DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
Chương 23

Văn Chân tâm tình thư sướng mà rời đi, Ninh Vân Tấn trong lòng cũng đắc ý. Hắn biết Văn Chân ghét nhất chính là cái loại người cao to trên dưới cả người là lễ giáo tông pháp, dùng thần tử thích nhất chính là người có nhược điểm, mình từ nhỏ để lại cho hắn hình tượng tham tài lại từ chối lấy vì việc đạo, đối với ngày sau làm quan chỉ biết có lợi!

Hắn đối với mình hôm nay diện thánh biểu diễn hết sức hài lòng – trừ bỏ tóc bị làm loạn chút tỳ vết ấy ra, không chút khách khí mà cho mình một phần thỏa mãn.

Ninh Vân Tấn cũng biết mình không có khả năng vẫn luôn như thế đối với Văn Chân lắm mồm tiếp, hiện tại Văn Chân chẳng qua là thấy mình tuổi nhỏ, không cùng mình so đo mà thôi!

Nhưng vừa nghĩ đến có thể không hề kiêng kị như thế cùng Văn Chân nói chuyện, ngẫu nhiên còn có thể trộm châm chọc hắn hai câu, cũng chỉ là một vài năm thời gian tốt đẹp mà thôi. Đợi cho mình tròn sáu tuổi nếu dám làm như vậy, cho dù Ninh Kính Hiền yên thương mình đi nữa, chỉ sợ cũng phải lên gia pháp!

Tưởng tượng như vậy hắn liền có một loại không chỗ dùng ưu thế được hưởng, cảm thấy bị vương bát đản kia cắm sừng, vậy cũng quá chịu thiệt – cũng không phải tác phong của mình!

Thẳng đến không nhìn thấy thân ảnh của Văn Chân, Ninh Vân Đình mới hung hăng mà thả khẩu khí, hắn ở trên vai Ninh Vân Tấn chụp một phen, suy yếu mà nói, “Ai da, làm ta sợ muốn chết, vừa rồi cùng vị kia nói chuyện sau đó chân đều nhũn.”

“Có gì phải sợ?” Ninh Vân Tấn hê hê cười nói.

“Ngươi…Hừ, quên đi, không nói cho ngươi, xú tiểu tử không cai sữa!” Ninh Vân Tấn thấy hắn bộ dáng cợt nhả không sao cả thì nổi giận, hắn uy hiếp nói, “Dù sao việc làm hôm nay của ngươi, buổi tối sẽ ta sẽ nói cho phụ thân.”

“Xí! Ta mới không sợ đâu.” Ninh Vân Tấn không thèm quan tâm, hắn hướng tới Ninh Vân Đình ngoắc ngón tay, “Cúi đầu, ta cho ngươi biết một bí mật.”

Ninh Vân Đình rất muốn không để ý tới hắn, chính là nhịn không được tò mò bí mật hắn nói là gì, trong lòng một phen giãy dụa, cuối cùng vân là cong hạ thắt lưng.

“Đại ca ngươi rất ngốc.” Ninh Vân Tấn ghé vào lỗ tai hắn nhỏ tiếng nói, nhìn thấy Ninh Vân Đình biến sắc sẽ đối với mình động thủ, lại vội vàng ở trên lưng hắn bắt giữ một phen, nhỏ tiếng nói, “Hắn nói là di phu, chúng ta coi như hắn là di phu, có gì phải sợ.”

Ninh Vân Đình đứng thẳng thân, sắc mặt cổ quái mà liếc hắn một cái. Nhẫn nhịn, hắn rốt cuộc vẫn là nhịn không được vươn hai tay, bắt lấy bím gió xoáy của Ninh Vân Tấn vốn là bị Văn Chân làm loạn kéo ra ngoài, “Đúng là ngươi đại tiểu quỷ.”

“Đau đau đau, buông tay a đại ca!”

Cứ giày vò như thế, kiểu tóc Ninh Vân Tấn trước khi xuất môn tỉ mỉ buộc ra rốt cục hoàn toàn không thể gặp người.

Bao sương bọn hắn sắp xếp bốn tiểu nhị chuyên môn phục vụ, nghe thấy Ninh Vân Tấn gọi người hỗ trợ chải đầu, một người trong đó lập tức đã đi tìm lược gỗ cùng gương.

Ninh Vân Tấn suy nghĩ một chút, cảm thấy ở nhã gian này chải đầu vẫn là không tốt, bằng hữu đại ca cũng sắp tới rồi, nếu vào cửa thấy mình đang chải đầu có vẻ quá mức thất lễ.

