Đạo diễn hô cut, như có điều suy nghĩ nhìn người trên sân khấu, Tả An Tuấn cũng không có nhìn phản ứng của ông, trực tiếp đi hướng Doãn Mạch, thấp giọng nói, “Em muốn đi tìm anh trai em.”
Doãn Mạch gật đầu, “Đi thôi.”
Mạnh Tuyên có thể cảm giác bọn họ gặp vấn đề, cũng biết bọn họ đêm qua ở tại Phùng Ma, liền không hỏi thêm nữa tùy bọn họ đi.
Lần này đạo diễn danh tiếng đến tạo thành chấn động không nhỏ, bên ngoài sân khấu có thật nhiều phóng viên chờ, vì vậy lúc Tả An Tuấn đi ra đương nhiên sẽ bị vây công, Mạnh Tuyên nhướng mi một chút, để người ta cản bọn họ lại, nhưng phóng viên có mặt thật sự nhiều lắm, nhân viên công tác bị chen phân tán ra, từng cái micro vẫn là đưa tới trước mặt Tả An Tuấn.
Tả An Tuấn mang mũ lưỡi trai và kính mát thật to, nhếch miệng không nói lời nào, cậu hiện đang không có tâm tình ứng phó bọn họ, thầm nghĩ nhanh lên một chút nhìn thấy anh trai nhà cậu. Doãn Mạch sau lưng hiểu ý, dễ dàng thay cậu ngăn cản những người này, gần như đem cả người cậu đều ôm ở trong lòng, hơn nữa nhân viên công tác trong sân khấu vội giúp bọn họ rất nhanh thì liền xông ra ngoài.
“Ai ai …” Đám phóng viên ở dưới tình huống ngăn cản vẫn không quên chụp ảnh, lúc này bọn họ đã đi xa nhiều, Doãn Mạch để phòng ngừa xì căng đan buông lỏng tay ra từ lâu, trầm ổn đi theo phía sau Tả An Tuấn, người ở bên ngoài nhìn đến chính là một hình tượng vệ sĩ tốt đẹp, nhưng bọn họ không biết sau lưng một người trong những phóng viên kia bị chen lẫn nghiêng cơ thể, mà đúng lúc đó tay cô vừa vặn đè xuống nút bấm, răng rắc một tiếng chụp vị trí chính giữa bọn họ, khi đó bọn họ bởi vì hành động đi lại mà quơ tay cùng nhau, hai cái tay, một chiếc nhẫn dành cho nam giới giống nhau.
Phóng viên kia lảo đảo một chút, đúng lúc nắm cánh tay người bên cạnh mới miễn cưỡng đứng thẳng cơ thể, cô nhìn hai người đi xa, tiếc hận xoay người tiếp tục ở trước cửa hội trường đợi, cô lúc này còn chưa biết một tin tức bùng nổ sẽ từ trong máy chúp hình trên tay của cô sản sinh ra.
Doãn Mạch và Tả An Tuấn trở lại thì Tả Xuyên Trạch đã tỉnh, đang cùng Tống Triết nói chuyện, sắc mặt vẫn như cũ không có huyết sắc gì, Tả An Tuấn thận trọng kéo cửa ra, cứng ngắc vịn khuông cửa do dự mà chẳng biết làm như thế nào, Dõan Mạch thì đứng ở bên cạnh cậu, lạnh nhạt nhìn tình huống bên trong.
Tống Triết liếc mắt nhìn Tả An Tuấn, hoàn toàn không thấy ánh mắt cảnh cáo Doãn Mạch ném tới, khóe miệng câu lên nụ cười nhạt, vừa muốn mở miệng nói chút gì đã bị Tả Xuyên Trạch cắt đứt, “Tống Triết, tôi muốn uống nước.” Y không khỏi quay đầu nhìn hắn, hắn cùng con ngươi yêu mị đối diện một lát, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp đi ra.
Quên đi hắn nghĩ, thay vì dạy dỗ Tả An Tuấn, còn không bằng sau này dạy dỗ người chẳng biết quý sinh mạng này một chút, như vậy hắn lấy được chỗ tốt còn nhiều một chút.
