Hách Đằng dắt Đại Bảo lịch sự chào tạm biệt đồng nghiệp của Tô Dật Tu, sau khi cậu ra ngoài rồi, một người nói: “Tô, sức ảnh hưởng của Đại Bảo nhà cậu không thường đâu, tư thế đi của em họ xa nhà cậu trông như sắp liều mạng theo nó rồi!”
Câu đùa làm mọi người cười to, Tô Dật Tu đi ra cửa hớn hở nhìn bóng người đang đi xa, không thể ngăn được cảm giác vui vẻ, “Đây mới đúng là người một nhà.”
Hách Đằng dắt Đại Bảo cho nên thu hút rất nhiều người, nhiều cô gái trẻ đến gần muốn bắt chuyện. Thấy người lạ Đại Bảo giậm chân bước đi, có vẻ rất khó chịu, cậu quấn sợi dây vào tay rồi giữ lấy vòng cổ của nó, tiểu tử này mà trở mặt thì không phải chuyện đùa.
Nhiều cô gái trẻ đến gần muốn sờ thử, dẫn theo thú cưng vốn dễ tạo thiện cảm, các nữ sinh vừa thích thú nhìn Đại Bảo vừa bắt chuyện với Hách Đằng, Hách Đằng không có kinh nghiệm tiếp chuyện nhiều cô gái như vậy một lúc, tất cả cùng ríu ra ríu rít, cậu thì bối rối.
Kết quả phản ứng ngượng ngùng của cậu khiến bọn họ hưng phấn hơn, Tô Dật Tu đứng xa nhìn không rõ, nhưng vẫn cảm nhận được đang có một đám con gái trêu ghẹo Hách Đằng. Khuôn mặt đang tươi cười lập tức đen sì như đít nồi, khá là không vui.
Mắt không thấy, lòng thanh thản, dứt khoát sập cửa vào phòng viết báo cáo, các đồng nghiệp của anh nhìn nhau, cùng nghĩ không phải đang an lành đó sao, sao tự dưng lại cáu? Quả nhiên tính nết là thứ có thể truyền nhiễm.
“Xin lỗi, chúng tôi phải đi rồi.” Hách Đằng dắt Đại Bảo kiếm đường chạy.
Những nữ sinh tương đối bạo dạn đã bắt đầu xin số điện thoại rồi, “Trao đổi số điện thoại đi, chúng ta có thể làm bạn cùng nuôi chó, hôm nào dắt chúng nó ra đi chơi chung.”
Đầu Đại Bảo sắp ngửa cả ra rồi, nhìn Hách Đằng biểu hiện mi đúng là loại thu ong hút bướm!
“Không cần đâu, chó nhà tôi không hòa đồng lắm.”
Mặc kệ khuôn mặt ngạc nhiên lẫn thất vọng của bọn họ, chuồn ngay.
“Mày xem lại bản thân đi, trêu hoa ghẹo nguyệt.” Cậu đổ thừa Đại Bảo.
Rõ ràng là mi! Đại Bảo đụng cậu một cái.
Đến lúc đi xe về đến nhà là đã hơn một giờ rồi, bụng có réo đến mấy cũng phải cho ông trời con ăn trước, hầu hạ ngài ăn uống xong mình mới được ăn cơm yên ổn, nếu không, ha ha.
Lúc lấy cơm cho Tô Dật Tu đã lấy hết một phần lớn mỗi món rồi, cậu ăn thì không cần hâm hết lại, lấy cái tô lớn bới cơm rồi cho thức ăn vào, chan thêm ít nước hầm thịt, cho vào lò vi sóng hâm hết một lần.
Mùi vừa bay ra là Đại Bảo giá lâm, trực tiếp ngồi xuống bên chân cậu, miệng nhếch cao đến tận mặt bàn.
“Đại Bảo, quan tâm tới cơ bụng của mày chút đi.”
Tiểu tử này càng lúc càng hư, ban đầu chỉ cần đút cho miếng thịt nhỏ là thỏa mãn rồi, sau đó tăng thành miếng to, bây giờ nghe mùi là bắt đầu làm mặt “không cho trẫm ăn lôi ra ngoài chém”.
Đây là bệnh! Phải trị!
“Không ăn được thật đó, hôm nay tao nấu hơi mặn.” Hách Đằng cầm muỗng ăn cơm, cơm cà ri thập cẩm cũng ngon lắm.
Đại Bảo thấy cậu không cho thật thì dí sát lại, gác đầu lên đùi cậu, nhúc nhích sửa tư thế, nhắm mắt.
“Mày biết hưởng thụ quá nhỉ!”
Hách Đằng chỉ nghĩ là nó đang nhõng nhẽo, không ngờ ăn cơm xong thì phát hiện nó ngủ thật. Đúng là chẳng còn sức để mà gào nữa.
