Hai người cứ vậy đứng trước bàn ăn ôm nhau, nửa ngày cũng không động đậy.
Một chốc sau, Cố Hướng Bồi cúi đầu nhìn chân mày khẽ nhíu lại của Hà Tử Tường, tựa hồ tư thế này làm cậu ngủ không thoải mái, Cố Hướng Bồi liền buông cậu ra, cũng gỡ đôi tay đang ôm lấy eo mình, muốn đỡ cậu vào trong phòng nghỉ ngơi.
Nào ngờ Hà Tử Tường cứ ôm chặt không chịu buông, đại khái vì uống rượu nên nổi lên bản tính cố chấp, Cố Hướng Bồi không có cách nào, chỉ đành giữ nguyên tư thế, nửa ôm nửa đỡ Hà Tử Tường vào trong.
Bởi vì tư thế bất thường (ôm dính lấy nhau), một đường cứ nghiêng ngả lảo đảo, ngã trái ngã phải, không phải Cố Hướng Bồi đụng phải thì là Hà Tử Tường đá trúng, vất vả lắm mới vào được phòng. Cố Hướng Bồi vừa định thở phào thì không biết Hà Tử Tường đụng phải gì đó, bổ nhào tới trước, ngay cả Cố Hướng Bồi cũng bị kéo theo.
Cũng may bọn họ đã đi tới gần giường, tuy chỉ nửa người chứ không được nguyên người nhưng cũng giảm xốc không ít, cả hai đều không bị đụng đau.
Đại khái là hương vị trên giường thực quen thuộc hoặc cảm xúc mềm mại làm Hà Tử Tường cảm thấy thoải mái, chân mày giãn ra, vô thức cọ cọ má vào nệm giường, phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
Nhìn động tác trẻ con của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi không khỏi mỉm cười, có thể vì đêm nay bọn họ nhớ lại thiệt nhiều chuyện trước kia, nhìn Hà Tử Tường thoạt nhìn cũng trở về độ tuổi hồn nhiên ngây thơ kia.
Cố Hướng Bồi nâng tay, ôn nhu vuốt ve mi, mắt, mũi cùng đôi môi mềm mại của Hà Tử Tưởng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vuốt ve, thỉnh thoảng dùng sức đè ép, đè nén khát vọng mãnh liệt trong nội tâm mình.
Hà Tử Tường cảm thấy thực kỳ quái, có chút mệt mỏi, chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc, nào ngờ có cái gì đó cứ quấy rầy mãi, lúc mềm nhẹ làm cậu cảm thấy thực thoải mái, chính là có đôi lúc lại mạnh mẽ, ảnh hưởng tới giấc ngủ, có chút phiền.
Vì thế, Hà Tử Tường há miệng, cậu muốn nói ‘tránh ra!’, ai biết ngón tay Cố Hướng Bồi vừa vặn chạm vào kẽ môi, vừa vặn tiến vào bên trong.
Cố Hướng Bồi khựng lại, không tiếp tục động tác, anh cảm giác được ngón tay mình bị kẹp giữa môi cùng răng Hà Tử Tường, có chút ướt át chút mềm mại, tiến thêm chút nữa thì vừa vặn chạm vào nứu răng bóng loáng cùng răng cửa phát ra tiếng ‘do do’ thật khẽ.
Hà Tử Tường không thoải mái, cái kẻ quấy rầy kia thế nhưng đổi phương thức khác.
Hà Tử Tường không cao hứng, vì thế dứt khoát ngậm miệng lại, kẹp lấy cái thứ quấy phá kia, không cho nó động đậy nữa.
Lần này, toàn thân Cố Hướng Bồi cứng ngắc, bởi vì đầu lưỡi Hà Tử Tường cư nhiên cuộn lấy ngón tay anh.
Cố Hướng Bồi cúi người, áp tới gần quan sát, ngón tay giữ nguyên vị trí, ánh mắt từng tấc từng tấc đảo qua, càng xem càng thấy dễ nhìn, cảm thấy khát vọng trong lòng mình càng mãnh liệt hơn.
Tầm mắt cuối cùng dừng lại trên đôi môi đang ngậm ngón tay mình, Cố Hướng Bồi cúi đầu, áp sát, lại cúi thêm chút nữa, sát hơn, gần tới mức chỉ còn một cm? tám mm?
Cố Hướng Bồi dừng lại, môi mím chặt, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm đôi môi phấn hồng cứ một mực hấp dẫn mình kia, anh đang giãy dụa, lý trí cứ mách bảo mau mau thối lui, tránh ngày mai bị Hà Tử Tường phát hiện tư tâm, nhưng tình cảm lại bảo cứ thừa dịp này mà xông lên, âu yếm một phen.
Bên này Cố Hướng Bồi đang sầu não, bên kia Hà Tử Tường tựa hồ mơ thấy gì đó, ngậm ngón tay, mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng: “Anh…”
Cho dù âm thanh rất nhỏ, còn có chút mơ hồ không rõ, bất quá Cố Hướng Bồi lại nghe rất rõ, thậm chí còn nghe thấy sợi dây lí trí mỏng manh ‘tưng’ một tiếng đứt đoạn, thanh thúy mà rõ ràng.
Cố Hướng Bồi rút ngón tay ra, cúi người, nặng nề hôn lên môi Hà Tử Tường.