Hắn đành phải tức giận mà trừng mắt nhìn Ninh Vân Đình một cái, đến gian nghỉ ngơi của nhóm tiểu nhị ca tìm người hỗ trợ chải đầu.

Dẫn Ninh Vân Tấn đi chải đầu chính là áo lam lúc trước vì bọn họ châm trà, hắn có phần xin lỗi nói, “Tiểu gia, chỗ các nô tài có chút loạn, ngài đừng để ý.”

Ninh Vân Tấn tròng mắt vừa chuyển đem tình trạng phòng thu vào đáy mắt, gian nghỉ ngơi này ước chừng ba mét vuông, bên trong đặt bàn sơ trang cùng mấy ghế ngồi, hẳn là chính là để cho tiểu nhị lầu hai chỉnh đốn dung nhan cùng nghỉ ngơi một chút.

Hiện tại chính là thời điểm tửu lâu bận rộn, bên trong một người cũng không có.

Gian này so với trong tưởng tượng hắn tốt hơn nhiều, Ninh Vân Tấn liền trực tiếp ngồi xuống ghế bàn sơ trang, cười nói, “Ở đây cũng không tệ, lão bản các ngươi ngược lại chăm sóc các ngươi. Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

“Hồi bẩm gia, ta gọi là Thanh Y, có thể vào lầu hai đều ban thưởng chữ Thanh.” Thanh Y vừa lấy ra một lược gỗ đàn hương, vừa nói, “Lão bản chúng ta là người tốt lắm, còn làm cho người ta dạy chúng ta luyện chữ.” Dừng một chút, hắn hỏi nói, “Gia, ngài muốn chải thành kiểu gì?”

Ninh Vân Tấn đối diện gương trái phải nhìn nhìn, cũng không nghĩ ra kiểu tóc gì, liền phân phó nói, “Chính là bộ kiểu lúc trước, ngươi biết chứ?”

Thanh Y gật đầu, trước giúp hắn tháo dây buộc, sau đó nắm lên một luồng tóc nhẹ tay nhẹ chân chải.

Ninh Vân Tấn chú ý tới ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, chỉ chừa lại hạt gạo móng tay, nhìn sạch sẽ, mặt trên cư nhiên ngay cả vết chai cũng không có, đây không phải tay của người nhà nghèo.

Thanh Y xem ra rất giỏi hầu hạ người, động tác của hắn mềm nhẹ thuần thục, ngược lại so ra cũng không kém Thúy Hương trong phủ, rất nhanh đã chải cho Ninh Vân Tấn kiểu lúc trước.

Ninh Vân Tấn như có điều suy nghĩ mà liếc mắt ngăn kéo dưới bàn sơ trang, đúng lên rời phòng. Hắn chú ý tới, vào thời điểm đóng cửa, Thanh Y ở trên cửa khảy một chút, phát ra tiếng cơ quan khép lại cực kỳ nhỏ, nếu không phải Ninh Vân Tấn thần công thành công, gần đây càng tỏ ra tai thính mắt tinh, thiếu chút nữa nghe không được.

Hắn lúc trở lại nhã gian, phát hiện bên trong đã gần bắt đầu náo nhiệt, bốn bàn lớn cũng ngồi không ít người.

Ninh Vân Đình ngồi bàn bên trái cạnh cửa sổ, đang cao hứng mà cùng người bên cạnh nói chuyện, bàn hắn đã ngồi chín người, chỉ có vị trí bên cạnh hắn là trống.

Chủ nhân ngồi xuống, cửa nhã gian lại đứng một thiếu niên so với đại ca nhà mình lớn hơn vài tuổi hỗ trợ đón khách.

Thiếu niên kia bộ dáng vô cùng tuấn tú nho nhã, khóe miệng hơi hơi hàm chứa một mạt tươi cười bình thành, nhưng làm cho người ta cảm giác nụ cười lại không rơi vào trong lòng, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp đời sau người này thuộc loại hoa mỹ nam u buồn.

Thiếu niên mặc một kiện bào tử màu chàm mới bảy phần, tóc dùng một cây trâm gỗ đào cố định, nếu chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần hắn cùng thư sinh bình thường không có gì khác nhau, Ninh Vân Tấn lại phát hiện dưới góc bào hắn lộ ra giày vải cũng là nửa cũ, thậm chí có nhiều chỗ trở nên trắng.

U buồn, trong nhà điều kiện không tốt, lại có thể học ở thư viện Bạch Lộc, Ninh Vân Tấn trong lòng nắm chắc, ước chừng biết người kia là ai.

