Tháng sáu nắng hè chói chang, giữa trưa những tia nắng chói mắt thiêu nướng khắp đại địa, từ mặt đất bốc lên một luồng nhiệt nóng hừng hực, người đi đường cũng vắng hẳn, thời tiết quá nóng, không ai nguyện ý ra ngoài.
Trong căn nhà trọ ở đường xx, trong phòng ngủ thì lại là một tình huống hoàn toàn tương phản.
Trong phòng mở điều hòa nên cái nóng bên ngoài không ảnh hưởng quá lớn, một thanh niên dáng người thon gầy xích lõa đang nhắm mắt ngủ say trên giường.
Dưới thắt lưng đắp một tấm chăn mỏng, mà phần da thịt lộ ra bên ngoài phủ đầy dấu hôn, nhìn mà chói mắt.
Cửa phòng ‘lách cách’ mở ra, Cố Hướng Bồi ở bên ngoài ló đầu vào, liếc mắt nhìn về phía giường, phát hiện Hà Tử Tường vẫn chưa tỉnh lại thì xoay người đi ra ngoài, mở số đồ ăn mình vừa mua về ra, đặt vào chén dĩa, thuận tiện xem xét nồi cháo mình bắt lên trước khi đi.
Hà Tử Tường giật giật mí mắt, mở ra, mới đầu còn chút mơ hồ, đột nhiên đồng tử co rút, giống như nhớ tới gì đó, sắc mặt cũng có chút trắng bệt, nhưng ngay sau đó lại chuyển qua đỏ hồng, càng lúc càng đỏ, cuối cùng đỏ rực một mảnh.
Quay đầu nhìn một vòng, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Hà Tử Tường không khỏi thở phào, nâng mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã mười hai giờ trưa, hẳn Cố Hướng Bồi đang chuẩn bị tan tầm đi.
Trên người không có cảm giác dinh dính, nơi kia cũng vậy, hẳn Cố Hướng Bồi đã giúp cậu tẩy rửa, về phần đau đớn thì cũng có chút chút, chỉ là nghĩ tới đêm qua bọn họ thế nhưng đã làm… những chi tiết trước nay căn bản chưa từng xuất hiện trong đầu thực sự làm cậu hỗn loạn không thôi.
Hà Tử Tường cảm thấy nhiệt độ trên mặt căn bản không thể biến mất, sự tình này, rõ ràng…
Bất quá, tối qua thân thể mình rất khác thường, hiện giờ có thể tỉnh táo suy nghĩ, rõ ràng Lý Duệ đã giở trò quỷ, tối qua cậu tới bar nhưng không hề uống rượu, chỉ gọi một ly nước trái cây, căn bản không có khả năng xuất hiện tình huống vì say mà cơ thể nóng lên hay vô lực này nọ, chỉ là không ngờ… ngay cả nước trái cây cũng bị Lý Duệ động tay động chân.
Nâng tay xốc chăn định đứng dậy, nhưng nhìn thấy dấu vết trên người thì khựng lại, vệt đỏ ửng vừa biến mất một lần nữa ngoi lên, (#‵′) dựa vào! Trên tủ đầu giường có để quần áo sạch sẽ, Hà Tử Tường vội vàng túm lấy mặc vào, che đậy đi những dấu vết làm người ta không dám nhìn thẳng kia.
Xuống giường, chân vừa mới chạm đất thì thắt lưng đột nhiên mềm nhũn, cả người không có chút sức lực nào, Hà Tử Tường cuống quít đưa tay vịn vào cạnh bàn, lúc nằm trên nệm giường mềm mại không cảm thấy eo cùng hai chân vô lực cỡ nào, chỉ mỗi nơi kia có chút dị thường, nhưng vừa đứng lên thì cảm thụ lập tức phóng đại mấy chục lần, vô lực cùng bủn rủn thoáng chốc ập tới.
