Bởi vì bị Đỗ Thiên Trạch ảnh hưởng, ấn tượng của Bùi Hạo Ngôn đối với Phương Nghị cũng khá tốt, nên lúc tán gẫu với Bùi Tư Tư, Bùi Hạo Ngôn mới nói như thế, khiến Bùi Tư Tư nghe xong liền cau mày lại. Làm sao lại có người ngốc như vậy Nhưng Bùi Hạo Ngôn vẫn cứ luôn cường điệu Bùi Đầu To thích Phương Nghị. Bùi Tư Tư đối với lời anh nói ngược lại cũng tin vài phần. Tuy Bùi Hạo Ngôn không thông minh nhưng vẫn có chỉ số thông minh như người thường. Anh mù quáng tin tưởng lời Đỗ Thiên Trạch nói đơn giản là bởi vì nhìn thấy biểu hiện của Bùi Đầu To. Cô ngược lại muốn nhìn xem khi Bùi Bé Bự nhìn thấy Vú Em thì sẽ thế nào.
Lúc Bùi Hạo Ngôn và Bùi Tư Tư quay trở lại, Bùi Bé Bự đã chào hỏi với Bùi Đầu To xong rồi, giờ đang ngửi ngửi Vú Em.
“Nhìn đi.” Bùi Tư Tư lặng lẽ nhéo một cái, khẽ nói với Bùi Hạo Ngôn: “Bùi Đầu To nhà em là đứa ngốc thích ăn ngọt, làm việc không thông qua não. Phản ứng của nó mà em cũng dám tin. Bé Bự nhà chị cẩn thận hơn nhiều.”
Bùi Hạo Ngôn hít một hơi khí lạnh. Chị của anh xuống tay ác thật. Đang muốn nói Bùi Đầu To nhà anh không phải là đứa ngốc, thì chợt nghe thấy tiếng chó sủa. Anh vừa quay đầu lại thì thấy Bùi Bé Bự đang ngửa mặt lên trời mà tru tréo. Sau khi tru xong, Bùi Bé Bự cứ như đã thông suốt, vươn hai chân giữ chặt lấy đầu của Vú Em, giúp nó liếm lông.
“Chị, mặt chị có đau không Để em xoa giúp chị nha.” Bùi Hạo Ngôn thấy phản ứng của Bùi Bé Bự thì vui rồi. Hành động mất mặt của Bùi Bé Bự khiến chị anh như mới vừa bị ăn tát liên hoàn vậy.
“Hừ, Vú Em và Bùi Đầu To giống nhau như vậy, nếu là anh em thì cũng đâu có gì gọi là kỳ quái.” Bùi Tư Tư sửng sốt một chút rồi nói. Kỳ thực ngay từ đầu, cô không hề hoài nghi thân phận của Vú Em. Tuy có rất nhiều chó mèo lớn lên rất giống nhau, nhưng giống tới mức như hai con chó này thì rất là hiếm thấy. Vú Em và Bùi Đầu To giống y như đúc. Nếu Vú Em chưa từng đi phẫu thuật thẩm mỹ thì khả năng hai tụi nó là anh em rất là lớn.
Bùi Tư Tư hoài nghi chính là cái người tên Phương Nghị này. Bùi Hạo Ngôn vừa mới về nước không bao lâu, sao lại có thể gặp được anh em của Bùi Đầu To nhanh như vậy Đây cũng quá trùng hợp rồi.
“Ai da, chị à, chị đừng nghĩ nhiều nữa. Có mệt hay không a Tuy ánh mắt nhìn người của em không chuẩn, nhưng em nhìn động vật chuẩn lắm. Chị xem mấy đứa này đi, nếu Phương Nghị là người xấu, sao tụi nó có thể sống an nhàn như vậy Còn Bùi Bé Bự nhà chị nữa, không phải ngày nào chị cũng khoe nó trước mặt bạn bè của chị sao Chị nói dù Bùi Bé Bự là chó quê, nhưng chỉ số thông minh của nó đánh bật hết mấy con chó huyết thống sang quý kia sao Lát nữa chị thử nhìn đi, nói không chừng Bùi Bé Bự vừa thấy Phương Nghị thì còn dữ dội hơn Bùi Đầu To nữa đó.” Bùi Hạo Ngôn cũng không phải là kẻ ngốc. Anh làm sao có thể tin hoàn toàn vào lời nói của Đỗ Thiên Trạch chứ Nhưng có một số việc, anh vẫn có thể nhìn ra được tốt xấu. Lúc anh vừa mới vào sân sau, đám động vật quả thật rất an nhàn, nhất là con mèo chủ động nhảy ra kia, có thể để một con mèo đi canh cửa, nhất định ở đây đã khiến con mèo đó cảm thấy rất thoải mái, có cảm giác an toàn.
