Tô Dật Tu ôm vai Hách Đằng, giọng hơi bất đắc dĩ, “Nó bị ngược đãi. Khi mới được đưa đến đây thật không biết phải làm thế nào, nhưng đứa nhỏ này rất kiên cường, nó muốn tiếp tục sống.”
Mèo con ngọ nguậy đầu, như muốn dụi đầu vào tay Tô Dật Tu, Tô Dật Tu nói như dỗ trẻ con: “Đừng nghịch, cố nhịn một chút, biết mày khó chịu mà, khi nào khỏe lại là có thể chơi đùa thỏa thích rồi.”
Dường như bé mèo nghe hiểu, nhìn Tô Dật Tu không chớp mắt.
“Thuốc cho nó là do bọn anh tự làm, như vậy không cần băng kín nó suốt, nếu không mỗi lần thay băng sẽ rất đau đớn.” Tô Dật Tu nói rồi nhìn bé mèo chớp mắt, huýt sáo một tiếng.
“Bị chủ nó ngược đãi sao?” Hai mắt Hách Đằng lại đỏ, tuy đoán được chân tướng có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng vẫn muốn biết.
Tô Dật Tu thấy cậu như vậy lại muốn mắng, “Đã bảo đừng vào, em cứ đòi, bây giờ hay chưa, nhìn thấy rồi bản thân lại khó chịu.”
Hách Đằng nhìn con mèo nhỏ, thật sự khiến người ta không dám nhìn lần thứ hai, hoàn toàn không còn chút lông nào, nếu không được báo trước là con mèo thì cậu thậm chí không nhận ra được là con gì, lại không dám nhìn vào đôi mắt trách cứ của Tô Dật Tu, sợ anh mắng mình, đành phải nhìn mũi chân.
“Em làm gì cứ tự khiến bản thân đau lòng thế!” Tô Dật Tu thấy cậu như lại sắp khóc cũng đau lòng, nhưng miệng thì vẫn trách mắng, nghĩ nghĩ, tuy thấy hơi ngại, nhưng vẫn thêm một câu, “Da đã bắt đầu liền lại rồi, tiến triển tốt hơn trong tưởng tượng, ban đầu bọn anh chỉ nghĩ còn nước còn tát. Em xem kìa tinh thần của nó không tệ đâu.”
“Thật không hiểu nổi, sao lại có nhiều người xấu vậy chứ.”
“Thật ra người xấu không nhiều.” Tô Dật Tu nói, “Chỉ là chuyện xấu thường sẽ bị chú ý quá mức, em liền cảm thấy, người xấu nhiều quá. Thật ra nhìn quanh, vẫn còn rất nhiều người tốt. Cho nên mới nói không thể ở mãi một chỗ, phải ra ngoài nhìn xem, đừng giấu mãi bản thân vào một góc, nếu trùng hợp nơi đó có nhiều người xấu tụ tập, thì có khác gì tự khiến mình mất hết niềm tin vào cuộc sống? Tính cách cũng càng lúc càng cam chịu và sợ sống.”
“Em nghe hiểu mà, thật ra anh đang tự khen mình chứ gì.” Hách Đằng ngẩng đầu nhìn anh, lông mi vẫn còn đọng nước mắt.
Tô Dật Tu đưa tay lau đi, “Tuy mèo con bị thương, nhưng đã được người tốt bụng cứu, sống thì phải luôn có hy vọng.”
“Vậy, những con không được cứu thì sao? Chúng nó muốn sống, nhưng lại không được may mắn như thế.”
“Chuyện đó chính là số mệnh.” Tô Dật Tu ra hiệu với Hách Đằng, “Đi thôi. Nó phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Lần sau em vào thăm nó nữa được không?”
“Đương nhiên, lúc nào cũng được.” Tô Dật Tu tạm biệt mèo con, rồi dẫn Hách Đằng ra khỏi Phòng theo dõi, “Em xem, chúng ta tốt với nó, đang cứu nó, nó đều biết cả, lúc khâu vết thương, nó rất ngoan.”
Hách Đằng thở ra một hơi dài, “Tiếc là, em không giúp được gì cả.”
