DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)
Chương 67: Bị bắt cóc

Khu giao dịch rất loạn, bởi vì độ phát triển chỉ là chưa đến một tháng, nên mức độ về các mặt không phải rất tốt, đặc biệt ở phương diện an toàn. Thương Viêm tuy chỉ là một thân quần áo bình thường, nhưng loại trang phục này ở mạt thế chính là vô cùng nổi bật, đặc biệt là khí tức sạch sẽ trên người cậu càng khiến người ta nhìn chăm chú thêm.

Toàn thân trên dưới của Thương Viêm đều không hề phù hợp với nơi này, giống như là con nhà giàu đi tới khu bình dân vậy, người ở đây dù là người mua hay người bán đều rất bẩn thỉu , trên người không có bao nhiêu thịt cả.

Thương Viêm hếch một cái mặt như khinh thường mà nhìn khắp nơi, còn làm kiểu rất khác người là lấy khăn ướt che mũi, khiến ánh mắt của người nơi đây trên cơ bản đều tập trung vào trên người cậu. Không phải là trong căn cứ không có người nào giống như Thương Viêm thế này, chỉ là loại người đó sẽ không lựa chọn khu giao dịch loạn nhất này đâu.

Tuy nói là khu giao dịch, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là mấy sạp nhỏ ven đường thôi. Từ từ Thương Viêm tiến vào sâu bên trong khu giao dịch, tình hình bên trong lại càng hỗn loạn hơn, không khí lại có một mùi hôi thối bẩn thỉu.

Vết máu trên mặt đất bị vết bẩn che lấp, khiến trong lòng người ta trở nên nặng nề, vết nứt trên tường nói cho Thương Viêm biết nơi này thường xuyên xảy ra đánh nhau, ánh mắt trừng trừng chung quanh đều lén lút đặt ở trên người Thương Viêm, ven đường các loại giao dịch đang tiến hành.

Thương Viêm đối với những ánh mắt tràn ngập ý xấu kia làm như không thấy, nét mặt vẫn khiêu khích cùng xem thường như cũ, nhìn những người bên cạnh trong thâm tâm nảy sinh cảm giác khó chịu với cậu, Thương Viêm tỏ vẻ cậu nếu có thể chống được ánh mắt của BOSS thì mấy áp lực nho nhỏ này tính là gì cơ chứ.

Cái ngã tư nhỏ của khu giao dịch này rất sâu, càng vào trong thì càng ít người, nhưng ở trong không khí cũng dần dần truyền lại mùi vị của máu, trong tay Thương Viêm cầm một thanh súng lục, ý bảo người chung quanh đừng nên giở trò gì thì hơn.

Mùi máu tươi ở chỗ này rất nặng, khả năng lớn nhất chính là ở trong này luôn có tranh chấp xảy ra, hoặc có thể nói là có nhiều vụ giết người. Tuy là cậu muốn có người tìm đến, nhưng chủ ý của cậu cũng không phải là ở trên mấy người bình thường này, những người này còn chưa thể tiếp cận tới mấy tên có thể bắt cóc cậu giao cho căn cứ được.

Mọi người xung quanh thấy súng thì hơi lúng túng, hung ác liếc mắt nhìn Thương Viêm một cái liền hoàn toàn buông tha cho miếng thịt béo Thương Viêm này. Khi Thương Viêm nhìn thấy mấy sạp nhỏ bên cạnh càng ít đi liền nhíu mày, khi sắp đến cuối đường, trong lòng Thương Viêm đã bắt đầu thấy nản lòng.

Mặc dù ở loại địa phương này là dễ gây thù hằn nhất, cậu cũng có năng lực gây thù chuốc oán nữa mà, nhưng mấy thứ chỗ này bán căn bản là không thể phô trương thân phận ‘nhà giàu mới nổi’ của cậu được. Ở loại chỗ này tuyệt đối không có thức ăn có thể trao đổi, ở Thương Viêm xem ra thì thứ quý nhất cũng chỉ là tấm chăn đọng đầy vết ố vàng mà thôi.

Thương Viêm dừng chân lại, cả gương mặt đen đầy đến mức như có thể nhỏ ra nước, chỗ này sắp là cuối phố rồi, sạp nhỏ cơ bản cũng chả còn, còn gì có thể đáng thương hơn tên nhà giàu mới nổi cậu đây nữa không chứ!

“Thưa ngài, không biết ngài có hứng thú ghé qua bên này nhìn xem hay không ạ?” Giọng khàn khàn vang lên ở bên trái Thương Viêm, một người đàn ông trùm kín áo khoác mang theo chút hưng phấn mà nhìn vào Thương Viêm.