“Hừ.” Bùi Tư Tư hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cứng ngắc, muốn nói gì đó nhưng không nói được. Tuy Bùi Bé Bự khá cảnh giác, không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng nếu là người quen thì nó lập tức khóc lóc om sòm lăn lộn làm nũng ngay. Chuyện gì cũng làm được. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên nó gặp mặt Phương Nghị. Cho dù nó không bài xích anh ta, thì nhất định cũng sẽ không tỏ ra thân thiết quá đâu. Nhưng lời này cô tạm thời không thể nói ra miệng. Phương Nghị có thể mở được cửa hàng thú cưng, chắc chắn biết cách huấn luyện động vật. Bùi Bé Bự thấy Phương Nghị nói không chừng cũng sẽ nhiệt tình như vậy.
Bùi Bé Bự và Vú Em liếm lông cho nhau một hồi, ba con chó rốt cuộc cũng ngồi xuống mà nói chuyện với nhau. Lúc Bùi Bé Bự và Bùi Đầu To sủa lên thì còn tốt, Vú Em vừa kêu một cái, đằng sau sẽ có vô số con chó bắt chước kêu theo, đủ mọi loại âm thanh hỗn tạp vang lên, cực kỳ náo nhiệt.
Tiểu Thổ Phỉ nghiêng đầu nhìn Vú Em, rồi ôm lỗ tai mà phát sầu. Sao lại có một con chó giống Vú Em như vậy Rốt cuộc còn bao nhiêu con Vú Em a Nhiều Vú Em quá làm nó sợ quá đi~
Bùi Bé Bự không giống Vú Em. Nó xinh đẹp hơn Vú Em nên rất dễ phân biệt. Nhưng Tiểu Thổ Phỉ vốn không phân biệt được chó. Màu lông và dáng vẻ của Bùi Bé Bự và Vú Em có chút giống nhau, cho nên lúc nhìn thấy Bùi Bé Bự thì Tiểu Thổ Phỉ liền phiền muộn, lập tức nhảy về hang tìm Thổ Phỉ. Thế giới bên ngoài đáng sợ quá. Nó cần được an ủi.
Tiểu Thổ Phỉ vừa nhảy đi thì một đám chó lại chạy tới. Dưới sự chỉ huy của Đại Hoàng, tụi nó nhanh chóng xếp thành đội hình, chỉnh chỉnh tề tề ngồi ngay phía sau Vú Em, y như là quân đội của Vú Em vậy. Đại Hoàng thì ngồi xôm ngay bên người Vú Em, nhìn Vú Em và Bùi Bé Bự Bùi Đầu To giao lưu với nhau.
“Chị chị chị…” Bùi Hạo Ngôn hết sức kích động mà kéo lấy cánh tay Bùi Tư Tư: “Chị, chị mau xem. Con mèo kia trâu bò ghê. Nó chỉ huy được chó trong sân kìa.”
“Không cần kêu chị. Chị có mắt. Nhìn thấy mà.” Bùi Tư Tư liếc trắng mắt, giật cánh tay mình ra khỏi tay Bùi Hạo Ngôn. Phía sau Vú Em có nhiều chó xếp hàng trợ trận như vậy, không phải là muốn đánh nhau đấy chứ. Tuy Bùi Bé Bự và Bùi Đầu To lợi hại, nhưng không đánh lại nhiều chó như vậy đâu.
Bùi Đầu To vừa thấy đằng sau Vú Em có quá trời chó thì chạy như điên tới bên cạnh Vú Em, gâu gâu vài tiếng với đàn chó đằng sau, như là đang diễu võ dương oai vậy, sau đó bị Vú Em cho vài cú.