“Sao lại nói vậy?” Tô Dật Tu cởi áo và khẩu trang ra, có vẻ phản đối lời cậu nói, “Em vào thăm nó biểu hiện có quan tâm tới nó là đã rất có lòng rồi. Em chỉ là một con người, không phải Chúa Cứu Thế, đừng suy nghĩ như vậy.”
“Nhưng anh đã giúp được nó đó thôi.” Hách Đằng đưa áo cho anh.
Tô Dật Tu cho áo blouse vào ngăn khử trùng, mở đèn cực tím lên, “Anh là thú y, đây là việc của anh, hơn nữa đâu phải không lấy tiền, anh không phải Đức Mẹ hay Chúa Cứu Thế, anh chỉ có thể giúp được nó trong khả năng của anh, nếu ai cũng nhặt động vật ven đường tới bảo anh chữa miễn phí thì anh chỉ có thể nói xin lỗi, không phải anh tàn nhẫn, nhưng anh còn có đồng nghiệp, bọn họ cũng phải sống, anh phải có trách nhiệm với họ, anh còn phải trả tiền thuê để bảo đảm cho bệnh viện thú cưng này hoạt động bình thường, cũng phải có trách nhiệm với những con vật đến khám bệnh trả tiền. Trước đây có một người ôm con mèo mình nhặt được đến bảo anh khám miễn phí, anh nói xin lỗi, không được, anh ta mắng anh không có nhân tính, chẳng phải người tốt. Anh đã hỏi, nếu anh đã muốn cứu nó thì sao lại không chịu bỏ tiền. Anh ta nói mình không có tiền.”
“Rồi sau đó anh nói thế nào?”
Tô Dật Tu nắm tay lại, “Trái tim của anh chỉ lớn bằng này, những chuyện anh có thể quan tâm rất có hạn, không liên quan gì đến việc anh tốt hay xấu. Nếu muốn cứu chúng nó thì đầu tiên phải có khả năng đó, rồi mới nhờ đến người khác, chẳng có gì trong tay, chỉ có lòng tốt thì cứu thế nào? Đẩy vấn đề và trách nhiệm cho người khác, chỉ là ngụy biện. Tuy nói ra rất tàn nhẫn, nhưng là sự thật. Bản thân mình còn không biết phải sống thế nào mà đòi cứu người khác? Vớ vẩn.”
Nếu là trước đây, Hách Đằng nhất định sẽ rất phản đối cách nói của Tô Dật Tu, nhưng bây giờ, cậu cảm thấy đối phương đang nói thật, rất thực tế. Lời thật mất lòng, nhưng chân thật.
“Tiểu Tường Tử, chúng tôi đi đây, tối nay làm phiền cậu rồi.” Tô Dật Tu gõ rồi mở cửa phòng trực.
Bành Tường xoay ghế lại, “Lần sau đến kiểm tra nhớ mang đồ ăn khuya.”
“Ăn nhiều sẽ béo.”
“Hôm nay phải cảm ơn anh, tạm biệt.” Dù sao cũng là đồng nghiệp của Tô Dật Tu, Hách Đằng muốn thể hiện tốt một chút.
“Khách sáo gì chứ.”
Trên đường về Tô Dật Tu liên tục hỏi cánh tay Hách Đằng có đau không, Hách Đằng thấy anh sao phiền quá, “Vốn không đau, hơn nữa cũng quên mất rồi, anh hỏi đi hỏi lại, định khắc sâu ấn tượng cho em sao.”
“Xem như anh nói nhiều.”
Vào nhà, việc đầu tiên của Hách Đằng là rửa tay đi gọi Đại Bảo, nhưng kêu réo inh ỏi mà vẫn chẳng thấy bóng Đại Bảo đâu, nếu là bình thường thì Đại Bảo đã chờ sẵn trước cửa rồi, nhìn thấy cậu là vồ, vậy mà bây giờ trong nhà lại im thin thít, sốt ruột quá.
Căng thẳng chạy vào phòng Đại Bảo mở đèn lên, Đại Bảo vẫn đang cuộn tròn trong góc nhà gỗ như chưa từng nhúc nhích, “Đại Bảo? Anh Nhất Hưu anh đến đây xem con của anh mau lên.”
