DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Quyển Lang
Chương 34: Ở chung (tam)

Khuôn mặt Cố Viêm đã đen như đáy nồi, đôi dép lê đã sớm bay mỗi chiếc một góc, anh dùng cánh tay khóa cổ Đường Viễn, tay còn lại cầm một gói vịt nướng to, gầm nhẹ: “Đây là cái tật xấu gì thế này? Vào đến nhà liền đánh?” Nói xong mím miệng, mặt dán sát vào mặt Đường Viễn, híp mắt nói: “Như thế nào? Không cải trang nữa sao? Tuyết Lang?”

Đường Viễn cũng không khá hơn chút nào, giày đã bị Cố Viêm tháo mất, nằm lăn lóc trong góc nhà. Hắn nghiêng đầu, lạnh nhạt nói: “Phòng ngủ bên trái tầng hai là của tôi, nếu nhóc mà dám bước vào một bước —— “

“Thì sao?” Cố Viêm hoàn toàn nổi điên rồi, thần kinh đã bị khiêu khích đến điểm mấu chốt. Anh tùy tiện vứt phắt gói vịt nướng ra đằng sau, trực tiếp ôm chặt lấy Đường Viễn, như một lão hổ đang nhe răng nhếch miệng lộ ra hàm răng bén nhọn, gào thét tuyên hệ quyền sở hữu của mình: “Tiểu Viễn, xem ra em không hiểu hết tính anh rồi, đừng nói là phòng trên tầng hai, ngay cả em cũng là người của anh!”

Đường Viễn mở mắt trừng trừng nhìn khuôn mặt Cố Viêm nhanh chóng áp sát mình. Nụ hôn mang theo ý tứ xâm lược mạnh mẽ không ngừng ấn lên môi hắn.

“Cố Viêm!” Giá trị phẫn nộ của Đường Viễn nháy mắt vọt lên phá tung đồ thị, thân thể bị ép chặt, hắn trực tiếp dùng đầu đập mạnh vào Cố Viêm, nhân cơ hội kháp cổ đối phương.

“Với tố chất thân thể của em hiện giờ thì chỉ đủ để vui đùa với đám lưu manh ngoài kia thôi.” Cố Viêm bao lấy tay Đường Viễn, kéo người vào trong ngực, mãnh liệt ôm đến trên ghế sa lông trong phòng khách, áp người xuống, hôn khóe miệng Đường Viễn, híp mắt nói: “Lão bà, đánh nữa là canh xương hầm sẽ nhừ quá!”

Đường Viễn là một người lãnh tĩnh, đời trước hắn cơ hồ không biết khái niệm tức giận là gì. Thật không nghĩ tới một lần nữa được làm người, hắn liên tiếp bị Cố Viêm chọc tới trình độ tức bốc khói thế này.

“Nghe không hiểu tiếng người đúng không?” Hắn thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn Cố Viêm, khuôn mặt không chút biểu tình, lạnh như băng: “Anh nói rồi, nhóc còn dám cường với anh, anh sẽ cho nhóc ba ngày không xuống giường được.”

Đường Viễn mãnh liệt quát khẽ một tiếng, trực tiếp xoay người mang theo Cố Viêm lăn từ trên ghế sa lông xuống đất. Hắn nhanh chóng vươn tay rạch trên cổ Cố Viêm một đường, còn trực tiếp nắm lấy huy hiệu Tuyết Lang đeo trên cổ Cố Viêm, định ấn thẳng vào vết bột thuốc trên cổ.

Cố Viêm: “!”

“Mưu sát chồng!” Jason đẩy cửa ra vừa lúc thấy hiện trường, vội lấy hai tay che mắt lại, khoa trương mà “Oh, my god——”, lại ho khan hai tiếng, đứng thẳng thân mình, bổ sung nói: “Chưa nhìn thấy gì nhá!”

Cố Viêm thở ra một hơi, nắm chặt nắm tay Đường Viễn, quay đầu vừa muốn nói chuyện, đột nhiên nhớ ra cái gì, liền hướng cửa quát: “Tôi đã nói gì? Trước chín giờ sáng, sau sáu giờ chiều tuyệt đối không được bước vào nơi này. Nghe không hiểu tiếng người đúng không?”

“Úc! Cố, đừng kích động đừng kích động! Tôi là tới lấy vịt nướng! Vịt nướng vịt nướng…” Jason phẫn nộ nhấc tay, thuận tiện chỉ chỉ túi vịt nướng bị ném xuống đất, ha hả a nói: “Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục…”

Giờ phút này, Đường Viễn vô pháp biểu đạt tâm tình của mình, trong tiềm thức liền đặc biệt tưởng nhớ đến đoạn đem Cố Viên cuộn tròn lại, đá thẳng từ ban công xuống dưới, lăn càng xa càng tốt.

