Phương Nghị đặt hamster nhỏ vào trong ***g, vươn một ngón tay ra vuốt lông cho nó rồi nói: “Biết mày thích đào tẩu nên tao không đóng cửa. Mày muốn đi thì đi, không muốn đi thì cứ ở đây. Tao sẽ chăm sóc cho mày thật tốt. Nếu mày chạy ra ngoài, coi chừng bị mèo ăn.”
Hamster nhỏ giống như nghe hiểu được lời Phương Nghị nói, nó vươn chân trước ra cào cào vào tay Phương Nghị, xoay người lăn vài vòng ở trong ổ, rồi nằm bất động trong một góc.
Vú Em ngồi ở trước ***g của con hamster, nghiêng đầu nhìn nó một lát. Đại Phi bay tới, đậu ngay trên đầu v* Em, lớn tiếng kêu “Tiểu Hamster, Tiểu Hamster.” Hamster nhỏ nghe thấy tiếng của Đại Phi, liền sợ hãi. Nó đứng lên nhìn Đại Phi, rồi ‘chi chi’ vài tiếng với Đại Phi.
Phương Nghị ở bên cạnh khẽ lầm bầm: “Hóa ra mày tên là Tiểu Hamster.” Tên này rất bình thường. Tiểu Hamster nghe thấy, cũng xoay người ‘chi chi’ vài tiếng với Phương Nghị giống như là đang nói “Đúng vậy, đúng vậy.”
Bởi vì con hamster này mà sáng sớm hôm sau, Phương Nghị vừa thức dậy còn chưa kịp đánh răng đã phải chạy ra sân sau nhìn xem Tiểu Hamster còn ở đó hay không.
Cửa ***g của Tiểu Hamster bị mở ra, bên trong không thấy bóng dáng của Tiểu Hamster, xem ra đã đào tẩu thành công rồi, không hề nằm ngoài dự kiến của Phương Nghị.
Sau khi xác định Tiểu Hamster đã rời đi, Phương Nghị cầm ***g sắt, định dọn đẹp ***g cho sạch sẽ, rồi lại tiếp tục đem ra ngoài bán.
Lúc Phương Nghị xách ***g lên, anh không hề phát hiện ra có một đống vụn gỗ trong ***g chợt động đậy.
Vụn gỗ tiếp tục giật giật vài cái, cái đầu của Tiểu Hamster từ trong đống đó thò ra, đôi mắt đen nho nhỏ tràn đầy vẻ mê mang, không hiểu sao lại có người động tới ***g của nó.
Phương Nghị đặt ***g xuống đất, vừa mới định lấy vụn gỗ ra, anh liền nhìn thấy Tiểu Hamster đang đứng thẳng người mà nhìn anh.
“Nhóc con, mày không đi à.” Phương Nghị vươn tay sờ sờ Tiểu Hamster. Tiểu Hamster không tránh, duỗi đầu ngoan ngoãn để Phương Nghị vuốt lông cho.
Cửa ***g không khóa, Tiểu Hamster cũng không đào tẩu, xem ra nó định sống ở đây rồi. Phương Nghị vỗ vỗ đầu v* Em, cảm thấy sức quyến rũ của Vú Em lớn ghê nơi, hầu như không có biên giới, ngay cả hamster cũng bị nó quyến rũ. (Có cảm giác Vú Em là tổng dụ thụ)
Phương Nghị đặt ***g về lại sân sau. Cái ***g vừa mới đặt xuống đàng hoàng thì Đại Hoàng đã nhảy tới, lộ vẻ ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào con Tiểu Hamster ở trong ***g. Nó nghiêng đầu nhìn một hồi rồi vươn móng mở ***g sắt ra, dùng chân vỗ nhè nhẹ lên con hamster.
Tiểu Hamster đương nhiên là bị dọa sợ, nó cứng đơ đứng đực tại chỗ không dám động đậy. Nhưng sau khi phát hiện Đại Hoàng không có ý muốn ăn nó, nó liền xoay người quay về cái góc trong ***g, chôn mình vào trong đống vụn gỗ, chỉ có mỗi cái đuôi thò ra, đống vụn gỗ đó thỉnh thoảng còn run rẩy vài cái.