Bùi Bé Bự đi đến bên người Vú Em, rất ôn nhu mà cúi xuống liếm lông cho Vú Em. Vú Em ư ử vài tiếng với Bùi Bé Bự, rồi đột nhiên chạy tới bên cạnh Phương Nghị. Bùi Bé Bự và Bùi Đầu To cũng đi theo sau.
Vú Em gâu gâu vài tiếng với Phương Nghị, sau đó kéo áo anh, ý bảo anh ngồi xuống.
Phương Nghị nghe theo lời Vú Em mà ngồi xuống. Bùi Đầu To có chút khó hiểu đặt chân lên lòng bàn tay Phương Nghị. Bùi Bé Bự ở bên cạnh sủa vài tiếng. Bùi Đầu To lập tức rút chân về, liếm mặt Phương Nghị. Phương Nghị không kịp đề phòng, trên mặt dính toàn nước miếng của Bùi Đầu To, còn chưa kịp lau thì Bùi Bé Bự lại sáp tới liếm tiếp. Sắc mặt của Phương Nghị nháy mắt liền thay đổi. Anh quay đầu lại muốn nói chuyện với Bùi Hạo Ngôn, còn chưa kịp mở miệng thì lại bị Vú Em liếm, Phương Nghị lập tức chỉ vào nó, nói: “Miệng thối quá. Mai đánh răng.”
Vú Em nghe Phương Nghị nói xong, liền ủ rũ ngay tắp lự, lặng lẽ dắt Bùi Đầu To đi qua chỗ khác. Phương Nghị không thèm để ý tới nó. Đỗ Thiên Trạch chạy tới bên cạnh Phương Nghị, kéo Phương Nghị tới bên bồn rửa mặt, rồi cười cười đưa khăn cho Phương Nghị lau. Con chó nhiệt tình như vậy, không phải ai cũng chịu nổi.
Phương Nghị lau mặt xong, quay đầu nói với Bùi Hạo Ngôn và Bùi Tư Tư: “Hai con chó nhà mấy người rốt cuộc không đánh răng bao lâu rồi Mùi thối quá. Phải thường xuyên đánh răng cho chó, có biết không”
“À.” Bùi Hạo Ngôn liên tục gật đầu, trong lòng bi ai thay cho Phương Nghị. Mùi trong miệng của Bùi Bé Bự và Bùi Đầu To quả thật…rất khó ngửi.
Vú Em dẫn Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự đi tới ổ của mình, lôi ra hai miếng bánh ngô đặt ngay trước mặt tụi nó, sau đó lại chạy ra góc phòng lấy đồ ăn vặt mà Vú Anh để lại cho nó đưa cho Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự, để tụi nó ăn.
Đại Hoàng cũng lấy một cái bánh ngô từ trong ổ của mình đưa cho Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự. Em trai và em gái của Vú Em thì cũng như là em trai và em gái của nó. Đưa tụi nó bánh ngô ăn, Vú Em nhất định sẽ cao hứng.
Vú Em dường như giờ mới phát hiện ra Đại Hoàng, ẳng ẳng kêu to với Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự, như là đang giới thiệu Đại Hoàng với tụi nó vậy. Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự nghe Vú Em nói xong, liền chạy tới liếm Đại Hoàng vài cái, rửa sạch mặt cho Đại Hoàng. Đại Hoàng phỏng chừng cũng không thích loại chào hỏi như thế này, vì thế chạy ra chỗ khác tự mình rửa mặt.
“Ha ha ha, chị, nhìn xem, Bùi Bé Bự nhà chị kìa.” Bùi Hạo Ngôn chọt chọt Bùi Tư Tư. Hôm nay Bùi Bé Bự cứ luôn vả thẳng vào mặt chị của anh. Nhìn thích cực!
“Thấy rồi.” Bùi Tư Tư mất kiên nhẫn đáp lại. Động tác vẫn không ngừng. Cô đang chat với bạn về chuyện này, để người ta tra một chút về Phương Nghị.