Thiếu niên thấy Ninh Vân Tấn đến sau đó biểu tình có chút giật mình, nhưng một mạt giật mình kia che giấu thật sự nhanh. Hắn ân cần mà đi đến bên người Ninh Vân Tấn, ngồi xổm người xuống hỏi nói, “Ngài là Nhị thiếu gia đi, không nghĩ tới Đại thiếu gia hôm nay đem ngài cũng mang đến, nhanh nhanh bên này thỉnh.”

Hắn sau khi ngồi xổm xuống tầm mắt cơ hồ cùng Ninh Vân Tấn song song, làm cho hắn có thể rõ ràng nhìn thấy một đôi mắt quá mức sâu thẳm trầm tĩnh. Ninh Vân Tấn đỡ cằm, không nhìn hắn đưa qua muốn dắt tay mình, bước nhanh đi đến bên người Ninh Vân Đình.

Hắn ở trên lưng Ninh Vân Đình đang ba hoa khoác lác hung hăng mà đánh một chút, “Đại ca!”

Ninh Vân Đình đau đến nhe răng, “Ngươi này xú tiểu tử, là đang trả thù ta sao!”

Người trên bàn nhìn thấy vẻ mặt này của hắn đều cười vang, một người mặc bào trắng cạnh tay phải Ninh Vân Đình, phe phẩy quạt, tự cho là thiếu niên phong lưu triêu chọc nói, “Vân Đình, đây là đệ đệ bảo bối nhà ngươi à, rốt cuộc nhìn thấy ngươi bỏ được dẫn hắn ra nha! Nhìn là một người có phúc nha!”

Hắn vừa nói xong những người khác trên bàn đều hướng Ninh Vân Tấn liếc mắt, mập mạp, tròn tròn, cũng không phải là có phúc!

“Đa tạ vị ca ca này khích lệ!” Ninh Vân Tấn cũng không nổi giận, đối với thiếu niên kia chắp tay chào, sau đó cười hì hì nói, “Có phúc khí cũng vô dụng nha, sao so được vị ca ca này.”

Một người ồn ào hỏi nói, “Tại sao?”

“Có phúc khí nhưng không được làm mỹ nhân.” Ninh Vân Tấn vẻ mặt đau khổ nói.

Lại một người cười hỏi, “Vậy ngươi cảm thấy được vị ca ca này là mỹ nhân á?”

Ninh Vân Tấn hì hì cười, thấy mọi người trên bàn chờ hắn trả lời, cũng không ra sức cài then, “Đương nhiên rồi!”

Thiếu niên kia đắc ý đem quạt trong tay, hướng trong lòng bàn tay vỗ, “Nhỏ như thế đã thật tinh mắt, không tệ, không tệ.”

Ninh Vân Tấn đem tầm mắt chuyển qua trên eo hắn, nói tiếp, “Đều nói mỹ nhân eo nhỏ nha, vị ca ca này tự nhiên là mỹ nhân!”

Hắn thốt ra lời này xong, thiếu niên kia ngây người, sau đó khuôn mặt nhỏ nhất thời có hồng có trắng, người khác thì lại lớn tiếng cười vang lên, trong đó thiếu niên có chút mập ngồi tay dưới, còn thỉnh thoảng hô, “Mỹ nhân, tiểu mỹ nhân!”

“Không lễ phép!” Ninh Vân Đình nghẹn cười ở trán Ninh Vân Tấn gõ một cái, giáo huấn nói, “Còn không cho Sở Linh ca ca ngươi giải thích.”

“Giải thích?” Ninh Vân Tấn chớp chớp mắt, trên mặt tràn đầy ủy khuất, “Ta đâu nói sai?”

“Chỗ nào không sai!”

“Đúng, đừng nghe ca ca ngươi.”

Sở Linh kia cũng tác phong trở lại bình thường, bất qua có chút dở khóc dở cười, chính là hối hận không nên trêu tiểu đậu đinh.

Nhắc tới trên bàn tướng mạo xấu thật đúng là không có mấy người, nhưng bộ dáng tốt nhất chính là Sở Linh này. Hắn dáng người gầy yếu, thắt lưng so với nữ nhân còn mảnh hơn, cố tình tên này lại gọi Sở Linh, trong ngày thường thư viện đã có người lấy tên hắn trêu ghẹo, nói là cổ có Sở Linh vương thích eo nhỏ, nay có Sở Linh eo nhỏ.

Hắn tự nhiên không tin Ninh Vân Tấn nhỏ như vậy đã biết điển cố Sở vương thích eo nhỏ, lại còn biết tính danh của mình, chỉ cho là trùng hợp thôi, một hơi giận chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Trong tiếng cười đùa Ninh Vân Đình đem từng bằng hữu trên bàn giới thiếu cho Ninh Vân Tấn, Ninh Vân Tấn trong đó nhớ rõ nhất chính là thiếu niên có chút mập tên là Mục Đan Thư, một người khác ầm ĩ dữ nhất tên Hoắc Cẩm Mẫn. Đương nhiên người trên bàn sau khi giới thiệu xong, Ninh Vân Đình mới nhắc tới thiếu niên Ninh Vân Bằng vừa mới dẫn hắn tới.

