Hơn tám giờ tối, trong phòng sách, Hà Tử Tường dỗ Hà Thần ngủ xong thì đứng dậy rời khỏi phòng.
Giang Lâm Nhi đang bôi kem dưỡng da, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Hà Tử Tường, động tác vỗ nhẹ bên má nhất thời khựng lại, có chút ngây ngốc đối diện với Hà Tử Tường, sau đó giống như có chút không biết làm sao dời tầm mắt, bất quá lập tức trừng mắt nhìn lại, không chút yếu thế đối diện Hà Tử Tường.
Hà Tử Tường đi vào phòng, tùy ý ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh, thản nhiên nói: “Lâm Nhi, chúng ta nói chuyện một chút.”
“Chuyện gì?” Giang Lâm Nhi buông tay xuống, giọng điệu có chút bén nhọn hỏi.
Hà Tử Tường cười lạnh: “Nói chuyện của cô cùng Lâm Tuấn, nói chuyện tình cảm của cô dành cho người ta.”
Giang Lâm Nhi ngẩng đầu, trừng mắt, sững sờ nhìn Hà Tử Tường. Nhìn bộ dáng bình tĩnh cứ như hết thảy đều nắm trong tay của người trước mắt, Giang Lâm Nhi có chút kinh ngạc, cảm giác như Tử Tường biết gì đó: “Tôi, tôi cùng Lâm Tuấn…”
“Đến bây giờ rồi, cô còn muốn giấu diếm gì nữa?” Hà Tử Tường không kiên nhẫn lắng nghe lí do thoái thác của Giang Lâm Nhi.
“Đúng vậy, tôi thích Lâm Tuấn, thì sao?” Nghe thấy lời Hà Tử Tường, Giang Lâm Nhi xác định Hà Tử Tường quả thực đã biết chuyện, kia cũng không cần che giấu, dứt khoát thừa nhận mình thích Lâm Tuấn.
“Thì sao?” Hà Tử Tường mỉm cười châm chọc, chầm chậm lặp lại hai từ cuối của Giang Lâm Nhi: “Cô cư nhiên có thể hùng hồn như vậy… quả nhiên không cần nghĩ ngợi nhiều.”
“Anh nói lời này là có ý gì?” Giang Lâm Nhi không hiểu được Hà Tử Tường, cau mày hỏi.
“Chúng ta ly hôn đi.” Hà Tử Tường rốt cục nói ra hai chữ này, thản nhiên không hề có chút cảm xúc dao động, không bao giờ bị việc này ảnh hưởng tới bản thân nữa: “Quyền nuôi nấng đứa nhỏ thuộc về tôi, cô cũng không cần đưa tiền chu cấp, về phần tài sản, một nửa căn nhà này tôi sẽ quy thành tiền mặt chuyển vào tài khoản, những thứ khác, cô có thể lấy đi một nửa.”
Giang Lâm Nhi há to miệng không thể nào khép lại, ánh mắt lộ rõ không dám tin cùng vài phần mờ mịt, Hà Tử Tường đơn giản mà dứt khoát đưa ra yêu cầu ly hôn như vậy? Cô cứ nghĩ, bọn họ hẳn sẽ tranh cải kịch liệt, tranh cấp một phen, Hà Tử Tường thực phẫn nộ, thức tức tối, còn không ngừng chỉ trích.
Nhưng không có, Hà Tử Tường không có, chỉ thực lạnh nhạt đưa ra đề nghị ly hôn. Ly hôn, tuy mấy tháng nay ý nghĩ này không ngừng xuất hiện trong đầu, nhưng dù sao cũng là ý nghĩ mà thôi, vẫn chưa thành hành động. Hiện giờ, chân thật nghe thấy Hà Tử Tường muốn ly hôn, trong lòng trừ bỏ kinh ngạc, kinh hỉ thì còn có một tia vô thố, giống như, trong lòng thoáng chốc mất đi thứ gì đó.
