Chuyện đoạt giải thuộc về loại cơ mật. Cho dù có biết trước thì cũng không thể nói cho người khác biết, bao gồm cả Đỗ Thiên Trạch và Hải Dương. Dù sao thì người đứng ở đằng sau kia có thực lực rất hùng hậu, bọn họ không thể liều mạng.
Chuyện này cũng không có gì phải oán trời trách đất, vì thế Đỗ Thiên Trạch vẫn cứ ha ha vui đùa, Phương Nghị hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ điều gì.
Nhưng mỗi lần Đỗ Thiên Trạch ngẩn người, anh đều để một vài chó con mèo con đến chơi với cậu. Nếu không thì để cho Tiểu Viễn quấn quít lấy cậu.
Tuy không được giải ảnh đế, nhưng vẫn phải tiếp tục đóng phim. Lần này Đỗ Thiên Trạch nhận một bộ phim truyền hình lịch sử. Cậu đóng vai nam số 2, số lượng phân đoạn diễn không sai lệch với nam chính lắm, tính cách nhân vật lại được thiết lập rất tốt, tiền cát xê cũng không tồi. Nhưng thời gian quay hơi dài, tận năm sáu tháng. Đỗ Thiên Trạch có chút khó xử mà thương thảo với Phương Nghị một chút. Mày của Phương Nghị không hề nhăn lấy một cái liền đồng ý ngay lập tức, còn nói nếu Đỗ Thiên Trạch nhớ anh, thì gọi điện cho anh, anh sẽ qua đó thăm Đỗ Thiên Trạch.
Vốn nam thứ hai của bộ phim truyền hình này không phải giao cho Đỗ Thiên Trạch, chỉ là vì người diễn vai đó đột nhiên từ bỏ, nên mới tới lượt Đỗ Thiên Trạch. Đoàn phim cũng đã chuẩn bị xong, vì thế, sau khi ký hợp đồng, không tới ba ngày, đoàn phim liền yêu cầu Đỗ Thiên Trạch tới phim trường.
Phương Nghị đưa Đỗ Thiên Trạch tới sân bay, trước khi Đỗ Thiên Trạch đi luôn dặn dò Phương Nghị, bảo anh ngàn vạn lần đừng có xúc động chạy qua tìm cậu mãi, tốn tiền lắm. Tuy giờ bọn họ không thiếu tiền nhưng cũng không được tiêu tiền bậy bạ như vậy.
Nhưng lời dặn dò của Đỗ Thiên Trạch vô ích, chưa tới hai tháng, Phương Nghị đã chạy tới chỗ cậu.
Tuy Đỗ Thiên Trạch sốt ruột, nhưng vẫn phải quay cho xong thì mới có thể quay về khách sạn kiếm Phương Nghị. Giữa trưa, lúc cậu trở về phòng thì thấy Phương Nghị đang nằm ngủ trên giường, gương mặt có nét hơi mệt mỏi. Sáng sớm Phương Nghị đã tới đây, hẳn đã phải đi chuyến bay đêm. Đỗ Thiên Trạch giúp Phương Nghị dịch chăn lại, dùng ngón tay khẽ lướt qua gò má Phương Nghị. Cậu đã ở chung với Phương Nghị được năm năm rồi, cậu luôn cho rằng sớm chiều ở chung với nhau lâu như vậy, cảm giác của cậu đối với Phương Nghị hẳn sẽ bị giảm bớt, nhưng mỗi khi nhìn thấy Phương Nghị, cậu đều cảm thấy càng lúc cậu càng yêu Phương Nghị hơn.
Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa khe khẽ, Đỗ Thiên Trạch cẩn thận đi ra ngoài, khẽ nói với Hải Dương: “Giúp tôi xin phép với đạo diễn, phân đoạn buổi chiều tôi tạm thời không quay. Còn nữa, anh tới nhà hàng giúp tôi gọi vài món mang về đây. Tiền cơm tôi sẽ trả.”
“Chuyện này mà cũng giao cho tôi làm, lại còn không tăng lương cho tôi.” Hải Dương vừa oán giận vừa đi. Anh chỉ biết, chỉ cần gặp được Phương Nghị, nguyên tắc gì Đỗ Thiên Trạch cũng bỏ xó hết. Cái chuyện thấy sắc quên nghĩa đó Hải Dương đã quen rồi.