“Hừ, ông chắc chắn là có đồ tốt chứ?” Thương Viêm nhướng mắt, liếc xéo người đàn ông mặc cái áo khoác rách nát kia, hơi thiếu hăng hái hỏi.

“Đương nhiên.” Nam nhân cúi người xuống, cả người đều có vẻ vô cùng kính cẩn “Tuyệt đối là bên ngoài không có đâu.” Người đàn ông nói chắc chắn, trái lại khiến Thương Viêm thật sự cảm thấy hứng thú.

“Dẫn đường đi.” Thương Viêm hất hất mày, vẫn làm tròn trách nhiệm sắm vai một tên nhà giàu mới nổi lấy ‘mắt chó khinh người’, cậu còn tiện tay vứt một thỏi chocolate vào trong lòng ngực nam nhân.

Người đàn ông thấy được thứ này trong mắt liền sáng rực, nhanh chóng ôm vào lòng, nhưng ánh mắt hắn nhìn Thương Viêm cũng không có sự cảm ơn, mà chỉ là tràn ngập lòng tham thôi.

Nam nhân không biết dẫn Thương Viêm rẽ qua bao nhiêu khúc ngoặc, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà đổ nát, Thương Viêm nhìn tòa nhà lung lay sắp đổ này mà nghi hoặc trong lòng, tòa nhà này ở trước khi mạt thế có thể coi như là tòa lầu cao đi (*), hơn nữa nơi này chính là khu phố cổ, kiến trúc chung quanh đều nằm trong phạm vi của tòa lầu cao này.

Thương Viêm sờ sờ cằm, há miệng ra đang định hỏi một chút, nhưng khi quay đầu lại liền phát hiện người nam nhân kia đã sớm không thấy bóng dáng nữa, mà chính là mấy người đàn ông lực lưỡng thay vào chỗ hắn.

Thương Viêm hơi hơi suy nghĩ liền hiểu ra, những người này là do kẻ ở phía sau màn phái tới để thăm dò năng lực của cậu, nhìn đám người tới kiếm chuyện này liền ‘chậc’ một tiếng khiêu khích, lấy súng lục từ trong không gian ra bắn về phía mặt đất.

Thương Viêm vừa lộ năng lực ra một cái, mấy người đang tiến lại gần đều mở to mắt lùi về phía sau, những người này có thể ở đây liền nói ra họ không phải là dị năng giả, dù năng lực có tốt hơn đi chăng nữa cũng không thể chịu nổi kiểu bắn loạn xạ này được.

“Người anh em người anh em.” Mắt thấy bên trong súng lục sắp hết đạn, Thương Viêm đang suy nghĩ có cần phải lấy một cây súng tự động ra để lấy chút mặt mũi hay không thì bỗng mơ hồ nghe thấy một giọng nói.

“Sao hả? Có chuyện gì?” Thương Viêm dừng tay lại, khẩu súng nhắm ngay vào người vừa mới xuất hiện này, người nọ tuy cũng không phải rất sạch sẽ, nhưng tổng quát mà nói liền thấy có sự khác biệt so với người khác. Nếu nói quần áo chung quanh đều là trang phục ăn mày rách rưới, thế thì người này chính là mặc một bộ đồ hơi cũ nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

Sự nể mặt của Thương Viêm khiến cho người đối diện từ sợ hãi liền nở ra nụ cười, Thương Viêm cũng hiểu được mấy người ban nãy là định làm gì. Một người giống như cậu mà đi tới chỗ này không phải bại não thì chính là có năng lực, mà việc cậu cần làm ở đây chính là trước mặt mấy tên do thám này thể hiện ra bản thân vừa có năng lực bảo vệ mình nhưng cũng không quá mạnh mẽ, dùng nó để khiến cho người ở phía sau có lòng muốn ‘bắt cóc’ cậu.

“Hiểu lầm hiểu lầm thôi. Người anh em đừng tức giận, lại đây lại đây, tôi mang cậu đi tới chỗ của tôi, có không ít thứ đâu đấy.” Cái bộ dạng thiếu đánh của Thương Viêm không có tác dụng gì với người trước mặt này cả, nụ cười của người nọ khiến Thương Viêm nhớ tới mấy nhân viên tới cửa chào hàng, Thương Viêm tỏ ra một bộ dạng kiêu căng mà nhìn cái người đang ý định tiếp cận cậu này, thu cây súng trên tay về.

