Vào đêm hôm đó, Liễu Phi Dương tỉnh lại, sau đó, bọn người Cố Diễm đều đi.
Lần nữa tỉnh lại Liễu Phi Dương có chút mờ mịt, trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm.
Chẳng qua anh ta nói, anh không nhớ quá rõ chuyện đã xảy ra lúc trước, rất mơ hồ, nhưng anh ta nhớ rõ cái loại thống khổ từ trong thân thể truyền đến.
Cố Diễm hỏi tại sao như vậy, nhưng Liễu Phi Dương lại nói bản thân không nhớ rõ, giống như bỗng nhiên bị vậy.
Thế nhưng khiến Liễu Phi Dương vui mừng chính là anh ta dường như kích phát dị năng rồi!
Có điều dị năng của Liễu Phi Dương có chút đặc thù, không phải hệ sức mạnh, cũng không phải trong ngũ hành, mà là… hệ tinh thần! Điều này ước chừng cùng chuyện đối phương thất khiếu chảy máu có quan hệ!
Hơn nữa đối phương khi đó đau đớn nhất cũng là đầu, bằng không sẽ không thảm thành như vậy.
Hệ tinh thần của Liễu Phi Dương có thể thi triển thế nào, biểu hiện ở đâu tạm thời không biết được, nhưng tối thiểu nhất là, hiện tại đối phương có thể cảm giác tốt hơn nhiều, hơn nữa người trên lầu có thể “nhìn thấy” tình hình dưới lầu.
Đây chính là tác dụng kỳ diệu của dị năng tinh thần! Còn lại, còn cần tự thân Liễu Phi Dương lĩnh ngộ cùng phát huy.
Phát triển sau đó người bên ngoài không thể trợ giúp được rồi.
Biết rõ bản thân có dị năng, Liễu Phi Dương thật cao hứng, Trương Quân cũng vui vẻ vì đối phương. Hai người thân thân mật mật tụ cùng một chỗ thiếu chút nữa làm mù mắt mọi người.
Vì vậy, sau khi bĩu môi, mọi người nối đuôi nhau rời khỏi gian phòng.
Đến phòng mình, Dương Sóc ngược lại nói một câu, “Năng lực Liễu Phi Dương xuất hiện nếu như không phải ngẫu nhiên trái lại có thể lợi dụng.”
Cố Diễm cười lắc đầu, “Không đơn giản như vậy.”
“Hử?” Dương Sóc khó hiểu nhìn về phía đối phương, “Có ý gì?”
“Không phải ngẫu nhiên, đã sớm hỗn loạn rồi.” Cố Diễm nói, sau đó cởi quần áo lên giường.
Dương Sóc nghĩ nghĩ, cũng đúng, nếu có thể thông qua phương pháp mà đạt được, đã sớm hỗn loạn rồi.
Hai người lại tán gẫu vài câu, sau đó khi buồn ngủ ụp tới thì song song ôm nhau ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Dương Sóc cùng Cố Diễm thức dậy Chu Châu và Liễu Phi Tuyết đã chờ ở bên ngoài.
Chu Châu nhìn thấy hai người đi ra lập tức nói: “Đợi các ngươi chốc lát, nếm qua điểm tâm liền đi?”
Dương Sóc gật đầu, “Ừ, nếm qua điểm tâm liền đi.”
Dùng xong bữa sáng, bốn người một chiếc xe, dưới sự chỉ huy của Chu Châu đi về phía trước.
Trên đường gặp được thật nhiều nạn nhân, có ở ven đường ăn xin, có trực tiếp vọt tới giữa đường.
Người như vậy cũng chỉ vật lộn đọ sức mà thôi, sợ đụng phải người, xe dừng lại, bọn họ liền hùa nhau mà lên.
Nói là ăn xin, nhưng gọi là cướp đoạt có vẻ chuẩn xác hơn chút.
Xe bọn Dương Sóc đều không ngừng lại, trực tiếp dùng tốc độ rất nhanh đi về phía trước.
Vì vậy, người trên đường nói kháy chửi mát, nhưng đều tránh khỏi xe, không dám tiến lên tìm chết.
