“Giấu gì mà giấu, tôi thấy rồi.” Tô Dật Tu vào bếp rót nước, “Lúc mới dậy còn thắc mắc sao hôm nay tiểu tử này không đòi ra ngoài, dậy rồi mới biết nó đi tìm cậu.”
“Chứng minh là nó thích tôi.” Hách Đằng đắc ý, lúc bị lôi ra ngoài hành hạ ngoại trừ hơi không quen thì cậu rất vui vì Đại Bảo tin tưởng mình, hơn nữa lúc ra ngoài nó rất ngoan.
Tô Dật Tu uống nước xong thì đứng khoanh tay, “Sao tôi lại cảm thấy là nó xót ba nó. Cố ý bắt nạt cậu nhỉ.”
Đừng có nói ra chứ!!
Hách Đằng bị đâm trúng chỗ đau căm hận nhìn Tô Dật Tu một cái, sau đó nhìn sang Đại Bảo hiên ngang lẫm liệt, “Hừ.” Đứng lên rửa tay, “Đánh răng rửa mặt chưa? Trứng chiên anh thích chín hai mặt hay một mặt? Chín kĩ hay lòng đào?”
“Tôi không ăn trứng chiên.”
“Không phải tối qua anh nói ăn gì cũng được không kén chọn sao?”
Tô Dật Tu gãi đầu, “Tối qua tôi quên, không ăn trứng chiên.”
“Trứng giàu dinh dưỡng, không được kén ăn.” Hách Đằng lập tức lấy bốn trái trứng trong tủ lạnh ra, “Anh to con như vậy một lần ăn hai trứng đi, tôi chiên lòng đào, ngon lắm, nhất định phải ăn.”
“Sao tôi cảm thấy lần nào tôi nói không thích ăn gì đó thì cậu lại vô cùng hớn hở đi làm vậy?”
“Anh thấy ảo giác rồi, sao tôi lại như vậy được chứ.” Lại bị chọc thủng! Lần sau phải kiềm chế sắc mặt lại.
Tô Dật Tu buồn cười, không nói chuyện này nữa, “Đại Bảo, đi, đi ăn sáng.”
“Phải phải, mau đi tìm ba mày đi. Đừng đứng trong bếp nữa.” Nhìn đống lông đó thôi đã thấy nóng.
Hách Đằng đổ sữa vào nồi nhỏ để đun sữa đặt lên bếp bật lửa, rót dầu vào chảo, bật bếp, số đồ dùng nhà bếp này vừa được rửa sạch sẽ hôm qua, nhìn là biết bình thường chẳng mấy khi Tô Dật Tu nấu nướng, uổng phí số đồ dùng đẹp như vậy, nhìn thôi đã biết là rất đắt, cảm giác khi dùng siêu thích, nhịn không được muốn sờ sờ vài cái.
Mở máy hút khói, Hách Đằng cầm trứng chuẩn bị đập vỏ, xoay sang thì thấy hai cha con kia vẫn còn đó, “Sao còn chưa ra? Một lát nữa sẽ có khói.”
“Không đâu, tôi mua máy hút khói loại đắt nhất đó! Hút siêu mạnh.”
“Vậy Đại Bảo ra ngoài, dù lực hút có tốt nhưng nó nhiều lông vậy cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Đại Bảo, con ra ngoài.” Tô Dật Tu nói với Đại Bảo.
Đại Bảo ngửa đầu nhìn ba nó tỏ vẻ không vừa lòng, thế là trực tiếp đứng lên gác chân trên giá gia vị cạnh Hách Đằng nhìn cậu bảo mẫu nhà nó chiên trứng. Muốn ăn quá!
“Nó ăn được không?” Ánh mắt chăm chú thế này là thứ Hách Đằng chống cự yếu nhất.
Tô Dật Tu lắc đầu, “Không được.”
Đại Bảo quay đầu lại ai oán nhìn ba nó, rồi lại nhìn nhìn Hách Đằng. Lần đầu tiên há to miệng trước mặt Hách Đằng, không phải, trước mặt trứng gà.
