DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
Chương 88

Ninh Vân Tấn nhìn bảng trực ban mỗi tháng lần nữa, xác định không có nhầm sau đó chuẩn bị giao hết hồ sơ chuẩn bị. Suy xét đến ngày mai trong phủ sinh nhật cho mình, hắn liền sắp xếp cho mình ca muộn, như vậy cũng không cần đặc biệt xin phép, còn có thể tránh đi những tầm mắt đáng ghét của mấy đồng nghiệp gần đây.

Hàn Lâm Viện vốn chính là một nơi kết cấu tương đối đơn giản, giống nhau là thường trực hai học sĩ chưởng viện, dưới là học sĩ hầu đọc và học sĩ hầu mang hai người. Bởi vậy sau khi Ninh Vân Tấn thăng chức, người cùng cấp với Ninh Vân Tấn tổng cộng chỉ có ba người mà thôi, nhất thời thoải mái.

Thủ hạ Ninh Vân Tấn tổng cộng có năm người, hai người trong Kỳ, ba người Hán, tuổi đều so với hắn lớn hơn, là mấy tam nhất giáp khoa trước, bởi vậy nhìn thủ trưởng mới này nguyên bản đã cảm thấy rất xấu hổ, chờ đến sau khi tấu chương khiến cho phong ba bùng nổ, đều có chút xu thế né tránh hắn.

Với thái độ của bọn hắn, Ninh Vân Tấn hồn nhiên không thèm để ý, tại độ tuổi hơn mấy chục tuổi đó chính là một đời người, trong bọn họ cũng có người có thể làm gia gia của mình, nếu mà không hề khúc mắc, thân thiết dán lên, mình ngược lại phải hoài nghi nhân phẩm của bọn họ.

Xét thấy danh mục tặng lễ của quan trường tam tiết lưỡng thọ, Ninh Vân Tấn ngược lại không phúc hậu chờ xem mấy người bọn họ làm như thế nào.

Ban đêm, Ninh Vân Tấn một mình đợi ở trong phòng trực ban nhắm mắt dưỡng thần, lễ vật làm cho phụ thân cơ bản đã hoàn thành, buổi tối ngược lại có chút nhàm chán.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, đột nhiên khiến hắn tỉnh lại. Hắn mở to mắt từ trên giường ngồi dậy, vừa lúc nhìn thấy Lý Đức Minh nghiêng người vén mành lên.

Văn Chân đi vào phòng, thái độ vô cùng tùy ý, “Còn chưa ngủ dậy à?”

Ninh Vân Tấn nhanh chóng đứng dậy hành lễ, ba hoa nói, “Tùy thời chờ Hoàng thượng ngài gọi đến đó!”

Ánh mắt Văn Chân tối sầm một chút hơi híp mắt nhìn hắn, lập tức ngồi ở cạnh kháng, “Thấy chỗ ngươi đèn vẫn còn sáng, trẫm liền đến tìm ngươi nói chuyện một chút.”

“Trời lạnh như thế nào làm phiềm Hoàng thượng đi một chuyến này.” Ninh Vân Tấn có chút kinh ngạc, mấy người như mình trực ban không phải là vì vị này phục vụ sao, trực tiếp để người truyền mình đi qua là được.

“Trẫm nói ngươi chung quy nói vào tai này ra tai kia, năm trước vừa mới tổn hại nguyên khí, năm nay lại vì phụ thân ngươi hao phí tâm lực làm lễ vật sinh thần…” Văn Chân lắc lắc đầu giận dữ nói.

Ninh Vân Tấn không dám lên tiếng, chỉ có thể xấu hổ sờ sờ mũi mình, cười hì hì với Văn Chân, dù sao hắn ta cũng là tốt cho mình.

Văn Chân với hắn thật sự không có biện pháp, lại là chuyện đã làm, không tiện nói thêm nữa, hắn quay đầu nói với Lý Đức Minh, “Đem đồ lấy lại đây.”

Lý Đức Minh lên tiếng, xoay người từ ngoài cửa chỗ tiểu thái giám tiếp nhận một cái khay, tự tay bê đến trước mặt Văn Chân.

Ninh Vân Tấn nhìn một cái hộp hình trụ nhìn vô cùng quen mắt trên khay, trong lòng không khỏi có một loại suy đoán không dám tin.

Chỉ thấy Văn Chân lấy cái hộp kia qua, đặt ở bàn trên kháng, có chút không nỡ mà sờ một chút, tiếp trực tiếp đặt ở trước mặt Ninh Vân Tấn.