Ngậm lấy cánh môi dưới, Cố Hướng Bồi cảm thấy thực mềm, mang theo mùi rượu, còn có một vị ngọt nhàn nhạt, hương vị này làm anh thực yêu thích, không khỏi ngậm lấy cánh hoa kia mà gặm cắn, mút khẽ, lực đạo không quá lớn, tận lực bảo trì mức độ không nặng không nhẹ, không để ngày mai Hà Tử Tường nhìn ra chút dấu vết nào.
Hà Tử Tường mới vừa cảm thấy mình đã thành công ngăn chặn thứ quấy rối, thoải thoải mái mái ngủ một giấc, nào ngờ thứ kia đột nhiên rời đi, sau đó có một vật thể mềm mại ngậm lấy môi mình… So với thứ ban nãy mềm mại hơn, còn có một hương vị quen thuộc. Hà Tử Tường thả lỏng thân thể, chẳng chút phản kháng hay xua đuổi, bởi vì cậu cảm thấy thực thoải mái, mà hương vị kia cũng thực quen thuộc, nó làm cậu an tâm không thôi.
Lập tức Hà Tử Tường cảm giác có một đầu lưỡi ướt át trượt vào, linh khoạt cạy mở hàm răng, tiếp đó quấn lấy đầu lưỡi cậu, liếm mút.
Lí trí Cố Hướng Bồi sớm đã bay tới tận chín tầng mây, từ khi Hà Tử Tường chủ động hé miệng tiếp nhận anh, tình cảm đè nén suốt nhiều năm qua liền bùng nổ, mạnh mẽ mãnh liệt, toàn bộ hóa thành nụ hôn này, dùng hết sức, cũng dùng hết tâm trí.
“Ô ô…” Hà Tử Tường cảm giác có chút khó thở, nhưng bất đắc dĩ môi bị ngăn chặn, không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ô ô’ để nhắc nhở đối phương, thân thể cũng vô thức thuận theo dục vọng đang dâng trào, bắt đầu cọ xát thân thể phía trên.
Không chỉ Hà Tử Tường khó thở, hô hấp Cố Hướng Bồi cũng bắt đầu dồn dập, hỗn hển buông tha cánh môi phấn hồng bị mình chà đạp tới đỏ ững.
Có lẽ Hà Tử Tường đã lâu lắm không phát tiết, hoặc là có cồn trong người, chỉ một nụ hôn thôi đã làm cậu động tình, thứ bên dưới nhếch lên cao cao, cách lớp quần đỉnh vào bắp đùi Cố Hướng Bồi, nóng rực tuyên bố sự tồn tại của mình.
Cố Hướng Bồi cảm giác được, bởi vì anh cũng cương lên đỉnh vào đùi Hà Tử Tường, cách bốn lớp quần tương hỗ lẫn nhau.
“Ưm… hừ…” Hà Tử Tường rầm rì, cảm thấy trong người có một ngọn lửa bừng lên, cọ cọ muốn dập tắt nó.
Hà Tử Tường thoải mái, Cố Hướng Bồi khó chịu, dưới thân chính là người mà mình tâm tâm niệm niệm lại cứ cọ cọ xát xát, bất cứ người đàn ông nào cũng không chịu được.
Đưa tay túm lấy người Hà Tử Tường, ngăn cản hành động của cậu, bằng không, lát nữa phát sinh chuyện gì, anh thực không dám cam đoan.
Hà Tử Tường bị ngăn cản trở nên khó chịu, ngọn lửa kia nghẹn trong thân thể, không thể phóng thích, thực khó chịu, vì thế cậu giãy dụa muốn thoát ra khỏi bàn tay to đang kiềm chặt mình kia, đồng thời còn lẩm bẩm: “Anh, em khó chịu quá, khó chịu.”
Những động tác, lời nói cùng giọng điệu vô thức của Hà Tử Tường hoàn toàn làm sợi dây lí trí vừa mới tái tạo một lần nữa đứt đoạn, không còn để ý được gì nữa.
Cố Hướng Bồi cúi đầu, hôn lên đôi môi có hương vị tuyệt vời kia, hai tay đặt bên thắt lưng Hà Tử Tường, ‘roẹt’ một tiếng, dây nịch bị rút ra, tiếng dây kéo ‘rẹt rẹt’ vang lên…
“Ưm hừ ~~~” Còn đây là âm thanh thoải mái của Hà Tử Tường.
Nghe thấy tiếng rên nồng đậm giọng mũi của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi chỉ cảm thấy dưới thân mình trướng đến lợi hại, quả thực, không thể nào chịu nổi, vì thế dùng một tay kéo dây kéo, lôi ra bé Hướng Bồi đã sắp nổ mạnh ra áp lên vật tương tự của Hà Tử Tường, ma sát, dùng tay nắm lấy cả hai, bắt đầu lỗ động từ trên xuống dưới.
Hà Tử Tường cảm thấy thực thoải mái, cứ như cả người lơ lửng bồng bềnh trên mây, khoái cảm cực hạn lan tràn khắp toàn thân, hơn nữa còn không ngừng cuồn cuộn tăng thêm, tăng thêm nữa, cuối cùng một tia bạch quang hiện lên, nở rộ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh
Chương 57: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [57]
Chương 57: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [57]