Chó to như vậy, há miệng sẽ chảy nước miếng.
“Ai cha! Anh Nhất Hưu anh mau kéo nó ra ngoài đi! Nhiễu vào chén sao ăn được nữa!” Hách Đằng sắp phát rồ.
Thấy Hách Đằng cuống hết cả chân, Tô Dật Tu vứt lại một câu “Nhớ mặc tạp dề.” Rồi hả hê dắt Đại Bảo ra ngoài.
Hách Đằng ngoái đầu nhìn cái tạp dề treo trên tường, không biết nấu cơm còn mua tạp dề!
Có thể là của bạn gái.
“Anh Nhất Hưu, cái này của bạn gái anh đúng không.” Hách Đằng tắt bếp cầm tạp dề đi ra hỏi.
“Bỏ rồi!”
“À.” Đáng thương ghê, “Vậy tôi dùng đó.”
“Dùng đi.”
Hách Đằng mặc tạp dề vào thổn thức mãi không thôi, bỏ rồi mà cũng không nỡ quăng cái tạp dề đi, rõ ràng là Tô Dật Tu rất yêu bạn gái cũ, đúng là, tình cảm, cũng như lông của Đại Bảo vậy, có thể rụng, có thể mất đi bất kì lúc nào.
Một câu triết lý như vậy, nếu có cuốn sổ ở đây thì nhất định phải viết lại.
Tô Dật Tu nhìn Hách Đằng hơi cau mày quay lưng đi, hai chân rất tự giác bước đến, “Tôi cột giúp cậu.”
Hách Đằng xoay lại nhìn anh, “Không cần, tới mà.”
“Được rồi.”
“Cảm ơn.”
Rất hợp.
Tô Dật Tu rất vừa lòng.
Khó trách sao cứ cảm thấy bạn gái trước đây thiếu gì đó, thì ra là vì tạp dề!
Xèo một tiếng, trứng vào chảo, Tô Dật Tu cảm thấy, dường như trứng chiên cũng không khó ăn lắm.
Bưng điểm tâm ra, Hách Đằng bảo Tô Dật Tu ăn trước, rồi cậu cầm bát của Đại Bảo gọi Đại Bảo, “Đại Bảo đến đây, mày không ăn trứng chiên được, tao làm trứng chần cho mày này.”
Đại Bảo sung sướng tung tăng chạy đến.
“Anh coi nè coi nè, nó ăn ngon ghê!” Hách Đằng vén lông cho Đại Bảo, để khỏi bị dơ.
“Lần sau cậu làm trứng chưng ấy, nó còn thích hơn.”
“Được.” Một lúc sau, Hách Đằng nói: “Anh nói không được cho nó thứ gì ngoài bánh chó, không phải vì căn bản anh không biết làm chứ?”
“Trừ lương cậu.”
“…”
“Nó thích cũng không được ăn nhiều.”
“Biết rồi.”
“Rồi đến lúc béo đến không khiêng nổi!”
Chẳng lẽ không phải vì quá dư dinh dưỡng không tốt cho sức khỏe sao?
Hách Đằng thích ứng rất nhanh, thói quen sinh hoạt và các quy luật của Đại Bảo chỉ một tuần là nắm rõ, những thứ Tô Dật Tu không ăn rất nhiều, kén ăn đến độ làm cậu căm phẫn, lại còn rất thích ăn thịt, nhưng mỗi lần ăn thịt lại không thể cho Đại Bảo ăn, Đại Bảo rất đáng thương, cứ chăm chăm nhìn Hách Đằng.
Mỗi lần nấu thịt, Hách Đằng đều sẽ bớt ra một phần nhỏ làm lạt hơn phù hợp cho Đại Bảo ăn, nhưng sẽ giấu đi, rồi nhân lúc ba nó đi làm mà trộn vào bánh chó cho nó.
Tuy chỉ có một ít, nhưng Đại Bảo vẫn biết Hách Đằng cực kỳ tốt, cực kỳ thương nó, chỉ cần nhìn chăm chú là Hách Đằng sẽ cho nó ăn, sữa chua này, trứng chưng này, cả thịt cá tươi đã gỡ xương, ngon hơn cá hộp nhiều.