Đại Hoàng ngồi ở trước ***g sắt một hồi, phát hiện Tiểu Hamster không chịu đi ra nữa, đành phải vươn móng vào trong ***g, tóm lấy cái đuôi của Tiểu Hamster mà tự chơi một hồi rồi mới chịu rời đi. Phương Nghị không hề ngăn cản hành động của Đại Hoàng, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn. Nếu Tiểu Hamster muốn ở đây, thì nó phải thích ứng với loại chuyện này mới tốt. Nhưng rõ ràng Tiểu Hamster vẫn còn chưa thích ứng được, đống vụn gỗ vẫn còn đang run rẩy không ngừng kìa.
Phương Nghị bận rộn ở sân sau tới giữa trưa. Kết quả của việc điều tra đã có, đại khái đã có thể xác định, kẻ ngược đãi động vật đúng là Hoa Tử Dịch.
Hoa Tử Dịch, năm nay hai mươi lăm tuổi, giống như Trì Thụy cũng là người nối nghiệp công ty điện ảnh truyền hình. Nhưng công ty của gã yếu hơn công ty của Trì Thụy, không có nhiều ngôi sao hạng A, nhưng minh tinh hạng B thì có không ít, cũng coi như là có danh tiếng trong giới.
Nhưng cuộc sống của Hoa Tử Dịch lại không tốt như Trì Thụy. Mặc dù gã đã được định là người nối nghiệp, nhưng gã vẫn còn có một người chị và một đứa em đang nhìn chằm chằm vào vị trí của gã. Nếu gã không được bên nhà ngoại của gã chống đỡ cho, phỏng chừng gã đã sớm xuống đài rồi.
Tuy thân phận và địa vị của Hoa Tử Dịch cao, nhưng từ nhỏ gã đã mất mẹ, luôn phải sống ở nước ngoài. Không nói đến tính tình thô bạo, thái độ cũng rất âm ngoan, thích nhất là thượng đội hạ đạp, đắc tội với không ít người. Cho nên lúc đi điều tra gã, Phương Nghị không phí nhiều sức lực lắm.
Trong tư liệu nói, tuy Hoa Tử Dịch âm ngoan, nhưng đầu óc có hơi không đủ dùng, việc gì cũng thích đặt ở trên mặt, rất ít khi che giấu được tâm sự, cho nên cứ luôn lòi ra mặt xấu ngay trước chị và em trai. Thanh danh của gã lại bị hai người kia liên thủ bôi đen, càng lúc càng xấu. Kết quả chính là, Hoa Tử Dịch làm việc càng ngày càng thô bạo. Chỉ cần không hài lòng một cái thôi, liền đuổi luôn tiểu minh tinh trong công ty đi. Sự việc ầm ĩ nhất chính là, có một lần gã đã đánh gãy tay của một nam minh tinh, sau đó đuổi người ta ra khỏi giới giải trí, hơn nữa còn cưỡng chế hủy hợp đồng với người kia. Hai năm sau, người kia nhận được giải ảnh đế, quay được vài bộ phim truyền hình nổi tiếng, trèo lên được vị trí ngôi sao hạng A. Bởi vì sự kiện này, mà thanh danh của Hoa Tử Dịch ở trong công ty xuống dốc không phanh. Mỗi lần người ta nhắc tới gã, đều sẽ nhân tiện nhắc tới vị minh tinh kia.
Trừ bỏ tính cách có vấn đề, cuộc sống đời tư của Hoa Tử Dịch cũng không sạch sẽ, cơ hồ đã dùng quy tắc ngầm với hơn phân nửa số nữ minh tinh trong công ty. Gã lại không nắm nhiều quyền trong tay, phía trên bị các trưởng bối áp chế, phía dưới lại có chị và em gã cưỡng ép, cho nên rất ít khi tặng đồ cho nữ minh tinh. Tuy nói loại chuyện quy tắc ngầm là do người tình ta nguyện, nhưng nếu không có lợi ích thì đám nữ minh tinh kia làm gì mà cam lòng. Tuy không thể làm lớn chuyện, nhưng chỉ cần đến khi kết thúc hợp đồng, bọn họ cơ hồ đều nhảy qua công ty khác.
Chuyện Hoa Tử Dịch ngược đãi động vật cũng đã có vài người đề cập qua. Có vài vị nữ minh tinh bị Hoa Tử Dịch dùng quy tắc ngầm đã nói về việc này, nói bởi vì Hoa Tử Dịch ở trong công ty bị áp lực quá lớn, nên bắt một vài chó mèo ở ven đường về nhà ngược đãi. Gã còn đặc biệt đi học một vài kiến thức về động vật, chính là vì muốn khiến đám động vật càng đau đớn hơn.