Vậy nên, xe bọn Dương Sóc có thể nói là một đường thông suốt không trở ngại.
Cứ như vậy, xe chạy đến biên giới thành tây.
“Ngay ở nơi này?” Dương Sóc nhìn nhìn vị trí xung quanh, chân mày chau lại, nơi này thoạt nhìn rất hoang vu, làm sao, chẳng lẽ năng lượng dường như đều tập trung ở những nơi như vậy hử?
Chu Châu chỉ về một phía, “Ở phía sau kia, có một nhà dân, có chút rách nát, bọn ta có thể cảm giác được bên trong có năng lượng thể, nhưng tình huống cụ thể cũng không rõ ràng lắm. Có điều thây ma trong ngôi nhà kia cũng sẽ không ít.”
Từ trong xe nhìn ra cũng không thể thấy rõ nhà dân đối phương nói đến, cho nên còn cần chạy xe lại gần đó một chút.
Nhưng cũng không thể đến quá gần, bởi quá gần sẽ không rút lui được.
Sau khi chạy xe đến khoảng cách thích hợp, Dương Sóc dừng xe, tiếp đó bốn người cùng nhau xuống xe.
Vừa xuống xe liền có hai thây ma bổ nhào về phía này, Chu Châu rất trực tiếp, buộc chặt thây ma lại, sau đó ném ra xa.
Có điều lực ném rất mạnh, thây ma trực tiếp bị đập chết luôn.
Dương Sóc huýt sáo, hắn nhìn ra, hai thây ma kia không phải thây ma bình thường, dựa theo cấp bậc mà tính, một con cấp một, con còn lại cấp hai, nhưng Chu Châu một chiêu liền giải quyết xong.
Tiếng huýt sáo kia khiến Chu Châu liếc mắt, “Cố Diễm nhà ngươi cũng có thể làm được.”
Dương Sóc cười ha ha, “Đương nhiên, Cố Diễm nhà ta rất lợi hại, còn cần ngươi nói à.”
Bộ dáng tự hào kia khiến Chu Châu nhịn không được liếc mắt lần nữa, tên này, thật đúng là nên cà lại mặt mũi.
Đối với chuyện Dương Sóc da mặt dày, Cố Diễm ngược lại rất cao hứng.
Bốn người xem như là cười nói, thỉnh thoảng Liễu Phi Tuyết trầm mặc cũng sẽ hơi nhếch môi cười.
Hơn hai mươi phút sau, bốn người vừa chạy, vừa giải quyết thây ma đã đến phía trước nhà dân.
Thời điểm vừa đến đó Dương Sóc liền nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, nhưng sau lại hừ hừ.
Phản ứng kỳ quái này khiến Cố Diễm lập tức nhìn sang, “Làm sao vậy?”
Dương Sóc đè lên ngực chính mình, “Không biết, vừa rồi… bên này nảy lên, giống như kích động vậy.”
“Kích động?” Cố Diễm nhíu mày, không rõ là có ý gì.
Đồng dạng bản thân cũng không giải thích rõ, cười cười, “Quên đi, anh cũng không nói rõ. Chính là đến đây thì cảm giác trái tim nảy lên, bộ dáng có chút kích động.”
Chu Châu nhích lại gần, “Có thể là cảm ứng, thông qua không gian cảm ứng được.”
Là vậy sao? Bản năng Dương Sóc cảm thấy không đúng, nhưng lại nói không ra đó là cái gì.
Vì vậy, hắn đành cam chịu, “Ừ, có thể lắm, vào xem thử là có thể biết rồi.”
Khi đẩy cửa tòa nhà ra lại có hai thây ma nhào tới, lúc này đây động thủ là Cố Diễm.
Lưu loát giống với thời điểm Chu Châu động thủ vừa rồi, nhưng lại khí phách hơn.
Bởi vì thây ma bị lôi điện của Cố Diễm đánh trúng đều ngay cả tro cũng không còn.
Dương Sóc thấy thế hơi nheo mắt lại, “Diễm, còn tưởng khoảng thời gian này em bận rộn chuyện Cố gia bên kia sẽ không có thời gian tu luyện, không ngờ lại tiến bộ thần tốc như vậy.”
