Hách Đằng gật đầu liên hồi, thần trí đã hỗn độn, hối hả xoay người đi, suýt chút đập đầu vào khung cửa.
“Cậu về sao.” Người bên ngoài chào Hách Đằng.
Hách Đằng luống cuống chạy ra, mặt mày đỏ bừng làm chúng sinh nghĩ ngợi đủ điều.
“Hai người làm gì vậy?” Bành Tường nhiều chuyện hỏi.
“Muốn biết?”
“Muốn.”
“Không nói cho cậu biết.” Tô Dật Tu cắm tay vào túi áo làm mặt ‘ta đây đùa ngươi’.
Bành Tường cũng không giận, cười híp mắt, “Không được hướng dẫn kĩ thuật hai người không sung sướng được đâu.”
“Khụ khụ.” Tô Dật Tu choàng vai anh ta, “Chúng ta ra phòng bệnh phía sau xem thử.”
“Không đi.”
“Đàn ông mà đến mức như cậu cũng là lợi hại lắm rồi.” Tô Dật Tu không muốn nhìn đến anh ta nữa, “Bụng dạ hẹp hòi.”
“Hừ.” Bành Tường vào phòng.
Tuy một vị khách làm loạn không ảnh hưởng nhiều đến bệnh viện lắm, nhưng dù sao tin đồn cũng còn đó, người từng đến khám bệnh đương nhiên biết tố chất của bác sĩ ở đây như thế nào, người đến khám chỉ tăng không giảm, nhưng chuyện này cũng để lại ít nhiều ám ảnh cho mọi người.
Đối mặt với động vật nhỏ khó sinh, không cứu thì không đành lòng, nếu cứu, chắn chắn sẽ có tỉ lệ tử vong. Tô Dật Tu suy nghĩ rồi trực tiếp mở một đường dây hotline, chuyên giải quyết trường hợp động vật sinh sản tại nhà, như thế dù khó sinh cũng có thể được đưa đến ngay, hơn nữa còn thể trợ giúp thêm trong khi sinh nở.
Suốt đường về Hách Đằng toàn nghĩ về chuyện Tô Dật Tu hôn má cậu, đến khi tới trước cửa thang máy, có một người đàn ông khác cùng chờ thang máy với cậu.
Thang máy đến, người kia đi vào, rồi bấm nút giữ cửa chờ Hách Đằng vào, Hách Đằng nghĩ nghĩ, “A, tôi quên đồ, anh đi trước đi, cảm ơn.”
Thang máy đóng lại, Hách Đằng che mặt, trước đây mình đi thang máy cũng có nghĩ nhiều thế đâu, sau Tô Dật Tu nói là mình vô thức nghe theo vậy, còn nơm nớp lo sợ, dự báo rằng không bao lâu nữa, có lẽ trước khi ai vào nhà phải trình chứng minh thư.
Vừa mở cửa ra là thấy Đại Bảo ngồi sẵn trước cửa đón cậu, tuy trong nhà rất mát, nhưng bên ngoài nóng, tuy có hơi lạnh tỏa đến từ máy lạnh, nhưng mà, “Đại Bảo mày thật sự không thấy mình quá nóng sao?”
Đại Bảo vẫy đầu một cái.
“Lông mày dài quá, không hất tóc kiểu phiêu bồng lộng lẫy được đâu.”
Đại Bảo nghe vậy thì ra sức vẫy đầu mạnh hơn, trong mắt Hách Đằng thật chẳng khác gì cái giẻ lau đang tung bay.
“Đừng vẫy nữa đừng vẫy nữa, tao hoa mắt rồi.” Hách Đằng vội khen: “Mày thật sự quá đẹp trai, ngoài mày ra tao chưa từng thấy… đứa nào đẹp trai như mày!”
Bị Đại Bảo nhìn chằm chằm, Hách Đằng sống chết không nói ra được chữ chó.
Cậu ăn nhanh cho xong bữa, Đại Bảo muốn xem tivi, Hách Đằng ngồi bên cạnh vừa vuốt lông nó vừa nghĩ, cuối tuần Tô Dật Tu sẽ về nhà, tối thứ sáu không về đây, vậy là lúc anh Nhất Hưu không có nhà sẽ không được dẫn Đại Bảo ra ngoài chơi, “Vậy có chán không?” Cậu hỏi Đại Bảo.