“Tử Tường, em làm sao vậy?” Một âm thanh lo lắng sốt ruột vang lên ở phía sau, Hà Tử Tường hoảng sợ, cậu vốn tưởng Cố Hướng Bồi không có nhà, đang định xoay người nói gì đó thì cả người đã bị đối phương ôm vào lòng, Cố Hướng Bồi dùng cơ thể mình đỡ Hà Tử Tường, giúp cậu miễn cưỡng đứng thẳng.
Hà Tử Tường trừng to mắt nhìn Cố Hướng Bồi đột nhiên xuất hiện, anh… không phải… ở công ty… đi làm à?
Nhìn bộ dáng giật mình của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi có thể đoán được cậu đang nghĩ gì trong lòng, nên mở miệng giải thích: “Anh xin nghỉ hai ngày cho chúng ta, thân thể em… hiện giờ không thích hợp đi làm. Anh vừa mới ra ngoài mua đồ ăn.”
Cố Hướng Bồi vẫn thực lo lắng phản ứng của Hà Tử Tường khi tỉnh lại, vừa nãy ôm lấy cậu, còn sợ cậu xoay người lại đấm mình một quyền hoặc tỏ ra lạnh lùng dùng bạo lực đối đãi này nọ, nhưng không có, Tử Tường không làm vậy, chỉ kinh ngạc hốt hoảng che dấu đi bộ dáng xấu hổ cùng thẹn thùng của mình.
Cho dù Hà Tử Tường không nói gì, cũng không tỏ thái độ, nhưng phát hiện phản ứng này cũng đủ rồi, Cố Hướng Bồi đã thực vừa lòng. Ít nhất, thân thể Tử Tường đã lộ ra phản ứng chân thật nhất, lúc anh ôm lấy cậu, không phải cứng ngắc mà hệt như những lần tiếp xúc trước kia, hoàn toàn thả lỏng.
“Nga.” Hà Tử Tường gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, tình huống thân thể mình thế nào, mới nãy cậu đã hiểu rõ, giờ ngay cả đứng cũng không nổi, làm sao đi làm, đối với việc Cố Hướng Bồi xin phép giúp, cậu hoàn toàn không có ý kiến, duy chỉ có một điểm khó hiểu là vì sao Cố Hướng Bồi cũng xin phép nghỉ theo, nhìn bộ dáng sinh long hoạt hộ của anh thì hình như chỉ có mình mình cần nghỉ ngơi đi ╭(╯^╰)╮!
“Đói bụng chưa? Anh có nấu cháo loãng, cũng mua vài món em thích, lập tức có thể ăn ngay.” Cố Hướng Bồi nói.
Trong lòng Cố Hướng Bồi kì thực có chút không được tự nhiên, nhưng cậu lại không muốn biểu hiện ra, nhất là khác thường ở phía sau thời thời khắc nhở tối qua bọn họ đã xảy ra chuyện gì, vì thế chỉ cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Ách, tốt.” Tiếp đó, lại thêm một câu: “Em có thể tự lo được, anh ra ngoài trước đi.”
Đối với thái độ phối hợp của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi có chút kinh ngạc, cũng có chút vui vẻ, thế nhưng nó còn chưa kịp lên men lắng đọng thì đã bị câu tiếp theo đánh gãy, hệt như bị hắt một cậu nước lạnh: “Ừ, được rồi, anh ra phòng bếp múc cháo.” Kỳ thực anh muốn nói là, Tử Tường, cái kia phía sau, em ổn không?
Chỉ là thấy Hà Tử Tường không chút nào nguyện ý nhắc tới đề tài này, cho nên, tránh chọc giận Tử Tường, Cố Hướng Bồi chỉ đành bước từng bước nặng nề, chầm chậm rời khỏi phòng.
Cố Hướng Bồi vừa mới khép cửa lại, Hà Tử Tường liền đưa tay chống cạnh bàn xoay người rên rỉ: “Ai nha, thắt lưng của tui, đứng cũng không nổi, làm sao đi qua đó a.” Nhìn nhà tắm cách đó cả chục bước, Hà Tử Tường không ngừng than thở!