Hai tay nhẹ nhàng luồn xuống cổ Đại Bảo, gãi gãi xoa xoa vài cái trước, để nó yên tâm ngủ tiếp, sau đó chậm rãi nhấc lên, lúc Đại Bảo ngọ nguậy thì giữ nguyên tư thế “bưng” bất động, tới khi nó ngủ tiếp rồi mới chầm chậm đứng lên, né ra, động tác nhất định phải nhẹ nhàng vững vàng, sau đó đặt cái đầu cao quý của Đại Bảo xuống ghế.
Làm xong thì lưng Hách Đằng đã đẫm mồ hôi.
Cầm chén ra bồn chuẩn bị rửa chén.
“Gâu!”
“Xoảng!”
Chén rơi xuống cạnh bồn, vỡ đôi.
Hách Đằng nhìn cái chén tách thành hai trong bồn, quay lại nhìn kẻ thủ ác Đại Bảo, “Mày sủa đúng không?”
Từ khi cậu bắt đầu làm đến nay, đây là lần đầu tiên Đại Bảo sủa, cậu cứ nghĩ nó bị câm điếc, bây giờ được nghe rồi, cậu thề sau này không bao giờ muốn nghe nữa, tiếng vừa to vừa trầm, nghe rất dữ! Quả nhiên có bản năng của chó săn.
Có thể thấy được Đại Bảo đang giận, ngủ dậy lại thấy đang gác đầu trên ghế, đùi đâu!
Mi làm cho tâm hồn ta bị tổn thương. Ba ta về nhất định sẽ mách.
Đại Bảo xoay người đi.
Vỡ chén thì chắc chắn là phải đền rồi, Hách Đằng chống hai tay trên bồn rửa thở dài, làm sao bây giờ, gọi điện thoại đầu thú trước, hay là chờ buổi tối Tô Dật Tu về rồi khai báo.
Ngồi trên ghế bóp trán, tâm trạng cực kỳ ủ dột, thật ra không phải lo chuyện đền tiền, mà là thái độ của Tô Dật Tu.
Hách Đằng suy nghĩ rất lâu, quãng thời gian này sống chung rất vui vẻ, so với trước đây thì càng lúc càng hòa hợp với Đại Bảo, còn có tình cảm, cũng vì thời gian này quá bình yên không có việc gì cho nên rất vui vẻ, tìm được một công việc thế này, ở trong nhà của người như Tô Dật Tu, là một chuyện rất tốt.
Về chuyện của Đại Bảo ngay từ đầu Tô Dật Tu có vẻ rất cực đoan, nhưng hiện tại thì thật ra cũng không đến nỗi, cho nên cậu vẫn không biết rốt cuộc vảy ngược của đại gia Tô là gì, vài người có tính tình rất lạ, chẳng hạn như thích ly tách, hoặc là, thích xoong nồi, cho nên, lỡ như anh thích chén dĩa thì sao? Cái chén đó lại đẹp nữa.
Nếu như anh vì chuyện này mà ghét mình thì sao? Vì làm vỡ chén, cho nên Tô Dật Tu rất giận dữ, mình không chịu nổi cho nên bỏ việc…
A a a phiền quá đi!
“Reng~~ Reng~~” Điện thoại trong phòng khách reo, Hách Đằng thật sự bị suy nghĩ của mình dằn vặt đến thất hồn lạc phách, chỉ là cái chén thôi mà! Anh ta cần phải giận dữ mắng mỏ mình tới vậy sao!
Đứng lên đi ra phòng khách nghe điện thoại, “Alô, xin chào…”
“Chào cái gì mà chào!” Tô Dật Tu quên dặn cậu về nhà phải gọi cho anh, cho nên chờ một lúc lâu đành phải tự gọi về, gọi di động thì tắt máy, điện thoại bàn reo ròng rã mới bắt máy, “Về nhà chưa?”
“Về rồi. Cho Đại Bảo ăn rồi, hôm nay nó lại đòi ăn thịt, tôi không cho.” Hách Đằng bắt đầu báo cáo công tác, “Sau đó nó ngủ rồi tôi mới ăn cơm.” Thấy tôi tốt chưa, Đại Bảo luôn là số một.
“Cậu đâu cần chờ nó ăn xong rồi mới ăn, đói bụng khó chịu lắm.” Tô Dật Tu nhìn đồng hồ, sắp đến giờ mổ rồi, vốn dĩ nghe nói cả hai đã về nhà là yên tâm rồi, không ngờ lại nghe Hách Đằng nói trễ vậy mới ăn cơm, “Cậu bị ngốc à!” Nhịn không được phải mắng thôi.
Xem đi! Quả nhiên! Vì chuyện ăn cơm mà cũng mắng mình kìa!
