Ngày thứ hai sau khi Mục Viêm Khiếu đến thành phố B, Mục Viêm Minh liền bỏ được gánh nặng trên người, chỉ cần năm ngày tiếp theo hắn hảo hảo trông nom vị thú cưng của vua, địa vị còn cao hơn cả hắn, mèo bự đại gia là được rồi.
Với kết quả như thế, Mục Viêm Minh vẫn khá vui mừng, dù gì liên tục làm việc suốt hai tháng, làm hắn ý thức sâu sắc được thiếu sót của bản thân và gian khổ của việc kiếm tiền, hơn nữa bản thân Mục Viêm Minh đối với việc lễ nghĩa qua lại trong làm ăn và giao lưu kết bạn không thuần thục cho lắm, vì thế năm ngày nghỉ ngơi này hắn khá là mong chờ.
Chẳng qua năm ngày tốt đẹp mà Mục nhị thiếu gia mong chờ trong tương lai còn chưa bắt đầu, đã tan vỡ trong nháy mắt — Vào sáng sớm ngày thứ hai Mục Viêm Khiếu và Mục Nhất, Mục Nhị cùng đến công ty, tại biệt thự ở thành phố B, chỉ còn lại hai chủ tớ Mục Viêm Minh và Lâm U cùng với Mục Cửu và Mục Thập chịu trách nhiệm chăm lo cuộc sống và việc làm ăn của Mục nhị thiếu.
Vốn Mục Viêm Minh còn cho rằng mình có thể ngủ bù lấy sức, dù sao người chủ còn lại trong nhà không phải là hắn sao? Chỉ cần hắn không muốn dậy, Mục Cửu cùng Mục Thập có thể dùng một chậu nước lạnh giội cho hắn tỉnh dậy hay sao?! Cho nên Mục nhị thiếu không có áp lực gì định ngủ thẳng đến mười giờ sáng, kết quả vừa mới tám giờ, đã bị một chậu nước lạnh giội thẳng từ đầu đến chân, ngay lập tức hét to vùng dậy, vừa nhảy vừa la: “Mẹ nó!!! Đứa không mắt nào dám giội nước lạnh vào ông?! Không muốn sống nữa rồi phải không?!”
Kết quả la xong lại không hề có ai đáp lại như trong dự định, Mục nhị thiếu chỉ nghe thấy hai tiếng mèo kêu. Nhìn men theo thanh âm, trên đầu giường của mình, có một con báo hoa văn, hình thể so với mèo bình thường lớn hơn một vòng, ‘mèo bự’ trên hai lỗ tai còn kèm theo hai dúm lông ngắn, kiêu ngạo ngẩng cao cái đầu mình lên, ánh mắt nó nhìn hắn giống như đang nhìn một kẻ ngu.
“Mày, mày, mày, mày! Mày đúng là con mèo độc ác!!! Mày dùng nước lạnh giội tiểu gia?!” Mục nhị thiếu hổn hển vuốt mấy giọt nước rơi xuống từ trên đầu mình, ánh mắt kia nhìn Lâm U như hận không thể trực tiếp bắt nó nuốt sống. Dù sao Mục nhị thiếu lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên đang ngủ bị người ta giội nước lạnh, loại chuyện thất đức này đừng nói tới người ông thương cháu của hắn, ngay cả anh hai luôn lãnh tâm lãnh phế hễ rảnh rỗi là hành hạ hắn cũng không đối với hắn như vậy!!!
Bất quá đối với vua mèo • linh miêu Lâm U mà nói chỉ trích của Mục nhị thiếu gia không đáng để vào mắt, thậm chí còn đặc biệt không nể mặt khinh bỉ nói: “Mở to con mắt ngọc ngà của cậu ra một chút, nhân tiện mở lại công tắc IQ để suy nghĩ đi, dù tôi lớn lên so với mèo bình thường anh minh thần võ hơn, tư thái ưu mỹ, thông minh sáng suốt... vân vân, nhưng tôi cũng không cách nào bưng một chậu đầy nước lạnh giội từ trên đầu cậu xuống được chứ? Chỉ số IQ của cậu thật là làm người ta phải lo lắng mà, anh hai và ông cậu có biết không?!”