Một giờ sau, Hải Dương đưa đồ tới, bốn món một canh, đều là thức ăn Phương Nghị thích. Đỗ Thiên Trạch rất vừa lòng. Nhưng Hải Dương không có đi không chuyến này, anh cũng tự gọi cho mình hai món, tất cả đều tính lên đầu Đỗ Thiên Trạch.
“Phương Nghị, dậy ăn cơm nào.” Đỗ Thiên Trạch đến bên người Phương Nghị, dịu dàng gọi.
“Em về rồi.” Phương Nghị ngẩng đầu nhìn, rồi lại nằm xuống giường, vươn tay kéo Đỗ Thiên Trạch lên giường. Không cần anh hành động, Đỗ Thiên Trạch đã hôn anh trước rồi. Tuy đã lâu không được gặp nhau, nhưng Đỗ Thiên Trạch hôn rất dịu dàng, tỉ mỉ lại ngọt ngào, giống như đang châm ngòi Phương Nghị vậy. Phương Nghị bị cậu hôn đến tâm hồn ngứa ngáy, anh ấn đầu cậu xuống, hôn kịch liệt.
“Ăn cơm trước đã.” Đỗ Thiên Trạch giãy khỏi lòng Phương Nghị. Tuy cậu rất muốn lăn giường, nhưng Phương Nghị còn chưa được ăn sáng, nên cơm trưa nhất định phải ăn.
Phương Nghị vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó ngồi xuống trước mặt Đỗ Thiên Trạch, lấy một cái hộp từ trong túi đưa cho Đỗ Thiên Trạch: “Lần này anh đến là để cho em một niềm vui bất ngờ.”
“Đây là cái gì” Đỗ Thiên Trạch nhận lấy cái hộp, bên ngoài được gói giống như một món quà, lòng thầm nghĩ đây chắc không phải là do Phương Nghị làm đâu. Phương Nghị luôn không thích làm mấy thứ này, nhất định là Phương Duyệt làm.
Trong lúc mở gói quà, Đỗ Thiên Trạch luôn nghĩ, hôm nay là ngày gì thế nhỉ Sao Phương Nghị lại đột nhiên muốn tặng quà cho cậu Bình thường Phương Nghị còn không nhớ sinh nhật của mình nữa mà.
Mở hộp, Đỗ Thiên Trạch ngây ngẩn cả người, trong hộp là một bức thư mời, phía trên có in một tượng người bằng vàng nhỏ. Tượng vàng đó tản ra ánh sáng chói mắt tới độ phát đau.
“Đây là thư mời hôm qua mới vừa gửi tới. Anh liền đem tới đây cho em.” Phương Nghị ở bên cạnh, nói.
Đỗ Thiên Trạch hơi run rẩy mở thư mời ra. Đúng là thư mời của Oscar, mời cậu đến tham dự lễ trao giải Oscar. Cậu được đề cử danh mục diễn viên chính xuất sắc nhất.
“Các anh gửi phim đi…dự thi khi nào vậy Sao em lại không biết” Đỗ Thiên Trạch hết sức kích động mà hỏi. Oscar là giải thưởng quốc tế lớn. Cho dù cậu không nhận được giải, chỉ cần được đề cử thôi cũng đã đủ để đề cao địa vị của cậu lên rất nhiều rồi.
“Người lấy được ảnh đế kia có kỹ năng diễn xuất không bằng em, nên anh tìm Ninh Phong hỏi. Anh ta nói người mới kia có hậu trường vững mạnh, tụi anh không thể động vào. Vì thế anh thương lượng với anh ta vài ngày, anh ta nói có thể đưa phim đi dự thi xem sao, nhưng không biết có được đề cử hay không, nên tạm thời không cho em biết.” Phương Nghị bình thường không để tâm tới mấy chuyện trong giới giải trí, nhưng Đỗ Thiên Trạch là người trong giới, chuyện về Đỗ Thiên Trạch anh vẫn luôn để tâm.