“Cái này mà ấn vào cổ thì không chết cũng tàn!” Cố Viêm nhíu nhíu mày, đem huy chương Tuyết lang chuyển tới sau gáy, tổng hợp lại tình huống mấy lần hai người ở cùng một chỗ, anh đã nghĩ ra tính tình của Tuyết lang thật không đổi, không thể nóng vội được, liền đem người kéo lên, nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Tạm thời anh sẽ không vào phòng ngủ của em! Nào, giờ đi rửa tay, chút nữa ăn cơm.”

Đường Viễn không rên một tiếng, thuận thế ngồi xuống, đột nhiên  xoay người cưỡi lên trên người Cố Viêm, tay trái kháp trụ cổ, tay phải đưa ngang một cái, vật vừa rồi bị hai người đánh bay trong phòng khách oa một cái nằm trên đỉnh đầu Cố Viêm.

Cố Viêm: “!”

“Oh, my god——!” Jason mãnh liệt rên lên một tiếng, lao lại gần, giơ một túi vịt nướng văng trên đất lên, xoay quanh, bi phẫn nói: “Rốt cuộc hai người đã làm gì với chúng nó thế này? Bạo lực gia đình ở Trung Quốc thật đáng sợ! Cư nhiên cả hai con vịt nướng cũng không buông tha! Ngũ tạng như đốt, voi giày ngựa xéo, nghiền thịt thành bột, hôi phi yên diệt…. Đây quả thực là lăng trì xử tử!”

Đường Viễn nghe được thẳng mắt trợn trắng, nhìn hai con vịt bị hắn và Cố Viêm đá tới đá đi đã hoàn toàn thay đổi trạng thái vịt nướng thành vịt nát. Hơn nữa, miệng Jason đầy xe lửa thành ngữ, vô cùng bi phẫn, đột nhiên hắn thấy uể oải không buồn đứng dậy.

Sao cái loại hành vi đánh nhau ấu trĩ này lại xuất hiện trên người ta? Không phải chỉ ở chung nhà với một thằng nhóc thôi sao?

Cố Viêm giật giật hầu kết, từ góc độ của anh mà nhìn, cảnh sắc trong ngực của Đường Viễn như ẩn như hiện, thế nên nhiệt độ phần bên dưới cứ một đường vọt thẳng lên. Đã vậy, cái vị trí Đường Viễn đang ngồi kia thật sự là….

“… Này, đều nát bét cả rồi, nước sữa hòa nhau, còn ăn thế nào được nữa?” Jason xách túi thịt nướng đến trước mặt Cố Viêm và Đường Viễn, cả giận nói: “Cho nên, tối nay tôi phải ở lại chỗ này ăn cơm chiều!”

Tầm mắt lửa nóng của Cố Viêm bị túi thịt nướng mãnh liệt ngăn trở, đang muốn giận dữ, Đường Viễn đột nhiên vỗ vỗ quần áo, cầm vịt nướng nhét vào trong tay Cố Viêm, mặt không đổi sắc nói: “Giáo sư Jason, ngũ tạng như đốt là chỉ tâm tình ưu thương lo lắng của con người, voi giày ngựa xé là ….”

“Lăng trì xử tử…” Hắn cúi đầu quét mắt nhìn Cố Viêm, xoay người đi đến buồng vệ sinh, sâu kín mà bổ sung nói: “Còn muốn tôi giải thích nữa sao?”

Jason: “…”

Cố Viêm: “…”

“Ngôn ngữ Trung Quốc, thật sự là quý giá mà lại thần bí a! Còn có một cái, Cố, nước sữa hòa nhau đâu? Không thể dùng tại loại tình huống này sao?” Jason chỉ vào vịt nướng, phi thường nghiêm túc hỏi han: “Hiện tại chúng nó bị nhu thành một đoàn thế này chẳng lẽ không phải nước sữa hòa nhau sao?”

“Tôi không phải đã nói bình thường không có việc gì thì không được vào đây sao?” Cố Viêm rống lên, cầm túi vịt nướng nát tiến vào phòng bếp, lạnh nhạt nói: “Lần sau không được lấy lý do này nữa, hôm nay anh có hai mươi phút ăn tối ở đây, chính mình lo liệu đi.”

Jason: “…”

Đời trước Đường Viễn tuy rằng thích ăn thịt, nhưng nguyên bản coi như không quá phận. Bất quá, từ lúc hắn từ xóm nghèo trở về liền phi thường thích ăn thịt. Khi đó Hướng Đông cùng Du Hồng còn trêu chọc hắn là “đã hoàn toàn thoái hóa thành một con sói rồi”.

