DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
Chương 166

Có đôi khi loại chuyện cãi nhau này chính là từ nhỏ hóa lớn, từ một chút nhỏ nháo đến long trời lở đất, kéo ra tật xấu trên người đối phương càng nhiều nhìn càng không vừa mắt. Nhưng mà có đôi khi hòa hảo cũng chỉ là một ánh mắt, một động tác.

Chia cách nửa năm, vờ bệnh nửa năm, nổi lên tranh chấp, thời gian chia xa so với thời gian hai người chân chính bên nhau còn nhiều hơn, Ninh Vân Tấn ngẫu nhiên nhớ tới mình già mồm cũng có chút chịu không nổi bản thân, cố tình Văn Chân cư nhiên còn nguyện ý vì mình mà bỏ qua ngôi vị Hoàng đế, chân tình thật lòng như vậy còn lại hoài nghi hắn, không tin đoạn tình cảm này, mình cũng quá không lương tâm rồi.

Từ mấy năm trước sau khi giành lại Nhiệt Hà, triều đình đã bắt đầu ở đây xây dựng rầm rộ, chẳng những vì Hoàng đế đặc biệt xây dựng hành cung, cũng có quan to người hiển quý vì bản thân tránh nóng xây biệt trang. Bất quá Văn Chân sau khi xây thành, vẫn là lần đầu đến đây, thanh thế to to lớn lớn khiến mấy quan viên tiếp đãi cực kỳ khẩn trương.

Lần xuất hành này nhiều người, xe ngựa cũng nhiều, hành trình chậm đến làm cho người ta giận sôi, như Ninh Vân Tấn bọn họ mấy năm nay thả lỏng mỗi ngày đều phải ra ngoài chạy mấy động tác phi ngựa thư giản gân cốt chút, mới không thấy bị đè nén.

Thời điểm nhàn hạ, Ninh Vân Tấn vẫn luôn sẽ nhịn không được nhớ tới Văn Chân tựa vào cổ mình rơi lệ, có đôi khi còn sẽ trộm đến gần doanh trướng Văn Chân nhìn lén mấy cái. Chính là chú ý như thế, mới khiến hắn thân thiết cảm nhận được Văn Chân trả giá cho mình so với tưởng tượng còn nhiều hơn.

Một cao thủ đứng đầu hao tổn nội  lực, nghe qua là một chuyện rất đơn thuần, nhưng đặt ở trên người đã từng có qua cũng là rất khó để thích ứng. Thời điểm có nội lực trong người, chẳng những sẽ tai thính mắt tinh, không dễ cảm thấy mệt mỏi, tinh lực thể lực đều sẽ so với người bình thường tốt hơn, quen trạng thái như thế, đột nhiên có một ngày nếu mất đi, vậy so với khiến người biến thành người mù càng khó chịu hơn.

Loại bỏ những vấn đề đó không nhắc tới, tự do của Văn Chân cũng bị giảm ép. Dù sao hắn là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn, người nghĩ muốn giết hắn nhiều đếm không xuể, trước kia bản thân Văn Chân công lực cao, ngoại trừ mấy Đại tông sư, trên đời khó gặp đối thủ. Không cần suy xét vấn đề an toàn, không gian hoạt động của hắn cũng rộng hơn, nhưng mà hiện tại chỉ cần Văn Chân xuất hiện, gần như đều mang theo hộ vệ.

Dưới tình huống như thế, Văn Chân nghĩ muốn tự do xuất hành đến tìm Ninh Vân Tấn quả thật là chuyện không có khả năng.

Đường xa đi nữa cũng vẫn có cuối, xế chiều hôm nay bọn họ có thể đến Nhiệt Hà, cho nên hôm nay trên đường cũng không nổi lửa nấu cơm, mà là ở tại chỗ nghỉ ngơi ăn chút lương khô rồi chuẩn bị đi. Vài người ở chung không có việc gì làm, nên bắt đầu bát quái chuyện phát sinh gần đây.