Phương Duyệt cũng từng nói, phim điện ảnh kia của Đỗ Thiên Trạch nhất định sẽ nhận được giải thưởng, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nhận được, sự thương tâm thất vọng tuy được Đỗ Thiên Trạch che giấu rất tốt, nhưng dù sao anh cũng là người bên gối của Đỗ Thiên Trạch, anh vẫn có thể nhìn ra được Đỗ Thiên Trạch đang không vui, nhưng anh không biết ăn nói, lại không biết an ủi người ta, nên đành phải nghĩ biện pháp ở sau lưng cậu.
Nếu lần này không có hồi âm gì, Phương Nghị tính toán bắt ép Ninh Phong giúp Đỗ Thiên Trạch quay một bộ phim khác có thể nhận được giải thưởng, anh sẽ đầu tư cho, dù sao thì vài năm nay anh đã tồn được không ít tiền.
“Niềm vui này thật lớn quá.” Đỗ Thiên Trạch cầm thư mời nhìn hồi lâu. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ lên được độ cao này. Mục tiêu cuối cùng của cậu là nhận được giải ảnh đế trong nước, không hề nghĩ đến giải thưởng quốc tế lớn như vậy, giờ món đồ đó lại đang nằm trong tay cậu.
“Phương Nghị.” Đỗ Thiên Trạch đột nhiên kêu lên.
“Sao vậy” Phương Nghị hỏi.
“Mau ăn cơm đi.” Đỗ Thiên Trạch bày đồ ăn ra rồi hối thúc Phương Nghị.
“À.” Phương Nghị có chút buồn bực. Sao lại không như mình nghĩ ta Không phải Phương Duyệt nói nếu Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy thư mời rồi thì sẽ vui mừng đến độ mà bổ nhào vào người anh luôn sao Sao kích động một hồi rồi lại bình tĩnh như thế
Đỗ Thiên Trạch nhìn Phương Nghị ăn xong thì buông bát đũa trên tay mình xuống. Cậu rất muốn cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Phương Nghị. Trong thời điểm này mà cậu còn nhớ rõ phải để Phương Nghị ăn cơm trước là đã hao phí hết sự tự chủ của cậu rồi.
Hải Dương rất thức thời, tám giờ tối mới chạy tới gõ cửa phòng, nhưng vẫn phải phí rất nhiều sức lực mới gọi được bọn họ dậy. Đỗ Thiên Trạch không đứng dậy nổi, đành phải chỉ huy Phương Nghị dọn dẹp phòng lại một chút. Thấy thảm trạng trong phòng, gương mặt già nua của Đỗ Thiên Trạch đỏ tưng bừng, dám ở khách sạn điên cuồng như vậy, thật là…
Hải Dương vừa vào phòng liền ghét bỏ mà khụt khịt mũi, không hề thấy có gì ngoài ý muốn khi thấy Đỗ Thiên Trạch nằm ở trên giường. Anh cho Đỗ Thiên Trạch một ánh mắt xem thường rồi nói: “Cả phòng đều là mùi tình yêu thối hoắc. Mấy người đã kết hôn rồi đó, có thể đừng có giống như mấy đôi tình nhân nhỏ như vậy được không Cả ngày cứ dính vào nhau thiệt là không thể tưởng tượng nổi mà. Chưa nói tới cái tinh thần yêu đương cuồng nhiệt, mấy người lăn giường còn không biết tiết chế. Ngày mai quay mà cậu còn đỡ eo, để xem đạo diễn có mắng cậu hay không.”
Đỗ Thiên Trạch nghe Hải Dương nói xong, không hề tức giận, chỉ bảo Hải Dương nhìn qua bàn.
“Nhìn cái gì Nhìn cái phòng bị mấy người chà đạp thảm bao nhiêu sao Đừng nói cho tôi biết mấy người lăn giường lăn tới ghế salon luôn nha. Salon của khách sạn này đắt lắm.” Hải Dương lẩm bẩm nhìn qua salon, thấy trên bàn có đồ bắt mắt liền cầm lên. Lúc mở thư ra thì sửng sốt tới mức im bặt không nói tiếng nào.