Vừa nãy cứng giọng làm gì, cứ để anh dìu vào có sao đâu, dù sao, dù sao tối qua bọn họ cũng vậy rồi, cần chi duy trì chút tôn nghiêm nữa.
Được rồi, Hà Tử Tường thừa nhận, cậu chính là không muốn để Cố Hướng Bồi phát hiện mình hiện giờ chân mềm lưng mỏi không còn sức lực, cái kia, hai bọn họ là cùng nhau làm, hơn nữa, Cố Hướng Bồi còn là người nằm trên xuất lực, hiện giờ anh vẫn tràn trề tinh lực, không có lý nào cậu lại yếu xìu a.
“Tử Tường, để anh đỡ em đi đi.” Âm thanh đột nhiên vang lên một lần nữa dọa Hà Tử Tường nhảy dựng, cơ thể cơ hồ lập tức phản ứng, ‘soạt’ một tiếng bật dậy, chỉ là, không duy trì nổi một dây đã xìu xuống.
May mắn Cố Hướng Bồi đúng lúc đỡ lấy, sau đó nửa ôm nửa đỡ đưa Hà Tử Tường tới trước bồn rửa mặt, nặn kem vào bàn chải, rót một ly nước, một tay đưa bàn chải, một tay đưa ly cho Hà Tử Tường, sau đó im lặng xoay người đưa lưng về phía cậu, dùng thân thể của mình làm chỗ dựa.
Tiếp đó Hà Tử Tường dưới sự giúp đỡ của Cố Hướng Bồi đi ra bàn ăn, nhưng vấn đề là thắt lưng vô lực, mông lại càng ‘vô lực’ hơn, căn bản là ngồi không được đứng cũng không xong.
Cuối cùng, Hà Tử Tường nằm trên giường ăn bữa cơm này, Cố Hướng Bồi cũng ngồi bên cạnh giường, cùng ăn cơm.
Sau khi thu thập chén dĩa, Cố Hướng Bồi cầm một tuýp kem đi vào phòng: “Tử Tường, để anh giúp em bôi thuốc đi.”
Hà Tử Tường vốn ngẩng đầu nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ cái gì, nghe Cố Hướng Bồi nói xong thì quay qua, híp mắt nhìn chằm chằm Cố Hướng Bồi, nhất là tuýp thuốc trong tay anh, cậu… vừa mới nghe thấy cái gì!
Cố Hướng Bồi ngồi bên mép giường, đưa tay xốc chăn nói: “Tối qua lực đạo có chút mất khống chế, bên trong hơi sưng một chút, để anh bôi giúp em đi.”
“Anh!!” Hà Tử Tường đè bàn tay đang định kéo quần mình của Cố Hướng Bồi, bị đối phương trắng trợn nói ra những lời mặt đỏ tai hồng nhưng cố tình lại đều là sự thật, cậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hô một tiếng, bộ dáng thẹn quá thành giận.
Nhìn biểu tình có chút tức giận của Hà Tử Tường, tâm tình Cố Hướng Bồi thật sự trầm tĩnh lại, tâm tình cũng tốt hơn hẳn, khóe môi không khỏi nhếch lên, vốn anh chỉ muốn thử một chút mà thôi. Về phần bôi thuốc, tối qua một lần, sáng nay thêm một lần, hơn nữa kì thực cũng không phải hoàn toàn phóng túng, tối nay anh tìm cơ hội bôi thêm một lần là tốt rồi, giờ không cần trêu chọc Hà Tử Tường.
Ngẩng đầu giúp cậu chỉnh lại phần tóc mái hỗn độn, kiên định mà thong thả nói: “Tử Tường, anh yêu em. Nhưng mà, anh không yêu cầu em lập tức làm quen với sự thay đổi này, em cần bao nhiêu thời gian anh cũng nguyện ý chờ đợi, dù sao cũng còn cả đời, thời gian của chúng ta còn rất dài.”