Đại Bảo đang xem nam chính trong tivi ăn thịt nai, không có thời gian nhìn cậu.
“Hay là tao dẫn mày ra ngoài chơi?” Hách Đằng rất kích động, “Tao dẫn mày đi công viên?”
Cuối cùng Đại Bảo cũng chịu nhìn cậu, nhưng chỉ nhìn ba giây, trông như đang nói “Mi tỉnh lại đi”.
“Đi nhé đi nhé, mày cần phải vận động.” Hách Đằng dùng ngón tay cuốn đuôi nó, “Nói không chừng sẽ gặp được người con gái trong mơ.”
Đại Bảo nằm dài ra sô pha, làm mặt kiểu “không còn hứng thú với đời”!
“…” Hách Đằng đau xót vô cùng, cậu đặc biệt thấu hiểu tâm trạng vô vọng với đời, “Đừng vậy mà, mày đẹp trai như vậy, nhất định sẽ gặp được một con… cùng giống cũng đẹp như mày.” Nhìn trời, “Không cùng giống thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, nếu ba mày đồng ý thì tao cũng không ý kiến, quan trọng là mày thích.”
Đại Bảo ngồi lên nhìn Hách Đằng,thật vậy sao thật vậy sao!!
“…” Xem như chưa nói gì được không.
Quả nhiên một mình ở nhà quá cô đơn rồi, hiểu được cả tiếng lòng của con chó rồi.
Tối đó khi Tô Dật Tu về nhà, Hách Đằng hưng phấn nói với anh thứ sáu cậu sẽ dẫn Đại Bảo đi công viên chơi.
“Được, ý kiến hay.” Tô Dật Tu đi tới hôn đầu con mình một cái, “Con trai, ngoan ngoãn dẫn… Nhị Bảo của con đi chơi, đừng để lạc mất.” Suýt chút nữa nói “dẫn mẹ con đi chơi” rồi.
“Đã bảo đừng gọi em là Nhị Bảo mà!” Cái vá Hách Đằng đang cầm múc cháo rơi vào nồi rồi.
“Ừm, Nhị Bảo đi chơi vui nhé.”
“Đã nói là dẫn Đại Bảo đi chơi mà!”
“Thật sao!” Tô Dật Tu nhìn cậu không dám tin, sau đó hỏi Đại Bảo: “Đại Bảo, con thật sự cần ra ngoài chơi à?”
Đại Bảo quyết định đi chơi banh.
Hách Đằng bất lực sỉ vả Tô Dật Tu đang như đứa trẻ con, “Anh xem, Đại Bảo đã lớn vậy rồi, cũng cần ra ngoài chơi với những con chó khác chứ.”
“Chỗ nào của nó to? Em thấy rồi à?”
Dù có phải anh đang nói tới chỗ chớ gọi tên kia không thì Hách Đằng cũng đỏ mặt rồi, “Đang nói chuyện đứng đắn, lỡ như gặp được con Afghanistan cái thì sao?”
“Lỡ như con anh thích đực thì sao?”
“…”
Hách Đằng chuẩn bị đồ ăn cho Tô Dật Tu xong thì rút lui, Tô Dật Tu thấy vậy vội giữ cậu lại, “Ăn cơm đi chứ, em đi đâu đó?”
“Em đi tán gẫu chuyện nhân sinh với Đại Bảo.”
“Em chơi với nó cả ngày rồi, nói chuyện với anh chút đi.”
“Mấy chuyện anh nói em không hiểu nổi.”
“Vậy nói chuyện em hiểu đi.” Tô Dật Tu nhét đũa vào tay cậu, “Ăn nhanh đi, thịt em ăn vào đi đâu hết rồi? Có phải bữa trưa anh không ở nhà em ăn uống không tử tế không?”
Hách Đằng đâu còn tâm trạng để ăn, “Thứ sáu em dẫn Đại Bảo ra ngoài chơi được không.”
“Em muốn đi thì đi đi, anh đâu có không cho.”
“Em nghĩ là cuối tuần đông người lắm, Đại Bảo sẽ không quen, thứ sáu không đông như thế, có lẽ sẽ đỡ hơn.”
Tô Dật Tu thật sự không nỡ đả kích cậu, bình thường cũng có rất nhiều ông già bà cả, “Nhớ phải mang theo tiền.”