“Hải Dương” Hải Dương đã duy trì tư thế kia được hai phút rồi. Đỗ Thiên Trạch hoài nghi anh có phải đã nhập định rồi không.
“Camera ở đâu hả Sao cậu lại lấy thứ này ra gạt tôi Lại còn làm giống y chang. Tưởng tôi dễ lừa như vậy sao” Hải Dương vừa lầm bầm vừa lục lọi khắp phòng của Đỗ Thiên Trạch, sau đó đột nhiên dừng tay, tỏ ra cực kỳ đáng khinh mà cười với Đỗ Thiên Trạch: “Hai người ở trong phòng điên cuồng như vậy, chắc không có gắn camera đâu ha. Nói đi, đây là chuyện gì Gạt tôi vui vậy sao”
“Không có lừa anh. Là thật đó. Nếu anh không thì thì gọi điện về công ty hỏi đi.” Đỗ Thiên Trạch không ngờ Hải Dương lại có phản ứng thế này.
“Tôi nhất định phải hỏi cho rõ.” Hải Dương nói xong, liền gọi điện thoại, mới vừa alo một tiếng thì bên kia đã nói. Hải Dương vẫn luôn nghe nhưng không nói gì, chỉ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cho đến khi cúp điện thoại.
“Thế nào Tin chưa” Đỗ Thiên Trạch buồn cười mà hỏi. Lúc cậu vừa thấy cũng kích động lắm, nhưng cậu không hoài nghi, bởi vì bức thư này là do Phương Nghị đưa cho cậu.
“Mọe nó… Mọe nó…. Mọe nó…” Hải Dương đi lòng vòng trong phòng hết nửa ngày, có mấy lần còn đụng trúng Phương Nghị. Chờ bình tĩnh lại một chút, Hải Dương mới mạnh mẽ kéo lấy tay Đỗ Thiên Trạch, lộ vẻ cực kỳ buồn nôn mà nói: “Ngài là chủ nhân của tôi, là thần của tôi. Sau này lương nuôi gia đình nuôi con cái của tôi có tăng hay không đều dựa vào ngài. Ngài nhất định không được thua kém, phải lấy cái giải ảnh đế về nha.”
Hải Dương nói xong lại nghĩ tới cái gì đó, liền hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu thật sự lấy được giải Oscar, chúng ta sẽ quay lại liều mạng mà đắc ý. Người có thể nhận được giải ảnh đế quốc tế, nhưng lại không được trao giải ảnh đế trong nước. Chuyện này mà nói ra quả thật là chuyện cười.”
“Anh khiêm tốn chút đi. Tôi chỉ là được đề cử mà thôi, chưa chắc đã nhận được giải ảnh đế. Anh chết tâm đi.” Đỗ Thiên Trạch rất bất đắc dĩ mà nói, chỉ cần được đề cử thôi thì cậu cũng đã rất vui rồi. Giải ảnh đế kia trăm triệu lần cậu không dám mơ tới. Không phải do cậu không tin tưởng tài nghệ diễn xuất của mình, mà là vì người phê bình đánh giá giải Oscar đều là đạo diễn nước ngoài, lúc đánh giá sẽ có xu hướng thiên về nước của mình nhiều hơn. Cho dù có là giải thưởng lớn tầm cỡ quốc tế đi nữa, cũng chỉ có hơi công bằng hơn mà thôi.
“Không sao. Chỉ cần được đề cử là tôi vui lắm rồi. Tôi phải chụp hình up lên Weibo để đám fan của Lê Thanh Ninh xem, rốt cuộc cái gì mới gọi là thực lực.” Lê Thanh Ninh chính là người mới đã đoạt giải ảnh đế của Đỗ Thiên Trạch. Bởi vì chuyện ảnh đế mà fan của cả hai thường xuyên chửi bới nhau, nhưng đa phần đều là fan của Đỗ Thiên Trạch đè ép Lê Thanh Minh, bởi vì bọn họ có chứng cứ chuyện Lê Thanh Ninh nhận giải.