“Qua hai canh giờ nữa chính là sinh nhật ngươi, ngươi qua đại sinh nhật này tuổi mụ đã mười lăm, là tuổi trưởng thành. Hiện giờ ngươi đã bắt đầu làm quan, trẫm cũng không tiện lại trực tiếp ban cho ngươi, nên đem tiêu ngọc này tặng cho ngươi đó!”

“Này…Việc này sao được…” Ninh Vân Tấn cả kinh chỉ kém không nhảy dựng lên, “Đây là vật yêu thích của Hoàng thượng, làm sao tiện ban cho vi thần…”

Hắn biểu tình thụ sủng nhược kinh khiến Văn Chân hơi hơi nhếch khóe miệng, cười nói, “Có gì không thể, mấy năm nay tiêu này ngươi cũng dùng qua không ít.”

“Đó nào giống nhau…” Ninh Vân Tấn ấp úng mà nói, phải biết thứ này đời trước Văn Chân chính là cho tới bây giờ chưa rời qua khỏi người, tuy rằng không biết đến tột cùng là lai lịch ra sao, nhưng mà mình cầm chính là rất gây chú ý.

“Không nên nghĩ quá nhiều, trẫm cho ngươi cầm ngươi cứ lấy!” Văn Chân biểu tình nghiêm túc, Ninh Vân Tấn lập tức ấp úng không dám lên tiếng nữa.

Đại tổng quản Lý Đức Minh gần đây đã có chút thăm dò tâm tư Văn Chân thấy thế nhịn không được ở trong lòng phun tào, cho dù đại thần nào đột nhiên nhận được phần đại lễ như vậy của Hoàng đế đều sẽ nghĩ nhiều đi?! Hoàng thượng ngài tâm tư Tư Mã Chiêu này thật sự là…Chậc chậc!

Văn Chân thấy Ninh Vân Tấn hai tay nâng hộp tạ ơn, lúc này mới vẻ mặt ôn hòa, “Chiết tử kia của ngươi rất giỏi, nhưng chính là quá giỏi ngược lại khiến trẫm không biết nên làm gì bây giờ, trẫm yêu cầu thời gian cùng mấy Các lão cùng bàn bạc, mấy ngày nay làm ngươi rước lấy phiền phức rồi!”

“Cũng còn đỡ mà, vi thần cũng không đem những điều đó để ở trong lòng.” Nhớ tới mấy đồng nghiệp xem thường và châm chọc khiêu khích, Ninh Vân Tấn tuy rằng trong lòng có chút khổ sở lại thật đúng là không lưu tâm gì cả.

Phải biết học sĩ hầu đọc thanh quý vừa có năng lực vừa có thể thường xuyên ra vào ngự tiền, chọn lựa trên lịch sử Kỷ Hiểu Lam xuất chúng như vậy cũng là hơn bốn mươi tuổi mới bò lên được, với mình chưa đến nhược quán chi năm đã bò lên vị trí như vậy, cho dù không có chuyện tấu chương ở trong quan trường cũng dễ bị người đố kỵ hận thù.

“Trẫm chỉ biết ngươi là người tâm rộng lượng!” Bằng không cũng sẽ không thẳng đến bây giờ còn không phát hiện hai ‘Hảo hữu’ kia có tâm tư với hắn, Văn Chân nhịn không được yên lặng thở dài.

Hắn nói lời thấm thía, “Chuyện lần này trẫm nguyên bản muốn giúp ngươi giải vây, nhưng mà sau lại ngẫm lại với ngươi chưa hẳn là chuyện tốt. Trên quan trường đạo lý đối nhân xử thế đều là văn vẻ, không phải khen ngươi, nâng ngươi, quan tâm ngươi là người tốt, ngươi cứ nhân cơ hội này hảo hảo cân nhắc suy xét, chờ trẫm và mấy Các lão bàn bạc xong sau đó thì có thể giúp ngươi chấn danh.”

“Đa tạ Hoàng thượng đối với vi thần một mảnh quan ái chi tâm. Gia gia và phụ thân cũng từng dạy bảo qua vi thần như vậy.” Ninh Vân Tấn đáp, nhìn hộp trên bàn ánh mắt lại hết sức phức tạp.

Tuy rằng biết mấy năm gần đây Văn Chân vẫn luôn rất tốt với mình, nhưng mà Ninh Vân Tấn còn thật không nghĩ tới hắn đã vì mình suy xét đến mức như vậy, trong lúc nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Hắn nhịn không được hung hăng mà nghĩ, ngươi nói người này làm sao mà không tự trọng nà, mình rõ ràng đều quyết định không nhớ kỹ thân tình có được trên người hắn ta nữa, đem hắn ta chỉ làm người qua đường cấp bậc lãnh đạo trực tiếp mà đối xử, vì sao người này lại cố tình thích hướng tiếp cận mình, còn đối tốt với mình.