Mục nhị thiếu nghe Lâm U tự tân bốc mình và châm chọc hắn, vẻ mặt không thể dùng từ ‘giỡn mặt’ hay ‘囧’ để hình dung rồi, trong mắt lộ ra hung quang, sắc mặt dữ tợn không thể hình dung bằng lời.
“Mục Cửu, Mục Thập!!!” Cũng vì anh hai nên hắn không thể đối đầu trực tiếp với con mèo này, vì thế Mục nhị thiếu liền đem toàn bộ lửa giận của mình chuyển sang người đàn em Mục gia đứng bên cạnh. “Từ khi nào mà lá gan của các anh trở nên lớn như vậy rồi? Lời của một con mèo còn quan trọng hơn lời của tôi sao?! Các anh cũng không nghĩ xem, không chừng con mèo này ngay cả mình đang nói gì còn không biết! Nó chẳng qua chỉ đeo một cái máy có thể nói tiếng người mà thôi!!! Bản thân nó vẫn là một con thú?! A –!!!”
Mục nhị thiếu vừa ngưng nói, ngay lập tức đã hét to kêu đau, Mục Viêm Minh không ngờ được che lấy mặt mình, thanh âm cũng trở nên thảm thiết: “Mày là con súc sinh chết tiệt!!! Dám cào tao?!”
Mục Cửu cùng Mục Thập không nghĩ đến chuyện sẽ tiến triển thành cái dạng này, tuy rằng trước đó hai người bọn họ còn ôm cái ý nghĩ muốn ‘để cho nhị thiếu ăn chút đau khổ’ mới theo ý kiến của mèo bự mà làm việc, nhưng bây giờ nhị thiếu gia cả mặt đỏ như máu, nhất thời bọn họ không biết làm sao mới tốt.
Dĩ nhiên, tình huống như thế nếu như phát sinh trên người bọn Mục Nhất, Mục Ngũ, năm người này nhất định chẳng cần suy nghĩ mà tiếp tục xuống tay với nhị thiếu, nhưng hiển nhiên Mục Cửu cùng Mục Thập không phải là người của trung ương, tự nhiên cũng không biết con mèo bự này là tượng trưng cho ý nghĩa chân lý ở cả Mục gia ‘trừ Mục đại boss, Lâm Lâm chính là lão đại’.
“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì?! Đem con mèo này đi làm thịt cho tôi!” Mục Viêm Minh trong lúc nóng giận rống lên, chẳng qua là khi ánh mắt của hắn đụng phải ánh mắt của Lâm U nãy giờ vẫn ngẩng cao đầu, không khỏi rụt người lại, nghĩ đến tốt xấu gì con mèo này cũng là thú cưng của anh hai, Mục Viêm Minh cắn răng sửa lời nói: “Thôi, tiểu gia bây giờ không muốn gặp nó nữa, đem ném ra ngoài hoặc nhốt vào lồng đi! Thật tức chết mà!!!”
Mục Cửu và Mục Thập nghe vậy hai mặt nhìn nhau nửa ngày trời, Mục Cửu mới cắn răng đi về phía Lâm U. “Cái kia, mày cũng thấy đó, mày gây họa rồi, vì thế vẫn nên ở lại sân trong đi! Chờ ông chủ về là tốt rồi.”
Vua mèo Lâm U nhìn cái mặt thấp thỏm của mấy đàn em Mục gia, quyết định vẫn là không nên làm khó tên tiểu quỷ này, dù sao Diêm vương đánh nhau bất kể là đánh nhau hay là khuyên giải, chung quy vẫn là cấp bậc Diêm vương mới được.
Trước khi bị ôm đi, vua mèo Lâm U vẫn dùng một loại ánh mắt nhìn Mục Viêm Minh đặc biệt làm cho người ta làm cho người ta nổi giận, sau đó vậy mà vẫn biết điều để Mục Cửu ôm đi.
