự cũng là người, anh ta đều không thể hiện ra chút gì yếu ớt hay đau thương.
Cũng bởi vậy mà Hướng Cảnh căn bản không hiểu nội tâm con người này, chỉ nhớ dáng vẻ lạnh lùng của anh ta, cho nên bọn họ tới ngày hôm nay rồi mà tâm trạng vẫn trống rỗng.
“Để tôi ôm anh đứng lên được không?” Hướng Cảnh ôm lấy thắt lưng anh ta, “Nếu anh cần đến tôi, anh có thể nói với tôi, tôi sẽ không vô tình không để ý đến anh như vậy nữa.”
“…” Triển Dự dường như không nghe thấy những lời này.
Cả hậu trường vì việc Triển Dự đột nhiên ngất mà trở nên rối loạn, rất nhiều người cố nhoi vào phòng hoá trang xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đó cũng có Ngô Khuynh Đình. Bọn họ nhìn thấy hai người đàn ông ôm nhau, sau đó dồn ánh mắt hoài nghi về phía Ngô Khuynh Đình. Lúc này, Ngô Khuynh Đình giống như trở thành người “danh bất chính, ngôn không thuận”. Cậu ta chỉ là một cuộc tình mùa hè ngắn ngủi, mà Triển Dự thì lại có đến mười năm cùng một chỗ.
Ngô Khuynh Đình xấu hổ đứng sững sờ một chỗ, hồi lâu mới lộ ra nụ cười lễ nghi, định nói mình không ngại, người kia chỉ là bạn hợp tác làm ăn hiện tại nên quan tâm; nhưng lúc sau lại nhận ra hai mắt Hướng Cảnh đẫm lệ, cậu không thể không đối mặt với chính mình: Hướng Cảnh và Triển Dự, đâu chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn đơn thuần.
Mấy ngày sau bệnh viện đưa ra báo cáo bệnh tình. Trong não Triển Dự có u lành, để suốt thời gian dài nên gây ức chế hệ thần kinh não, vì vậy mà nhiều năm qua Triển Dự luôn mắc bệnh đau đầu.
Vài năm trước, khi Hướng Cảnh mới nổi danh, bác sĩ đã huẩn đoán ra căn bệnh này của anh, mặc dù không phải bệnh nan y, nhưng là phẫu thuật nên cần phải có thời gian nằm nghỉ tĩnh dưỡng, ít nhất là khoảng nửa năm. Mà cho dù chỉ nửa tháng Triển Dự cũng thấy anh không ở bên Hướng Cảnh là không được. (Tới đây, kết luận Mr.Dự mắc bệnh “gà mẹ” quá đáng), nửa năm thì lại càng không thể bởi anh càng thêm lo lắng. Cho nên anh kiên quyết cự tuyệt chuyện phẫu thuật.
Hiện tại, mỗi người đều nói, Triển Dự còn coi Hướng Cảnh quan trọng hơn so với tính mạng của chính mình.
Hướng Cảnh vạn phần tự trách bản thân, vội vàng hoàn thành xong nốt những công việc còn lại, suốt một thời gian cũng không tham dự công tác thiết kế trang phục nữa. Cả quá trình anh sắp xếp mọi thứ, Ngô Khuynh Đình hoàn toàn không can thiệp quyết định của anh, chỉ yên lặng để anh có thời gian và không gian, giúp anh trấn tĩnh lại mà bình ổn những suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Ngô Khuynh Đình đã lâu không gặp Hướng Cảnh, chỉ thỉnh thoảng tình cờ gặp khi đi thăm Triển Dự, cũng chỉ hàn huyên vài câu, mà không thẳng thắn nói ra những lời trong lòng.
Hướng Cảnh xưa nay không có chủ kiến gì nên giờ lòng rối bời. Bởi bây giờ anh mới nhận ra những năm qua Triển Dự vì mình mà hi sinh đến mức nào, vốn định nói chuyện thề non hẹn biển với Ngô Khuynh Đình nhưng vào lúc này không thể tiếp tục kế hoạch ban đầu được nữa.
Ngô Khuynh Đình phóng khoáng, không gây áp lực lên Hướng Cảnh, không ép anh phải lựa chọn ngay lập tức, mà chỉ cười nói, mặt tiền cửa hàng đã trang trí lại xong rồi. Đi nhiều ngày như thế cũng cần phải trở về, cám ơn Hướng Cảnh trong suốt thời gian qua đã khoản đãi mình. Về sau nếu anh có đến thành phố S, rảnh rỗi thì đến tìm mình ôn chuyện xưa, giống như bạn bè vậy…
Nói xong mày cũng nhăn lại. Đối mặt nhà thiết kế nổi tiếng khiến sự tự ti trong Ngô Khuynh Đình lại biểu lộ ra ngoài.
Hướng Cảnh muốn giữ cậu ta lại, nhưng thâm tâm hiểu rằng đây chưa phải thời cơ chín muồi. Người đàn ông nâng đỡ anh nhiều năm nay đang trên giường bệnh, anh lại muốn nói chuyện yêu đương với người yêu, như vậy còn ra thể thống gì nữa? Anh chỉ có thể lưu luyến tiễn Ngô Khuynh Đình rời đi. Anh cũng muốn nói với cậu ta, bọn họ cuối cùng thực sự sẽ ở bên nhau, nhưng rốt cuộc cũng không có cơ hội nói.