Hơn nữa, gã chưa bao giờ vào cửa hàng thú cưng mua chó mèo, gã chỉ bắt ngay trên đường, nói là đám chó mèo lang thang thì tính tình hoang dã hơn, giãy dụa càng kịch liệt thì càng đau đớn hơn.
Những tư liệu này rất bí mật, ngay cả tên của nữ minh tinh nói ra chuyện này cũng không đề cập tới. Cho dù Hoa Tử Dịch không tốt thì gã cũng vẫn sẽ lòng vòng ngay tại địa vị đó, vì thế không có một ai dám đắc tội với gã. Loại chuyện này, cho dù có người biết cũng sẽ không nói ra ngoài. Ngược lại, Hoa Tử Dịch thỉnh thoảng lại đi khoe khoang chiến quả ngược đãi động vật với vài người bên cạnh mình, còn từng dụ dỗ vài người tới chơi cùng với gã.
‘Xoảng’. Phương Nghị đập nát cái ly đang cầm trong tay. Tư liệu mà anh đang cầm đã đầy đủ, thậm chí còn có một vài hình ảnh Hoa Tử Dịch đang ngược đãi động vật. Tuy hình chụp không được rõ nét, nhưng Phương Nghị vẫn có thể nhìn ra được thảm trạng của con thú bị giết ở trên bàn. Không chỉ lông toàn thân của con chó kia bị đốt trụi, mà còn bị mổ banh bụng, thân thể bị cắt thành mấy mảnh. Mà Hoa Tử Dịch kia lại còn cười tủm tỉm, kéo lấy một người phụ nữ cùng chụp ảnh chung.
Cái người này, cái người này…
Nhìn tới đây, Phương Nghị dám khẳng định, chuyện của mèo con trong khách sạn, cũng là do Hoa Tử Dịch làm.
Phương Nghị nắm chặt phần tư liệu, tức đến không nói nổi nên lời, lôi Vú Em ra ngoài chạy bộ, tìm một nơi không người ở trong công viên mà rống lớn vài tiếng, xong xuôi hết thì anh mới bình tĩnh được một chút.
Vú Em ở bên cạnh khẽ ưm ưm vài tiếng, cọ vào chân Phương Nghị, như là đang an ủi anh.
“Vú Em, mày nói coi, vì sao lại có người nhẫn tâm như vậy” Phương Nghị ngồi bệt xuống đất, ôm Vú Em vào lòng mà hỏi. Anh thật sự nghĩ không ra, trong giới xã hội đen mà anh từng lăn lộn lúc trước cũng có một quy tắc, cho dù bị buộc phải giết người, cũng không được phép cố ý tra tấn. Nhưng cho tới giờ, anh vẫn chưa từng giết một người nào, chỉ nghe người ta nói về quy tắc này mà thôi. Vì thế Phương Nghị vẫn không hiểu, cái con người trông có vẻ áo mũ chỉnh tề thế kia, sao lại có lòng dạ hiểm độc hơn cả người lăn lộn trong hắc đạo như thế
Vú Em yên lặng liếm mặt Phương Nghị, lắc lắc đuôi, dựa vào lòng Phương Nghị.
“Không sao. Chúng ta đi giết gã, bắt gã phải đền mạng cho đám động vật đó.” Phương Nghị vỗ vỗ đầu v* Em, cắn răng mà nói.
Nhưng chuyện này có vẻ rất khó a. Nếu anh vẫn còn là một tên côn đồ như năm đó thì dễ làm rồi, chỉ cần kéo theo vài người anh em để bọn họ túm Hoa Tử Dịch vào trong hẻm, rồi cầm cây đao bổ tới bổ lui là xong. Nhưng giờ thì không được, anh không thể gặp chuyện không may. Tuy anh không sợ chết, nhưng nếu anh không còn sống nữa, thì đám thú nhỏ ở trong cửa hàng sẽ làm sao đây Anh nhìn tụi nó lớn lên, tụi nó không chỉ là con của Vú Em, mà tụi nó còn là con của anh nữa.
Sau khi Phương Nghị xong xả cơn tức, vừa trở về cửa hàng thì đã nhìn thấy Chu Sùng Văn ngồi trong sân sau rồi, trong tay còn cầm bộ tư liệu kia.