Mục Viêm Minh đối với chuyện này thậm chí một chút phản ứng nghi hoặc, trong ấn tượng của hắn, con mèo bự này cho tới bây giờ không hề tốt như vậy a? Bất quá nhị thiếu gia trời sinh tính tình lạc quan, ngay lập tức không thèm nghĩ nhiều liền chuẩn bị đi tắm sau đó lại bắt đầu một ngày mới tốt đẹp.
Trong thời gian nhị thiếu đi tắm, vua mèo Lâm U ở sân trong lại cực kì thong thả, trong ánh mắt khiếp sợ của Mục Thập, từ phía ngoài biệt thự đi lên căn phòng trên tầng hai của mình, dùng móng vuốt đào mới ra một cái ‘điện thoại di động đặc chế cho thú cưng của Mục Tam’ đời mới nhất.
Chưa đến hai giây, đầu dây bên kia điện thoại đã được kết nối, truyền đến âm thanh của Mục đại boss mang theo vài phần quan tâm và lo âu: “Lâm Lâm? Mày làm sao vậy? Sao lại gọi điện thoại cho tao? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc này Mục Thập đã chấn kinh đến nổi không khép hàm lại được, trong đầu đã âm thầm lặp lạo nhiều lần câu mẹ nó. Động vật vậy mà có thể gọi điện thoại!!! Mà quan trọng hơn là, ông chủ phía bên kia vậy mà đối với chuyện này không hề cảm thấy kỳ quái!!! Ngược lại còn bày ra bộ dáng chuyện đương nhiên là thế!!! Cào a, cào a, cào a! Đây chỉ là một con linh miêu thôi phải không?! Không phải là linh miêu thôi sao!!! Sao lại biểu hiện ra đây là chuyện đương nhiên vậy? Hình như hắn mới là người không có tam quan bình thường!!!
“Meo meo.” Lâm U tiểu gia bắt đầu tố cáo theo lẽ thường: “Em trai của anh nói tôi là súc sinh chết tiệt, nguyên nhân chỉ vì tôi thấy hắn ngủ nướng nên kêu hắn dậy mà thôi. Còn nữa, hắn còn nói IQ của tôi không đủ để hiểu bản thân mình đang nói gì. Xét thấy tiểu gia từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu sự coi thường và nói xấu quá đáng như thế, vì thế tiểu gia gọi điện nói cho anh biết, tôi muốn thay anh hảo hảo dạy dỗ cái người em trai mà tiểu gia nhìn thế nào cũng thấy là kẻ thiếu giáo dục của anh.”
Mục Viêm Khiếu: “...” Sao hắn bỗng nhiên lại có loại dự cảm em trai của mình sẽ bị người ta đùa chết vậy? Nghĩ lại dù sao Mục Viêm Minh cũng là em ruột của mình, Mục đại thiếu vẫn đưa ra một lời cầu tình thích hợp: “Ân, tùy mày dạy dỗ, dù sao cũng phải sửa đổi hiện trạng bây giờ của nó một chút, nhưng nhất định không được đùa chết hoặc đùa quá thảm, nói thế nào thì sau này nó cũng sẽ sống cùng với mày.”
Lâm U tiểu gia nghe đến đó hất hất lông mày không hề tồn tại của mình, dùng móng vuốt hung hăng cào cào, ha ha hai tiếng: “Yên tâm, tổ huấn Lâm gia ‘không giết kẻ ngu’.”
Anh trai của kẻ ngu tỏ vẻ hơi đau buồn và nhức trứng.
Sau đó Lâm U tiểu gia bình tĩnh cúp điện thoại, trong ánh nhìn nghi ngờ của Mục Thập, lại bấm một dãy số khác. Mà lúc này, cảm giác của Mục đại thiếu ngồi trong phòng làm việc là các loại bất an, cuối cùng vẫn nhịn không được cho Mục Nhất về biệt thự xem tình huống thế nào. Dĩ nhiên, lệnh của đại thiếu là: Chỉ cần nhị thiếu không bị ngược đến chết, Lâm Lâm nhà mình là đối tượng bảo vệ ưu tiên.