Cố Diễm nhàn nhạt cười cười, “Hiện tại là thế giới thực lực vi tôn, ở Cố gia, sự tình cơ bản cũng đều có ông nội xử lý, em chủ yếu chỉ phụ trách tăng lên thực lực tinh anh trụ cột của gia tộc.”
“Thảo nào, vậy khẳng định Diễm mỗi ngày đều chiến đấu.” Dương Sóc nói, có chút ghen tỵ với những người kia.
Nhìn phản ứng Dương Sóc, nụ cười trên khóe môi Cố Diễm càng thêm rộng mở, “Làm sao vậy?”
Dương Sóc nhếch miệng, “Không sao cả, đây không phải là hâm mộ cuộc sống của Diễm thật phong phú sao!”
Chu Châu xùy cười một tiếng, “Được rồi, đừng quái gở bốc lên nước chua nữa, cẩn thận chút.”
Dương Sóc không nói gì nữa, nhưng theo người càng tiến gần vào bên trong, vị trí trên ngực càng kích động, như là, có thứ gì đó đang kêu gọi hắn vậy!
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, cho nên chính hắn cũng không nói rõ ràng được.
Thở sâu hít vào một hơi, phía trước Cố Diễm cùng Chu Châu vẫn luôn giải quyết thây ma, phía sau là Liễu Phi Tuyết.
Thực lực Dương Sóc mặc dù tăng vọt chút ít, nhưng ở trong mấy người này tuyệt đối vẫn là yếu nhất.
Đi ở giữa nhất nên hắn không cần động thủ.
Có điều từ một phòng nhỏ lao tới khá nhiều thây ma, mấy người cũng bị ép kéo ra chút khoảng cách.
Dương Sóc cũng đối mặt hai con thây ma, cả hai đều là cấp hai.
Đã từng có lúc thây ma biến dị cấp một cũng khiến hắn cảm thấy cố hết sức, nhưng không ngờ hiện tại một mình đối phó hai con hắn lại cảm thấy nhẹ nhàng, thực vật dọc theo thân người lao ra ngoài có độ cứng rắn so với lúc trước quả thực không cùng một cấp bậc.
Thây ma bị cuốn lấy, bất luận nó gầm rú giãy dụa thế nào, nhưng vẫn không tránh thoát.
Dương Sóc lợi dụng cơ hội, sau đó một con dao găm đâm vào, nhằm ngay đầu nó, thây ma liền bị giết chết.
Sau khi giải quyết hai con, hắn đến sau lưng Cố Diễm, chủ động gánh vác một con với đối phương.
Con thây ma kia không phải cấp hai, mà là thể biến dị cao cấp, thực lực sợ là đến cấp ba đỉnh phong.
Dương Sóc muốn khiêu chiến bản thân, cho nên gánh vác một con vào mình.
Cố Diễm đang đồng thời đối phó ba con thây ma như vậy, thấy Dương Sóc đi tới liền khẽ nhíu mày.
Nhưng ánh mắt Dương Sóc khiến y không thể nào phản đối, cho nên vẫn tùy theo đối phương mà dẫn dắt qua đó một con.
Sau đó, màu mắt Cố Diễm lạnh lẽo, xuống tay công kích càng thêm lăng lệ ác liệt.
Lôi điện cùng hỏa cầu từ trên trời giáng xuống hướng tới hai con thể biến dị cao cấp còn lại mà thăm hỏi, khi rơi xuống trên thân hai con thây ma kia đều gào thét, tuy rằng vẫn liều mạng xông về phía Cố Diễm, nhưng động tác không nhanh như trước, hơn nữa bọn nó cũng không phải loại hình tốc độ, cho nên ứng phó Cố Diễm công kích càng thêm cố sức.
Mà bên kia, Dương Sóc sau khi dẫn thây ma qua liền dùng phương pháp giống như trước đây mà giam chặt thây ma lại.
Nhưng lúc này đây, trên thực vật của hắn đều đính đầy gai ngược.
Thể biến dị cao cấp quả nhiên không thể so với hai con vừa rồi, thực vật vừa quấn lên liền bị nó bung ra.