Tả An Tuấn vẫn cúi đầu, thỉnh thoảng thận trọng liếc mắt nhìn mặt anh trai nhà cậu trong phòng ngủ, lại rất nhanh rụt về, tay nắm khuông cửa lại chặt chút, lòng bàn tay còn ra một tầng mồ hôi. Doãn Mạch bất đắc dĩ liếc cậu một cái, tiến tới cứng rắn đẩy tay cậu, kéo cậu liền đi vào, không hề lưu tình ném trên thảm trước giường, sau đó xoay người đi trở về, ở dưới đôi mắt lên án của người này “Bộp” một tiếng liền kéo cửa, bên trong nhất thời cũng chỉ còn hai người.
Tả An Tuấn méo miệng, oan ức cọ cọ về phía sau, chính là không dám ngẩng đầu.
Tả Xuyên Trạch nhìn buồn cười, đối với cậu ngoắc lại, âm thanh vẫn còn có chút suy yếu, “Qua đây.”
Đáy lòng của Tả An Tuấn run rẩy, từ chối một lát rốt cuộc cúi đầu cọ qua, cứng ngắc mở miệng, “Anh …”
“Ừ,” Tả Xuyên Trạch nhìn cậu, “Đã biết rồi?”
Tả An Tuấn gật đầu, âm thanh mang theo một chút giọng nghẹn ngào, “Xin lỗi …”
Tả Xuyên Trạch theo bản năng muốn xoa đầu của cậu, nhưng nhìn tình huống người trước mắt chỉ có thể vỗ vỗ cánh tay của cậu, nở nụ cười, “Không có việc gì, cũng không phải em có thể kiềm chế, không có gây ra tai nạn chết người cũng đã là kết quả tốt nhất rồi, anh thời điểm lần đầu tiên thế nhưng đem mọi người của phòng thí nghiệm đều giết sạch rồi, ngoại trừ Hắc Yến …”
Tả An Tuấn nhất thời ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn y, “Anh cũng …”
“Đúng vậy, chẳng qua đã thanh tẩy sạch sẽ,” ánh sáng trong con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch trầm sâu chút, “Ừ, tuy rằng kết quả cuối cùng của thuốc phát triển không phải Hắc Yến muốn, mà lúc trước dù sao cũng là ông ta đặt vào, em có thể hận ông ta.”
Tả An Tuấn lắc đầu, cậu trước đây vẫn đang bị nhốt, cũng không biết tình hình của anh trai nhà cậu và phụ thân, mà đoạn thời gian trước phát sinh sự việc càng làm cho cậu nhìn không rõ quan hệ của bọn họ, liền nhẹ giọng hỏi, “Anh hận ông ta sao?”
Trong con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch lại dày đặc thêm một phần, “Hận hay không hận … Lại nói ai trả xong đây,” y ý bảo cậu ở bên giường ngồi xuống, “Em nói một chút đi, anh chỗ này có một bác sĩ thiên tài biết rõ thể chất của em, một hồi để cậu ta làm một kiểm tra tỉ mỉ cho em.”
Tả An Tuấn lên tiếng, nhìn anh trai nhà cậu mặt tái nhợt, không khỏi lo lắng mở miệng, “Anh ơi, vết thương của anh …”
“Thể chất của anh và em như nhau, em nghĩ anh sẽ có chuyện?” Tả Xuyên Trạch buồn cười liếc cậu một cái, “Chỉ là mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi vài ngày thì không sao.”
Tả An Tuấn méo miệng, “Xin lỗi …”
Tả Xuyên Trạch có chút bất đắc dĩ liếc cậu một cái, cùng cậu hàn huyên vài câu liền để cậu đi ra, Tả An Tuấn đắp chăn lại cho anh trai cậu, lại nhìn y vài lần lúc này mới xoay người, vui mừng chạy đi tìm Duẫn Mạch, tâm tình rõ ràng chuyển tốt.
Tả Xuyên Trạch lẳng lặng nghe tiếng bước chân vui sướng ngoài cửa trên hành lang xa dần, khóe miệng chậm rãi gợi lên một chút mỉm cười, mà lúc này cửa lại mở, y không có quay đầu cũng biết là ai, cười hỏi, “Nước đâu?”