Buổi chiều hôm Ngô Khuynh Đình chuẩn bị về nước, cậu đến gặp riêng Triển Dự, mua một bó hoa, mang theo một hộp điểm tâm, giống như đi đến thăm một người mà mình vô cùng kính trọng vậy, trên bó hoa còn kèm thêm một tấm thiệp, chúc Triển Dự sớm lành bệnh.
Điểm tâm kia giống với đồ hôm trước Triển Dự mang đến cho Hướng Cảnh, là bánh ngọt phúc bồn tử. Cậu muốn ám chỉ cho Triển Dự biết, thật ra cậu biết hôm đó Triển Dự đã tới. Cậu cũng biết Triển Dự không đồng ý việc cậu cùng một chỗ với Hướng Cảnh, nhưng cũng hiểu mình không đủ khả năng để so với Triển Dự. Trong lòng cậu đã coi hành trình đến nước Anh lần này là một giấc mộng.
Vừa lúc trong phòng bệnh không có ai, Triển Dự phá lệ mà kể không ít: “Trước khi Hướng Cảnh nổi tiếng, phác thảo cho ra đời không ai biết đến, nên không cam lòng mà tức giận, tùy hứng trốn tránh, vân vân.” Triển Dự nhìn hộp bánh nhẹ nhàng nói: “Lúc đầu không có tiền, không mua được cái gì có giá trị nên chỉ có thể mua mấy món điểm tâm dễ thương cho cậu ta. Sau cậu ta ăn đến phát chán, cũng không thích nữa.”
Chán ngấy ở đây là chỉ Triển Dự bây giờ không kìm chân cậu ta được nữa, thực sự là một người đàn ông kiêu căng, khó mà an ủi được.
Triển Dự thở dài một hơi, thẳng thắn nói: “Vẫn là như vậy, vô cùng tùy hứng. Thích làm quần áo thế nào là không thèm để ý khách hàng hay ông chủ nói cái gì, chỉ dựa vào ý kiến bản thân mà thiết kế. Kiên trì mãi rồi cũng đến ngày danh tiếng vang xa. Mùa hè này, lại đột nhiên chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, tôi thật sự hâm mộ ai khiến cậu ta có quyết định như thế.”
Trong lòng Triển Dự thật sự hâm mộ Ngô Khuynh Đình, Hướng Cảnh thích cậu ta đến nỗi dù bỏ thiết kế cũng vẫn muốn được bên cạnh cậu ta.
Ngô Khuynh Đình cũng không xác định mà cúi đầu. “Buổi tối tôi sẽ về nước, nhưng anh ấy vẫn sẽ ở lại Anh quốc.” Lần này tìm đến Hướng Cảnh, cậu tuy rằng ôm mộng chờ đợi, nhưng cũng hiểu có lẽ sẽ không có kết quả.
Tâm tình nổi điên chạy tới để gặp anh ta chẳng qua cũng chỉ là muốn thỏa mãn nỗi nhớ sâu đậm trong lòng, nhưng qua việc lần này chỉ sợ nỗi tượng niệm người kia càng trở nên sâu nặng hơn thôi
“Về sau anh ấy còn cần anh chiếu cố nhiều.” Ngô Khuynh Đình ra vẻ phóng khoáng. Lúc này, cậu vì Hướng Cảnh mà từ nơi xa xôi đến Anh, cho dù biết tình yêu giữa hai người họ giống như một ngọn lửa tự bùng cháy mà không có nhiên liệu, nhiệt lượng đang giảm dần, nhưng cũng không ngần ngại mà yêu, cho nên kết quả đến nước này cũng đã trong dự liệu.
“Kỳ thật, cậu ta căn bản không có dã tâm cầu danh lợi, trước kia đều là bị tôi ép buộc… Hiện tại nếu có rời đi cũng không phải là không tốt.” Triển Dự nằm trên giường bệnh bình tĩnh nói, khôi phục lại trạng thái lạnh lùng như dã thú vốn có. Nhìn thấu hết những phù hoa, Triển Dự cũng đã mệt mỏi, nhìn đến hai người Ngô Khuynh Đình cùng Hướng Cảnh trước mắt, anh nhớ tới đến một người vì anh mà lang thang, một người lúc nào cùng bừng sáng năng lượng như ánh mặt trời – Tây Ngạn. Thời khắc sợ hãi khi bác sĩ mở hộp sọ, Triển Dự đều nghĩ đến người này.
Cho nên, Triển Dự hà tất tiếp tục để dã tâm của mình ngăn cản hạnh phúc đến gần. Dù là người khác hay Triển Dự cũng đều nên nhận ra thời điểm buông tay để thành toàn cho người ta.
Khi Triển Dự định nói cho Ngô Khuynh Đình biết mình không yêu Hướng Cảnh thì Ngô Khuynh Đình lại chán nản mà lựa chọn rời đi. “Chờ thân thể anh hoàn toàn hồi phục, anh ấy sẽ quyết định một lần nữa, chúc anh sớm lành bệnh, cũng chúc hai người mọi chuyện ở đây đều thuận lợi.”
Triển Dự nghiền ngẫm lắc đầu.
Giờ phút hai người nói lời tạm biệt, Hướng Cảnh không xuất hiện.
Vì thế, thật sự có thể coi là xong. Chuyện tình về bông hoa tường vi mùa hè này cũng thế là hết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyện Tình Hoa Tường Vi Màu Đỏ
Chương 9-2
Chương 9-2