Trên bàn cơm, sắc mặt của Cố Viêm cuối cùng cũng tươi lên không ít. Anh chọn mấy miếng xương hầm còn nhiều thịt đặt vào đĩa của Đường Viễn, lại thuận tay đặt bát xương Đường Viễn đã gặm xong mang đến gần chỗ mình, chỉa chỉa rau xanh, nói: “Buổi tối ăn nhiều dầu mỡ quá cũng không tốt!”

Đường Viễn liếc anh một cái, nhanh chóng giải quyết xong mấy miếng sườn trong đĩa, hướng Jason gật gật đầu: “Giáo sư, tôi ăn xong rồi, thầy từ từ ăn ạ.”

“…” Jason trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Viễn nhanh chóng rửa sạch miệng leo lên tầng hai. Ông chỉ vào đồng hồ, thanh âm treo lên: “Cái này, Đường Viễn đã ăn xong rồi hả? Mới…. mới khoảng năm phút chứ mấy a?”

“Anh cũng ăn nhanh lên.” Cố Viêm chậm rãi uống một ngụm canh xương hầm, hướng cửa ra hất cằm, ý tứ đuổi khách quá rõ ràng.

Jason: “…”

Cố Viêm đơn giản thu thập “chiến trường” phòng khách cùng phòng bếp, sau đó liền vọt vào tắm rửa. Khi đi ra, anh chỉ quấn một khăn tắm ngang lưng, dựa người vào thành cầu thang, khoanh tay nhìn chốt cửa phòng ngủ, khóe môi vừa mới nhếch lên thì điện thoại đặt trên bàn trà phòng khách đột nhiên vang lên.

Cố Viêm nhìn dãy số hiện lên, vùng xung quanh lông mày giãn ra, đè xuống tiếp nghe.

“Này, mẹ.”

“Tiểu Viêm, bố con ở Hongkong xảy ra chuyện rồi! Tại Hongkong, mẹ đang đi Hongkong đây….. Làm như thế nào….. Không biết tình hình bố con ra sao rồi…..” Thanh âm lo lắng, run rẩy cùng nức nở của mẹ vang lên, ở đầu dây bên kia còn vang lên thanh âm dồn dập của cảnh vệ.

Cả người Cố Viêm đều sửng sốt, Cố Vệ Quốc sẽ xảy ra chuyện? Làm sao có thể? Hongkong? Bố đi Hongkong làm gì?

“Mẹ! Mẹ đừng có gấp.” Cố Viêm nhanh chóng bình tĩnh lại: “Bên cạnh mẹ có nhân viên căn cứ phải không? Bảo người đó hội báo với con.”

“Này, tiểu Viêm?” Lăng Vân tiếp nhận điện thoại, lặp lại hỏi: “Tiểu Viêm?”

“Nói.” Trên mặt Cố Viêm âm tình bất định, anh lên phòng ngủ tầng hai, vừa thay quần áo vừa nghe Lăng Vân thông báo ngắn gọn tình hình.

“Đã biết, mười lăm phút sau cháu sẽ tới Lầu một.” Cố Viêm dừng một chút, mắt nhìn lên đầu giường, đem tai nghe vô tuyến đặt lên lỗ tai, trực tiếp chống thành cầu thang nhảy xuống, nói bổ sung: “Trong danh sách phái người đi xóa tên Hướng Đông. Anh ấy sẽ có nhiệm vụ khác, chọn giúp cháu một tiểu đội chuẩn bị sẵn sàng, tại chỗ đợi lệnh. Kĩ thuật Lầu hai không được lề mề, tùy thời bảo trì liên lạc với bộ chỉ huy lục quân, bộ đội đặc chủng. Lầu ba xuất động biệt phái viên cấp A, yêu cầu toàn bộ sẵn sàng đợi lệnh ở căn cứ chuẩn bị chiến tranh, danh hiệu của cháu —— Hạt Vĩ.”

“Hạt Vĩ để em tiếp nhận nhiệm vụ khác, không có trong danh sách đi Hongkong.” Lăng Vân cúp điện thoại, nhìn Hướng Đông đã võ trang đầy đủ đứng đó nói.

Hướng Đông vung quyền hung hăng đấm mạnh vào tường, môi mím lại đầy vẻ không cam lòng.

Lăng Vân đeo lên tai nghe vô tuyến, tháo bao tay, vỗ vỗ bờ vai anh, thấp giọng nói: “Đông, anh có dự cảm, khi Hạt Vĩ giao nhiệm vụ cho em, có lẽ… có thể làm cho nơi này ——” anh dùng nắm tay chỉa chỉa tim Hướng Đông, nói: “Biến trở về bộ dáng trước kia.”

Đọc truyện chữ Full