“Ừm, còn phải mang theo nhiều giấy vệ sinh, đề phòng Đại Bảo muốn ị.”
“Anh… đang ăn cơm.” Tô Dật Tu bỏ miếng thịt mới gắp xuống.
“Ha ha ha ha.”
Mười một giờ rưỡi tối hai người dẫn Đại Bảo vào vườn hoa trong khuôn viên chơi, Đại Bảo rất ngoan, không sủa bậy làm những người khác mắng.
Ban đầu Hách Đằng không dám buông lỏng sợi dây trong tay, tuy hiện tại không có ai xung quanh, nhưng không thể bảo đảm không có người đột ngột xuất hiện, Đại Bảo không sợ người, nhưng làm người ta sợ thì sẽ lại phải cãi nhau.
Nhưng Hách Đằng đã bị Đại Bảo kéo chạy ba vòng rồi, cậu thở hổn hển bám vào vai Tô Dật Tu, chân run bần bật, “Anh anh anh… anh giữ nó.”
Tô Dật Tu tháo dây ra, “Đi.”
Đại Bảo thoăn thoắt xoay người một cái rồi phóng đi, chỉ để lại cho Hách Đằng một hình bóng xa xôi huyền ảo, “Phắc, Đại Bảo nhà anh thật ra là con ngựa đúng không!”
Tô Dật Tu chỉ cười nhìn cậu không nói gì, Hách Đằng bị anh nhìn đến phát hoảng, “Đi tiếp?”
“Ừm ừm.” Hách Đằng gật đầu, dù sao thì cứ đi theo hướng Đại Bảo chạy là được.
Xung quanh rất yên tĩnh, khu này rất rộng, dọn vào đây lâu như vậy rồi, lần nào cũng là dẫn Đại Bảo ra giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó bị Đại Bảo kéo chạy một vòng rồi về, trên căn bản cậu hoàn toàn không được quyết định hướng đi, hơn nữa nơi này cũng quá rộng, cậu cũng sợ đi một hồi rồi phải nhờ bảo vệ dắt về, mất mặt lắm.
Bây giờ thong thả đi cùng Tô Dật Tu, vai kề vai, hai người bâng quơ nói chuyện, Hách Đằng vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng.
Dù sao thì cũng từng bị hôn một lần, tuy là hôn má, tiếc thương thay cho cậu ngoài được cha mẹ hôn trán khi hai người còn sống thì chưa từng được ai khác hôn.
Cậu liếc liếc Tô Dật Tu bên cạnh, Tô Dật Tu cũng nhìn cậu cười nhẹ, “Muốn nói gì?”
“Không có gì. Không biết Đại Bảo chạy đi đâu rồi, ha ha.”
“Nó tự biết đường về.”
“Tốt quá.” Hách Đằng cười khổ, “Dù là không theo nó, nó cũng tự biết về, rõ ràng không bị xích, nhưng quan hệ giữa hai người còn bền vững hơn bị xích chặt.”
Tô Dật Tu đưa tay xoa đầu cậu, “Anh vẫn luôn nghi ngờ thật ra tuổi em rất cao rồi, sau đó mặc tấm da người chạy ra trải nghiệm cuộc sống.”
“Phiền quá đi!” Khó khăn lắm mới cảm thán một chút để xây dựng bầu không khí trữ tình, nói không chừng còn có thể có gì đó xảy ra!
Sau lưng có tiếng chạy hối hả, tuy không lớn, nhưng vẫn nhận ra là Đại Bảo, vừa quay lại đã thấy một cái mặt to bổ nhào tới.
Đại Bảo muốn hù Hách Đằng rồi cho cậu cái gấu ôm, kết quả chạy quá nhanh lực quá mạnh, trực tiếp đẩy cho Hách Đằng bay ra.
Tô Dật Tu hoảng hồn, may mà đứng gần, hoặc có lẽ là vốn đang để hết tâm trí vào Hách Đằng, cho nên ngay vào lúc Đại Bảo đụng vào là anh đưa tay ôm Hách Đằng. May mà kịp thời, nếu không cậu bay đi chắc chắn sẽ bị thương.
“Đại Bảo!!” Tô Dật Tu rống lên.
Đại Bảo đứng yên, giống hệt như một hoàng tử nhã nhặn thanh cao, hoàn toàn không còn dáng vẻ phát rồ vừa nãy.