“Không cầm,” Tống Triết mỉm cười, đi tới bên giường ngồi xuống, đem tay không có truyền nước biển của y kéo qua thưởng thức, “Dù sao em cũng không phải khát thật, ừm … Anh mới biết được thì ra em trai kia của em dưới đáy lòng em có sức nặng như vậy, có thể cho em không công chịu một đao, vì sao?”
Tả Xuyên Trạch liếc mắt nhìn hắn, cười đến vô cùng xấu xa, không đáp hỏi ngược, “Thế nào, Tống đại công tử đây là ghen tị?”
“Em cứ nói đi?” Tống Triết đem ngón tay của y đặt ở bên miệng hôn một cái, mỉm cười hỏi, “Nếu có một ngày anh gặp chuyện không may em có thể rơi nước mắt cho anh không?”
“Anh đoán đi?” Tả Xuyên Trạch cười đến càng thêm xấu xa, “Chẳng qua tôi cũng sẽ không đem anh đưa đi thiêu.”
“Oh,” Tống Triết nhàn nhạt lên tiếng, thưởng thức ngón tay của y, “Để anh ngẫm lại xem, dựa theo tính cách của em đoán chừng sẽ đem anh lột sạch sẽ lại mặc bộ M trang em vẫn rất cố chấp, sau đó thì sao, em chuẩn bị làm như thế? Là đem anh vứt xuống đường phố hay là thẳng thắn mở một gian nhà bảo tàng để người khác tham quan?” [=.=’]
“Phân nửa phía trước hoàn toàn chính xác, về phấn phía sau …” Tả Xuyên Trạch nhìn hắn một lát, lắc đầu, “Tôi bỗng nhiên không muốn để cho người khác nhìn, dáng vẻ của Tống đại công tử đương nhiên chỉ có thể tôi xem.”
Tống Triết nhất thời ngẩn ra, ý cười nơi khoé miệng sâu chút, “Anh đây thật sự là cám ơn em,” hắn nhìn trán người này rịn mồ hôi, tiến tới ở khoé miệng của y hôn một cái, “Ngủ đi, em hiện giờ cần nghỉ ngơi.”
Tả Xuyên Trạch quả thực mệt mỏi, liền nhắm mắt lại, rất nhanh lâm vào ngủ say.
Tống Triết cúi đầu nhìn y, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng rất thịnh, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói, “Em nhưng phải tốt nhanh lên một chút, anh còn chờ tìm em tính sổ …”
Doãn Mạch ra căn phòng của Tả Xuyên Trạch liền đi trở về, anh hiểu Tống Triết, biết người nọ đoán chắc bọn họ sẽ trở về, cho nên cho dù buổi sáng bọn họ đi cây đao kia cũng … Anh nghĩ như vậy, kéo ra cửa căn phòng bọn họ ở tạm, nhưng ngoài ý muốn, anh cũng không nhìn thấy bóng dáng cây đao kia, Tống Triết muốn phái người đặt tuyệt đối sẽ đặt ở vị trí dễ thấy nhất, nói như thế … Trán của anh không khỏi nhảy một chút, nghĩ thầm anh vẫn đánh giá quá thấp người kia, người nọ đoán chừng đem đường đao đặt ở trên bàn trà phòng khách trong biệt thự của bọn họ từ lâu, hơn nữa máu phía trên tuyệt đối không có lau!
Con rắn độc chết tiệt này!
“Mạch, em đã về rồi ~” ngay lúc anh tự hỏi phía hành lang liền vang lên âm thanh vui sướng, từ xa đến gần, tiếp đó cửa phòng liền “Soạt” một tiếng bị kéo ra, đứa ngốc nào đó thoáng một cái nhào vào trong lòng anh, dùng sức cọ cọ, “Mạch, anh trai em không có trách em.”
Doãn Mạch đoán được cậu, nói thầm đoán cũng biết cậu ta sẽ không trách em được chứ? Chẳng qua người nào đó nhảy vào lòng anh vẫn rất hưng phấn, liền tạm thời đem chuyện đường đao để qua một bên, đưa tay xoa đầu của cậu, “Ngoại trừ việc đó cậu ta còn nói chuyện gì khác không?”
“Có,” Tả An Tuấn tiếp tục cọ, giọng nói vẫn như cũ rất ngu rất sung sướng, “Anh em còn nói chút chuyện trước kia của anh ấy …” Cậu hưng phấn đem sự tình chậm rãi nói một lần.