“Đi ra ngoài trút giận đi. Có nhiêu đó mà anh cũng tức tới vậy thì sao mà làm đại sự cho được.” Tuy Chu Sùng Văn nói vậy, nhưng tay cũng đã hơi run rẩy vì tức rồi.
“Tôi vốn không phải là người có thể làm được chuyện lớn. Hoa Tử Dịch khó đối phó hơn người thường. Chúng ta phải làm sao mới có thể khiến gã sống không bằng chết đây” Phương Nghị lạnh lùng phun ra bốn chữ cuối cùng.
“Đúng là phiền phức hơn bình thường một chút. Nhưng người như thế này thì càng dễ đối phó hơn. Gã vừa sinh ra thì đã có thân phận cao như vậy, chúng ta chỉ cần kéo gã xuống, gã sống chắc chắn còn khó chịu hơn so với chết. Tôi nhớ anh quen không ít người trong giới giải trí thì phải.” Chu Sùng Văn đọc tư liệu, không hề ngẩng đầu lên mà nói. Loại người như Hoa Tử Dịch, dễ tức dễ giận, năng lực thừa nhận đã kém lại càng kém. Nếu gã thật sự mất hết gia thế bối cảnh mà gã từng kiêu ngạo, thì chắc chắn rất nhanh sau đó, gã sẽ tự phủ nhận sự tồn tại của bản thân. Đến lúc đó, bọn anh sẽ làm ám thị tâm lý, rồi bảo đám chó mèo đi giả thần giả quỷ dọa gã, nhất định sẽ khiến mỗi ngày gã sống đều cực kỳ phấn khích. Chu Sùng Văn nói xong, liền xé tư liệu, vừa xé vừa tính toán, đám chó mèo giả thần giả quỷ của Phương Nghị cần phải huấn luyện tốt hơn nữa.
Phương Nghị nói ra vài người mình quen cho Chu Sùng Văn nghe một chút. Chu Sùng Văn gật đầu, mối quan hệ của Phương Nghị còn nhiều hơn so với anh nghĩ. Chuyện dễ làm hơn nhiều rồi.
Chu Sùng Văn dặn dò một vài chuyện đơn giản, rồi ra ngoài. Phương Nghị quen biết nhiều người, anh cũng có quen không ít. Mấy năm nay Chu Khởi Mộng không chỉ lăn lộn trong bạch đạo. Ba người bọn họ hợp lại, chuyện sẽ càng dễ làm hơn. Tuy Chu Sùng Văn vẫn không thích chó, cảm thấy chó rất ngu, nhưng Hoa Tử Dịch cũng đã giết không ít mèo, cho dù là vì Đậu Đỏ và Đậu Xanh, thì anh cũng phải báo thù cho đám mèo đã chết đó.
Sau khi Chu Sùng Văn rời đi, Phương Nghị tiếp tục ngồi tại chỗ, nhìn đám chó mèo trong sân đi ngủ, phơi nắng, ăn vụng, đánh nhau, chơi đùa… Con nào con nấy đều rất vui vẻ. Nếu động vật trên toàn thế giới này đều có thể vui vẻ như vậy thì tốt rồi. Nhưng Phương Nghị cũng biết, đây chỉ là vọng tưởng của anh mà thôi.
Vú Em thấy Phương Nghị phát sầu, liền ngậm không ít chó con mèo con tới trước mặt Phương Nghị, muốn dụ cho Phương Nghị vui vẻ lại, còn tiện tay ngậm luôn Tiểu Hamster tới, đặt lên tay Phương Nghị.
Chỉ mới qua vài tiếng đồng hồ, Tiểu Hamster đã thích ứng rất nhiều. Sau khi bị Vú Em ngậm tới, nó vẫn rất bình tĩnh, trong móng vuốt còn ôm một hạt đậu phộng.
Sau khi Phương Nghị xác định Tiểu Hamster sẽ ở đây, liền tìm người giúp nó tìm đồ ăn thích hợp, tăng chất dinh dưỡng. Đậu phộng là đồ ăn vặt nên chỉ thả vài hạt, không ngờ đã bị nó tìm thấy.
