“Đầu tiên cởi áo ra, ừm, quần cũng cởi, rồi nằm lên giường đi.” Tiêu Phàm cười sung sướng đem Đường Tuấn vào phòng ngủ, khoanh tay đứng bên giường.
Đường Tuấn yên lặng vô cảm nghe theo, mi mắt rũ xuống, nén xuống cảm giác tự lạnh lùng trào phúng trong lòng. Bản thân giờ như một MB, làm hết mọi tiền hí chỉ đợi khách leo lên người, đến đây đi, coi như kiểm nghiệm bản thân anh có thể vì một câu nói mà trả cái giá lớn đến mức nào. Cũng coi như cho bản thân một cơ hội bỏ mặc tất cả tôn nghiêm để theo đuổi dục vọng nguyên thủy nhất.
Tiêu Phàm thưởng thức cơ thể nam tính xinh đẹp của Đường Tuấn, thật hoàn mỹ, eo nhỏ, da thịt mịn màng, cái mông cong vểnh, cặp đùi thon dài, Tiêu Phàm trầm giọng ra lệnh: “Mở hai chân ra.” Hắn nhặt chiếc carvat trên mặt đất lên trói chặt hai tay Đường Tuấn, phòng việc anh phản kháng.
Đầu giường đã đặt đủ các thứ cần thiết, Tiêu Phàm đưa tay lấy gel bôi trơn, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lấy một chiếc bao cao su. Tuy hắn cũng rất muốn hoàn toàn cảm nhận bên trong Đường Tuấn, nhưng nghĩ đến những phiền phức sau khi làm tình nên lại thôi.
Lấy một lượng dầu bôi trơn lớn, Tiêu Phàm leo lên giường, cảm nhận rõ ràng sự khẩn trương của người dưới thân, cười thầm rồi bắt đầu đưa tay vào trong miệng huyệt nhỏ nhắn kia.
“!!” Đau đớn bất ngờ khiến Đường Tuấn cắn chặt môi, quay đầu qua một bên, không phát ra âm thanh gì.
Tiêu Phàm cẩn thận dò dẫm bên trong cơ thể Đường Tuấn, lại dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt ve nhũ tiêm của anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mút.
Hai tay Đường Tuấn nắm chặt trên đỉnh đầu, dưới kỹ xảo của Tiêu Phàm mà hạ thân dần cương cứng, gel bôi trơn ở bên trong tràng bích phát ra tiếng nước chói tai.
“Ư!” Một tiếng rên ngắn ngủi, ánh mắt Đường Tuấn nhất thời mở to, hé miệng thở dốc.
“Là nơi này sao?” Tiêu Phàm cười, ngón tay lại dùng sức ấn vào.
Đường Tuấn dồn dập thở dốc, bi ai cảm thấy phân thân vừa thoáng uể oải của mình lại cương lên.
Tiêu Phàm như chơi đến nghiện, ba ngón tay ở bên trong cơ thể Đường Tuấn chuyển động. Lại như hữu ý vô tình dùng đầu ngón tay kích thích điểm mẫn cảm của anh.
Hai tay bị trói, ngay cả chút kháng cự cũng không thể, Đường Tuấn nuốt xuống rên rỉ sắp tràn khỏi miệng, đôi mắt đen tràn ngập nhục nhã.
Tiêu Phàm cắn mút tạo nên thật nhiều dấu hôn trên cổ anh. Ở mỗi ấn kí hắn đều gào thét trong tâm khảm, muốn bản thân trở thành người duy nhất của Đường Tuấn, để lại thật nhiều trên người anh, ấn kí của riêng hắn, để tất cả mọi người đều biết: Đường Tuấn là của hắn.
“Đừng… đùa bỡn nữa.” Âm thanh xen lẫn tiếng thở dốc của người đàn ông như vỡ thành từng mảnh.
“Đây là thái độ cầu xin của cưng sao?” Tiêu Phàm cười nói, việc đùa bỡn Đường Tuấn mang đến cho hắn khoái cảm không tả: “Nói ‘xin anh tiến vào’.”