“Giống gia gia ngươi học nhiều xử thế làm người.” Văn Chân không biết mình đang bị người thầm mắng, vẫn cười nói, “Nếu không phải ngươi hình như sinh ra đã có loại khả năng trị thế, với ngươi tư chất thế thiên giả xác thật hẳn là hảo hảo tu luyện mới đúng.”

Nụ cười của hắn tại lần nói sau khi nói xong trở nên ảm đạm một chút, nếu không phải tiểu tử này tài hoa xuất chung, lại đã bước chân vào triều đình, mình làm gì cần phải khó xử như thế…

Nhắc đến chuyện tu luyện, Ninh Vân Tấn liền buồn bực, bắt đầu từ hai năm trước hắn đã mơ hồ có dấu hiệu đột phá, nhưng mà thẳng đến hiện tại còn kẹt ở đỉnh tầng hai, loại cảm giác chỉ kém một bước vào nhà này thật sự là khiến người nghẹn khuất đến hộc máu.

Hắn cười khổ nói, “Hoàng thượng ngài cũng biết trở thành đại tông sư có bao nhiêu khó, tuy nói vi thần có được năng lực tế thiên giả đã so với người thường có ưu thế lớn hơn, nhưng ai biết vi thần tại thời điểm nào mới có thể trở thành đại tông sư đây?!”

Văn Chân ngược lại hiểu được suy nghĩ của Ninh Vân Tấn, hiện tại trong tộc có ghi lại vị đại tông sư trẻ tuổi nhất đến nay, cũng là năm gần ba mươi tuổi mới tấn cấp. Trở thành đại tông sư chẳng những yêu cầu thiên phú, càng cần hơn là kỳ ngộ, không phải xa rời thực tế là có thể đạt được, bởi vậy nói chung trở thành đại tông sư niên linh đều ở hoa giáp chi năm (60t).

Ninh Vân Tấn hiện tại mới hơn mười tuổi, cho dù hắn có thể tại mười năm sau hoặc là hai mươi năm sau đã trở thành đại tông sư, nhưng trước thời gian đó cũng không thể vẫn luôn bị nuôi trong nhà, thân là nam nhân hắn dù sao cũng phải có sự nghiệp của mình, lại nói con đường tu luyện quá căng thì tràn, chỉ có thể tuần tự tiến dần tới, quả thật không gấp được.

Bởi vậy hắn cũng chỉ là dặn dò Ninh Vân Tấn một câu, chớ chậm trễ tu luyện thì không nói thêm nữa.

Hai người hàn huyên một hồi buổi, Văn Chân liền về tẩm cung, lưu lại Ninh Vân Tấn đối diện tiêu ngọc giống như khoai lang phỏng tay kia sầu muộn.

Một cái hộp lớn như vậy ngay cả giấu cũng không dễ giấu, chớ nói chi là còn có kiểm tra, ngày mai xuất cung thì sẽ bị người biết Hoàng đế thưởng đồ cho mình.

Những người khác có lẽ không biết trong hộp là gì, nhưng mà tần phi trong cung và mấy Hoàng tử kia làm sao không biết được. Mấy năm nay bởi vì Văn Chân thiên vị mình đã đủ làm bọn họ ghen ghét, khi nhãn thần nhìn mình cũng giống như dao nhỏ, hận không thể xoẹt xoẹt hướng trên người mình đâm.

Bất quá Ninh Vân Tấn chính là một gia hỏa vô tâm vô phế, dù sao đồ này Văn Chân đã ban thưởng xuống, chuyện lớn ngày mai lại nói. Nhìn tư thái này của Văn Chân buổi tối hẳn là sẽ không triệu mình nữa, hắn bọc chăn liền ngủ vù vù.

Một đêm không mộng, giấc ngủ chất lượng tốt khiến Ninh Vân Tấn sắc mặt phấn nộn vô cùng, nhìn liền tinh thần rất tốt. Cùng đồng nghiệp giao ca qua, hắn liền vui hớn hở chạy về Ninh phủ.

Ninh phủ hôm nay giăng đèn kết hoa, tuy rằng thời gian còn sớm, nhưng mà đã có xe ngựa đứng ở bên ngoài.

Ninh Vân Tấn còn chưa vào phủ đã có tiểu tư trông cửa tiến lên hướng hắn chúc mừng, lại nói Đại tiểu thư đến.