“Người anh em tên gì thế, tôi tên Trần Nhất, mong được giúp đỡ nhiều hơn.” Trần Nhất vô cùng thân thiết mà vỗ vỗ vai Thương Viêm, giống như anh em tốt mà ôm lấy bả vai Thương Viêm *(BOSS bình tĩnh) liền mang Thương Viêm đi về một hướng nào đó.

Thương Viêm nhếch miệng, thân thể khi Trần Nhất vỗ vào liền hơi cứng đờ. Có cần dùng sức dữ vậy không chứ, tên khốn kiếp này! Cậu vừa mới sử dụng súng xong, cánh tay bị lực phản chấn lại rất đau đó biết không hả!!?

Chỗ Trần Nhất mang Thương Viêm đi là một cái nhà hàng không xa, hẳn là chỗ giao nhau giữa khu phố cũ và khu phố mới, nhà hàng khá đẹp hơn nữa chỗ này cách trụ sở chính của căn cứ W khá xa.

Thương Viêm đi theo Trần Nhất vào nhà hàng, hoàn cảnh ở nơi này cũng không tệ, Trần Nhất mang Thương Viêm lên lầu. “Bà chủ.” Thương Viêm đi theo Trần Nhất vào một chỗ tương tự như phòng KTY, Thương Viêm nhấp nhấp miệng nhìn xung quanh, như là đang soi mói sự bài trí của nơi này vậy, lại đưa tầm mắt vào người phụ nữ cậu đã sớm dùng dư quang quan sát tới này.

“Lâu lắm không có anh chàng đẹp trai thế này tới giao dịch rồi, tôi tên Lý Nhất, cậu muốn gì nào?” Người phụ nữ mặc âu phục mời Thương Viêm tới trên sô pha, bảo mọi người đều lui hết ra ngoài, ánh mắt lóe sáng mà nhìn Thương Viêm.

Thương Viêm híp mắt lại, ở trên cái bàn trước mặt cậu có một chai rượu vang XX, Thương Viêm thở dài trong lòng, rốt cuộc tới phiên nhà giàu mới nổi ra sân rồi đây.

“Cô em, anh muốn em, đổi sao đây?” Thương Viêm quay đầu đi vừa châm biếm lại đầy hứng thú mà hỏi, gương mặt Lý Nhất không xem như xinh đẹp, nhưng được cái vóc dáng đẹp. Trên mặt Lý Nhất có chút cứng đờ, nhưng sau đó lại giống như là đổi mặt vậy, cười đến vô cùng tươi tắn.

“Tôi ư? Tôi đắt giá lắm đấy nhé?” Lý Nhất nhếch chân bắt chéo lên, thuận tay cầm một ly nước trà trên bàn đặt lên miệng uống, trong ánh mắt như đang coi rẻ Thương Viêm vậy.

“Vậy thì sao nào?” Trong lòng Thương Viêm nhảy một cái, bán thật sao hả? Cậu chỉ là đang sắm vai một kẻ không có đầu óc thôi mà. Bất quá Thương Viêm vẫn là duy trì bộ dạng của một tên ăn chơi trác táng, tiện tay vung lên một cái, ở bên trong phòng liền tăng thêm mấy chục vò tương cùng mấy thùng dược phẩm.

Thương Viêm khiêu khích nhìn về phía Lý Nhất, mà hành động của Lý Nhất cũng ra ngoài sự dự đoán của Thương Viêm, cái mặt phóng to của Lý Nhất kề sát bên cạnh, khi Thương Viêm phản ứng lại được thì nhận ra cậu đã bị hônΣ( ° △ °|||), đầu lưỡi cạy miệng của cậu ra, một dòng nước ấm mang vị trà liền chảy vào trong cổ họng, tiếp theo đó là trời đất đảo lộn.

Thương Viêm hiểu ra, đây là bị người ‘đút’ thuốc mê đó ư. *(có cảm giác cô ta sẽ chết rất thảm (‾-ƪ‾))

<Chương trình trị liệu khởi động, chữa trị xong>

Ý thức của Thương Viêm còn chưa kịp biến mất liền khôi phục sự minh mẫn, <Chương trình trị liệu còn có thể làm như vậy sao?>.

<Sao lại không, thuốc mê sẽ phá hủy thần kinh, xem như là một điều khoảng về việc tổn hại thân thể.> Nghe hệ thống nói thế, Thương Viêm cảm thấy chương trình trị liệu thực sự rất hiệu nghiệm.

“Bà chủ.” Thương Viêm ngã xuống trên sô pha, cậu nhắm mắt lại cố tận trách sắm vai một người ngất xỉu, cậu đang vãnh tai nên có thể nghe được đó là giọng nói của Trần Nhất.