“Ngươi nói rốt cuộc là ai mỗi ngày nghĩ muốn nhìn trộm ngự trướng?” Ninh Vân Đình sau khi đem một chén nước uống cạn, oán giận nói, “Chẳng lẽ là mấy phản đảng nghĩ muốn ám sát Hoàng thượng? Hoàng thượng trước đó vài ngày khiến người giao nộp không ít phòng vệ, chộp không ít nhà, chỉ sợ dẫn đến bọn họ trả thù.”

Nhược Kỳ gặm lương khô, cũng gia nhập đề tài, “Cũng có thể là mấy tên phương Bắc. Dù sao Hoàng thượng gần đây làm không ít hành động, thu nạp vài nhánh bộ lạc thảo nguyên, trong lòng bọn họ lo lắng không chừng. Nghe nói lần này các thủ lĩnh thảo nguyên đều sẽ tạ ơn đến Nhiệt Hà yết kiến đó!”

Ninh Vân Đình quay đầu nhìn phía Ninh Vân Tấn, “Tiểu nhị, ngươi thông minh nhất, ngươi nói thử đi?”

Ninh Vân Tấn chớp chớp mắt, thần tình vô tội mà nói, “Ta cũng không biết những người đó.”

Nhược Kỳ vỗ Ninh Vân Đình một cái, “Ngươi cũng không phải không biết Tiểu nhị không nhớ rõ chuyện. Thật là.”

Sở Linh lần này cũng ở trên danh sách tùy giá, hắn nghĩ nghĩ nói, “Còn có nửa năm nay ngươi không biết là Hoàng thượng làm việc so với quá khứ cấp bách nhiều hơn sao, đối với quan viên xử phạt cũng đều là từ nặng đến nghiêm sao? Cũng có thể là những người đó tìm người thế mạng xuống tay với Hoàng thượng, bằng không ta vẫn thật không nghĩ ra có ai lại ba ngày đã hai ngày không chán mà nghĩ muốn đi vào ngự trướng.”

Thấy bọn họ thảo luận đến nhiệt tình, Ninh Vân Tấn yên lặng cúi đầu, người này hắn thật là biết, vì đó là chính hắn.

Hiện giờ hai người muốn ở riêng với nhau, cũng chỉ có thể là thời điểm Văn Chân cho phép hắn yết kiến, dưới tình trạng rõ như ban ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể trò chuyện, nếu mỗi ngày quấn cùng một chỗ khó tránh khỏi chọc người trách móc, cố tình Văn Chân hiện tại công lực vẫn chưa khôi phục, tối không có cách nào chuồn êm đến chỗ Ninh Vân Tấn.

Núi không đến gần ta, ta đành phải đi tới núi.

Mấy ngày nay Ninh Vân Tấn thử qua mấy lần nghĩ muốn trộm vào ngự trướng cùng Văn Chân lén nói chuyện ở chung ngày sau, nhưng mà phát hiện với công lực hiện tại của hắn nghĩ muốn lặng yên không một tiếng động chân chính đột phá lưới phòng ngự, cư nhiên còn rất nhiều khó khăn, mỗi lần khi sắp thành công đều thất bại trong gang tấc.

Trước kia đều là Văn Chân chủ động tìm hắn, hiện giờ thấy hắn có phần tâm này, quả thật đã thụ sủng nhược kinh, thậm chí vô cùng tín nhiệm muốn giao bản đồ bày phòng ngự giao cho hắn. Nhưng mà Ninh Vân Tấn lại cố tình trên chuyện này khó lay động, nhất định phải bằng bản lĩnh của mình chạy vào ngự trướng, thậm chí mỹ danh viết giúp Văn Chân rèn luyện mấy thị vệ.

