Trong lòng Hách Đằng cũng hơi giận, chủ yếu là giận Tô Dật Tu, rõ ràng là người đó vô lý, hình tượng chúa cứu thế của động vật trong lòng cậu sụp đổ trong nháy mắt, thảo nào chỉ có thể làm bạn với động vật, như anh ta, nhất định không thể giao lưu với con người, đặt biệt là con gái, con gái bây giờ ai cũng cần dỗ dành, ế đáng đời!
Cậu nheo mắt nhìn Đại Bảo của anh ta, hạ giọng để Tô Dật Tu không nghe thấy, “Nè, mày nể mặt tao, tao cho mày ăn thịt. Sau này ba mày không có nhà, tao làm cho mày thiệt ngầu, còn cho mày đồ ăn ngon, có được không?”
Đại Bảo ngẩng cao cổ.
Cổ của chó Afghanistan rất dài rất thẳng, ngẩng cao cổ thì đầu sẽ hơi hất cao. Hách Đằng bóp trán, nếu là trước đây, ngoài tò mò nhìn một cái, quan sát một lúc, cậu tuyệt đối sẽ không tiếp xúc nhiều với loại chó này, vì ánh mắt tư thế của chúng nó vĩnh viễn đều không coi ai ra gì.
Nhưng biết nó được vài tiếng, cậu hiểu ra ngạo mạn là tính cách bẩm sinh của loài chó này, có từ trong xương tủy. Đặc biệt là như Tô Dật Tu nói, Đại Bảo nhà anh ta là giống thuần chủng, độ ngạo mạn là trăm phần trăm.
Hơi bất lực, cậu bị thần kinh rồi nên mới nói chuyện với chó như Tô Dật Tu.
“Có phải là mày không thích tao không?” Hách Đằng rầu rĩ hỏi. Vừa như đang hỏi con chó, vừa như hỏi người, cũng có thể là đang tự hỏi bản thân.
Cả con chó cũng không thích mình, quá chán nản. Đau lòng quá.
Không có khả năng nhận được câu trả lời, dứt khoát ngồi xuống khoanh chân, vén lấy mớ lông dài quét đất của Đại Bảo bắt đầu thắt bím, “Tên Đại Bảo khó nghe quá chừng, nếu là tao sẽ đặt tên cho mày là Giẻ Lau, mày coi lông mày nè, phủ hết ra sàn, tao tết lại cho mày nha.”
Thắt xong mấy cái bím thì Đại Bảo không ngồi nổi nữa, lông bị Hách Đằng cầm trong tay, nó đứng lên lông bị giật một cái, Hách Đằng nhìn mấy cọng lông trong tay, vội vò lại bỏ vào túi.
“Xong chưa?” Tô Dật Tu đi vào, thấy chán rồi.
Đại Bảo thấy ba về lập tức nhào qua, coi lông con nè!
“Ừ, đẹp đó.” Tô Dật Tu nói.
Đại Bảo cọ cọ, con đâu có hỏi đẹp hay không! Con thấy không đẹp! Con đâu phải con gái!
Hách Đằng đứng lên đi tới trước mặt Tô Dật Tu, “Không ngủ là không buồn ngủ, Đại Bảo không buồn ngủ.”
“Đại Bảo con muốn làm gì?” Tô Dật Tu cúi đầu hỏi.
“Có thể nó muốn ra ngoài đi dạo.”
Bên ngoài nắng to như vậy, lông ta nhiều thế này dài thế này, mi tưởng ta ngu sao! Đại Bảo xoay người chạy thẳng vào phòng.
Tô Dật Tu nhìn Hách Đằng, Hách Đằng bị anh nhìn hơi chột dạ, “Buổi tối ăn gì, tôi đi chợ.”
“Vừa lúc Đại Bảo ngủ, tôi đưa cậu đi, chợt ở ngay trong khu nhà, vừa hay tôi chỉ đường chi cậu.”
“Ừm.” Hách Đằng gật đầu, sau đó mới nhận ra, “Nói vậy là tôi được nhận rồi?”
“Làm một ngày cũng chưa thấy được gì, cậu làm trước một tháng đi.”
Đương nhiên là Hách Đằng đồng ý, một tháng sau Đại Bảo không thể rời cậu được nữa thì đương nhiên không phải đi, “Vậy khi nào tôi chuyển vào được?”
“Ngay hôm nay cũng được. Nếu cậu không ngại là quá gấp.”