Đường Tuấn biến sắc, đôi mắt đỏ hoe hiện lên một tia sắc bén, ngực tức đến mức thở hổn hển.
Ặc, được rồi, đừng giận mà. Tiêu Phàm âm thầm bĩu môi, lấy đà, một hơi tiến vào hết.
“A!!!” Đường Tuấn ngửa cổ, thứ lớn hơn nhiều so với ngón tay tiến vào khiến cơ thể anh đau đớn như nổ tung, cổ tay bởi giãy giụa theo bản năng mà đỏ ửng. Khổ sở vùi đầu xuống giường cũng không thể thoát khỏi đau đớn kia.
“Thả lỏng.” Tiêu Phàm đã nghe rất nhiều loại rên rỉ, nhưng chưa bao giờ nghe âm thanh như của Đường Tuấn. Âm thanh khiến cảm xúc hắn trào dâng, âm điệu ẩn nhẫn bảo lưu một tia lạnh lùng, phảng phất như dòng suối mát chảy trong thâm cốc, thương hải tang điền, phong vân luân chuyển, cũng không thể thay đổi sự tuyệt vời của nó.
Đường Tuấn chau mày, sắc mặt trắng bệch, môi bị răng nanh cắn đến chảy máu, mái tóc đen dày bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, chuyển động theo từng đợt hô hấp khiến ngũ quan vốn bình thường nay trở nên mị hoặc lạ lùng.
Tiêu Phàm nuốt nước miếng, rốt cuộc không thể nhẫn nại, hắn mạnh mẽ ra vào cơ thể Đường Tuấn, một lần lại một lần, dùng toàn bộ sức lực, chiếm đoạt cơ thể của người đàn ông lạnh lùng ấy.
Không chỉ thân thể, ngay cả linh hồn của anh, hắn cũng muốn chiếm được, khiến cho anh từ trong ra ngoài, đều mang theo hương vị của hắn, vĩnh viễn vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Tiêu Phàm trong giây phút điên cuồng ấy, đã xuất hiện ý nghĩ như vậy trong tâm khảm.
Đường Tuấn vô lực nhìn lên phía trên, ánh đèn lập lòe kì quái, hiện lên trong mắt anh một hình ảnh lạ lùng. Tâm trí trôi nổi trong một khoảng không trống rỗng, rồi bốn phía trở nên xám trắng, tuyệt vọng không thấy lối thoát. Thiên đường cũng thế, địa ngục cũng vậy, chung quy, hãy cho anh một đáp án đi, đừng vĩnh viễn trầm luân trong vô tận nữa.
“Ha…” ‘Thằng nhỏ’ phóng ra tinh dịch, cơ thể xụi lơ bị cuốn chặt lấy, hung khí không biết mệt kia lại một lần nữa công kích bên trong cơ thể anh.
Ha, dù đây là tình dục, tình yêu hay gì đi nữa, vui sướng và thống khổ cùng gia tăng khiến cho linh hồn ngày càng sợ hãi, vận mệnh không thể nắm trong tay, cảm giác đắm chìm trong vô vọng, và sự tham lam đến đáng ghê tởm của bản thân.
Suốt đêm, âm thanh kiềm nén của Đường Tuấn vang vọng, cùng với ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào từ khung cửa sổ sát đất, tinh tế bao phủ bóng dáng hai người, tạo thành một bóng đen dài đầy thảm đạm.
“Cầu người đem ta khắc trong lòng như ấn ký, hiện hữu trên tay người như trạc kí;
Bởi yêu như sự kiên cường của cái chết, hận như sự tàn nhẫn của địa ngục.
Ánh sáng hiện lên, là ánh lửa cháy, là ánh lửa của thần Giê-hô-va.”
————《 Thánh kinh – Nhã ca 》
–o0o–
Tiêu Phàm nhìn hàng người dài dằng dặc, thở dài, hôm nay ở công ty, hắn nghe được vài nhân viên nói về một cửa hàng đồ ngọt gần đấy. Nghĩ đến tình yêu mặn nồng của Đường Tuấn với đồ ngọt, hắn quyết định về sớm, chạy đến cửa hàng nghe đồn có ‘hương vị ngon đến mức khiến người ta bật khóc’ này.