Thẳng đến tối hôm qua Ninh Vân Tấn lần nữa thử nghiệm cuối cùng cũng bóp cổ tay, hắn không thể không thừa nhận lực lượng phòng vệ bên người Văn Chân quả thật rất tốt. Đêm đó, đoàn người bọn họ đến Nhiệt Hà, quan viên có nhà ở Nhiệt Hà có thể trở về nhà của bản thân, người không nhà cũng có an bài khác, chỉ có Ninh Vân Tấn là ở trong trường hợp đặc biệt.

Hắn bây giờ là thân phận dưỡng bệnh, cố tình tước vị cao, lại có thân phận Tế thiên giả, ngay tại lúc quan nội vụ rối rắm, Văn Chân tự mình dặn dò, để Ninh Vân Tấn ở tại hành cung.

Quan nội vụ kia lên tiếng lui xuống an bài, bất quá cách đến thật xa Ninh Vân Tấn cũng có thể nghe thấy bọn họ nói thầm.

“Nơi viện Hoàng thượng chỉ không phải đều là Hoàng tử ở sao?”

“Vậy là cái gì, nghe nói Ninh đại nhân khi ở trong cung đã qua ở viện Tây Ngũ.”

“Ta còn nghe nói Ninh đại nhân là Hoàng thượng…Không thể nói, không thể nói…Nếu là thật sự, hắn cùng các Hoàng tử ở cùng một chỗ không tính là gì hết.”

Ninh Vân Tấn nhịn không được nhíu mày, hận không thể lại chỉnh trị thật nặng Hồng Tích một phen mới tốt. Loại lời đồn bậy đáng ghét này đã phát ra, cho dù là chuyện bắt gió bắt bóng, cũng vĩnh viễn sẽ liên tục trong miệng mọi người, ngược lại sẽ biến thành đề tài câu chuyện luôn luôn truyền xuống.

Hiện giờ chuyện mình là Hoàng tử tuy rằng lúc trước đã áp xuống, nhưng thử máu chỉ có Âu Hầu Hòa Ninh ở đó, người trong kinh tuy rằng không nói, nhưng mà lén lút nghị luận vẫn là không ít.

Nếu mình muốn cùng Văn Chân đi đến cuối cùng, thân phận Hoàng tử này dù chết cũng không thể nhận. Dù sao một Hoàng đế ngủ với đại thần không đáng ngạc nhiên, nếu ngủ với con mình, chỉ sợ cột sống của bọn họ hai người đều bị người trong thiên hạ mắng còng.

Ngay tại thời điểm Ninh Vân Tấn còn đang phạm sầu, Diệp Hải đột nhiên cầm một phong thư sắc mặt cổ quái mà đi đến.

“Công tử, có một chuyện rất lạ!”

“Sao vậy?” Ninh Vân Tấn liếc thư trong tay hắn ta một cái, vươn tay, “Cho ta?”

Diệp Hải cũng không lập tức đem thư này đưa lên, ngược lại do dự mà nói, “Công tử, thư này kỳ quái. Chúng ta vừa mới thu dọn phòng cho ngài, thư này trước đó không ở trên bàn, là đột nhiên xuất hiện.”

“A! Ta đây càng muốn xem.” Ninh Vân Tấn mắt chợt lóe, vươn tay muốn đoạt thư kia, trực tiếp mở sáp dán ra, chỉ thấy mặt trên viết chữ nhỏ, “Ta biết thân thế của ngươi, nếu có hứng thú, canh ba trưa mai tới Nghênh Tân Lâu phòng chữ thiên số ba.”

Ninh Vân Tân đem tờ giấy kia hủy thành từng mảnh, ở trong tay bóp thành bụi, trên mặt lộ ra một tia tươi cười, “Có ý tứ.”

Diệp Hải bị cười tà của công tử nhà mình biến thành trong lòng sợ hãi, tuy rằng cười đến thật xinh đẹp, nhưng mà không biết vì sao hắn có loại cảm giác có người sắp xui xẻo.