Doãn Mạch nhàn nhạt đáp lời, bị cậu cọ lòng có chút ngứa, đang suy nghĩ rốt cuộc có muốn hay không nhân cơ hội đem người này lừa lên giường thì chợt nghe cậu nói tiếp, “Oh, còn nói với em để em đi tìm bác sĩ thiên tài làm kiểm tra.”
Trán Doãn Mạch trong nháy mắt nhảy một chút, đưa tay đi bóp mặt của cậu, “Chuyện quan trọng như vậy giờ mới nói?”
“A … Đau …” Tả An Tuấn đáng thương ngẩng đầu, hàm hồ nói, “Buông tay …”
Doãn Mạch nhìn chằm chằm mắt ướt át của cậu một lát, rốt cuộc nhận mệnh buông ra, lôi kéo cậu đi ra ngoài. Tả An Tuấn lập tức đi xoa mặt của cậu, còn không quên hỏi một câu, “Đi đâu?”
“Đi tìm bác sĩ.” Doãn Mạch ném một câu, kéo cậu ở trên hành lang đi trước, vừa quẹo một của ngoặc thì thấy thấy phía trước đi tới một người thanh niên mặc áo khoác màu trắng, người rất thanh tú, trên lỗ mũi còn có mắt kính, anh nhất thời nhướng mi, anh lần trước tới nơi này cứu Tả An Tuấn thì sau cùng trong tình cảnh hỗn loạn có người này, là một bác sĩ rất lợi hại.
Người nọ nhìn thấy bọn họ cũng cười, xoay người đi trở về, “Đi thôi.”
Doãn Mạch liền không chần chờ nữa đi theo, người nọ đem Tả An Tuấn đưa vào bên trong, cẩn thận kiểm tra cho cậu, Doãn Mạch kiên nhẫn ở một bên chờ, nhìn người này hướng về phía máy móc nghiên cứu sau một lúc lâu rốt cuộc đẩy mắt kính một chút xoay người, lúc này mới hỏi, “Thế nào?”
“Đúng thật không giống nhau, dường như không chỉ có thuốc, ngay cả kết cấu thiết bị lưu trữ thuốc cũng không cùng, tôi còn muốn nghiên cứu thêm một chút, về phần thuốc trong cơ thể cậu ta …” Y cúi đầu lấy một ống nghiệm đậy kín, ở trên cánh tay Tả An Tuấn rút đầy một ống máu, đưa cho Doãn Mạch, “Đưa qua cho Trác Viêm thứ này, hắn đối với thuốc nghiên cứu nếu so với tôi lại hại hơn, chờ kết quả hắn đưa ra chúng tôi mới thương lượng biện pháp giải quyết sau cùng.”
Duẫn Mạch tiếp nhận, “Còn có những việc chú ý nào khác hay không?”
“Không có gì,” người kia cười nói, “Khoảng cách phát tác lần sau còn một tháng, nghiên cứu của chúng tôi trước đó thì có thể đưa ra, trong vòng một tháng này tâm tình của cậu ấy chỉ cần đừng sản sinh ra chấn động lớn nào thì không vấn đề gì.”
Doãn Mạch hiểu rõ gật đầu, nói tiếng cám ơn lôi kéo Tả An Tuấn liền đi ra ngoài, anh liên hệ Mạnh Tuyên, đem sắp xếp hành trình mấy ngày xác nhận tốt, sau đó liền ở Phùng Ma, chẳng qua anh cũng không có ở bao lâu, bởi vì anh thật sự rất ghét con rắn độc nào đó, tiểu thụ nhà anh đối đãi yêu nghiệt nào đó ân cần hơn đối với anh, vì vậy vết thương của yêu nghiệt nào đó gần lành thì liền không thể nhịn được nữa lôi kéo tiểu thụ nhà anh trở về, cũng lên kế hoạch đem đường đao chướng mắt giải quyết.
Tả An Tuấn cắn môi, tay giữ gắt gao khung cửa, kháng nghị nghiêm trọng, “Vết thương anh em còn chưa khoẻ mà! Em muốn tận mắt thấy anh ấy không có việc gì mới đi!”