“Đem cậu ta giao cho Tô Lục Lý. Cậu ta hẳn là có một không gian không nhỏ chút nào, lần này chắc là có thể chứa thêm được mấy thứ nữa”. Lý Nhất lau lau miệng nhìn Thương Viêm đã mất đi ý thức, Tô Lục Lý trong miệng cô ta chính là kẻ chủ mưu chuyên môn bắt cóc dị năng giả không gian.

Trong khu vực của bọn họ cũng có không ít người biết chuyện này, vì có được thêm càng nhiều sự bảo vệ, bọn họ cũng giúp Tô Lục Lý tìm kiếm dị năng giả không gian.

“Không phải chỉ là một cái dị năng giả không gian thôi sao, vậy cũng kiêu ngạo tới như thế.” Như có chút hung ác khó hiểu Thương Viêm bị Lý Nhất đá một cước lên trên bụng, may mà một cước này khiến cơ thể Thương Viêm đúng lúc ngã lên sàn nhà trên mặt đất, nên không ai có thể thấy được vẻ mặt đau đớn của Thương Viêm lúc này, tiếp theo trong đầu của Thương Viêm liền không phụ sự mong đợi mà nghe thấy tiếng nhắc nhở của chương trình.

“Bà chủ, không gặp phiền phức chứ?” Trần Nhất có chút lo lắng, người này có nhiều vật tư như vậy, sẽ không là thiếu gia của gia tộc nào trong căn cứ đấy chứ.

“Sao thế được, nếu thật là thiếu gia cậu ta mới không chỉ đi ra ngoài có một mình, với lại còn dưới tình huống khó hiểu này nữa. Lại nói cho dù đúng thế thì đã sao, hiện nay là mạt thế bọn họ có thể điều tra ra được cái gì cơ chứ”. Lý Nhất lắc lắc đầu, cho dù là bọn ăn chơi trác táng ở trong căn cứ W cũng sẽ không như thế này đâu, ngu ngốc đến vậy thì người lớn trong nhà cũng sẽ dặn qua là đừng tới những nơi như thế này rồi.

“Vâng, bà chủ, bất quá tại sao lại không cho người này lấy ra thêm vài thứ chứ?” Trần Nhất nhìn về phía đống vò bên cạnh, rất khó mà nhịn xuống không đi nhìn lén.

“Nếu Tô Lục Lý không thể từ trong không gian của người này lấy được số lượng mà hắn đoán, tới khi đó chúng ta còn phải tự nhả ra không ít nữa.” Lý Nhất liếc mắt nhìn cảnh cáo Trần Nhất một cái.

“Vậy bà chủ, tôi đi ra ngoài trước đây.” Trần Nhất bừng tỉnh hiểu ra, nói xong đem Thương Viêm khiêng lên người. Thương Viêm giống như con cá chết mà bị vác đi, cậu là thật lòng cho rằng cuối cùng cũng đi được tới bước này rồi.

Bởi vì tại Lý Nguyên nên cậu không thể thoải mái gây thù khiến người ta chú ý tới cậu cũng thuận tiện bắt cóc cậu, cậu chỉ có thể lén lút hành động thế này mà thôi. Cũng may là ở nơi nào cũng đều có bọn ác ôn kiểu này nên cậu mới có thể thành công được.

“Bịch” Thương Viêm còn đang cảm thán bản thân thật không dễ dàng bỗng chốc bị người ta quăng vào trong xe, đầu đập mạnh lên cửa xe, nhưng cậu lại vẫn phải duy trì bộ dạng đang mê man, Thương Viêm cắn chặt hàm răng nghe giọng nói của chương trình trị liệu, cậu thật sự là quá chuyên nghiệp rồi mà.

——— —————— —————— ————————

Giải thích: (nguồn baidu)

♦Lầu cao: (nguyên văn: nguy lâu).

Nghĩa 1: mấy kiến trúc nguy hiểm, xập xệ, đổ nát, có thể gây nguy hiểm cho sư an toàn của người sinh sống.

Nghĩa 2: tòa lầu cao.

♦Bonus một bài thơ về nguy lâu:

Dạ túc sơn tự (Lý Bạch)

Nguy lâu cao bách xích

Thủ khả trích tinh thần

Bất cảm cao thanh ngữ

Khủng kinh thiên thượng nhân.

Dịch nghĩa (mỗ ko biết làm thơ đâu :3)

Lầu cao hàng trăm thước

Tay có thể hái được sao trời

Không dám nói lớn tiếng

Sợ làm kinh động đến người trên trời.

Đọc truyện chữ Full