Ban đêm, vì ngự giá đích thân tới ồn ào náo động hơn phân nửa buổi chiều, hành cung Nhiệt Hà rốt cuộc khôi phục yên lặng. Căn cứ nghiên cứu khoa học thời gian người mệt nhất là vào giờ ngọ, đó cũng là ‘Giờ ngủ’ từ xưa trong dưỡng sinh cường điệu. Thường ngày vào giờ này Ninh Vân Tấn đã ngủ rồi, nhưng mà hôm nay hắn lại thay quần áo, lặng lẽ đi ra cửa.

Sân hắn ở cùng một chỗ với Hồng Hân, khoảng cách gần tẩm cung Hoàng đế nhất. Cũng có lẽ vì ngoại chặt nội lỏng, hoặc là vì đám thị vệ vẫn chưa quá quen thuộc địa hình, Ninh Vân Tấn hôm nay vô cùng may mắn mà không làm kinh động một thị vệ cao thủ nào đã trộm chạy vào trong tẩm cung Văn Chân.

Cũng có lẽ vì cho tới nay, đoạn tình cảm của hai người bọn họ đều là Văn Chân chủ động nhiều hơn, mình chỉ cần lặng lặng chờ hắn đem hết thảy đưa vào tay mình, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ cũng làm cho Ninh Vân Tấn vô cùng vui vẻ, như là cảm giác mối tình đầu năm đó khi luôn luôn trộm chờ nữ sinh ngưỡng mộ trong lòng tan học trêu chọc trên đường.

Ninh Vân Tấn cẩn thận vượt qua gian ngoài, ở đó có hai tiểu thái giám đang giúp Lý Đức Minh quạt, hầu hạ hắn chợp mắt. Hắn biết khi Văn Chân đi ngủ cũng không thích bị một đám người vây quanh, người hầu đều là gọi ra bên ngoài, sau khi vào tẩm điện thì nhẹ nhàng thở ra.

Văn Chân còn đốt đèn, mấy ngày nay hắn đã quen thói ngủ muộn, hiện tại muốn hắn ngủ ngược lại ngủ không được. Hắn ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, làm sao cũng ngủ không được. Thật vất vả cùng Ninh Vân Tấn hòa hảo như lúc ban đầu, nhưng không có quá nhiều thời gian ở chung, hắn bất đắc dĩ mà bóp bóp cổ tay, nếu như thời gian này mình còn công lực, có lẽ đã có thể ôm hắn…

“Ai…” Tuy rằng công lực giảm không ít, Văn Chân thân là cao thủ trực giác còn có, tại thời điểm Ninh Vân Tấn sắp đi đến bên giường, hắn cảnh giác ngồi dậy. Nhìn thấy người tới, hắn nhẹ nhàng thở ra, “Xem ra rốt cuộc vẫn để cho ngươi chui vào chỗ trống!”

Ninh Vân Tấn cười hì hì, “Thủ vệ vẫn là không được a!”

“Là ngươi tiến bộ quá nhanh, xem ra ngươi nhất định có thể trở thành Đại tông sư trẻ tuổi nhất.” Văn Chân cưng chiều mà cười cười.

Nhắc tới việc này Ninh Vân Tấn liền có chút áy náy, mấy ngày tới giờ, bọn họ vẫn luốn tránh chuyện đêm đó. Nhưng mình thiếu hắn một mạng, còn hấp thu nội lực Văn Chân, vô luận thế nào cũng phải nói một tiếng cảm kích.

Ninh Vân Tấn cũng không phải người ngại ngùng, nhìn Văn Chân nói, “Còn phải đa tạ ngươi.”

Văn Chân chỉ cảm thấy hắn bộ dáng nghiêm trang chững chạc đặc biệt đáng yêu, hắn vươn tay ôm Ninh Vân Tấn vào. Ninh Vân Tấn sửng sốt một chút cũng không trốn, theo lực của hắn mà ngã ngồi ở trong ngực Văn Chân.