“Hừ, tôi sẽ không nói cho anh biết tôi làm vỡ chén rồi đâu!” Dù sao thì cũng bị mắng rồi, dứt khoát luôn, để khỏi bị hành hạ nhiều tập như lăng trì.
“Sao lại vỡ? Có bị bỏng không? Có bị thương không?”
Hách Đằng ngây người, đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp mà không nghĩ đến phản ứng này, sao lạ vậy?
“Không, vỡ trong bồn rửa, không bị thương.”
Tô Dật Tu thở phào, “Cậu vụng về chết được.”
“Còn chuyện gì không!”
“Cậu ở nhà một mình rảnh rỗi nên rất muốn cúp điện thoại của tôi à?”
“Tôi phải đi dọn dẹp, hơn nữa chiều nay anh có ca phẫu thuật mà?”
“Cậu cẩn thận một chút, không thì cứ để đấy một lát tôi về dọn.”
“Anh đừng có nhầm, tôi được anh trả tiền thuê, để anh làm tôi sẽ áy náy lương tâm.”
“…”
Chủ đề này hơi khó nói tiếp, bầu không khí rất lạ, chuyện gì mà liên quan đến tiền cũng sẽ rất căng thẳng, tuy rằng mối quan hệ chủ tớ này đã được ký kết ngay từ đầu, hơn nữa dự định cũng là như vậy, tôi muốn tìm việc, anh muốn tìm người, chính là vậy.
Tô Dật Tu nói qua loa vài câu rồi cúp máy, Hách Đằng cầm tai nghe đứng đó ngây người.
Tuy không cùng một nơi không cùng một hoàn cảnh, nhưng hai người vẫn cùng thở dài, chỉ cảm giác lồng ngực tưng tức, nhưng không biết tại sao.
Hách Đằng dọn mảnh vỡ, rửa sạch hộp cơm chén đĩa, lấy giò heo ra sơ chế rồi cho vào nồi hầm, cho đậu tây đã ngâm vào, mở lửa to cho sôi rồi ninh lửa nhỏ.
Đi xem thử, Đại Bảo không có trong phòng nó, vào phòng cậu, quả nhiên không sai, kéo cả gối của cậu xuống, đang nằm nghiêng ra đất ngủ ngon lành.
Bình thường Đại Bảo ngủ một lát là dậy, sau đó nó sẽ gọi cậu dậy, vì không chịu được cảnh ngài đã dậy mà có người còn ngủ, cho nên Hách Đằng ngủ trưa không cần để chuông báo.
Trong nhà không có ai, khi nãy về không thay đồ trong nhà, trực tiếp cởi áo thun và quần dài rồi lên giường. Ai, những ngày tháng này, thật là dễ chịu, xoa bụng, đúng là đáng giận, mình cũng xem như có luyện tập vậy, mỗi lần ngồi chà sàn rồi đưa tay lau bụi không phải cũng là rèn luyện sao? Đúng rồi, còn dắt chó đi dạo nữa. Sao bụng lại béo ra chứ?!
Một con heo, hai con heo…
Ca phẫu thuật chiều hôm đó của Tô Dật Tu rất thành công, gây mê rồi gắn ống thở cho con rùa, căn cứ vào vị trí sỏi kết trong phim X quang, mổ một mảnh hình vuông trên bụng Tô Tạp, lấy số sỏi chiếm hết ba phần tư bàng quang ra, rửa sạch sẽ rồi cho vào túi y tế nhỏ.
Tô Tạp còn phải nằm viện theo dõi, mổ xong tạm thời chưa tỉnh, chủ nó cầm bịch sỏi khóc chết đi sống lại, Tô Dật Tu hết nói nổi, với những loại động vật dễ bị bệnh trong môi trường nuôi nhốt, hoặc là đừng nuôi, nếu đã nuôi thì phải nắm rõ cách giảm thiểu tỉ lệ mắc bệnh, bây giờ khóc gì chứ!
Anh sờ sờ cái gói nhỏ trong túi áo, bên trong đó là một vài viên sỏi anh lén giữ lại, ừm, về nhà cho Hách Đằng xem, chắc chắn cậu chưa từng được thấy.
Chỉ mới nghĩ vậy thôi mà, ai, đã muốn tan ca về nhà quá rồi.
Ps: Tô Dật Tu: Ai, muốn về nhà quá đi~
Hách Đằng: Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm đầu!
Tô Dật Tu: Đi, lên giường!
Hách Đằng: Phải lấy sự nghiệp làm đầu!!
Tô Dật Tu: Sự nghiệp của đàn ông ở trên giường mà.
Hách Đằng: Nói bậy!
Tô Dật Tu: Là đàn ông, chỉ có đứng lên, mới có thể chiếm được cả thế giới. Coi nè, đứng lên rồi. *chỉ chỗ nào đó*
Hách Đằng: (#‵′)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Mẫu Rất Bận
Chương 16
Chương 16