Nhưng gai nhọn phía trên vẫn có tác dụng, đâm vào trong thịt thây ma, mùi hư thối cũng nghiêm trọng hơn, đôi mắt Dương Sóc hơi híp lại, một tầng không được thì hai tầng, hai tầng không được vẫn còn ba tầng!
Vì vậy, từng tầng một quấn quanh, thể biến dị cao cấp kia ước chừng là lửa giận bốc lên, hiệu quả của gai nhọn tuyệt đối tốt hơn so với tưởng tượng, vì vậy, nó bạo rống một tiếng, quấn trói tầng thứ năm đều bị nó tránh né.
Thây ma đánh về phía Dương Sóc, nhưng dưới chân có chút lảo đảo, hiển nhiên giãy dụa vừa rồi không phải không có hậu quả. Dương Sóc biết năng lực cận chiến của chính mình không tốt, cho nên không dám để nó tiếp cận.
Mà con thây ma này cũng không phải loại hình tốc độ, cho nên thời điểm Dương Sóc chạy đi lần nữa thả ra dây leo, nhiều lần như vậy, ngược lại có thể kéo ra khoảng cách, lại còn có thể lần nữa khiến thực vật quấn lên thây ma kia.
Một tầng, hai tầng, khi thây ma công tới bên này, Dương Sóc nhanh chóng thả ra dây leo, ngay lúc thây ma bạo rống một tiếng muốn lặp lại chiêu cũ, Dương Sóc mãnh liệt phản công về phía thây ma.
Thể biến dị cao cấp đã có chút trí tuệ, cho nên hành động của Dương Sóc khiến nó nghi hoặc hai giây, ngay cả giãy dụa cũng quên mất, đồ ăn này sao lại xông về phía nó vậy ta?
Bình thường hai giây cũng không thể làm được chuyện gì, nhưng trên chiến trường kịch liệt, khi mọi người đều tập trung lực chú ý vào cuộc chiến, hai giây dừng lại tuyệt đối là chí mạng!
Hai giây kia đã đủ để Dương Sóc vọt tới trước mặt thây ma, sau đó, một cây dao găm đầu tiên liền cắm vào hốc mắt thây ma, khi thây ma bạo rống tránh thoát dây leo Dương Sóc lại xoay người một cái ra phía sau lưng thây ma, lúc thây ma dùng lực giãy dụa dao găm lại lần nữa mạnh mẽ đâm vào, lúc này đây, là vào ót!
Hết thảy động tác nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thây ma dừng gầm rú, Dương Sóc thở hồng hộc, nhưng mà thây ma đã vĩnh viễn ngã xuống, oanh một tiếng, bên kia, hai con thây ma trước mặt Cố Diễm hóa thành tro.
Sau đó, Cố Diễm vội vàng chạy tới chỗ Dương Sóc, nhìn thấy Dương Sóc tuy rằng mệt mỏi nhưng lông tóc ít bị tổn thương liền nhẹ nhàng thở ra, “Không sao chứ?”
Dương Sóc mỉm cười tươi rói với đối phương, “Diễm, anh chính là người đàn ông của em, có thể có chuyện gì được chứ?”
Cố Diễm tức giận trừng Dương Sóc một cái, miệng người này, càng ngày càng hư hỏng rồi.
Nhưng mà… người đàn ông của y? Mặc dù nghe có chút không được tự nhiên, có điều… cũng không đáng ghét!
Chỉ là, lời như vậy bọn họ ở trên giường nói một chút là tốt rồi, ở bên ngoài vẫn là quên đi?
Bên kia, sức chiến đấu của Liễu Phi Tuyết không thể nghi ngờ là cường hãn nhất, thời gian Cố Diễm dùng để giải quyết hai con thây ma thể biến dị cao cấp Liễu Phi Tuyết có thể giải quyết ba con, hoặc là nhiều hơn, đây là kết quả có giữ lại.
Chu Châu cùng Cố Diễm không khác biệt lắm, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Rất nhanh, thây ma trong viện đều hoặc ngã xuống đất, hoặc biến thành to bụi, chiến đấu, tạm thời chấm dứt
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 60: Lên đường chiến đấu
Chương 60: Lên đường chiến đấu