Nghe nói tỷ tỷ hồi phủ, Ninh Vân Tấn thật sự là vui sướng ngây ngất, sai Tần Minh cho hắn ta bao tiền thưởng, hắn sải bước mà hướng bên trong đi vào. Phải biết rằng đầu năm nay nữ xuất giá về nhà một chuyến thật sự là không dễ dàng, hắn còn thật không nghĩ tới một cái ngày sinh nhỏ của mình lại làm tỷ tỷ về nhà.

Hai tỷ đệ gặp mặt hết sức thân thiết, Ninh Xảo Hân tuy rằng nhắc tới hắn vài câu làm việc lỗ mãng, ầm ĩ đến dư luận xôn xao, nhưng mà với tình cảnh của hắn đau lòng không thôi, một vẻ thái độ khiến hắn chớ để trong lòng.

Ninh Vân Tấn vốn là đã không để bụng, tất nhiên đáp ứng cực kỳ sảng khoái, ngược lại đem Ninh Xảo Hân biến thành có chút luống cuống, cho là mình chọc tâm sự đệ đệ, vội vàng chuyển đổi đề tai đem y phục mình tự tay vì hắn may lấy ra, để hắn mặc thử.

Từ khi có hài tử thời gian Ninh Xảo Hân có thể động kim thêu đã ít rất nhiều, hơn nữa thân là nữ gả ra ngoài chung quy không dễ luôn về nhà, cho nên với Ninh Vân Tấn mà nói tỷ tỷ vì mình làm y phục ngược lại so với chút quà tặng quý giá kia càng thêm trân quý.

Buổi sáng chính là thời điểm nha môn bận rộn, khách nhân đến tất nhiên không nhiều lắm, phần lớn là nữ quyến nhà thân thích, tôn quý do lão thái thái tự mình tiếp đãi, thân phận bình thường thì do Mục Đồng Nhi an bài, lại có Ninh Xảo Hân ở một bên hỗ trợ, tất nhiên là có trật tự không lộn xộn, vội mà không loạn.

Thẳng đến gần trưa mới lục tục có khách nam đến, nhóm đầu tiên cùng dắt nhau đến chính là Từ Bất Dụng, Tôn Bản Thiện mấy người cùng Ninh Vân Tấn thường xuyên uống rượu tụ hội, thái độ bọn họ cùng trong ngày thường không hề hai dạng khác biệt, Ninh Vân Tấn cũng không cùng bọn họ quá mức khách sáo, đem người mời vào cửa sau như cũ tại môn khẩu tiếp khách.

Năm nay khách nhân tới so với năm rồi thật sự là thiếu không ít, càng là không so được phong cảnh Ninh Vân Tấn khi thi đậu tam Nguyên. Trừ bỏ mấy người bạn tốt cùng các thân thích nhà mình, phần lớn người khác đều cử quản gia đưa tới hạ lễ, những người lúc hắn trúng cử sau đó quen thuộc ngược lại một người không thấy.

Mắt thấy sắp đến thời gian khai yến, thời gian này phỏng chừng hẳn là cũng sẽ không có khách nhân đến, Ninh Vân Tấn cảm thán một câu thời khắc mấu chốt vẫn là người nhà thêm sức, liền chuẩn bị đi vào tìm tỷ phu bọn họ nói chuyện phiếm.

Hắn vừa mới ngồi lên vị trí giữ cho mình, Ninh Vân Tấn còn chưa kịp cùng người nói chuyện, chợt nghe tiểu tư gác cổng đến thông báo.

“Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử đến!”

Hai vị này so với Ninh Vân Tấn nhỏ hơn chút, khi đọc sách ở thượng thư phòng quan hệ cũng bình thường, hắn còn thật không nghĩ tới hai người sẽ đến, cả kinh đứng lên.

Lúc này lại có một tiểu tư thở hổn hển chạy đến, “Nhị hoàng tử cũng đến, công tử ngài vẫn là nhanh đi nghênh đón đi!”

Ninh Vân Tấn với khách nhân trên bàn vừa chắp tay, vừa gửi lời xin lỗi, liền chuẩn bị đi đến tiền viện.

Lúc này Tần Minh vội vàng đến, Ninh Vân Tấn vừa thấy vẻ mặt của hắn đã biết không ổn.

Chỉ nghe hắn há miệng thuận tiện nói, “Công tử, Thái tử đến!”

Ninh Vân Tấn nhất thời u mê, đám đệ đệ này rốt cuộc là muốn kiểu ồn ào nào đây?!

Đọc truyện chữ Full