Tô Dật Tu đi đến ngồi xuống, “Con trai ngoan, cả cơm cũng không ăn, tuyệt thực à.”
“Không ăn chút nào?”
“Ừm.”
“Bảo Nhi.” Hách Đằng bỏ luôn cả chữ Đại, “Qua đây ôm cái nào.”
Giọng nói dịu dàng của Hách Đằng bay vào tai Tô Dật Tu, “Em ôm anh này. Anh cĩng bận rộn cả buổi.”
“Này.” Hách Đằng đẩy anh một cái, cười nói: “Nhưng người bị chích là em mà, có phải em cũng cần được ôm không?”
“Không vấn đề.” Tô Dật Tu mở tay, “Đến đây nào.”
Hách Đằng đánh tay anh một cái, “Đừng quậy.”
Tô Dật Tu hơi thất vọng một xíu xíu, nhìn thằng con trong chuồng chó, “Cục cưng, ra đây cha con ta tâm sự.”
Đại Bảo kêu ư ử mấy tiếng, khi quay lại ánh mắt vẫn còn rất áy náy.
Hách Đằng không chịu nổi, Tô Dật Tu đứng lên, “Em phụ anh nào.”
“Làm gì?”
“Cùng làm.” Tô Dật Tu đứng một góc, ra hiệu bảo cậu cùng nhấc căn nhà gỗ lên với mình.
Cũng đúng, nếu Đại Bảo đã không chịu ra thì mang cái nhà đi là được.
Hách Đằng và Tô Dật Tu cùng khiêng nhà gỗ đi, vung tay, “Nhìn đoán không ra là gỗ đặc ruột đó, nặng thật.”
“Anh tự tìm gỗ về đóng đó, giỏi không?” Tô Dật Tu lại bắt đầu khoe khoang.
Đi tới ngồi xuống sàn, ôm nửa người Đại Bảo vào lòng, Hách Đằng bưng mặt nó lên nói: “Ba mày giỏi quá đi.”
Tô Dật Tu ngồi bên cạnh cười.
Hách Đằng vừa xoa đầu Đại Bảo vừa hỏi: “Tao vô dụng lắm đúng không?”
“Sao lại nói vậy?” Tô Dật Tu nhích đến cạnh Hách Đằng, bế nửa người còn lại của Đại Bảo vào lòng mình. Đại Bảo nằm trên hai người hưởng thụ vuốt ve.
“Anh biết làm rất nhiều thứ, em thì chỉ biết quét nhà nấu cơm, vốn còn nghĩ đã chăm sóc tốt cho Đại Bảo, kết quả anh xem.”
“Đại Bảo chỉ cảm thấy có lỗi với em thôi, bây giờ nó thấy em không sao thì cũng yên tâm rồi, mai mốt là lại tung tăng vui vẻ thôi, yên tâm.” Tô Dật Tu dựa rất sát vào Hách Đằng. Vai kề vai, nơi đó là nhiệt độ của Hách Đằng, hơi lành lạnh, thậm chí còn cảm nhận được cả tâm trạng chán nản, “Thật ra em lợi hại lắm đó, em xem, em ở nhà giúp anh chăm sóc Đại Bảo, còn làm nhiều món ngon cho anh, để khi anh ra ngoài cứu động vật nhỏ thì có thể hoàn toàn yên tâm, về nhà thấy cả hai thì rất vui, em có cảm thấy mình rất giỏi không?”
“Nói lung tung.” Mặt Hách Đằng ửng hồng, trong lòng thì rất sung sướng, một bảo mẫu như cậu lại được anh nói thành vô cùng quan trọng.
“Khen em mà, xấu hổ gì chứ, nhưng mà, bây giờ em đã biết em quan trọng với anh và Đại Bảo thế nào rồi, cho nên, em chỉ cần lo cho cha con anh là được, tất cả mọi thứ khác cứ mặc kệ.” Tô Dật Tu bổ sung: “Đương nhiên, phải chăm sóc cho bản thân trước, tiếp theo là anh, cuối cùng là Đại Bảo.”
