Từ Trường Thanh xoay người cười khẽ kéo lỗ tai ngân sói, mới lấy chiếu trúc , khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một bàn ngọc bạch đế thanh, cũng đem một khối miên mỏng lam nhạt trải trên đùi, sợ dính dầu mỡ lên quần áo, mới sắn tay áo đem giấy gói mở ra, lấy ra hơn mười xiên thịt dê nướng quết mứt quả.
Bởi vì có mứt quả giữ tươi, thịt dê mặc dù nguội, vẫn bảo lưu hương vị thơm non ngon miệng, vươn tay vẫy ngân sói tới, vuốt vuốt bộ lông bóng loáng trên người nó, ngân sói lại đem chân trước khoát lên đùi phải Từ Trường Thanh , sau đó đầu cọ cọ trong lòng bàn tay Từ Trường Thanh, liền phục thấp thân mình, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm thịt dê trong bao giấy trước mắt, nhưng không lập tức dùng miệng cắn xé.
Từ Trường Thanh sao không biết tâm tư của nó, bất đắc dĩ cười cười, tùy tay liền mang tới một cây, đem một khối thịt dê kéo xuống , để bên miệng nó, trong lòng lại thầm than , cũng không biết ngân sói thiên tính thích sai sử người, hay là mình tạo thói quen cho nó , mỗi khi cho ăn, đều phải làm sạch sẽ, hơn nữa giống như hài tử muốn hắn đút, nếu không theo ý nó, sẽ thấy các loại bá đạo tùy hứng, không đạt mục đích không chịu bỏ qua.
Ngân sói thấy thế xoay qua, lập tức đem đầu lưỡi liếm một cái, đem thịt giữa ngón tay Từ Trường Thanh đưa vào trong miệng, thuận tiện đem ngón tay Từ Trường Thanh cũng liếm sạch sẽ, sau đó thu hồi đầu lưỡi linh hoạt, ánh mắt chuyển hướng khối tiếp theo, Từ Trường Thanh tất nhiên là sáng tỏ, lại kéo xuống một khối đưa cho nó, ngân sói đưa đầu lưỡi lại liếm một cái liền thu vào trong miệng, vừa ăn thơm nộn xiên thịt nướng , cái đuôi vừa ở sau người thanh thản phất đến phất đi, hiển nhiên là cực kì vừa lòng.
Không lâu sau, hơn mười xiên thịt dê đã bị nó biến thành hư không, Từ Trường Thanh mới đem giấy dầu thu thập , lấy vải bông đưa tay lau dầu mỡ dính trên quần áo, đứng dậy đi rửa tay.
Quay đầu liền thấy ngân sói trở về trên chiếu ngọc dưới giường, đã không còn sớm, hẳn nên nghỉ ngơi, vì thế xoay người về giường, nghĩ một hồi lại ngồi trên giường tu luyện dưỡng linh thuật.
Ai ngờ ngân sói một ngụm cắn góc quần hắn , Từ Trường Thanh mặc trung y là hai kiện đồ tơ, đồ tơ cần giữ cẩn thận, đừng nói là cắn, có khi không chú ý cũng sợ sẽ kéo tơ, vội vàng dỗ ngân sói một trận, mới rút về góc quần của mình , nhìn kỹ thấy cũng không cắn nát mới yên lòng, dù sao ngọc tằm nhả ngọc tàm ti không dễ, số lượng cũng có hạn, cực kì trân quý, hơn nữa kéo tơ, lại dệt đồ tơ tằm, tìm thợ may phí thủ công cũng cực kỳ xa xỉ, cắn hỏng không chỉ đau lòng, cũng thập phần đáng tiếc.
Ngân sói lúc này nằm ở trên chiếu ngọc, toàn thân mọc ngân mao, trơn bóng như nước, so với lông cáo tốt nhất còn chói mắt hơn ba phần, nó nghiêng thân mình, phía sau lưng không ngừng cọ chiếu ngọc dưới thân mang theo lương ý, sau đó lộ ra ngân mao thiển bạch mềm mại dưới bụng.
Từ Trường Thanh thấy thế liền hiểu , đây là làm nũng với mình, không khỏi có chút dở khóc dở cười, hình tượng uy vũ hung mãnh trước đó nhất thời sụp đổ.