“Còn nói thế nữa sao.” Văn Chân cảm thán nói, “Giữa chúng ta hà tất nói chữ cảm ơn, ngươi có thể không có việc gì, ta cũng đã muốn cảm ơn ông trời!”

Bị Văn Chân ôm từ sau lưng giống như tiểu hài tử, lại nhìn không thấy biểu tình đối phương, Ninh Vân Tấn cả người không được tự nhiên, hắn hai đầu gối quỳ ở mép giường, xoay người, mặt đối mặt ngồi ở trên đùi Văn Chân, “Ta cho tới bây giờ không nghĩ qua ngươi sẽ xem ta quan trọng như thế, thậm chí vượt qua tất cả…”

Hắn dừng một chút, vuốt gương mặt nhìn không ra tuổi thật của Văn Chân, “Kỳ thật ngươi cũng không cần hiện tại vội vã thoái vị, ta biết ngươi có rất nhiều muốn làm vẫn chưa làm, hiện giờ ngươi ở trong triều làm việc đều quá cấp bách, đó không phải là tác phong trước giờ của ngươi. Hấp thu xong công lực của ngươi, lại thêm ba năm, ta liền có hy vọng trở thành Đại tông sư, khi đó cho dù ta đứng ở bên cạnh ngươi, cũng sẽ không bị người nghi vấn. Chúng ta đều còn trẻ, chút thời gian ấy chờ được.”

Văn Chân dùng ngón tay miêu tả hình dáng Ninh Vân Tấn, “Ngươi với Hồng Minh vẫn thật không giống là song sinh, bất quá khuôn mặt này của ngươi thật đúng là cực kỳ giống ta khi còn trẻ, nếu không phải ta một lần, lại một lần lầm lỡ ngươi, ngươi sẽ sống rất tốt.”

Ninh Vân Tấn nhìn hắn bộ dáng nùng tình mật ý nhịn không được rùng mình một cái, “Có phải ngươi đang tràn ngập hối hận, giống như muốn thả ta đi kết hôn sinh con.”

“Ngươi dám!” Nhắc tới điểm này, Văn Chân lập tức mặt biến sắc. Ninh Vân Tấn chính là gông cùm xiềng xiếc không cởi được đời này của hắn, chỉ là nghĩ đến hắn cùng những người khác cùng một chỗ trong lòng đã ghen tỵ đến phát cuồng, nếu thật sự buông tay trừng mắt nhìn hắn kết hôn sinh con, Văn Chân còn thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Ninh Vân Tấn quăng hắn cái xem thường, trong lòng lại không biết vì sao ngược lại cảm thấy rất vui vẻ. Hắn biết mình là một người không có cảm giác an toàn, có thể có một người hủy thiên diệt địa chỉ nguyện ý nắm lấy mình, lúc này mới có thể làm cho hắn chân chính an tâm.

Tuy rằng ở cùng một chỗ với Văn Chân có phạm luân thường, nhưng hắn trải qua hai lần người, Văn Chân trước mắt cùng đời thứ nhất kia đối xử mình hoàn toàn bất đồng, thật vất vả gặp được người như vậy, quả thật hẳn là phải quý trọng như Âu Hầu lão sư nói.

Hai người đối diện, rồi giống như lâm vào vòng xoáy, cam tâm tình nguyện sa vào trong đó. Cũng không biết là ai bắt đầu trước, đã lâu hai người không có cử chỉ thân mật cùng nhau hôn môi.

Thật lâu sau, một nụ hôn chấm dứt hai người lưu luyến không rời tách ra, sắc môi cũng bóng nước, có loại cảm giác diễm lệ. Ninh Vân Tấn mặc đồ bó sát thân, mà Văn Chân cũng chỉ mặc trung y mỏng manh, vừa rồi gây sức ép, cũng sớm đã lỏng lẻo trượt xuống bả vai.