“Không đúng, em nhớ là ban đầu anh nói, tất cả đều phải đặt Đại Bảo lên trên hết.”
“Em nhớ lầm rồi.”
“Em có tin nhắn weibo làm bằng chứng!”
Tô Dật Tu thật hận không thể xóa ngay mấy cái tin nhắn mình từng gửi đi, “Địa vị anh thấp vậy sao?”
“Ai bảo ban ngày anh không có ở nhà.”
“Anh lo ngoài em lo trong, rất tốt.”
Câu nói rất tự nhiên của Tô Dật Tu làm Hách Đằng cảm thấy vô cùng ái muội, hai người im lặng một chốc, Đại Bảo không ngừng đưa mõm đụng đụng bàn tay Hách Đằng vẫn xoa đầu nó, ý bảo mi tập trung chút, nhưng tim Hách Đằng vẫn cứ đập thình thịch, không sao bình tĩnh lại được.
Sau đó cậu nghe Tô Dật Tu dặn, “Nói chung là em phải nhớ kỹ, đừng có rảnh rỗi quá đại phát từ bi đi bắt chước người ta làm thánh mẫu, tình yêu dâng trào thì gọi điện thoại báo cáo với anh, anh tạt cho em thau nước lạnh cho tỉnh, hoặc là trực tiếp bảo anh làm.” Nói xong thò tay nhéo mặt cậu, “Em ngây thơ đơn thuần thế này, may mà gặp được anh, nếu không đã bị người ta bán đi lâu rồi.”
“Xí.” Hách Đằng lườm anh một cái, nhưng vẫn đồng ý, đối với sự quan tâm từ tận đáy lòng của Tô Dật Tu, không lý nào không nhận.
Trán bị bàn tay to ấm áp của anh đè lên, cậu ngơ ngác nhìn anh, anh dịu giọng nói: “Cũng may, trước mắt không thấy sốt.”
“Anh nói vắc xin à?”
“Ừm, một số ít người sẽ gặp phản ứng phụ.”
“Chắc em không xui xẻo vậy đâu.”
“Từ kinh nghiệm làm thú y nhiều năm của anh, thể trạng của em rất dễ gặp phản ứng phụ.” Tô Dật Tu bày ra vẻ học giả chuyên gia, nếu không phải đang để chân trần ngồi phệch đó không chút hình tượng thì sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
Hách Đằng bất mãn nhìn xuyên qua lớp áo thun, thù hằn cơ ngực và cơ bụng không vạm vỡ nhưng rất rắn chắc của anh, “Thể trạng của em thì sao?”
“Nhìn là biết thuộc loại dễ xụi.”
Hách Đằng đứng bật dậy, Đại Bảo lăn ra đất, ai oán gào mấy tiếng, tổn thương lắm mấy người có biết không? Không biết an ủi ta à? Sao mà như vậy được!
“Em làm con anh giật mình.” Tô Dật Tu đau lòng nói.
“Đừng nói nhảm nữa, mau dắt con anh ra ngoài xả lỏng thải đặc đi.”
“Vậy còn em?”
“Tắm rửa đi ngủ.”
“Em không được tắm, chỉ lau người thôi.” Sau đó, Tô Dật Tu buột miệng, “Tối nay anh ngủ với em.”
Hách Đằng nhìn anh chằm chằm, “Cái gì?”
“Anh sợ tối nay em sẽ sốt, tối nay em ngủ với anh đi cho yên tâm.” Tô Dật Tu khiêu khích nhìn lại, “Hai thằng đàn ông có gì phải sợ, ngạc nhiên thế làm gì.”
Ps: Hách Đằng: Rốt cuộc ý anh là sao?
Tô Dật Tu: Thì ý như mặt chữ đó.
Hách Đằng: “Nhìn là biết dễ xụi” là sao chứ!
Tô Dật Tu: Ố, anh nói sai rồi cục cưng, làm cái là dễ xụi mới đúng. Tha thứ cho anh~ *mặt moe*
Hách Đằng: (#‵′) Câm miệng!
Tô Dật Tu: Anh tình nguyện đích thân kiểm tra thử.
Hách Đằng: Cút ngay!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Mẫu Rất Bận
Chương 21
Chương 21