Bất quá nghe nói loài sói chỉ lộ bụng đối với người mình tín nhiệm, những người khác muốn nhìn hoặc động vào, đều phải qua thi thể nó, cũng không biết mình nên cảm tạ nó cho phần vinh hạnh này hay không.
Cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ngồi xuống ở bên chiếu ngọc, dựa vào giường lấy tay chậm rãi lông mềm dưới bụng cho nó, lông bụng cơ hồ là phần lông mềm nhất toàn thân sói, vừa mềm vừa mảnh, tương phản ngân mao thô cứng trên lưng nó, còn mang theo hơi ấm trên người nó , ngón tay Từ Trường Thanh động tác không nặng không nhẹ, cơ hồ mỗi lần đều gãi đến chỗ thoải mái trên người nó, thay đổi tư thế tựa đầu vào trên đùi Từ Trường Thanh , vẫn không nhúc nhích để Từ Trường Thanh gãi, cũng khi không híp mắt ngửi hương khí thanh nhã trên người hắn, cái đuôi bắt đầu trên mặt đất mạnh mẽ chụp đến chụp đi.
Từ Trường Thanh gãi một hồi, liền ngừng tay, mang tới một quả cầu bằng ngọc mã não rất có linh khí, mặt trên xỏ dây tơ hồng, sau đó đặt ở trước mặt ngân sói, lắc lư lắc lư đùa với nó một lát.
Bình thường ngân sói thấy quả cầu bằng ngọc, cực kì tinh thần, không ngừng dùng móng vuốt truy đuổi, thường há miệng cắn, mà hôm nay hiển nhiên là thiếu hứng thú , nửa ngày mới dùng móng vuốt hất một cái.
Thấy nó thành thật hiếm có, Từ Trường Thanh cười lại đùa một hồi, đem quả cầu bằng ngọc đưa tới lỗ tai nó trên không ngừng lăn đến lăn đi, ngân sói vốn không để ý , nhưng tránh nửa ngày , cũng không thấy Từ Trường Thanh thu tay lại, rốt cục mở mắt, rung rung một thân ngân mao, đứng lên, sau đó chuyển hai vòng quanh Từ Trường Thanh, ánh mắt bắt đầu chuyên chú nhìn chằm chằm quả cầu bằng ngọc kia , chân sau chậm rãi di chuyển về phía sau , loại vẻ mặt và động tác này, hiển nhiên là bị trêu có chút giận, bắt đầu nghiêm túc lên.
Từ Trường Thanh thấy thế cảm thấy có chút không ổn, vì thế muốn thu lại quả cầu bằng ngọc, đỡ bị nó cắn, ngọc châu chứa linh khí không phải dễ tìm .
Kết quả vừa đứng lên, ngân sói đột nhiên lui về phía sau mấy bước, sau đó chùm trên người Từ Trường Thanh , khiến hắn cả người cả cầu đè ở trên giường.
Cũng may trên giường trải đệm bằng gấm mềm mại, nếu không sau lưng khẳng định lại bầm một mảnh, một trận đầu váng mắt hoa , mới giương mắt nhìn ngân sói đang đứng phía trên hắn, tứ chi hữu lực chộp vào giường bên cạnh người hắn, trong miệng ngoạm sợi dây xuyên qua quả cầu ngọc, quả cầu bằng ngọc ở phía dưới miệng nó lắc đến lắc đi, lập tức đem ngọc châu vứt đến một bên, một đôi đồng tử triệt lam theo dõi hắn.
trong nháy mắt, Từ Trường Thanh thấy không ổn, ngân sói bình thường lười nhác, cực ít nghiêm túc, bất quá nghiêm túc lên chính là một mãnh thú hàng thật giá thật, mà lúc này ánh mắt nó khiến cho Từ Trường Thanh cảm giác được áp bách rõ ràng, phảng phất vừa rồi là một hồi thắng bại chi chiến, mà mình là con mồi sau thắng lợi, nó hiện tại đang ở trên người con mồi tìm kiếm nơi có thể xuống miệng , trong chốc lát triệt để nuốt hắn vào trong bụng.
Bất quá, sự tình hiển nhiên là hắn nghĩ nhiều, ngân sói trước đó tuy là hung mãnh, nhưng nửa ngày sau, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng ngửi hai má hắn , sau đó ôn ôn dùng chóp mũi đỉnh đỉnh cằm hắn, lưu luyến một hồi, đáy mắt triệt lam chớp mấy chớp, mới ở trên người hắn giật giật, rồi sau đó thu hồi thân thể, nằm nghiêng ở một bên trên giường.
