Từ Trường Thanh chỉ cảm thấy yết hầu khát khô lợi hại, mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà cũ nát đầy mạng nhện, nhìn đặc biệt quen mắt, nhưng hắn không rảnh mà nghĩ, bởi vì lúc này trên mặt ngứa ngáy vô cùng, giống như bị ngàn vạn sâu nhỏ cắn lấy, hắn đang nhịn không được định đưa lên gãi, lại bị người khác đè tay lại.
“Thanh Nhi ngoan, nhẫn nhịn thêm chút nữa, đừng lấy tay gãi sẽ lưu sẹo .” Trong thanh âm mang theo nồng đậm thương tiếc và thân thiết.
Từ Trường Thanh nghe được trong lòng chấn động, ánh mắt không dám tin hướng người nọ nhìn lại, đáy mắt lại sớm đã ươn ướt .
“Vân di.” Hắn như đang ở trong mộng thì thào nói, ánh mắt không thôi nhìn nàng, sợ nàng sẽ biến mất.
Lưu Nhược Vân ánh mắt hồng hồng nhìn Từ Trường Thanh, chỉ nói:“ Thanh Nhi đáng thương ……”
Lúc này mặt Vân di thoạt nhìn rất chân thật, vẫn là bộ dáng khi còn trẻ, đáy lòng Từ Trường Thanh ẩn ẩn cảm giác hết thảy giống như về tới trước đây.
Tuy rằng, ý tưởng này có chút vớ vẩn, nhưng hắn khát vọng tin tưởng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dã Thú Ngửi Tường Vi
Chương 1: Trùng sinh
Chương 1: Trùng sinh