Tiểu Hamster đứng ở trong lòng bàn tay Phương Nghị, nhìn chung quanh một hồi, sau khi xác định không có gì nguy hiểm, thì ngẩng đầu lên nhìn Phương Nghị. Đợi một hồi lâu, thấy Phương Nghị không có động tác gì, nó liền nhét hết cả hạt đậu phộng vào miệng, hai cái má phồng ra mà nhai nhai.
Nhìn thấy Tiểu Hamster manh tới như vậy, tâm tình của Phương Nghị liền tốt hơn nhiều. Chờ Tiểu Hamster ăn xong, Phương Nghị liền thả Tiểu Hamster lại bên người Vú Em, muốn xem xem Tiểu Hamster có biết tự bảo vệ mình hay không.
Tiểu Hamster bị thả xuống đất, liền nhanh như chớp mà chạy tới bên người Vú Em, giơ chân lên cào chân của Vú Em. Nhưng nó quá nhỏ, Vú Em cơ hồ không cảm giác được gì, cho nên không có để ý.
Tiểu Hamster đành phải lớn tiếng kêu ‘chi chi’ mới khiến cho Vú Em chú ý tới nó. Vú Em cúi đầu nhìn Tiểu Hamster, rất hiền lành mà liếm nó một cái. Tiểu Hamster lập tức lùi về sau một bước, nhưng vẫn bị liếm trúng.
Vú Em cúi đầu, lộ vẻ rất nghiêm túc mà nghe Tiểu Hamster nói. Một lát sau, nó đột nhiên cúi đầu ngậm lấy Tiểu Hamster, rồi xoay người chạy ra ngoài.
Đại khái khoảng một tiếng sau, Vú Em mới quay trở về, sủa ‘gâu gâu’ với Phương Nghị, rồi chạy tới bên cạnh anh, lộ ra cái mặt chó cần được biểu dương. Nhất định là đã nhặt được cái gì về rồi. Phương Nghị xoa đầu v* Em, rất có lệ mà khen Vú Em vài câu, cảm thấy Vú Em càng ngày càng được một tấc lại tiến thêm một thước. Lúc mới bắt đầu nhặt thú nhỏ về, nó đều lộ vẻ lén lút nhét con thú đó vào trong đám thú nuôi trong nhà, sợ bị anh phát hiện ra.
Dần dần, Vú Em phát hiện Phương Nghị hình như không phản đối loại hành vi này của nó, nên liền bắt đầu quang minh chánh đại nhặt động vật về nhà. Sau đó nữa, mỗi lần Vú Em nhặt động vật liền báo với Phương Nghị vài tiếng, còn bắt Phương Nghị phải khen nó vài câu nó mới chịu. Phương Nghị không muốn làm mất hưng trí của nó, nên mỗi lần nó về đều rất có lệ mà khen nó vài câu. Qua hai năm rồi mà lời thoại vẫn không đổi chút nào, nhưng Vú Em nghe xong thì vẫn rất vui vẻ.
Cũng qua không lâu lắm, có hai con hamster từ bên ngoài đi vào. Đi đầu là con hamster mang thai đã tới ngày hôm qua, đằng sau là một con hamster nhỏ nhút nhát rụt rè, nhìn thấy bên trong có quá trời mèo đang nhìn chằm chằm nó, nó liền sợ tới mức không dám động đậy, vẫn là do Vú Em chạy tới ngậm nó đi vào.
Hamster nhỏ đứng trong lòng bàn tay Phương Nghị, tỏ ra bất lực mà xoay quanh, không ngừng ‘chi chi’ kêu với con hamster kia, giống như là đang cầu cứu. Con hamster kia cũng chi chi đáp lại, lúc này nó mới lộ vẻ hơi an tĩnh một chút.
Phương Nghị cầm một hạt đậu phộng đưa cho con hamster nhỏ. Hamster nhỏ nhìn chằm chằm vào Phương Nghị một hồi lâu, sau đó xoẹt một cái vươn móng ra, cướp đậu phộng trong tay Phương Nghị rồi ôm vào lòng.
Phương Nghị thì nhân cơ hội này mà kiểm tra cho con hamster nhỏ một chút. Từ phương diện sức khỏe và vệ sinh mà kiểm tra, con hamster này vẫn là con được nuôi trong nhà, chắc cũng là đào tẩu, nhưng con hamster này là đực. Trong đầu Phương Nghị lập tức xuất ra một cái suy nghĩ, không lẽ con Tiểu Hamster kia đi gọi cha của con nó tới sao!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 39
Chương 39