“Không sao không sao, nó không đụng em thật.” Hách Đằng thấy Tô Dật Tu giận dữ, vội nói: “Anh xem nó to như vậy, nếu muốn đụng thật thì em còn đứng đây được sao.”
“Không sao thật chứ?”
Hách Đằng lắc đầu, “Đại Bảo đùa với em thôi, nó thích em. Thật ra nó biết chừmg mực mà.”
Đại Bảo lạnh lùng nhìn Tô Dật Tu, nó quá sức thất vọng với ông ba này rồi, quá đau lòng, vẫn là cậu bảo mẫu tốt.
Tô Dật Tu thở dài, chó nhà người ta làm sai tối thiểu cũng làm mặt tội nghiệp thè lưỡi vẫy đuôi gì đó, chó nhà mình chỉ nhìn mình đăm đăm, như đang nói, ta làm vậy đó, tên phi nhân loại như ngươi định làm gì kẻ là nhân loại như ta.
Anh làm gì được chứ, nó là cục cưng anh nuôi đã lâu, chẳng khác gì con trai, tuy khi Hách Đằng đến cấp bậc địa vị trong gia đình có thay đổi, nhưng vị trí của Đại Bảo trong lòng anh vẫn rất cao, nói thật ra, nếu Hách Đằng có bị gì thật thì nhiều lắm anh cũng chỉ mắng, nếu đánh thật thì anh không nỡ, nhưng lại xót Hách Đằng, đúng là khó xử trăm bề.
Cho nên có lúc thú cưng chính là nguồn cơn dẫn đến mâu thuẫn trong gia đình, đặc biệt là khi gặp phải vấn đề “em hay là nó”.
Thấy Tô Dật Tu không nói gì, vốn cũng đã rất trễ rồi, lại thêm đèn đường mờ ảo, trên cơ bản thì trong mắt Hách Đằng, mặt của anh Nhất Hưu có thể sánh với Bao Thanh Thiên, cậu vội chui ra khỏi lòng Tô Dật Tu, ngồi xuống ôm Đại Bảo, “Đại Bảo, tao biết mày đùa với tao, nhưng mà mày xem, ba mày không vui kìa, nhưng ba mày không vui không phải vì mày chơi với tao, mà là vì mày quá khỏe, suýt chút làm tao ngã.”
Đại Bảo nhìn thẳng vào cậu.
Tô Dật Tu khoanh tay đứng bên cạnh, Hách Đằng nhìn cái mặt viết ‘dù mi có nói hết cuốn Hồng Lâu Mộng ta cũng không mở miệng nói chuyện được’ của Đại Bảo, nuốt nước bọt, đã đến nước này rồi, phải tiếp tục giáo dục, nhưng chúng mình tuyệt đối có nghiêm túc.
“Mày xem, nếu tao ngã bị thương hoặc là trật khớp hông, ai sẽ chăm sóc mày? Ai làm đồ ăn ngon cho mày? Ai xem tivi với mày? Ai dẫn mày đi tưới hoa? Tao chỉ có thể nằm bẹp đó, không có thịt ăn đâu.”
Đại Bảo nghe thấy, thịt. Tai nhúc nhích, hơi thả lỏng.
Chó là loài rất thông minh, đặc biệt giống Afghanistan lại là chó săn, tuy rất nhiều người nói chúng nó ngốc, nhưng thật ra là chúng nó để mặc cho con người nói, khi muốn thông minh chúng nó rất thông minh, lúc không muốn thì đừng ai mong chỉ huy giống này được.
Chó Afghanistan kiêu kỳ vĩnh viễn chỉ muốn chỉ huy con người.
Nhưng, theo ba, không có thịt, theo Hách Đằng, có thịt ăn. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Đại Bảo vẫn nhìn ba nó, thong thả đi từng bước tới, quấn một vòng quanh ba nó, rồi cọ cọ. Tô Dật Tu mềm lòng, đang định xoa đầu nói mấy câu dễ nghe.
Đại Bảo nhấc chân phải lên…
Tô Dật Tu bốc hỏa triệt để.
“Óa há há há há há!” Hách Đằng cười đến ngả nghiêng.
Đại Bảo không hề hiếu chiến, nhanh chóng chạy về cạnh Hách Đằng. Thấy Tô Dật Tu đuổi theo, Hách Đằng liền dẫn Đại Bảo chạy.