“Đừng. Qua mấy ngày nữa đi. Cuối tháng sẽ tổ chức trao giải. Đầu tháng sau anh hãy thả tin tức này ra.” Nếu chuyện này bị thả ra ngoài sớm, trong thời gian ngắn Đỗ Thiên Trạch sẽ không được an bình. Lại nói tiếp, phim điện ảnh kia cũng đã ngừng công chiếu rồi, cậu không cần phải dùng cái này để nâng doanh thu phòng vé, vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
Tuy Hải Dương muốn mượn chuyện này để xả giận, nhưng cũng hiểu ý của Đỗ Thiên Trạch tốt hơn, nhưng cầm lấy cái thư mời không chịu buông tay. Phương Nghị nhìn không nổi, liền cướp lại thư mời đưa cho Đỗ Thiên Trạch.
Có động lực này, Đỗ Thiên Trạch càng nghiêm túc cố gắng đóng phim hơn, thường xuyên quay một lần liền qua, khiến thời gian quay rút lại rất nhiều. Nhưng cậu còn chưa diễn xong hết phân đoạn của mình thì đã đến lễ trao giải, vì thế cậu đành phải xin phép đạo diễn.
Trước đó đạo diễn đã nhận được tin, đối với chuyện của Đỗ Thiên Trạch đương nhiên là vạn phần ủng hộ. Nếu Đỗ Thiên Trạch thực sự lấy được giải ảnh đế, vậy bộ phim này lại có thêm một cái mánh lới để tuyên truyền rồi. Vì thế ông rất sảng khoái đồng ý, thậm chí còn cho Đỗ Thiên Trạch thêm mấy ngày nghỉ phép.
Lúc Đỗ Thiên Trạch ngồi trên máy bay, Phương Nghị ở một thành phố khác cũng bắt đầu soát vé. Đây là chuyện trọng đại nhất trong vòng mấy năm nay của Đỗ Thiên Trạch, anh nhất định phải ở bên cạnh cậu.
Phương Nghị không nói cho Đỗ Thiên Trạch biết anh cũng tới dự lễ. Vé tham dự cũng là đòi được từ Ninh Phong, nên lúc anh ngồi xuống cạnh Đỗ Thiên Trạch, Đỗ Thiên Trạch không lộ biểu tình gì cả, nhưng cậu lại nắm lấy tay Phương Nghị, cực kỳ dùng sức. Nếu không phải do Phương Nghị da dày thịt béo, phỏng chừng đã bị cậu nắm đến chảy máu rồi.
Lúc trao giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, sắc mặt của Đỗ Thiên Trạch thay đổi, hô hấp cũng rất nặng nề. Giải thưởng quan trọng như vậy, nếu cậu được nhận… Nếu như cậu lấy được, vậy đó chính là bước khởi đầu của cuộc sống mới, sao lại không khẩn trương cho được
Phương Nghị không hề cố kỵ tới ánh mắt của người khác, luôn dịu dàng vuốt lưng Đỗ Thiên Trạch, để cậu không phải khẩn trương nữa.
Lúc tuyên bố người đoạt giải, cả hội trường đều yên ắng, tất cả mọi người đều khẩn trương mà dựng thẳng lỗ tai lên, nhìn chằm chằm vào màn hình. Nhất là năm người được đề cử lại càng khẩn trương hơn. Một phút đồng hồ qua đi, khách quý tới trao giải rốt cục cũng tuyên bố, là một cái tên xa lạ.
Đỗ Thiên Trạch thở ra một hơi thật dài, cả người ra một thân mồ hôi lạnh. Tuy cậu rất chờ mong giải ảnh đế này, nhưng kỳ thật trong lòng cậu cũng biết, khả năng đoạt giải của bản thân không lớn, cậu cũng chỉ khẩn cầu một chút mà thôi.
Người được tuyên bố đang muốn đứng lên nhận giải thưởng, đèn sân khấu đột nhiên tắt ngúm, toàn trường nhất thời ồ lên, không hiểu tại sao. Khách quý tuyên bố trao giải rất ranh mãnh mà vui đùa nói mắt ông mờ rồi, không thấy rõ nội dung, ảnh đế lần này có tổng cộng hai người, ông sẽ tuyên bố người tiếp theo. Lần này, Đỗ Thiên Trạch không có hy vọng quá lớn, nên cũng không khẩn trương như trước.