Hương vị thế nào hắn không biết, nhưng nhìn đám đông đang xếp hàng thì hắn thật sự bật khóc được rồi.
Cái lạnh và khô của mùa đông khiến Tiêu Phàm rùng mình. Đáng lẽ theo lý thuyết, lúc này hắn hẳn là ngồi trong phòng mở lò sưởi, trên tay cầm cốc cafe nóng, nghe nhạc nhắm mắt nghỉ ngơi, hoặc xem một tạp chí ô tô, hoặc xem giấy tờ… Nói chung là, chắc chắn không phải đứng ở cuối hàng, mỏi chân chờ đống đồ ngọt sắp ra lò này!
Nói thì như vậy thôi, chớ Tiêu Phàm cũng không hề có ý bỏ về. Chỉ cần nghĩ đến nụ cười vui vẻ của Đường Tuấn, khuôn mặt đáng yêu khi miệng dính đầy vụn bánh ngọt mà không hề hay biết của anh, Tiêu Phàm liền cảm thấy, đứng vài giờ trong gió lạnh cũng chả là cái thá gì.
Bác gái đứng trước chợt quay đầu lại, cười hỏi. “Cậu thanh niên, đến mua đồ ngọt cho bạn gái hở?”
“Vâng…” Thật ra là bạn trai.
“Ôi chao, giờ chẳng còn mấy người vừa đẹp trai lại còn si tình giống cậu đâu.”
“Ha ha, bác quá khen.”
“Thời buổi này ấy à, có tiền là có tất, giống như tiền có thể giải quyết được mọi vấn đề vậy. Tiền có thể so với quan tâm chân thành được không, tiền có thể so với tình yêu thật sự được không, haiz, thói đời ngày nay…”
“…” Tiêu Phàm cười gượng, hình như, bản thân hắn chính là cái loại bác gái đang phê phán. Hắn đối với tình nhân rất hào phóng, quần áo trang sức hàng hiệu, thậm chí là xe thể thao, chỉ cần tình nhân mở miệng, hắn bình thường đều không cự tuyệt yêu cầu của đối phương.
Đương nhiên, hắn cũng luôn biết lựa chọn những người biết chừng mực, việc đòi hỏi quá đáng tuyệt đối không bao giờ phát sinh.
Tiêu Phàm cảm thấy quan hệ giữa người với người như một cuộc mua bán, dù bắt đầu chẳng phải vì tiền, kết thúc cũng không vì tiền, nhưng tổng thể cũng không thể thoát khỏi chữ tiền. Có thể dùng tiền để đạt được mục đích, là thú vui tao nhã của Tiêu Phàm.
Tất cả bạn giường của hắn chính là minh chứng.
Ngoại trừ Đường Tuấn, người đàn ông khuôn mặt cứng nhắc ngũ quan bình thường kia, trên thực tế là một trưởng phòng giàu có không kém hắn.
Vì Đường Tuấn, Tiêu Phàm mới có thể nguyện ý đứng chỗ này, vì mấy cái bánh đậu xanh chẳng hề sang quý kia.
Tiêu Phàm nghĩ có thể hắn thích Đường Tuấn, thích, nhưng không phải yêu. Hắn vẫn luyến tiếc rời khỏi cuộc sống của playboy, luyến tiếc phải rời khỏi vô số mỹ nhân. Hắn bài xích việc bị thứ xiềng xích gọi là tình yêu giam cầm, thay đổi cuộc sống hơn mười năm nay.
Thiên tân vạn khổ, trầy da tróc vẩy, Tiêu Phàm cuối cùng cũng đưa được bánh ngọt tình yêu đến bên miệng Đường Tuấn.
Đường Tuấn ban đầu có chút kinh ngạc, sau đó khôi phục bình tĩnh, cẩn thận nhận lấy bánh đậu xanh, nhìn Tiêu Phàm một cái thật nhanh rồi nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Tiêu Phàm cười đến mức thánh thiện, tuy chỉ trong tích tắc nhưng hắn vẫn thấy được tia cảm động trong mắt Đường Tuấn.