Ba mình có tầm nhìn quá, chất lượng đồ ăn trong nhà cứ tăng dần. Đại Bảo thỏa mãn liếm bát.
Tiền mua thức ăn Tô Dật Tu để trong ngăn kéo tủ giày trước cửa cho cậu, lúc Hách Đằng đi mua thức ăn sẽ lấy từ đó, “Nếu cậu thiếu đồ dùng hằng ngày cứ lấy tiền trong đó mua.”
Tuy nói vậy, nhưng Hách Đằng vẫn hơi xấu hổ, tuy có làm việc, nhưng không cần trả tiền nhà còn lo việc nấu cơm, tiền ăn đương nhiên như Tô Dật Tu nói, không phải tiết kiệm. Nhưng trưa Tô Dật Tu rất bận, không về nhà ăn, bữa tối thì chắc chắn là tiệc lớn ngày ngày ăn thịt, bữa trưa có khi Hách Đằng chỉ úp mì hay ăn đồ thừa tối qua, nhưng vẫn cảm thấy mình hơi béo rồi.
Buổi sáng bận xong rồi có thể ngủ cùng Đại Bảo, Tô Dật Tu về nhà nói: “Cậu thoải mái hơn tôi nhiều.”
Hách Đằng rất ngại.
Tô Dật Tu thấy cậu đỏ mặt, biết cậu không chịu được chọc ghẹo, “Tôi đùa cậu thôi mà.”
“Biết mà.”
“Vậy đỏ mặt gì?”
“Tôi thích.”
“Ngày mai tôi muốn ăn sủi cảo.”
“Nhân gì?” Hách Đằng vừa chải lông cho Đại Bảo vừa hỏi.
“Cậu cứ xem rồi làm đi, làm cái gì ngon ấy.”
“Anh kén ăn như vậy, sao tôi biết được.”
Tô Dật Tu thấy cậu dồn hết tâm trí vào Đại Bảo, trong lòng thấy hơi là lạ, rất muốn người nằm đó là mình, rồi Hách Đằng chải lông cho anh.
“Hách Đằng.”
“Chuyện gì?”
“Vai tôi hơi mỏi, mấy hôm nay nhiều thú bệnh, mỏi tay.”
“Ngày mai tôi mua giò heo hầm, buổi tối anh về ăn?”
“Cậu không biết tán gẫu là gì à!”
Hách Đằng để lược lên sô pha, “Tôi nói thật mà.”
Tô Dật Tu liếc liếc cậu.
Đại Bảo không được chải lông thấy ngứa ngáy, nóng ruột, nằm trên đùi Hách Đằng bán manh, bản thân nó cảm thấy là đang bán manh, người khác thì chẳng nhận ra được.
“Đi chạy bộ!” Tô Dật Tu tức, con ở nhà hưởng thụ mãi rồi, ba chỉ có khi nào đi làm về mới được hưởng thụ một chút.
Hách Đằng đi qua mở máy chạy bộ cho Đại Bảo, “Ba mày bảo mày chạy, nhưng mà mày cũng phải hoạt động nhiều một chút, càng lúc càng lười biếng rồi.”
“Chứ còn gì, ăn ngon nên béo rồi.” Tô Dật Tu hạ lệnh: “Đại Bảo, tự đi cất lược đi.”
Đại Bảo vẫy đuôi, lên máy chạy.
“Trước đây nó luôn tự đi cất lược!” Tô Dật Tu không vui.
“Ý anh là sao?”
“Chuyện nó phải làm thì cậu phải để cho nó làm!”
Hách Đằng cất lược rồi đi tới trước mặt Tô Dật Tu, “Không phải nói mỏi vai sao? Tôi xoa bóp cho anh nhé?”
Tô Dật Tu thần tốc ngồi ra sô pha, “Đến đây.”
Người này đúng là, trẻ con quá.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Mẫu Rất Bận
Chương 13
Chương 13