Còn có, phẫn nộ! Đúng vậy, chính là phẫn nộ, thế nhưng hai chữ ‘ly hôn’ này lại từ miệng Hà Tử Tường, rõ ràng cô có ý tưởng này sớm hơn, hiện giờ Hà tử Tường nói trước, như vậy không phải mình bị Hà Tử Tường bỏ à!
“Hà Tử Tường, tôi nghĩ anh đại khái đã nghĩ sai rồi, những lời này phải do tôi nói mới đúng, tôi đã sớm không chịu nổi anh nữa rồi.” Giang Lâm Nhi phẫn nộ bật dậy, lớn tiếng nói.
“Trong mắt anh chỉ có công việc với kiếm tiền, anh có khi nào quan tâm tôi nghĩ gì không, quan tâm tôi cảm thấy sao không, sinh nhật tôi anh chỉ có một khuôn mẫu, không dây chuyền thì trang sức, anh chưa từng suy nghĩ tạo ra kinh hỉ; kỉ niệm ngày cưới, anh cũng qua loa tặng tôi một bó hoa hồng cho xong chuyện, còn những ngày lễ khác, có lần nào anh tự giác nhớ tới.”
“Tính tình anh cứng nhắc không thú vị, một chút tình thú cũng không có, ngày qua ngày cứ hệt như vậy, không chút phập phồng, tôi đã chịu đủ cuộc sống nhàm chán không lạc thú này, Hà Tử Tường, đừng tưởng hôm nay anh mở miệng trước thì có nghĩa là anh bỏ tôi, sai rồi! Là tôi bỏ anh, đàn ông giống như anh sẽ không có người phụ nữ nào nguyện ý gả đâu.” Giang Lâm Nhi quát xong, tâm tình rốt cuộc cũng dễ chịu hơn chút đỉnh.
Bất quá nhìn thấy Hà Tử Tường vẫn lạnh nhạt như cũ, cơn giận lần thứ hai phừng lên, chính là vẻ mặt này, một năm nay Hà Tử Tường luôn làm vẻ mặt này, thản nhiên lạnh nhạt, cứ như cách một bức tường nhìn về phía cô, vĩnh viễn lãnh tĩnh như vậy, hoàn toàn không giống trước kia, so với Lâm Tuấn lại càng thua kém.
Hà Tử Tường nâng tay lên xoa xoa mi tâm, cậu vẫn không khó hiểu, đời trước mình đối xử với Giang Lâm Nhi tốt như vậy, toàn tâm toàn ý tín nhiệm hoàn toàn, vì sao Giang Lâm Nhi lại đối xử với mình như vậy, vì sao cậu lại gặp kết quả như thế.
Một năm này quan sát, cậu cũng hiểu ra được chút ít, đơn giản là cậu quá chuyên tâm vào công việc, đối với gia đình đối với vợ lại quá thờ ơ, vợ tịch mịch, cô đơn, vì thế khi một anh chàng bảnh bao ôn nhu lại hiểu ý như Lâm Tuấn xuất hiện, Giang Lâm Nhi liền không khống chế được.
Cậu có thể hiểu được Giang Lâm Nhi muốn theo đuổi một hạnh phúc hoàn mỹ, kia vì sao không đưa ra đề nghị ly hôn. Cho dù Giang Lâm Nhi chủ động đòi ly hôn, cậu cũng không có khả năng níu kéo không thôi hay không chịu chia một phân tiền nào cho cô ta.
Vì sao lại vô tình đối xử ngoan độc với người chồng đã đồng đầu ắp tay gối với mình bấy lâu như vậy, nhìn cậu bị căn bệnh hiểm nghèo hành hạ tra trấn, gầy khô như que củi, chẳng lẽ cô ta chưa từng áy náy, bất an sao?
Đáp án đời trước, có lẽ cậu vĩnh viễn không chiếm được, nhưng theo thái độ đời này cũng suy ra được một phần, có lẽ đời trước Giang Lâm Nhi hoàn toàn không có chút áy náy bất an nào, thậm chí còn cấp bách muốn cậu sớm chết đi, như vậy cô ta mới có thể đường đường chính chính ở bên Lâm Tuấn.