Văn Chân tuy rằng gần đây gầy yếu một chút, nhưng trong loại thần thái biếng nhác mang theo vài tia dục vọng, lại càng thêm mê người. Diện mạo hắn vốn đã không tầm thường, lại nhiều năm làm Hoàng đế, nên có loại cảm giác cấm dục, Ninh Vân Tấn hiện tại đã là tuổi dễ xúc động nhất, nhất thời □ căng thẳng, rồi sinh ra xúc động đem người trước mắt này áp đảo.

Bất quá so với động tác của hắn nhanh hơn chính là Văn Chân, Ninh Vân Tấn có thể rõ ràng cảm giác được một khúc gậy cứng cứng chọt mình, không đợi hắn kịp phản ứng cũng đã bị ấn ngã xuống giường.

Nếu mạnh mẽ muốn giãy ra, Văn Chân tất nhiên không phải đối thủ của mình. Nhưng thấy người nọ nghẹn đến mồ hôi, còn phải chờ mong hỏi một tiếng, “Có thể chứ?”

Ninh Vân Tấn ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

Một đêm điên loan đảo phượng, hai người hồi lâu chưa làm qua, Ninh Vân Tấn có thể cảm giác được động tác của Văn Chân so với trước kia còn ôn nhu hơn, nhưng mà nam nhân ở phương diện này chỉ sợ là trời sinh, rõ ràng Văn Chân  mới là người công lực kém xuất lực nhiều, kết quả ngược lại mình thắt lưng đau trước.

Thật vất vả chờ đến Văn Chân rốt cuộc thỏa mãn, tìm Lý Đức Minh muốn nước ấm, đem hai người đều thanh lý một trận, Ninh Vân Tấn lúc này mới lười biếng vừa mặc quần áo, vừa dùng chân gảy đống mềm mại giữa hai chân Văn Chân.

Chân Ninh Vân Tấn ở trong mắt Văn Chân nhìn cũng vô cùng đáng yêu, đầu ngón chân cuộn lại, trắng trắng nộn nộn, hận không thể cắn hai cái mới đã.

Đột nhiên cảm giác được thứ dưới chân giương nanh múa vuốt mà đứng lên, Ninh Vân Tấn sợ tới mức vội vàng đem chân rụt lại, lại một lần nữa hắn cũng không nắm chắc có thể bình an rời khỏi nơi này.

Nhìn thấy Văn Chân không mệt mỏi nằm ở trên giường cười nhẹ, Ninh Vân Tấn nhịn không được thấp giọng nói thầm một câu, “Không có những phi tần thỏa mãn ngươi sao, làm sao như là nghẹn vài năm phóng ra vậy.”

“Đúng là nghẹn thật lâu.” Văn Chân dùng tay chải tóc hắn, nghiêm mặt nói, “Những son phấn tục phấn đó nào có thể so sánh với ngươi. Một năm này ta tuy rằng định kỳ chọn bài tử, nhưng chỉ là đến ngồi một chút mà thôi.”

Hắn cúi đầu hôn hôn đám tóc kia, nhìn mắt Ninh Vân Tấn, “Ta về sau sẽ chỉ có một mình ngươi.”

Ninh Vân Tấn chỉ cảm thấy mắt cũng phải bị hắn chói mù, nhưng nỗi chán ghét ở đáy lòng kia lại khó hiểu được xoa dịu. Tuy rằng thật xin lỗi những hậu phi độc thủ phòng không, nhưng biết khoảng thời gian này Văn Chân đều không đi xằng bậy, hắn chẳng vướng bận cảm thấy vui vẻ.

Chịu đựng khó chịu nơi nào đó phía sau, Ninh Vân Tấn lại đường cũ trở lại gian phòng của mình. Khi nằm ở trên giường, nghĩ đến hành động đêm nay, hắn nhịn không được hung hăng mà phỉ nhổ mình một trận, đây không phải là ngàn dặm tặng đưa sao! Thật sự là bị Văn Chân biến thành chỉ số thông minh biến mất.

Đọc truyện chữ Full