“Vậy tối nay tôi sẽ về dọn đồ đạc!”
Tô Dật Tu thấy cậu cười rất vui vẻ, “Cậu chẳng quan tâm tiền lương, chỉ quan tâm chỗ ở sao? Còn nữa, ngày mai là cuối tuần, cậu không muốn nghỉ một ngày rồi tối mai mới đến sao?”
“Chuyện tiền nong tôi không nắm rõ lắm, anh thuê thì anh trả là được. Còn nghỉ ngơi thì không có gì phải nghỉ, trong nhà chỉ có mình tôi.”
“Một tháng cậu muốn nghỉ mấy ngày?”
“Không nghỉ cũng không sao, chỗ anh cũng không có nhiều việc, nếu tôi có việc gì thì sẽ báo với anh trước.”
“Một tháng bốn ngày, cậu thấy thế nào?” Khi nãy Tô Dật Tu đã kiểm tra thử, làm việc rất tỉ mỉ, hơn nữa nấu ăn cũng ngon, không như các bảo mẫu trước đây ban đầu thì yêu cầu cái này yêu cầu cái kia, cứ nghĩ là thầy giáo thì sẽ rất ngại hoặc không muốn hạ mình làm gì đó, nhưng rất bất ngờ, Hách Đằng tốt đến mức như chỉ mong được làm. Nhưng mà quan trọng nhất, cậu rất kiên nhẫn với Đại Bảo, Đại Bảo cũng không bài xích Hách Đằng như với những người trước đây. Cho nên anh tôn trọng ý kiến của Đại Bảo, đi theo cảm giác của chó cưng.
Hách Đằng nghe mức tiền lương, hoàn toàn được!
“Vậy tối nay ăn cơm xong tôi sẽ về lấy đồ, rồi qua nhà anh, sáng mai làm bữa sáng. Cũng chẳng có gì, chỉ có mấy bộ đồ để thay đổi.” Tiền lương không thấp, nhận tiền rồi thì phải làm việc, hơn nữa nếu đã có thể dọn đến thì cậu cũng không muốn về nhà sống một mình nữa.
“Được, buổi tối tôi đưa cậu đi.”
“Không cần đâu.”
“Vừa lúc buổi tối Đại Bảo phải ra ngoài đi dạo, ban ngày nóng quá nó không muốn đi.” Thật ra Tô Dật Tu cũng có suy tính riêng, vừa hay có thể xem xem cậu ta sống ở đâu, sau này có gì cũng không luống cuống.
Hách Đằng không biết Tô Dật Tu nghĩ gì, nghĩ còn phải bắt người ta đưa mình đi, rất cảm động, tuy là Đại Bảo phải ra ngoài tản bộ sẵn tiện đi luôn, nhưng vẫn phải cảm ơn.
“Cảm ơn anh.”
Tô Dật Tu nhìn vành tai hồng hồng của Hách Đằng, người thì rất thú vị, có lúc như đang đeo một tấm mặt nạ, có lúc lại rất ngu ngơ.
Hai người vào xem Đại Bảo trước, mở cửa ra thì thấy Đại Bảo đang tự luyến trước gương, nghe tiếng hai người mở cửa chỉ nhìn ra một cái nhẹ rồi lại tiếp tục soi gương.
Ban đầu Hách Đằng không biết trong phòng này có gương, khi dọn đến nhà gỗ mới thấy cái gương trong một vách nhà, cậu không thể không thừa nhận Đại Bảo là một con chó thần kỳ, cũng không lạ sao Đại Bảo không thích ra ngoài ban ngày, vốn đã khác thường.
Có lẽ đã soi xong, Đại Bảo đứng lên đi ra nệm gác đầu lên gối ngủ.
Nếu Hách Đằng mà có một cái di động tốt một chút, cậu sẽ không bỏ qua cho cảnh tượng này.
Mày là chó sao!!
Cậu xoay sang nhìn Tô Dật Tu, trong đầu bắt đầu mất khống chế, tưởng tượng tới đủ cảnh Đại Bảo nửa đêm biến thành người rồi nó và ba nó hai người…
Không đúng, Đại Bảo là con trai.
Cũng đâu phải không thể, mình chết thế nào chứ? Chẳng phải vì phản kháng nhưng mắt mù kết quả là ngã từ lầu cao xuống sao.