“Cô đã đồng ý thì…” Hà Tử Tường đứng dậy, lấy ra một phần hiệp nghị ly hôn đã chuẩn bị từ trước: “Ký tên vào đây đi, ngày mai ra cục dân chính ly hôn.”
Giang Lâm Nhi nhận lấy phần hiệp nghị ly hôn kia, không xúc động lập tức ký tên mà cẩn thận lật xem, nhìn trong đó ghi rõ đứa bé sẽ do Hà Tử Tường nuôi nấng, Giang Lâm Nhi không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, tài sản chung của hai vợ chồng đều chia 50%. Bởi vì Hà Tử Tường muốn giữ lại căn nhà cũ bọn họ đang ở nên cậu sẽ quy thành tiền mặt, chia một nửa giá trị cho Giang Lâm Nhi.
Tỉ mỉ xem xét mỗi điều kiện, cuối cùng Giang Lâm Nhi mới cầm bút, không chút do dự ký tên mình vào: “Tốt lắm.” Đưa phần hiệp nghị đã kí tên cho Hà Tử Tường.
Hà Tử Tường nhận lấy, nói thêm: “Nếu sau này nhớ Húc Húc, có thể tới gặp con bất kì lúc nào.”
“Không cần.” Bên này Hà Tử Tường vừa dứt lời, tiếng cự tuyệt của Giang Lâm Nhi cũng lập tức vang lên, cô mới không muốn có một thứ kéo chân, buồn cười, cô còn trẻ như vậy, còn một cuộc đời tươi sáng trước mắt, sao có thể để đứa con của chồng trước liên lụy.
Giang Lâm Nhi không cần nghĩ cũng biết không có người đàn ông nào nguyện ý tiếp nhận con riêng của vợ mình cùng người khác, cho nên đề nghị này của Hà Tử Tưởng, có thể nói là vô cùng ác độc. Có phải anh ta muốn dùng đứa nhỏ để ám cô, để cô không thể tìm được nhân duyên tốt.
Giang Lâm Nhi trừng mắt: “Hà Tử Tường, anh đừng vọng tưởng, tôi không có khả năng tái hợp với anh đâu, tôi phải hoàn toàn cắt đứt vết nhơ trong cuộc đời tôi, theo đuổi hạnh phúc thực sự.”
Vốn chỉ có ý tốt mà thôi, Giang Lâm Nhi cần chi nghĩ ngợi nhiều như vậy, nghĩ theo hướng tiêu cực, cho dù Giang Lâm Nhi muốn tiếp xúc nhiều với Húc Húc Hà Tử Tường cũng không chấp nhận, tránh cho con trai bị ảnh hưởng xấu.
Hà Tử Tường rời khỏi phòng, ngọn lửa phẫn nộ của Giang Lâm Nhi vẫn chưa tiêu tán hết, chậm rãi ngồi xuống giường, nghĩ tới bản hiệp nghị ly hôn ban nãy, tuy đã xác định vài lần nhưng vẫn nhịn không được, tỉ mỉ suy nghĩ lại số tài sản của Hà Tử Tường.
Tài sản chung của vợ chồng bọn họ, tầm bảy, tám vạn tiền mặt, bảo hiểm cùng một ít đầu tư, tổng cộng khoảng mười lăm vạn, còn căn hộ này, theo giá thị trường hiện giờ ít nhất cũng phải một trăm vạn, nói cách khác, mình sắp có sáu chục vạn tiền mặt trong tay!?
Giang Lâm Nhi thực khó tưởng tường, rất nhanh mình sẽ sở hữu nhiều tiền như vậy, đột nhiên, cô nghĩ tới Lâm Tuấn, cô nhớ rõ trước đó Lâm Tuấn từng nói mình có một kế hoạch đầu tư nhưng tài chính không đủ, trừ bỏ mượn cô bạn gái hiện giờ, còn phải nghĩ cách mượn thêm.