Từ Trường Thanh có chút kinh hồn chưa định đứng dậy, quay đầu nhìn về phía ngân sói, đã thấy nó chiếm cứ giường mình tựa hồ tính buổi tối ở nơi này qua đêm, cái đuôi cọ đến cọ đi, phủi đi đánh dấu địa bàn, chợp mắt, cặp mắt kia chính nửa híp, nhìn lén biểu tình của Từ Trường Thanh.
Từ Trường Thanh thấy thế, kinh hách lùi đi rất nhiều, không khỏi bật cười, ngân sói hiểu tính người cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, lúc này bộ dáng rất giống tiểu hài tử chọc giận người khác, cố tự trấn định , kết quả trốn ở một bên chột dạ vụng trộm đánh giá phản ứng của người ta.
Tuy rằng sau lưng ẩn ẩn có cảm giác đau đớn, nhưng không giận đuổi ngân sói ngủ lại, chỉ là cởi giầy chân trần ngồi vào trên giường, tùy ý để nó chiếm cứ hơn nửa giường, buông màn , liền ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện dưỡng linh thuật.
Bởi vì mấy năm hắn tu luyện chuyên cần, vận hành một đại chu thiên đã tùy ý như hô hấp , cho dù là ngủ, thân thể vẫn nhớ lộ tuyến vận hành, mà trong đan điền, linh khí như sương năm đó , lúc này đã ngưng tụ thành một lục đoàn lớn bằng trứng gà, chung quanh có sương màu xanh vòng quanh, mà ở trung tâm lục đoàn có một hạt châu màu xanh lớn bằng đậu tương , xuyên thấu qua lục vụ có thể thấy nó có màu xanh đậm nhất , hạt châu bằng hạt đậu nhưng lại như có sinh mệnh, như thủy ngân chậm rãi di động , mỗi một đại chu thiên sau khi ngưng tụ linh khí đều sẽ hóa thành sương, hộ tại chung quanh lục châu, lục châu cũng không ngừng hấp thu lục vụ để ngưng hình, từ bản sổ tay ghi lại, lục châu này tên là sinh đan.
Về phần vì sao tên là sinh đan, Từ Trường Thanh có chút không rõ , bản tập cũng không giải thích cụ thể, hơn nữa càng luyện hắn càng phát hiện, dưỡng linh thuật ghi lại cũng không đủ, sau phần luyện ra sinh đan không ghi lại gì khác, Từ Trường Thanh hoài nghi bản thuật pháp này có thể là không trọn vẹn, bất quá nay đã luyện thành sinh đan, tất nhiên không thể buông , huống hồ hắn luyện thành viên lục đan , thân thể nhận được vô cùng nhiều ưu việt , hơn nữa ý niệm cùng trước kia cũng không thể so sánh .
Một đại chu thiên sau, Từ Trường Thanh thanh tỉnh, phát hiện ngân sói không biết từ khi nào ghé vào người hắn , trách không được hắn cảm thấy trên đùi hơi nặng, đây đã không chỉ là một lần hai lần, mỗi khi luyện dưỡng linh thuật, có khi tỉnh lại đều sẽ phát hiện ngân sói ở trên người mình ngủ say, Từ Trường Thanh lúc này cảm thấy một mảnh ấm áp và an tâm, ở trong bóng tối đưa tay nhẹ nhàng thuận thuận bộ lông trên người ngân sói, trong thức hải một mảnh yên tĩnh.
Hắn biết khi mình tu luyện dưỡng linh thuật, trên người chung quanh sẽ ngưng tụ không ít linh khí trời đất, đối với linh khí, có đôi khi động vật so với con người càng thêm mẫn cảm, mà ngân sói lại cực kì hiểu tính người, chỉ nhìn nó theo bản năng tới gần mình, biết tiếp cận nguồn linh khí , liền biết là bất phàm, cũng tốt, như vậy có thể đi theo hấp thụ linh khí, đối nó cũng có lợi, lập tức liền nhắm mắt lại, lại vận hành đại chu thiên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dã Thú Ngửi Tường Vi
Chương 58
Chương 58