Những con chó con mèo khác thấy Đại Hoàng như vậy thì cũng sôi nổi học theo, lấy hết đồ tư tàng đưa cho Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự. Có vài con chó không có thói quen giấu đồ, liền lấy thức ăn từ trong bát của con chó khác đưa cho tụi nó. Ở phương diện này thì đám mèo tốt hơn. Tụi nó giấu đồ khá nhiều, nhưng quà tặng mà mèo thích đưa cho người ta nhất lại là chuột. Chưa được bao lâu, trước mặt Bùi Bé Bự và Bùi Đầu To đã có hơn mười con chuột rồi.
“Em nói xem, tụi nó giấu đống chuột đó ở đâu vậy Ngày nào anh cũng dọn dẹp ổ cho tụi nó nhưng sao lại không phát hiện ra” Phương Nghị quay đầu nói với Đỗ Thiên Trạch. Ngày nào anh cũng thanh lý kiểm tra sân sau, chỉ cần vừa thấy chuột chết liền thừa dịp đám mèo không chú ý mà vứt đi luôn. Sao đám mèo này lại còn có thể lấy ra nhiều chuột chết như vậy
“Không biết.” Đỗ Thiên Trạch vừa cười vừa lắc đầu. Thân thể của mèo mềm mại, chỗ nào cũng chui vô được, có thể giấu nhiều chuột chết như vậy cũng là bình thường thôi.
Bùi Bé Bự và Bùi Đầu To thấy mọi người nhiệt tình như vậy thì rất là sửng sốt. Tụi nó ngơ ngác nhìn đủ loại quà tặng ở trước mặt. Đậu Trắng và Đậu Gà cũng được Đại Hoàng thả rông. Đậu Trắng chạy tới, thả một hạt bắp to tròn tới trước mặt Bùi Đầu To. Phương Nghị và Đỗ Thiên Trạch nói chuyện xong, vừa quay đầu liền thấy Đậu Trắng đang đứng ở trước mặt Vú Em. Hai người lập tức chạy tới đuổi Đậu Trắng về ***g, thuận tiện còn cảnh cáo Đại Hoàng, không cho nó thả Đậu Trắng ra nữa. Chó mèo trong sân đang trong trạng thái bị kích động, không cẩn thận lỡ trợt chân một cái rồi đạp trúng hai đứa nó sẽ không tốt. Đậu Gà thì còn may, chứ Đậu Trắng còn đang mang thai đó.
Đám chó mèo vây quanh Vú Em nghe Phương Nghị nói thế thì kháng nghị với anh một hồi, sau đó phát hiện không có hiệu quả thì đành phải lưu luyến rời đi. Từng đứa trở về vị trí cũ, nhưng lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh bên chỗ Vú Em.
“Không được nhìn.” Phương Nghị rống lớn một tiếng với đám chó mèo vẫn nhìn qua bên kia, khiến bọn nó giật nảy mình. Một con mèo đang đứng ở trên cây sợ tới mức nhảy dựng lên, lúc đáp xuống do không tìm đúng chỗ đáp nên trực tiếp từ trên cây té xuống đất. May mà cái cây này không cao, nên nó không bị thương. Nhưng tụi nó rất ít khi thấy Phương Nghị hung dữ như vậy. Biết Phương Nghị giận thật nên tụi nó đành không cam lòng mà về ổ ngủ.
Phương Nghị cầm một cái bịch to, đeo bao tay, thừa dịp xung quanh không có mèo, anh lập tức nhét hết đống chuột chết vào bịch. Vú Em duỗi móng muốn giúp Phương Nghị nhặt chuột, lại bị Phương Nghị đuổi đi. Vú Em thỉnh thoảng hay leo lên giường anh nằm. Nếu để nó chạm vào chuột chết… lát nữa phải rửa cho nó nữa. Rất phiền.
Vú Em biết Phương Nghị vừa mới dạy dỗ đám kia là vì không cho mấy con mèo đó thấy cảnh anh vứt chuột. Vì thế, một khi nó phát hiện có mèo nhìn qua đây, nó liền gâu gâu bắt tụi nó không được nhìn nữa. Nó cũng không thích ăn chuột.
Có bạn nào thấy lạ sao hôm nay những 6 chương không
Bạn kéo lên dòm góc bên phải phía trên danh sách chủ lâu tí sẽ hiểu nguyên nhân thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 93
Chương 93