Nghĩ đến đây Hách Đằng lại thấy cả người đau đớn vô cùng, tuy khi vừa rơi xuống là cậu đã chết rồi sống lại, nhưng sự sợ hãi trong thời gian rơi xuống và cảm giác đau đớn khi chạm đất khó vẫn mà bỏ qua được.
Cậu đưa tay xoa đầu mình, cũng may, vẫn còn hoàn chỉnh.
“Đau đầu à?” Tô Dật Tu thấy cậu như đang sắp khóc, rồi lại xoa đầu, liền hỏi thăm.
“Không, không phải.” Chỉ là hơi sợ rằng tất cả không phải thật mà thôi.
“Đi thôi.” Tô Dật Tu không đóng cửa mà đi đóng hết cửa sổ các phòng lại.
Hách Đằng tò mò nhìn anh, cho đến khi anh mở điều hòa.
Cũng đúng, trong nhà đã bắt đầu nóng rồi, Đại Bảo chắn hẳn còn nóng hơn.
Nhưng Hách Đằng vẫn không hiểu được cách Tô Dật Tu cưng chiều Đại Bảo, thậm chí cậu không hề nghi ngờ, nếu Tô Dật Tu thật sự có con hay người mà mình thích, thì bất quá cũng thế này, có thể còn không bằng.
Hai người theo nhau ra ngoài, Tô Dật Tu hỏi thăm chuyện Hách Đằng dạy học trước đây, Hách Đằng hỏi Tô Dật Tu làm bác sĩ thú y có mệt không này nọ, chẳng bao lâu đã đến khu chợt trong khu nhà.
“Món ăn gia đình cậu biết làm hết?” Tô Dật Tu hỏi.
Hách Đằng gật đầu, “Nhưng món đơn giản tôi đều biết hết, nếu phức tạp một chút thì nếu có sách tôi cũng làm được.”
“Trong sách có những món rất phiền phức.”
“Không không đến nỗi.” Hách Đằng hỏi anh: “Có phải anh muốn ăn gì không?”
“Muốn ăn củ sen kẹp thịt chiên, ngoài quán làm ăn không ngon.”
Thứ khác không nói, Hách Đằng rất tự tin với tài nấu nướng của mình, nấu ăn ngoài sự tập trung tỉ mỉ ra, còn cần một chút tài năng bẩm sinh.
“Món đó không khó, tối nay làm cho anh ăn.”
Tô Dật Tu cười một cái hiếm thấy.
“Tiểu Tô, đi chợ à.”
“Chào dì.”
Hách Đằng thấy có người gọi Tô Dật Tu, liền tự đi qua một bên lựa rau.
“Cảm ơn con nhiều lắm, Tiểu Tạp nhà dì khỏi rồi.”
“Việc của con mà.”
“Đây là…”
Thấy người phụ nữ trung niên đó hỏi mình, Hách Đằng thì không ngại Tô Dật Tu nói mình là bảo mẫu anh ấy thuê, nhưng mà bảo mẫu nam, nhất định sẽ bị túm lại hỏi thăm một hồi.
Tô Dật Tu không chút chần chừ: “Em họ xa của con, rảnh rỗi đến đây chơi một thời gian, sẵn giúp con chăm Đại Bảo.”
“Nhìn là biết người một nhà, đều đẹp trai cả.”
Hách Đằng không nghe được mấy câu sau nữa, tuy có thể đối phương chỉ nói xã giao thế thôi, nhưng vẫn không khỏi thấy ấm áp, quay lại nhìn Tô Dật Tu, anh ấy đang chào tạm biệt bà dì kia.
“Tôi không ăn khổ qua.” Tô Dật Tu đi tới cạnh cậu nói.
Hách Đằng nhìn nhìn trái khổ qua trong tay mình, “À.” Không ăn hả, vậy tốt quá. Mặc kệ khuôn mặt vặn xoắn của Tô Dật Tu, cậu bảo nhân viên cân ngay, “Có dinh dưỡng, tối nay nấu.” Mình không có để bụng mấy chuyện anh ta làm trong nhà hôm nay chút nào đâu.
Ps: Tô Dật Tu: Em không nghe lời anh được sao!
Hách Đằng: Em có nghe mà!
Tô Dật Tu: Em không thể hoàn toàn nghe lời anh được sao!!
Hách Đằng: Nói nhảm nhiều quá! Kêu gào nữa thì tự đi chơi một tháng sáu một mình đi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Mẫu Rất Bận
Chương 5
Chương 5