Vào lúc bọn họ tiến hành giới thiệu, Ninh Vân Bằng cứ vân đạm phong khinh lẳng lặng đứng một bên, rất có một phen khí độ, nhưng Ninh Vân Tấn để nhiều vài phần tâm tư chú ý hắn, cũng đã bắt giữ được oán giận cùng không cam lòng trên mặt hắn chợt lóe mà qua.

Ninh Vân Đình sau khi vì hắn giới thiệu xong bàn bằng hữu này, lại mang theo Ninh Vân Tấn đi ba bàn khác dạo qua một vòng. Chỉ là nghe tên các thiếu niên, Ninh Vân Tấn đã phát hiện người bốn bàn này là phân chia như thế nào!

Bàn chỗ Ninh Vân Đình là mấy bằng hữu hắn ở thư viện Bạch Lộc chơi rất tốt, hợp rơ nhau, bàn khác cạnh cửa sổ thì lại là con cháu chín họ nhỏ trong Kỳ trong, mà hai bàn còn lại là bằng hữu Kỳ khác cùng thân thích trong gia học.

Chút điểm này, từ hai bàn kia đã muốn ngồi chật, chỉ có bàn chín họ nhỏ kia còn có chỗ trống có thể nhìn ra được – dù sao địa vị càng thấp là vĩnh viễn dùng chung quy củ.

Thừa dịp lại có hai thiếu niên tiến vào nhã gian khoảnh khắc Ninh Vân Bằng tiến lên nghênh đón, Ninh Vân Tấn kéo Ninh Vân Đình làm cho hắn xoay người, nhỏ tiếng nói, “Đại ca, ngươi tại sao không tự đi nghênh đón vậy?”

“Đều là huynh đệ bằng hữu, không cần khách khí như thế.” Ninh Vân Đình tùy tiện nói, “Hơn nữa còn có Vân Bằng giúp ta mà!”

“Vậy chỗ ngồi đều là hắn hỗ trợ sắp xếp?” Ninh Vân Tấn híp mắt hỏi.

“Ừ.” Ninh Vân Đình hồn nhiên không phát giác quái dị trong giọng nói đệ đệ, “Phải nói vẫn là Văn Bằng lợi hại, ta cũng không cố ý nói, đã an bài đến hợp ý lòng ta như thế.”

Ninh Vân Tấn thở phào một cái, nhịn không được nở nụ cười, “Như vậy xem ra hắn còn có chút ý tứ?”

Ninh Vân Đình bị đệ đệ mờ ám linh tinh biến thành không hiểu ra sao, bất quá Ninh Vân Tấn cũng không thèm để ý đến hắn.

Vừa đúng lúc này, lại có một thiếu niên mang theo hai tùy tùng đi đến. Người này hai huynh đệ trái lại đều biết, là biểu huynh đệ của hai người – Trưởng tôn Cẩn thân vương Tông Chính Hồng Huy.

Đều là thân thích cũng không cần phải khách sáo, ba người sau khi thân mật gặp qua lễ, Ninh Vân Đình chỉ lo cùng Hồng Huy nói chuyện. Ninh Vân Bằng liền tận trách dẫn hai người bọn họ hướng tới chỗ ngồi đi đến.

Ninh Vân Tấn thấy đại ca ngốc nhà mình hoàn toàn không phát hiện Hồng Huy sắp sửa bị mang đến bên cạnh bàn chín họ nhỏ kia, hắn đau răng như nứt ra nói, một phen nắm tay Hồng Huy nói, “Đại biểu ca một đường đến mệt mỏi ha, ca ta cũng thật là, một chút cũng không biết chăm sóc, mau mời ngồi.”

Hồng Huy năm nay mười một, trong nhà sủng cực kỳ, cũng là người ngây thơ, bị Ninh Vân Tấn kéo liền cũng cười hì hì thuận theo, thuận thế ngồi ở vị trí trống bên tay trái Ninh Vân Đình.

Ninh Vân Đình chỉ cảm thấy chỗ nào không đúng, đã thấy đệ đệ ngồi lên chỗ trống trên bàn bên cạnh, ở trong lòng hắn hai người đều là đệ đệ, đều là thân nhân thì cũng không có nhiều lời, vui vẻ tiếp nhận chúc phúc của các bằng hữu.

Đọc truyện chữ Full