Lúc Đỗ Thiên Trạch được nêu tên, hội trường lại ồ lên một tiếng. Người Trung Quốc có mặt ở đây đều hoan hô, nhưng người ở những quốc gia khác thì không hiểu. Đỗ Thiên Trạch là ai Người ở nước nào vậy Sao cậu ta lại nhận được ảnh đế Tuy mới nãy có giới thiệu một đoạn ngắn, diễn xuất của Đỗ Thiên Trạch trong phim rất tốt, nhưng không được tính là kinh diễm, sao lại chọn cậu ta
Đỗ Thiên Trạch giống như đang đi trên mây, lúc đi đường không có cảm giác đạp chân xuống mặt đất, nhưng lúc lên nhận giải, cậu vẫn nói một câu cảm ơn dài. Cuối cùng, Đỗ Thiên Trạch dùng tiếng Trung nói ra một đoạn, sau đó lại hôn lên chiếc nhẫn đeo trên tay mình, cực kỳ thâm tình mà nhìn thẳng vào Phương Nghị, rồi thốt ra ba chữ, khiến phụ nữ có mặt tại đây cảm động không ngừng, có vài người còn trộm lau nước mắt. Ánh mắt thâm tình như vậy, người được cậu ta nói yêu thật hạnh phúc.
Vài vị bình thẩm phim nói ra lý do tại sao lại chọn Đỗ Thiên Trạch. Bọn họ chính là vì bị ánh mắt thâm tình này của Đỗ Thiên Trạch đả động, nhất là một vị giám khảo nữ, bà cho rằng tuy chỉnh thể diễn xuất của Đỗ Thiên Trạch có trình độ tương đương với các diễn viên khác, nhưng ánh mắt thâm tình nhìn người yêu trong đoạn phim kia lại vượt xa hơn người, đẩy cậu lên hàng ảnh đế. Nhưng dù sao cũng là giải thưởng lớn tầm cỡ quốc tế, mấy vị giám khảo khác lại xem trọng người khác, khiến đoàn bình thẩm phải thảo luận mất năm ngày mới quyết định chọn ra hai người ảnh để.
Lúc tin Đỗ Thiên Trạch nhận được giải thưởng truyền vào quốc nội, trong nước liền sôi trào. Đã qua nhiều năm, rốt cuộc lại có diễn viên đoạt giải Oscar. Toàn bộ fan Đỗ Thiên Trạch định đi mắng chửi người, lại phát hiện không có ai nhảy ra mắng chửi với bọn họ. Dù sao thì hai giải thưởng này cách nhau quá xa, một quốc nội một quốc tế, chỉ cần nghe danh hiệu thôi cũng đã nhìn ra sự khác biệt rồi.
Phương Nghị tham gia buổi lễ trao giải xong thì lập tức trở về, Đỗ Thiên Trạch và Ninh Phong thì phải ở lại vài ngày mới được rời đi. Trong lúc đó, Hải Dương đã nhận được không ít cuộc gọi đều là lời mời đóng phim, hoặc mời Đỗ Thiên Trạch đến tham gia chương trình. Đỗ Thiên Trạch đoạt giải thưởng chính là chuyện lớn trong giới điện ảnh.
Đỗ Thiên Trạch thừa dịp ngày nghỉ phép còn chưa hết liền chạy về nhà quấn quít lấy Phương Nghị mấy ngày, sau đó lại tiếp tục đi đóng phim. Có thể đoạt được giải Oscar có nghĩa là mọi người đã khẳng định thực lực của cậu. Vì thế, việc duy nhất cậu có thể làm chính là phải nghiêm tục chọn kịch bản hơn, lúc đóng phim cũng phải nghiêm túc hơn, nếu không thì sao có thể xứng đáng với cái tượng vàng đang trưng ở nhà được.
Đóng xong bộ phim này, Đỗ Thiên Trạch lại từ chối mấy chục lời mời đóng phim khác, tiết mục chương tình cũng chỉ nhận mỗi một tiết mục Siêu cấp kịch truyền hình mà thôi. Tuy bình thường tiết mục này chủ yếu tuyên truyền cho phim truyền hình là chính, nhưng Đỗ Thiên Trạch là ảnh đế quốc tế, nên cậu là chuyện có thể ngoại lệ.