Lại nghĩ tới cô bạn gái có tiền của Lâm Tuấn, hình như là quản lý của một công ty nào đó, lương tháng khá cao, cho nên nhân lúc Lâm Tuấn gặp khó khăn, dùng tiền tài bức bách mới có thể trở thành bạn gái Lâm Tuấn.
Giang Lâm Nhi nghĩ, nếu số tiền này có thể giúp Lâm Tuấn thì anh có thể vứt bỏ cô ta, đúng vậy! Lâm Tuấn hiện giờ có tài nhưng chưa gặp thời, nếu mình có thể đúng lúc xuất hiện giúp anh giải quyết khó khăn thì tuyệt biết bao, Giang Lâm Nhi mỉm cười, bọn họ có thể cùng nhau cố gắng, vì cuộc sống hạnh phúc sau này mà cố gắng.
Đột nhiên nghĩ tới chuyện hôm nay, thái độ của Hà Tử Tường cùng Lý Duệ dành cho Lâm Tuấn mà không khỏi bất bình. Đám Lý Duệ đều là cậu ấm ngậm thìa vàng chào đời, muốn gì có đó, bọn họ làm sao hiểu được cố gắng cùng nỗ lực của Lâm Tuấn, làm sao nhìn thấy tài hoa cùng hào quang của anh.
Cô tin tưởng vàng thật nhất định sẽ có ngày tỏa sáng, hơn nữa Lâm Tuấn không chỉ là một khối vàng, mà là một khối vàng khảm một viên kim cương thật to.
Một viên ngọc tuyệt vời như vậy, không có lí do nào sẽ mai một, mà cô sẽ trở thành một nhà luyện kim giỏi nhất.
…
Hoàn
Tiểu kịch trường đời trước (3)
Bầu trời ảm đạm, ngay cả một tia nắng mặt trời cũng không có, gió lạnh ‘vù vù’ thổi quét, mọi người đi đường đều cúi đầu vội vàng chạy đi, đồng thời không quên kéo kín áo khoác hoặc khăn quàng cổ.
Cố Hướng Bồi cùng ông bà Cố sau khi biết tin lập tức mua vé máy bay, ngồi suốt mười mấy tiếng, tiếp đó từ sân bay gấp gáp quay về, khó khăn lắm mới kịp tham gia nghi thức tiễn đưa cuối cùng.
Bà Cố cùng bà Hà vừa thấy mặt, lập tức lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Cố Hướng Bồi một thân vest đen, lẳng lặng đứng bên cạnh di thể Hà Tử Tường, chuyên chú không nhúc nhích, cứ hệt như một pho tượng hình người, đối với hết thảy mọi thứ xung quanh, anh sớm đã không để tâm.
Nghi thức tiễn biệt tiến hành xong, di thể Hà Tử Tường sắp bị đưa vào lò hỏa thiêu.
Nhìn di thể Hà Tử Tường bị vận chuyển ra ngoài, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Tường biến mất khỏi tầm mắt… Một giọt nước mắt theo khóe mắt Cố Hướng Bồi chảy xuống, hai giọt, ba giọt…
Cố Hướng Bồi vốn lặng im cứng ngắc không hề có một tia nhân khí rốt cuộc có động tác, anh đột nhiên chạy ra ngoài, đuổi theo chiếc quan tài chứa di thể Hà Tử Tường, cùng ngồi lên xe tang đi về phía nhà hỏa táng.
Buổi tối, mưa phùn lất phất xen lẫn những cơn gió lạnh mùa đông, ẩm thấp làm xương cốt người ta run bắn lên, chỉ một phút thôi cũng không chịu đựng được.
Trong nghĩa trang, một người đàn ông một thân đen tuyền, không hề động đậy, không hề lên tiếng, hoàn toàn dung nhập vào bóng đêm, nếu lúc này có người đi ngang qua, phỏng chừng sẽ nghĩ mình nhìn thấy thần quái ma quỷ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh
Chương 43: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [43]
Chương 43: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [43]