Doãn Mạch đi tách tay cậu, “Anh trai em đã có thể xuống giường.”
“Nhưng vết đao của anh ấy còn chưa có khỏi hẳn mà! Vết sẹo còn chưa có biến mất đâu!” Thể chất anh trai cậu và cậu đều rất đặc biệt, sẹo của vết thương thật sự tốt hoàn toàn thì sẽ biến mất.
Doãn Mạch dùng toàn lực vẫn không thể đẩy ra, nghĩ thầm tâm tình người này kích động thì thật sự sẽ kích thích thuốc chết tiệt kia! Liền lạnh nhạt đứng ở một bên, “Em muốn bỏ đói Món Ngon?”
“A …” Tay của Tả An Tuấn cứng đờ, nhất thời do dự.
“Nó đã không ăn thức ăn chừng mấy ngày, cũng không tản bộ.”
“Ừ, đúng!” Tay hơi chút lỏng ra một cái.
Duẫn Mạch tiếp tục bình tĩnh, “Em lần trước mới mua đĩa CD trò chơi còn chưa có chơi đi.”
Tay của Tả An Tuấn lại lỏng chút.
“Em cũng mấy ngày rồi không có được ăn cơm Mạnh Tuyên làm a.”
Tả An Tuấn lập tức buông tay, vẻ mặt rực rỡ quay đầu lại nhìn anh, “Mạch, chúng ta trở về đi.”
“Ừ.” Doãn Mạch bình tĩnh lên tiếng, lôi kéo cậu liền đi, đám thủ hạ của Phùng Ma vây xung quanh nhất thời che mặt quay đầu, không hẹn mà cùng phun ra hai chữ, đê tiện … Không nghĩ tới tiểu thiếu gia của bọn họ cũng gặp phải một người âm hiểm, chẳng qua muốn nói thảm nhất chính là chủ nhân nhà bọn họ, dù sao vô số sự thật xảy ra trước mắt …
Vết thương của Tả Xuyên Trạch tốt rất nhanh, hôm nay Tống Triết vào cửa thì y mới vừa từ phòng tắm đi ra, lau tóc hướng giường lớn đi đến, trước sau như một không có mặc đồ, trên ngực trắng nõn còn mang theo giọt nước chưa khô, Tống Triết nhìn thoáng qua vết đao ở bụng, bất đắc dĩ nói, Còn chưa có khỏi bệnh liền tắm?”
“Không sao,” Tả Xuyên Trạch chẳng hề để ý, “Dù sao đã mau tốt rồi.”
Tống Triết đi tới lau tóc cho y, lại cuối đầu chăm chú nhìn sẹo đao có chút kết vảy, “Còn đau phải không?”
“Không đau,”‘ Tả Xuyên Trạch lười biếng hướng trên giường dựa vào một chút, “Đã nói thể chất của tôi đặc biệt.”
Tống Triết đem khăn mặt để qua một bên, cười đến vô cùng dịu dàng, “Anh đây vẫn phải cảm ơn loại thể chất này của em có đúng hay không? Hửm?”
“Nếu là anh sẵn lòng cũng có thể …” Tả Xuyên Trạch nói được phân nửa bỗng nhiên dừng lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt người này, lập tức kinh ngạc, “Tống Triết, anh làm gì!?”
“Làm cái gì không phải em rất rõ ràng sao.” Ngón tay thon dài của Tống Triết cởi từng nút buộc đường trang, động tác cởi đồ ưu nhã, đem Tả Xuyên Trạch kéo qua xoay người áp lên.
“Anh điên rồi! Muốn làm chết tôi? Vết thương sẽ nứt ra!” Trong con ngươi Tả Xuyên Trạch đậm yêu mị, vội vàng nghiêng đầu né tránh.
“Em không phải thể chất đặc biệt không chết được sao,” giọng nói của Tống Triết vô cùng dịu dàng, “Yên tâm đi, cho dù nứt ra cũng sẽ không muốn mạng của em, mấy ngày nữa thì tốt lại rồi.”
“Anh khốn nạn … Ừm …” Tả Xuyên Trạch nhất thời rên rỉ ra, người này đối thân thể y rõ như lòng bàn tay, y căn bản từ chối không được, không bao lâu thì mềm nhũn xuống phía dưới, chỉ còn phần thở dốc.