Nhưng lúc Đỗ Thiên Trạch quay tiết mục, đã lặng lẽ nói vài yêu cầu với Thái Nhã, Thái Nhã rất sảng khoái mà gật đầu đáp ứng. Lúc Đỗ Thiên Trạch nhận lời mời của bọn họ, đã không có bất cứ yêu cầu gì, thậm chí ngay cả giá tiền cát xê cũng không hỏi, chỉ có mỗi một yêu cầu nhỏ như vậy, cô nhất định phải đồng ý.
Lúc chương trình sắp kết thúc, Đại Phi đột nhiên bay xuống khán đài. Đây là lần đầu tiên Đại Phi lại làm như thế. Đỗ Thiên Trạch cũng đi theo qua. Không lâu sau, Đỗ Thiên Trạch kéo Phương Nghị đi lên sân khấu. Phương Nghị thấy có nhiều người, kỳ thật có hơi thẹn thùng, nhưng bởi vì mặt anh đen, cho nên người khác không nhìn ra.
“Đây là người yêu của tôi. Tôi đã ở chung với anh ấy sáu năm rồi. So với giải ảnh đế, tôi cảm thấy, gặp được anh ấy mới là may mắn lớn nhất trong đời tôi. Hôm nay, sở dĩ tôi dẫn anh ấy tới đây là bởi vì chương trình này chính là bà mối của chúng tôi. Mấy năm trước, tôi đã phát một cái thông báo tìm mèo lạc trong chương trình này. Đại Bạch là do anh ấy nhặt được, lại còn cứu chữa và cho nó có một cuộc sống khỏe mạnh. Tôi…Tôi không biết đây có phải là việc làm đúng đắn hay không… nhưng mà… tôi thật sự rất muốn cho mọi người biết, người tôi thích là một người đàn ông tốt đến mức nào.” Đỗ Thiên Trạch nói xong, liền kéo Phương Nghị cúi chào thật sâu với mọi người dưới khán đài
Từ sau khi cậu trở thành ảnh đế, người chú ý tới cậu càng nhiều hơn, cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên cũng xuất hiện trên báo rất nhiều lần. Bọn họ thậm chí còn chụp được Phương Nghị, có không ít fan sau khi nhìn thấy ảnh của Phương Nghị, liền cảm thấy anh không xứng với Đỗ Thiên Trạch, ồn ào chạy tới Weibo cửa hàng thú cưng mà mắng chửi Phương Nghị, không thèm để ý Đỗ Thiên Trạch khuyên, vẫn có người chửi rủa Phương Nghị không ngừng. Đỗ Thiên Trạch đương nhiên không thể để cho người ta mắng chửi Phương Nghị như vậy được, cho nên mới kéo Phương Nghị tới chương trình.
Lúc Đỗ Thiên Trạch cùng Phương Nghị đứng trên sân khấu, màn hình đằng sau lưng bọn họ bắt đầu phát một đoạn clip về bọn họ. Trong clip là một vài clip ngắn do Phương Duyệt quay, và một vài tấm ảnh rất ấm áp. Mỗi bức ảnh đều có một vài câu kể lại chuyện của Đỗ Thiên Trạch và Phương Nghị, nhìn Đỗ Thiên Trạch trong ảnh thoải mái cười to, một vị fan đã lặng lẽ chạy tới Weibo của Đỗ Thiên Trạch mà bình luận một câu, anh nhất định phải thật hạnh phúc đó.
Sau khi bình luận này được post lên, càng có nhiều người tới bình luận hơn nữa, nội dung vẫn là chúc anh hạnh phúc. Đỗ Thiên Trạch không biết chuyện này, nhưng kỳ thật cho dù biết, cậu cũng sẽ không để ý. Cho dù không có ai chúc phúc cho cậu, cậu cũng sẽ sống chung với Phương Nghị mãi mãi.
Có thể gặp được anh, là may mắn lớn nhất trong kiếp này của em!
( toàn văn hoàn)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 132
Chương 132