【Alo alo? Ai đó? Đây là chuyển phát nhanh toàn cầu Thần Châu! Người anh em số này tôi chưa từng thấy a? Từ đâu mà biết số công ty chúng tôi vậy? Có chuyện gì nói mau, đại ca rất bận rộn đó! 】
Trong điện thoại Mục Thập nghe thấy một tràng âm thanh quỷ dị tuyền tới, không phải do âm thanh khó nghe, mà là âm thanh này quá dễ nghe, cho dù là loại giọng nói mang theo chút bực mình, lại làm cho hắn sinh ra cảm giác tim đập nhanh. Mục Thập nhíu mày.
Bất quá vẻ mặt Lâm U tiểu gia đặc biệt bình tĩnh, chỉ thấy nó nói với điện thoại: 【Tiểu Ngư, là tao, mày lấy trong kho của cửa hàng ra một bao Z lớn cho tao, thù lao mày muốn bao nhiêu? 】Chỗ này không nói Tiểu Ngư là nam hay nữ nên mình để là anh:v
Điện thoại dừng lại trong phút chốc, sau đó vang lên tiếng thét chói tai đầy kinh ngạc:【Ôi chao tôi chết mất!!! cái tên tài hoa âm u như cậu vẫn chưa chết!!! Gần đây cậu đi đâu vậy?! Cậu có biết cửa hàng sắp bị chiếm rồi hay không?! Danh sách giao dịch đã có hơn trăm người không đợi được mỗi ngày đều vây trước cửa hàng chuẩn bị quang minh chính đại cướp đoạt đó!!! Nếu không phải tiểu thúc hung tàn nhà cậu thả năm sáu con thú dữ trông giúp, tiệm của cậu đã sớm bị người ta đoạt mất rồi!!! 】
Lâm U nghe vậy thở dài một hơi, cậu biết sau khi mình gặp chuyện không may cửa hàng sẽ trở nên nát bét. Nhưng dù cậu muốn đi cứu cửa hàng của mình thế nào đi nữa, bằng thân thể bây giờ của cậu, thật là khó như lên trời... Không nhịn được cào cào cho hả giận,linh miêu Lâm U tâm tình không tốt nói: 【Dù sao tình huống bây giờ của tao rất đặc biệt tạm thời không trở về được, những chuyện khác mày cũng đừng hỏi nhiều, nhanh chuyển đồ vật tao muốn đến đây, đến lúc đó trả cho mày gấp đôi! 】
Giọng nói bên kia điện thoại mang theo chút ý cười: 【Xía, tiểu gia trước gia thật sự rất thiếu tiền, nhưng bây giờ mỗi phút đều có thể kiếm mấy trăm vạn, mấy đồng tiền đó của cậu thì có làm sao ~ cậu gặp nạn rồi, lần này giao hàng coi như ông miễn phí cho đó, khi nào rảnh thì giới thiệu bạn bè đến chuyển phát nhanh Thần Châu của tôi là được a! Hắc hắc hắc, mấy ngày hôm trước tôi còn được một con cương thi đi tây về tặng quà cho đó ~ nhưng mà tôi thấy kỳ lắm nha, đầu năm nay sao mà cương thi lớn lên nhìn chẳng giống cương thi chút nào vậy? 】
Lâm U đối với cái nghi ngờ này bỉu môi: 【 Mày quản hắn lớn lên giống hay không giống cương thi làm cái gì, đầu năm nay có chỗ nào còn cương thi chứ? Dù sao chỉ cần người ta không có thiếu tiền mày không phải được rồi sao. Câm miệng, đừng nói nhiều, mau đưa hàng! 】
Tiểu gia muốn dùng ‘thánh dược trị bệnh nổi loạn tuổi dậy thì, bệnh kiêu ngạo, IQ thấp’ vô địch cả tu chân giới đi dạy dỗ cái tên em trai nhìn sao cũng không nhờ cậy được gì kia!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại
Chương 51: Tự mình đào hố
Chương 51: Tự mình đào hố