Thân thể Hà Tử Tường có chút mất tự nhiên run lên nhè nhẹ, không chút chuyển mắt nhìn đứa bé sơ sinh trong lòng bà Hà, làn da hơi nhăn, tóc thưa thớt dính bết vào trán, đôi mắt vì mới khóc mà ửng đỏ hơi nheo lại, bộ dáng buồn ngủ.
Hà Tử Tường bị bộ dáng đáng yêu của con trai chọc cho cười khẽ, tâm tình khẩn trương cũng dịu đi không ít. Cậu vươn tay, thật cẩn thận nhận lấy đứa bé trong lòng mẹ, thực nhỏ, thực nhẹ, đời trước lúc con trai chào đời, cậu cũng như hiện giờ, thực kích động ôm con vào lòng, nhưng có lẽ vì đã quá lâu nên hiện giờ vẫn thực rung động.
Cảm thụ được con trai mềm mại nhỏ bé tới mức dường như không có sức nặng, trái tim Hà Tử Tường thoáng chốc mềm nhũn, choáng váng tới rối tinh rối mù, con trai không hề vì sinh sớm hơn đời trước mà thay đổi, vẫn đáng yêu, vẫn chọc người ta yêu thương như vậy.
Kỳ thực, Hà Tử Tường cũng thực lo lắng, Giang Lâm Nhi quyết định sinh mổ, còn lựa chọn sinh sớm hơn vài ngày, liệu có làm con trai biến đổi gì hay không?
Cậu không phải người theo thuyết vô thần, nhưng cũng không phải người mê tín, những tri thức được giáo dục từ khi bé làm cậu tin vào khoa học, thế giới này không có thần tiên, yêu quái hay quỷ hồn, bất quá Hà Tử Tường cũng hiểu được, cái gì cũng có lí do riêng của nó, mặc kệ có hợp lý hay không, cũng không liên quan tới khoa học hay phi khoa học.
Chẳng qua, bình thường bận rộn làm việc, việc này chưa từng chiếm cứ được chút lực chú ý nào, nhưng mà, tử sau khi sống lại, Hà Tử Tường ít nhiều suy ngẫm bản thân làm sao có thể sống lại.
Có nguyên nhân gì, là nhân duyên tiền kiếp người ta thường nói, hay là ý chỉ đại thần như trong tiểu thuyết YY?
Mặc kệ là nguyên nhân gì, vì sao lại trùng sinh, từ sâu trong đáy lòng Hà Tử Tường thực lòng cảm tạ thượng đế, cảm tạ Phật Tổ, cảm tạ hết thảy thần linh, làm cậu có cơ hội làm lại lần nữa.
Nếu cậu đã có thể sống lại thì con trai vì sinh trước vài ngày có thể nào thay đổi thành người khác không, giống như trong phim, bởi vì thời gian đầu thai khác nhau nên chào đời cũng khác, mà linh hồn đầu thai vào thân xác con trai cậu cũng thay đổi?
Nhưng lúc nhìn thấy gương mặt đáng yêu quen thuộc của con trai, lo lắng trong lòng Hà Tử Tường rốt cuộc cũng buông xuống, mặc kệ về sau thế nào, ít nhất hiện giờ diện mạo không có gì đổi khác.
Bà Hà vui sướng nhìn con trai khẩn trương mà kích động ôm cháu trai, ý cười hạnh phúc trên gương mặt không thể nào che dấu, bà không khỏi mỉm cười, vỗ nhẹ bả vai con trai, ý bảo mau bế con tới phòng trẻ sơ sinh.
Hà Tử Tường vừa nãy vẫn đắm chìm trong thế giới suy nghĩ của mình nên không chú ý tới ánh mắt mới nãy còn nửa khép nửa mở của con trai đã nhắm lại hẳn, tựa hồ mệt chết đi. Hà Tử Tường giống như ôm một bảo bối ngàn vàng, động tác mềm nhẹ, chầm chậm đi tới phòng trẻ sơ sinh.
Gửi con trai xong, Hà Tử Tường đi tới phòng bệnh của Giang Lâm Nhi. Vừa nãy lúc phẫu thuật xong, Hà Tử Tường có liếc nhìn một chút, bất quá Giang Lâm Nhi vì quá mệt nhọc nên chỉ nhìn con một cái rồi nặng nề thiếp ngủ.
Lúc Hà Tử Tường vào phòng bệnh, bà Hà đang ngồi bên giường, chăm sóc Giang Lâm Nhi. Hà Tử Tường đi qua ngồi cạnh mẹ mình, nhìn gương mặt có chút tái nhợt cùng phần bụng đã xẹp xuống, trong lòng hơi phức tạp.
… …
Hà Tử Tường xin nghỉ làm mười ngày, cậu từ chỗ bác sĩ biết được Giang Lâm Nhi cần nằm viện một tuần, mà ba ngày còn lại là cậu đặc biệt dành thời gian để bồi con trai.
Buổi chiều, Cố Hướng Bồi cùng ông bà Cố biết Giang Lâm Nhi tiến hành sinh mổ ở bệnh viện, sinh được một bé trai nặng hai ký sáu, liền chạy tới.
Bà Hà cùng cha mẹ Cố Hướng Bồi đi tới phòng trẻ sơ sinh nhìn bé con đang ngủ say, bà Cố nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu thì yêu thích không tôi, cùng ông Cố đứng trước giường bé, thì thầm trò chuyện.
Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi không ở bên trong, hai người rời khỏi phòng trẻ sơ sinh, cách mặt kính thủy tinh nhìn bé con đang ngủ trên giường. Ánh mắt Hà Tử Tường ôn nhu cùng yêu thương, chuyên chú nhìn con trai, giống như thực luyến tiếc dời tầm mắt. Ánh mắt Cố Hướng Bồi thì có chút phức tạp, đứa bé đáng yêu như vậy, anh dĩ nhiên cũng thích, bất quá nhìn thấy liền nghĩ tới đây là kết quả tình yêu của Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi, là bằng chứng tốt nhất chứng minh Hà Tử Tường là trai thẳng. Rõ ràng làm anh hiểu được tình cảm của mình vô vọng thế nào, yêu thích đối với đứa nhỏ không khỏi xen lẫn chút rối rắm, còn có không ít thống khổ.
Đoạn thời gian biết bản thân bị bệnh, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường thoi thóp, không ít lần Hà Tử Tường nghĩ mình không thể gặp lại con trai nữa, không ngờ hiện giờ thế nhưng lại có cơ hội, trong lòng cậu thực sự cảm kích.
Thật tốt! Cho dù ly hôn với Giang Lâm Nhi, cho dù sau này có lẽ không tìm được một bầu bạn, chỉ có thể lẻ loi một mình, nhưng may mắn có con trai làm bạn, giấc mộng tốt đẹp của cậu vẫn có thể thực hiện, cậu cũng không còn tịch mịch, không còn cô đơn.
Ông bà Cố rốt cuộc cũng xem đủ, cùng bà Hà rời khỏi phòng trẻ sơ sinh, năm người vừa đi tới phòng bệnh Giang Lâm Nhi vừa hỏi bà Hà cùng Hà Tử Tường: “Đặt tên đứa nhỏ chưa?”
“Đặt rồi, Hà Thần, nhủ danh là Húc Húc.” Hà Tử Tường nửa tháng trước đã cùng Giang Lâm Nhi, bà Hà thương lượng tên đứa nhỏ, khi ấy đã quyết định, nếu là con trai thì tên Hà Thần, con gái thì tên Hà Chanh, nhủ danh là Húc Húc cùng Nhứ Nhứ. (Hà Tử Tường biết rõ là con trai nên cái tên con gái chỉ là đặt có lệ với Giang Lâm Nhi cùng bà Hà)
Bà Cố khen ngợi: “Tên rất hay, Thần, là ánh sáng sớm mai, tràn đầy hi vọng.” Nghĩ tới bé con say ngủ hoàn toàn không bị xung quanh ảnh hưởng trong phòng: “Chúng ta nói chuyện lâu như vậy cũng không ồn tới bé, Húc Húc sau này lớn lên nhất định là rồng trong loài người, thông minh tài giỏi a.”
Cố Hướng Bồi chỉ xin phép tạm thời, công ty vẫn còn chuyện cần anh xử lý, vì thế chỉ ở bệnh viện một tiếng liền rời đi, mà ông bà Cố cùng bà Hà, đại khái vì bị Hà Thần làm dâng trào cảm xúc quay về những ký ức khi xưa, cùng tâm sự cả một buổi chiều.
Tối đó, Cố Hướng Bồi bị bà Cố gọi điện về nhà ăn cơm, anh đại khái biết mẹ mình bị kích thích.
Tử Tường nhỏ hơn anh hai tuổi, không chỉ đã kết hôn, hiện giờ còn có một đứa con trai mập mạp trắng trẻo, trước kia, có lẽ bà Cố còn bình tĩnh chờ đợi con trai chậm rãi tìm kiếm, nhưng hôm nay nhìn bé con đang yêu như vậy, tâm tình muốn ôm cháu của bà một lần nữa rục rịch.
Nếu hiện giờ con trai có bạn gái cố định, hoặc có bạn gái có thể bàn luận chuyện kết hôn, bà Cố tuyệt đối sẽ không mở miệng thúc giục. Chính là không có a, đừng nói tới chuyện kết hôn, ngay cả một bóng dáng phụ nữ ở bên cạnh cũng không có, này bảo sao bà không sốt ruột.
Cố Hướng Bồi thường xuyên nghĩ, anh thật sự không phải một người con hiếu thuận, ba mẹ tân tân khổ khổ nuôi anh lớn khôn, bồi dưỡng thành tài, thế nhưng anh lại không có cách nào thành gia, lại càng không có đứa nhỏ, ngay cả nguyện vọng đơn giản nhất của ba mẹ cũng không thể hoàn thành. Bọn họ chỉ hi vọng con trai mình thành gia lập nghiệp, có một người phụ nữ chăm lo gia đình săn sóc con cái, như vậy bọn họ mới an tâm.
Nhưng, anh làm không được, căn bản không thể làm được, nếu anh lựa chọn từ bỏ đoạn tình cảm này, kia mười mấy năm qua tính là gì, rốt cuộc vì cái gì mà phấn đấu, mà nhẫn nại, mà sống?
Tình cảm đối với Tử Tường sớm đã trở thành tín ngưỡng trong lòng, là một phần không thể thiếu. Hiện giờ, anh cũng không rõ tình cảm kia thuộc về thứ gì, nó đã bám sát vào cuộc sống, vào cơ thể, vào linh hồn, nếu muốn từ bỏ, anh phải bắt đầu từ đâu đây, đúng là nói dễ hơn làm.
Cố Hướng Bồi đậu xe trước cửa nhà, không lập tức đi xuống mà im lặng ngồi đó, hạ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên lầu ba, xuyên qua mặt kính thủy tinh, ánh đèn ấm áp nhu tòa lan tỏa, Cố Hướng Bồi rõ ràng có thể nhìn thấy bóng dáng mẹ mình đi qua đi lại, nhất định vì đêm nay anh trở về ăn cơm nên mẹ đang làm món sườn kho tàu cùng cá hấp mà anh thích nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh
Chương 39: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [39]
Chương 39: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [39]