Nghe Cố Hướng Bồi nói vậy, Hà Tử Tường trợn mắt há hốc, cả đời, chuyện thế này, quan hệ thế này, thực sự có thể duy trì cả đời à?
Hà Tử Tường hơi cụp mi mắt, không có khả năng đi, dị tính còn không thể, ba mẹ không làm được, mình cùng Giang Lâm Nhi cũng không được; càng miễn bàn tới đồng tính mà xã hội không chấp nhận, bọn họ không chỉ tiếp nhận các biến hóa tình cảm, còn chịu đủ kỳ thị cùng bất công từ gia đình, từ xã hội, sao có thể ở bên nhau cả đời.
Hai nắm tay đặt bên người siết chặt, cậu không tin hai người có thể dùng danh nghĩa yêu nhau mà ở cùng cả đời, chỉ có thân tình có thể bảo trì vĩnh hằng.
Đột nhiên, bàn tay siết chặt bị một bàn tay to nắm lấy, kiên định mà ôn nhu mở nắm tay cậu ra, âm thanh trầm ổn của Cố Hướng Bồi cũng vang lên bên cạnh: “Tử Tường, mặc kệ kết quả thế nào, cứ để thời gian chứng minh, được không?”
Hà Tử Tường dùng sức rút tay lại: “Em, em không biết anh đang nói gì, anh, chuyện tối qua…” Hà Tử Tường nghĩ, thật không ngờ Cố Hướng Bồi lại lựa chọn chủ đề này, kia cứ nói rõ đi, dù sao hôm qua cũng là ngoài ý muốn, bọn họ cứ xem như chưa phát sinh gì thì tốt rồi.
“Em muốn nói gì?” Lần này, tới phiên Cố Hướng Bồi trừng mắt nhìn Hà Tử Tường: “Anh đã là người của em rồi, em thế nhưng muốn phủi sạch trách nhiệm à?”
Hà Tử Tường suýt chút nữa bị sặc nước miếng: “Cái gì… cái gì mà người của em?”
“Đúng vậy.” Cố Hướng Bồi đúng lý hợp tình, mặt không đỏ tim không đập vặn vẹo nói: “Tối qua làm anh thì chính là người của em, em đừng nói em không chịu trách nhiệm nha?”
Hà Tử Tường đưa tay, chỉa chỉa mình cùng Cố Hướng Bồi vài lần, chuyện tối qua, mặc kệ thấy thế nào thì đều là cậu có hại đi, sao hiện giờ lại biến thành… “Không phải a, anh, tối qua rõ ràng là em ở phía dưới, có muốn nói cũng là em mới đúng.”
“Kia được rồi, em là người của anh.” Cố Hướng Bồi hệt như một gã thợ săn thành công túm được con mồi, mỉm cười thực sáng lạn vui vẻ.
Hà Tử Tường ngạc nhiên: “Không phải, em không có nói gì cả.” Vội vàng phản bác, Hà Tử Tường thầm thở phào một hơi: may mắn chỉ mới nói một nửa đã bị Cố Hướng Bồi nóng vội đánh gảy, may mắn a, may mắn vừa nãy không nói gì.
“Ý em vừa nói là vậy mà.” Cố Hướng Bồi không khỏi cãi lại, ý cười trong mắt tăng thêm, sủng nịch nhìn bộ dáng mừng thầm của Hà Tử Tường.
“Không phải, em mới nãy không nói gì hết.” Hà Tử Tường phủi sạch quan hệ, cuối cùng còn bỏ thêm một câu: “Những lời em vừa nói không có ý tứ gì hết.”
“Nga, thế như cũ, anh là người của em!” Cố Hướng Bồi đảo một vòng, suy ra kết luận cuối cùng.
Hà Tử Tường: “…. ( ⊙ o ⊙)!” Không xong, vẫn lọt vào cái bẫy ngôn ngữ của anh họ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh
Chương 62: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [62]
Chương 62: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [62]