“Cậu ăn luôn đi.” Nhìn thấy Đường Tuấn cầm bánh đậu xanh như muốn quay đi, Tiêu Phàm đưa tay đè lên vai anh giữ lại.
Đường Tuấn nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt có chút thẹn thùng: “Tôi định về phòng rồi ăn.”
“Thôi, ăn luôn ở đây đi, tôi muốn nghe cảm nhận về nó nha.” Dối trá cả đấy, (thằng kia) chỉ là muốn nhìn vẻ mặt hưởng thụ của anh khi ăn đồ ngọt thôi.
“…” Đường Tuấn thở dài, thể hiện việc có chút vô lực, dưới ánh nhìn chăm chú của Tiêu Phàm cắn miếng bánh đậu xanh, nhẹ nhàng nhấm nuốt.
Tiêu Phàm nhìn Đường Tuấn dù cố giữ vẻ lạnh lùng, nhưng cử động của cánh tay, còn có đôi mắt híp lại thỏa mãn đều thể hiện người ấy đang rất thích thú.
“Ngon lắm đúng không.” Biết còn cố tình nói.
Đường Tuấn cứng ngắc hỏi: “Mua ở đâu vậy?”
“Ha ha.” Tiêu Phàm cười sung sướng: “Nếu cậu thích ăn vậy sau này tôi sẽ thường xuyên mua về cho, chỉ cần…” Tay Tiêu Phàm bắt đầu giở trò xấu xa: “Cậu thưởng cho tôi.”
Đưa tay bỏ ma trảo của tên đểu đang sờ soạng thắt lưng anh ra, Đường Tuấn kiên định lắc đầu: “Hôm nay không được.”
“Tại sao chứ!” Tiêu Phàm bất mãn kháng nghị.
“Hai ngày nay tôi có rất nhiều việc phải làm.”
“Cùng lắm thì tôi nhẹ nhàng một chút.”
“Cậu hôm trước cũng nói thế,” Đường Tuấn nghiêm túc nói: “Kết quả tôi phải nằm trên giường nguyên ngày.”
“Hơ… Hôm nay sẽ không như vậy nữa, hì hì.” Tiêu Phàm cười nịnh nọt, đôi mắt mở to cố gắng thể hiện thông điệp ‘em nói thật mà làm ơn tin em đi’.
Đáng tiếc thứ gọi là uy tín của Tiêu Phàm ở trên giường đã sớm chả còn gì, Đường Tuấn liếc cũng không liếc hắn mà chuẩn bị ôm bánh ngọt yêu thương về phòng.
Thật là, đối tốt với cậu ta thì chính là ngược đãi bản thân, bỏ đi, Đường Tuấn cũng có bao giờ nghe lời hắn đâu, Tiêu Phàm ai oán nhìn người kia: “Vậy khi nào cậu rảnh, không phải cậu đồng ý cuối tuần đi đánh tennis cùng tôi sao?”
Đường Tuấn đỡ trán: “Sân đánh tenis cuối tuần chơi tôi đã chọn rồi.”
“Vậy được rồi, chờ cậu giải quyết xong công việc phải ngoan ngoãn bồi thường cho tôi.” Biết tiếp tục quấn quít việc kia là không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng phải chiếm được chút lợi ích ngoài miệng.
Đường Tuấn gật gật đầu, thầm nghĩ, chẳng lẽ đã thành thói quen rồi sao, chuyện trước kia luôn nghĩ không thể chịu được giờ không ngờ còn có thể đạt được khoái cảm. Bị một người đàn ông đặt dưới thân, bị chơi đùa, bị đối phương cắm rút vào nơi tư mật vô số lần, bị ép phát ra những âm thanh đáng thẹn, nhưng vẫn có thể chủ động nghênh hợp, còn có thể vô thức phát ra âm thanh rên rỉ, còn có thể đạt được cao trào.
Nhìn bàn làm việc chất đống tài liệu, Đường Tuấn chẳng rõ là khổ sở hay châm chọc, mỉm cười.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Lược Tấn Công Một Phía
Chương 7
Chương 7