Tống Triết hầu như không có làm nhiều chuẩn bị trước đã đem bản thân cắm vào, hắn nghe người này kêu rên, cúi đầu để sát vào bên tai của y, dịu dàng mở miệng, “Anh vốn cho là lần trước qua đi anh sẽ không lại có cơ hội đối mặt loại tình cảnh kia, không nghĩ tới anh sai rồi, lần thứ hai …” Hắn nói hung hăng đụng vào chỗ sâu nhất, cắn lỗ tai của y, “Trạch, còn có một lần nữa em liền làm tốt chuẩn bị cuộc đời sau này đều ở trong lồng sắt trải qua đi, anh nói được thì làm được.” Dứt lời tùy ý động. [=.=’]
“Tống Triết …” Tả Xuyên Trạch hổn hển, “Anh … Con mẹ nó anh … A …” Chết tiệt! Y nhịn không được chửi bới, thế mới biết nguyên nhân người này gần đây vẫn tính tình tốt, thì ra hắn là chờ hôm nay!
Tống Triết chỉ làm một lần, cũng không có làm khó y, hắn hài lòng đứng dậy, nhìn một chút vết sẹo trên người người này, dịu dàng nói, “Thật đúng là thể chất tốt, động tác kịch liệt như vậy lại một chút cũng không nứt.”
Tả Xuyên Trạch thầm mắng một tiếng, quay đầu không nhìn tới hắn, Tống Triết cũng không ngại, ôm y đi ngay phòng tắm, trước khi đi còn không quên phân phó người đổi ga giường, mọi người Phùng Ma nhất thời gật đầu, xem đi, vẫn là người này âm hiểm hơn chút, người bệnh đều không buông tha, chủ nhân nhà bọn họ số mạng đáng thương a …
“Này,” Hôm nay rốt cuộc Mạnh Tuyên gặp được người quen ở biệt thự bên cạnh, liền đem tạp chí trong tay ném đi, “Một kỳ bát quái mới, chúc mừng các người, rốt cuộc comeout rồi.”
“Ơ? Ơ? Audition?” Tả An Tuấn tiếp nhận nhìn một chút, “Đây không phải là chuyện đã lâu lúc trước rồi sao?”
“Đúng vậy, đoán chừng là phóng viên kia hôm nay mới phát hiện ảnh chụp có vấn đề.”
Duẫn Mạch nhìn lướt qua, quay đầu nhìn Mạnh Tuyên, “Sẽ tạo thành ảnh hưởng gì?”
“Không biết, chẳng qua vẫn có một tin,” Mạnh Tuyên cười nhìn về phía Tả An Tuấn, “Audition lần trước, đạo diễn đã quyết định dùng cậu, cho nên nói nếu như bộ phim này có thể bán lớn, danh tiếng ở thị trường quốc tế có thể thành công, tin tức này đối với cậu không có ảnh hưởng gì.”
Tả An Tuấn oh một tiếng, không có biểu hiện gì, chạy đi nhìn Món Ngon. Mà Doãn Mạch thì vô cùng hài lòng, nghĩ thầm nói như vậy anh cũng có thể làm một trận hôn lễ sang trọng? Ừm, không tệ không tệ.
Mạnh Tuyên nhìn anh một cái, cười xoay người đi.
Thời gian chậm rãi qua, hôm nay rốt cuộc Doãn Mạch nhận được điện thoại đến từ Phùng Ma, nói là có kết quả.
“Oh, thế nào?” Anh hỏi.
“Không hy vọng,” bác sĩ thiên tài ở bên kia nói, “Bất kể là thiết bị hay là thuốc đều không khác biệt, cậu ấy mỗi lần phát tác sinh ra thuốc cũng đặc biệt mạnh, bất kể là bản thân cậu ấy hay là dùng thuốc đều rất khó khống chế.”
Lòng của Doãn Mạch nặng nề, “Thuốc thử trì hoãn cũng vô dụng.”
“Tác dụng không rõ ràng,” người kia nói, “Hơn nữa rất có thể ở trước khi thanh lọc sạch thì có khả năng sẽ bị thuốc trong cơ thể triệt để khống chế mà điên, hoặc — mạch máu nổ tung mà chết.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch
Chương 63
Chương 63