Một người một chó chạy trước, Tô Dật Tu đuổi theo phía sau.
Đương nhiên, mục tiêu ban đầu của anh Nhất Hưu vốn là Đại Bảo, nhưng sau đó không hiểu sau lại biến thành Hách Đằng.
Hách Đằng vừa cười vừa chạy bán mạng cùng Đại Bảo, đã lâu không được vui như thế rồi, thấy Đại Bảo theo cạnh mình, dù là đến chân trời góc bể cũng có con chó theo cùng, cảm thấy rất tốt. Hơn nữa phía sau còn một anh chàng.
Chỉ lo vừa cười vừa chạy, kết quả sốc hông.
Tô Dật Tu đi từ sau đến ôm ngang eo Hách Đằng, Hách Đằng dựa vào người anh ôm sườn không dám thở mạnh.
“Sao vậy?” Tô Dật Tu thấy cậu không ổn vội hỏi.
“Sốc… sốc hông rồi.” Nói chuyện cũng chẳng dám lớn tiếng, nhưng chạy một lúc phải thở gấp mà lại không dám thở mạnh, khó chịu quá.
“Đừng nói chuyện, thở ngắn chầm chậm thôi, anh giúp em.” Tô Dật Tu giữ nguyên tư thế, đưa tay giữ chỗ Hách Đằng đang ôm, “Ở đây.”
Hách Đằng gật đầu.
Tô Dật Tu vừa xoa cho cậu vừa nói: “Thở chậm, ngắn thôi, để nhịp thở bình thường lại đã.”
Hách Đằng dựa vào anh làm theo lời anh nói, chỗ dưới sườn đau buôn buốt, không dám thở mạnh. Sau mấy lần, xem như đã thở bình thường lại được.
“Hít sâu, thở ra chậm thôi. Làm vài lần, lúc thở ra phải chậm, hít sâu vào.”
Tô Dật Tu gác đầu cậu lên vai mình, Hách Đằng đang sốc hông không phát hiện tư thế vô cùng ái muội. Đại Bảo thấy Hách Đằng nhíu mày dường như biết được cậu đang khó chịu, ngồi xuống, bản năng chó săn lập tức lộ rõ, hai mắt cảnh giác, nhìn quanh canh gác cho hai người.
“Tốt hơn chưa?”
“Được rồi.” Khó khăn lắm mới thở thoải mái được, Hách Đằng hít sâu mấy lần, sau đó, cậu xoay sang nói với Tô Dật Tu, “Mau về nhà tắm rửa thay đồ thôi.”
Tô Dật Tu ôm chặt hơn, “Trêu anh chứ gì, bây giờ em giỏi rồi, cả Đại Bảo cũng về phe em, em hợp tác với nó bắt nạt anh đúng không.”
“Không có không có!” Hách Đằng nhột eo, “Đừng mà, mau buông em ra.”
“Không buông.”
“Coi chừng bị nhìn thấy.”
“Đâu có ai. Mọi người ngủ hết rồi, em xem, đâu có nhà nào sáng đèn.” Tô Dật Tu nói nhỏ bên tai cậu.
Hách Đằng tự cảm nhận được mang tai vừa đỏ vừa nóng, đưa tay che lại xoa xoa, “Nhột chết.”
Tô Dật Tu nắm mặt cậu xoay vè phía mình, Hách Đằng chăm chú nhìn anh, trước khi trái tim cậu đập nhanh đến độ nhảy ra ngoài, môi bị cắn.
“Gì vậy, anh tuổi chó à!” Hách Đằng phàn nàn khe khẽ, giống đang làm nũng hơn.
Tô Dật Tu buông tha môi cậu, nhưng lại bao phủ lên ngay, lấp rất kín, không cho cậu cơ hội để phàn nàn nữa.
Đến khi Tô Dật Tu chịu buông tha cậu, Hách Đằng thở hổn hển, đưa tay quạt, nóng chết mất! Trên tất cả các nghĩa.
“Cảm giác thế nào?” Tô Dật Tu ôm mặt cậu hỏi.
Hách Đằng sắp cắn lưỡi rồi, “Anh nói, mặt nào?” Hôn hay là body?
“Có cảm thấy, ghê tởm không? Buồn nôn? Hay là thấy…” Tô Dật Tu không nói tiếp được nữa, “Nói chung là có thấy không thích không?”
Lúc mới bắt đầu đã giật mình, như khi hôn rồi… Cuối cùng cũng hôn rồi! Sao lại có cảm giác chờ đợi đã lâu lẽ ra nên thế này từ sớm vậy!
Hách Đằng sờ môi mình, lắc đầu, “Không thấy ghê tởm.”
Tô Dật Tu thở ra một hơi dài, “Anh cũng không.”
“…”
“Cảm giác không tệ.” Thấy Hách Đằng không nói gì, “Muốn làm lại lần nữa không?”
Hách Đằng vội đẩy anh ra, “Anh điên rồi!” cậu vội vã đi qua một bên ngồi xuống ôm Đại Bảo, “Anh không thấy người khác, nhưng lỡ như người khác đứng trước cửa sổ thấy anh thì sao!”
“Em sợ à?”
“Em sợ cái rắm!” Hách Đằng nói, “Dù sao em cũng chỉ có một mình, không gì trói buột, người ta có nói gì em cũng chẳng quản được. Anh thì khác.”
“Anh có gì khác?” Tô Dật Tu kéo tay cậu, “Hơn nữa, anh hôn em là chuyện của anh, liên quan gì tới người khác.”
“Vấn đề ở ngay đó đó, em là đàn ông, anh cũng vậy, anh không thấy, kì lạ sao?” Bản thân Hách Đằng cũng muốn biết chuyện này.
Tô Dật Tu kéo Hách Đằng đi tới, phía trước hơi tối, Đại Bảo tung tăng theo phía sau, phía trước dừng là nó dừng, phía trước đi thì nó đi, trong lòng rất trống vắng, vì ba nó và cậu bảo mẫu nhà nó cứ rỉ rẩm rì rầm không thèm quan tâm tới nó, nhưng thân là một con chó trung thành, thì phải không chê không bỏ, dù ba nó có thấy sắc quên con đến độ nào cũng phải theo.
Hách Đằng bị Tô Dật Tu đè lên một thân cây, “Có chuyện gì thì nói đi.”
“Hôm đó, em xem phim xong ói, rồi em nói không phải vì bộ phim, cũng không phải vì anh.” Tô Dật Tu nhìn cậu.
“Phải, em không gạt anh.”
“Cho nên em xem, anh hôn em, nhưng em không ghê tởm, chứng minh điều gì?”
“…” Ta đây không nói.
“Chứng minh, thật ra trong lòng em anh đặc biệt, có đúng không? Dù sao anh cũng là đàn ông.”
Hách Đằng ngẫm nghĩ, gật đầu, “Phải.”
“Cho nên, không phải em cần nói gì à?”
Hách Đằng ngu mặt nhìn anh, “Em nói gì?” Sao mà ngược ngạo vậy, “Lẽ ra là anh nói gì chứ? Anh hôn em, rồi anh lại bảo em nói, không đúng!”
“Đúng, sao lại không đúng.” Tô Dật Tu giải thích cho cậu nghe: “Em nôn trước, anh đâu có, đương nhiên em phải giải thích với anh, tại sao em xem phim thì nôn, anh hôn em thì em không nôn.”
“…” Hách Đằng thấy trong lồng ngực cứ tưng tức, cứ như có gì nghẹn bên trong, không lên không xuống được, “Về nhà! Đại Bảo, đi, về nhà!”
“Đừng đi mà.”
“Tránh ra! Người khai rình.”
“…”
Ps: Hách Đằng: Đại Bảo để lại dấu hiệu trên chân anh là vì muốn chứng minh anh là ba nó.
Tô Dật Tu: Vậy sao, rất tốt.
Hách Đằng: (#‵′) Sao tự dưng anh cởi quần!
Tô Dật Tu: Anh để lại dấu hiệu trên đùi em, chứng minh anh là người đàn ông của em.
Hách Đằng: Em mới là người đàn ông của anh!
Tô Dật Tu: Như nhau cả, để anh đánh dấu trước!
Hách Đằng: Phắc! Anh còn chút giới hạn nào không vậy!
Tô Dật Tu: Hy vọng em có thể đi cùng anh đến tận cùng sinh mệnh, chứng kiến anh lần lượt phá vỡ các giới hạn như thế nào, quá trình ấy không thể thiếu em được.
Hách Đằng: …
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Mẫu Rất Bận
Chương 32
Chương 32